Con phố này không rộng lắm nhưng lại khá dài, hai bên đường hầu hết đều bán các đặc sản địa phương, các sạp đồ thì bán nhu yếu phẩm hàng ngày và mở gian trò chơi.
Thân Nhiên bước trên con đường lát đá ẩm ướt, cậu dừng lại trước một quán ăn, nói với Triệu Tế Vũ: "Ăn rau xào đi."
Sau khi nhìn qua không gian quán ăn được trang trí đẹp mắt, có vài bàn ăn đã kín chỗ, Triệu Tế Vũ hỏi Thân Nhiên: "Nếu tôi không đến thì cậu ăn gì?"
"Ăn cơm căng tin của bệnh viện với mẹ."
"Còn nếu chỉ có một mình cậu thì sao?"
Một mình lại càng dễ hơn, Thân Nhiên chỉ vào tiệm mì bên cạnh.
"Vậy chúng ta đi ăn mì đi." Triệu Tế Vũ khoác vai cậu, định dẫn cậu đến quán mì nhỏ mà không giải thích gì thêm.
Thân Nhiên đứng yên nói: "Dạ dày của cậu vẫn chưa khỏi, đừng ăn những thứ dầu mỡ này."
Triệu Tế Vũ nhìn cậu: "Là do dạ dày tôi không khỏe hay là do cậu sợ tôi không ăn được thức ăn của quán này?"
Thân Nhiên bị chọc ghẹo thì lại hơi khó chịu, Triệu Tế Vũ không chọc cậu nữa: "Khi còn nhỏ, tôi có theo chú ra ngoài nhiều lần, có khi ăn mì gói ba bữa một ngày, có khi còn không tắm ba ngày liền, thậm chí để chân trần giẫm lên đất nông nghiệp trộn phân bò cũng là chuyện bình thường."
Thân Nhiên không thể tưởng tượng được một người sạch sẽ như Triệu Tế Vũ sao có thể giẫm chân trần lên phân bò được chứ. Nhưng hóa ra Triệu Tế Vũ không hề đặt nặng chuyện đó. Hai người bước vào quán mì xem thực đơn, cậu gọi suất mì đặc biệt ở đây rồi hỏi hắn muốn ăn gì.
Hắn cũng gọi giống cậu, sau khi mì được bưng ra, cả hai cùng cúi đầu ăn. Thân Nhiên lo Triệu Tế Vũ ăn không quen, nhưng không ngờ hắn lại ăn hết sạch bát mì, còn húp luôn cả nước, ăn xong hắn vỗ vỗ bụng ợ một cái, sau đó cười cười.
Bà chủ tình cờ đang dọn bàn bên cạnh, thấy hai người ăn xong thì quay lại nói: "Chàng trai này, nhìn cậu có vẻ không phải người ở đây, mì này ăn ngon không?"
"Ngon," Triệu Tế Vũ lấy điện thoại di động ra, quét mã QR trên tường để trả tiền, "Nước súp rất ngon, sợi mì cũng dai nữa."
Bà chủ cười toét miệng, khen ngợi Triệu Tế Vũ biết thưởng thức. Thân Nhiên ở một bên im lặng không nói gì, đến khi đi ra khỏi cửa hàng cậu mới hỏi: "Cậu thật sự cảm thấy nó ngon à?"
"Ngon lắm." Triệu Tế Vũ vò nát khăn giấy dùng để lau miệng rồi ném vào thùng rác lớn gần đó, hắn tiếp tục khoác vai Thân Nhiên bước đi: "Mặc dù kém hơn mì của chú Ngô làm nhưng hương vị không hề tệ."
"Cậu không cảm thấy ngon à?" Triệu Tế Vũ hỏi.Trước khi gặp Triệu Tế Vũ, đi ăn ở quán mì nhỏ như vậy là chuyện rất bình thường trong sinh hoạt của Thân Nhiên. Đúng như lời Triệu Tế Vũ nói, dù không thể so sánh với mì do chú Ngô làm, nhưng hương vị cũng khá ngon.
Thân Nhiên thấy Triệu Tế Vũ vui vẻ thích nghi như vậy, trong lòng Thân Nhiên có chút u sầu khó tả.
Không biết hai người ở bên nhau thế này sẽ duy trì được bao lâu, hiện tại tất cả tình cảm Triệu Tế Vũ dành cho cậu đều vô cùng ấm áp, mọi vấn đề trong mắt Triệu Tế Vũ đều có vẻ rất đơn giản, nhưng tương lai thì sao?
Nếu sau này không còn yêu nhau nữa thì sự chênh lệch giữa họ sẽ trở thành nguyên nhân dẫn đến chia tay.
Trước đây khi còn ở bên Lý Đình, cậu chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề như vậy nhưng hiện tại, khi còn chưa chính thức ở bên Triệu Tế Vũ, cậu đã bắt đầu lo lắng. Cậu không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình, cứ lo được lo mất thế này không giống với tính cách của cậu chút nào.
Đi được một đoạn xa hơn, Triệu Tế Vũ dừng lại trước một quầy bắn bóng bay và hỏi Thân Nhiên: "Có muốn chơi cái này không? Tôi chơi giỏi lắm đó."
Trò bắn bóng bay này có thể tìm được ở hầu hết các chợ đêm. Khi cha cậu còn sống, cuối tuần ông thường đưa Thân Nhiên đến chợ thị trấn hoặc chợ huyện để chơi, cậu cũng không lạ gì trò này nên hỏi Triệu Tế Vũ: "Giỏi tới cỡ nào? Hay là cậu cứ chỉ cho tôi biết cậu thích phần quà nào để tôi bắn cho cậu."
Triệu Tế Vũ nhướng mày, rồi cười lớn. Thân Nhiên tưởng rằng hắn không tin mình có thể ngắm bắn chuẩn, cậu còn đang định quét mã QR của ông chủ rồi bắt đầu chơi đây, thì nghe hắn thì thầm vào tai.
"Vậy khi nào thì cậu có thể... bắn cho tôi?
Triệu Tế Vũ nói mấy chữ cuối cùng nhỏ hơn hẳn, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến khả năng nghe của Thân Nhiên. Những lời này chỉ có hai người họ mới hiểu được. Thân Nhiên có thể cảm nhận được mỗi lần cậu nhắm vào quả bóng, Triệu Tế Vũ đều nhìn cậu, ánh mắt của hắn dường như lướt khắp cơ thể cậu. Đầu óc của cậu trở nên lơ đãng. Ván cuối cùng, cậu chỉ bắn trúng ba quả bóng, ông chủ đã tặng cậu phần quà khích lệ tượng trưng - một viên kẹo dẻo trái cây.
Triệu Tế Vũ đang cố gắng nhịn cười, Thân Nhiên giả vờ như không để ý đến hắn, cậu bóc kẹo trái cây nhét vào miệng, quay người bình tĩnh nhìn Triệu Tế Vũ đang cầm súng lên.
Ngay sau đó, cậu đã bị sốc, bởi vì tư thế cầm súng của Triệu Tế Vũ rất chuyên nghiệp, trông không hề giống hắn đang chơi trò chơi chút nào. Từ lúc hắn thử nạp đạn, ngắm bắn, đến khi hắn bắn được 4 phát liên tiếp, không biết bao nhiêu người qua đường đã dừng lại đứng xem, một số cô gái còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Triệu Tế Vũ.
Thân Nhiên biết rất rõ khuôn mặt của Triệu Tế Vũ có sức hấp dẫn thế nào, cậu cũng khó mà ngăn cản được mấy cô gái đang quay video. Cho đến khi Triệu Tế Vũ quay đầu lại hào hứng nhìn cậu, cậu mới nhắc nhở Triệu Tế Vũ nên rời đi rồi.
Triệu Tế Vũ bắn trúng cả mười quả bóng, khiến ông chủ có hơi nhức đầu, tuy rất gượng ép nhưng ông chủ vẫn chỉ vào khu vực giải thưởng và hỏi hắn muốn cái nào.
Hắn chỉ vào cặp lợn nhồi bông có hình trái tim màu đỏ ở giữa, ông chủ nói phải bắn trúng 25 phát liên tiếp thì mới được. Hắn bảo Thân Nhiên đợi chút, rồi chơi thêm hai lượt nữa thì lấy được cặp heo con đó nhét vào ngực Thân Nhiên.
Thân Nhiên nhìn hai chú heo con màu trắng hồng trông rất đáng yêu, ở giữa bụng có một trái tim màu đỏ, trên đó còn thêu chữ LOVE màu nâu.
Thân Nhiên không ngờ một người trưởng thành như Triệu Tế Vũ lại thích gấu bông. Triệu Tế Vũ giơ ô lên để chặn ống kính của người lạ, hắn khoác vai cậu tiếp tục đi về phía trước.
Trời mưa không lớn, nhưng để tránh cho hai chú heo con bị ướt, Thân Nhiên phải ôm chặt chúng vào lòng. Triệu Tế Vũ liếc nhìn một cái, cười nói: "Thích đến vậy sao?"
"Sao cơ?" Thân Nhiên trả lời hơi chậm, vừa hỏi xong, Triệu Tế Vũ dừng lại, chỉ vào quầy bán bánh bao chiên nhân thịt bò nói: "Mua một ít món này đi."
Bánh bao chiên ở hàng ăn này thơm phức, Thân Nhiên nhắc nhở: "Cậu ăn vào sẽ đau bụng đấy."
"Không sợ, cứ ăn hai cái đi", Triệu Tế Vũ rất kiên quyết, hắn quét mã QR để thanh toán rồi nhận lấy túi giấy ông chủ đưa cho, hắn dùng xiên que cắm vào một cái bánh bao, thổi thổi rồi đưa đến miệng Thân Nhiên: "Há miệng ra nào."
Thân Nhiên muốn tự mình cầm ăn, nhưng Triệu Tế Vũ tránh đi, hắn lại đưa cái bánh bao lên miệng cậu, tỏ vẻ hắn nhất định phải đút cậu ăn.
Tán ô che được người đứng bên dưới, nhưng lại không thể che được ánh mắt của người qua đường, Thân Nhiên đành phải quay mặt đi để tránh bị nhìn thấy, rồi vội vàng ăn nó.
Triệu Tế Vũ cười hỏi cậu mùi vị thế nào, cậu gật đầu: "Rất ngon."
Sau khi nuốt miếng bánh bao xuống, cậu phát hiện Triệu Tế Vũ vẫn đang nhìn chằm chằm mình, cậu hỏi: "Làm sao?"
Triệu Tế Vũ nói: "Cuối cùng cậu cũng cười rồi."
Chính cậu cũng không để ý đến việc này, Triệu Tế Vũ lại đưa xiên que tới: "Tới lượt cậu."
Cậu khựng lại một chút mới hiểu được ý của Triệu Tế Vũ, ánh mắt cậu dừng trên xiên que một lát, cuối cùng cậu quay người nhìn về phía trước: "Cậu tự ăn đi."
Hai người cùng nhau cầm ô, nếu người này không di chuyển thì người kia cũng phải đứng yên tại chỗ. Thân Nhiên dù không nhìn Triệu Tế Vũ, nhưng cậu có thể cảm giác được Triệu Tế Vũ không vui, cậu ôm cặp heo con ngốc nghếch vào trong lòng, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe thấy người phía sau nói: "Vậy cho nợ lần này nhé, sau này tôi sẽ nhắc cậu trả nợ."
Cậu còn chưa kịp phản bác thì một cái bánh bao nữa lại ấn vào môi cậu, sắc mặt Triệu Tế Vũ vẫn vui vẻ, mỉm cười dỗ dành cậu: "Ngoan, há miệng ra."
Thân Nhiên lại ngơ ngác ăn một cái nữa, cuối cùng túi bánh bao gần như vào bụng Thân Nhiên hết. Hai người đi đến quán trà sữa ven đường mua đồ uống, nhìn thấy quán này còn có cà phê muối vị dưa hấu, Triệu Tế Vũ rất muốn nếm thử, nhưng Thân Nhiên từng uống ở đây rồi, biết rõ hương vị nên thuyết phục hắn hãy uống món trà xanh hoa nhài để tránh phải thất vọng. Ấy thế mà hắn cứ nhất quyết không nghe, khi hắn nhấp thử một ngụm cà phê thì sắc mặt rất đặc sắc.
Thân Nhiên nhìn vẻ mặt muốn nôn nhưng chỉ có thể nuốt xuống của hắn thì bật cười, cuối cùng hắn lấy đi ly trà xanh hoa nhài trong tay cậu, rồi đẩy ly cà phê muối vị dưa hấu của mình sang.
Triệu Tế Vũ nói: "Dạ dày của tôi không uống được cà phê, đây là tôi nếm thử giúp cậu đấy."
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?" Thân Nhiên lên tiếng phàn nàn, "Còn chơi như vậy nữa chứ."
"Cậu chưa từng nghe qua câu này à?" Triệu Tế Vũ lại ôm lấy vai Thân Nhiên, cười tươi đến mức đôi mắt sau gọng kính cũng cong cong, "Đàn ông sẽ không bao giờ trưởng thành trước mặt người mình thích."
Cuối cùng, ly cà phê muối vị dưa hấu bị Triệu Tế Vũ ném vào thùng rác, hai người cùng uống ly trà xanh hoa nhài, mỗi lần Thân Nhiên muốn cắn ống hút, Triệu Tế Vũ sẽ kịp thời nhắc nhở cậu đừng cắn, hai người hết trò chuyện lại ầm ĩ nạnh họe nhau suốt dọc đường. Sau đó họ đi bộ đến một cửa hàng sáng đèn.
Đây là cửa hàng chuyên bán cá cảnh, chủ cửa hàng rất giỏi quảng bá, trên bức tường xanh cạnh cửa có bày hơn 30 túi nhựa trong suốt đựng cá cảnh đang bơi trong nước. Ánh sáng ấm áp từ trên chiếu xuống, nước trong túi trong vắt, cá cảnh càng thêm rực rỡ. Thỉnh thoảng có người sẽ đứng trước bức tường này chụp ảnh, Thân Nhiên hỏi Triệu Tế Vũ có muốn vào xem không, Triệu Tế Vũ gật đầu kéo cậu vào trong.
Cửa hàng chỉ rộng 10 mét vuông, xung quanh là nhiều bể cá với các loại cá cảnh khác nhau, ở giữa là bốn bể cá hình vuông ghép lại với nhau, khách hàng có thể chơi vớt cá và mang về cá mình bắt được.
Triệu Tế Vũ nhìn qua thì nhận ra trò này cũng giống như trò vớt cá trong lễ hội mùa hè. Hắn chờ một vài học sinh tiểu học trước mặt mình cố gắng bắt cá nhưng không thành công đứng dậy rồi mới ngồi xổm xuống, cầm lấy mười cái vợt mà ông chủ đưa tới, hắn ngẩng đầu nhìn Thân Nhiên: "Muốn màu gì nào?"
Thân Nhiên cũng từng xem trò chơi vớt cá này rồi, cậu biết rất khó thành công, nhưng Triệu Tế Vũ đã nhiệt tình như vậy thì cậu chỉ vào một con cá mắt to màu đen nói: "Nó đi."
So với kỹ năng bắn súng chính xác hoàn hảo vừa rồi, lần này Triệu Tế Vũ liên tục thất bại khi dùng vợt lưới vớt cá, Thân Nhiên nhìn đống vợt bị rách dưới chân, thì nhắc hắn rằng đã hỏng rất nhiều vợt rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì với số tiền đã bỏ ra sẽ có thể mua được rất nhiều con cá giống vậy.
Triệu Tế Vũ không chịu và nhất quyết phải bắt được con cá mắt to màu đen. Cuối cùng, con cá bị hắn dọa sợ chui tọt vào góc không chịu bơi ra nữa. Triệu Tế Vũ chán nản đứng dậy nhưng chưa đầy ba giây hắn đã quay sang nói muốn mua con cá đó.
Ông chủ giúp hắn bắt con cá đó thả vào bể cá, hắn chọn một con cá mắt to màu đỏ ghép chung với con cá đen, ông chủ còn bán thức ăn cho cá và những đồ trang trí nhỏ màu sắc rực rỡ để cho vào bể. Đến lúc hắn hài lòng rồi thì Thân Nhiên cảm thấy rất đau lòng khi trả tiền, bởi vì tổng cộng hết hơn 600 tệ*.
* Việt Nam Đồng
Thân Nhiên nhìn vẻ mặt hài lòng của hắn thì cảm thấy cuộc sống của hắn vốn là như vậy, không phải bất cứ việc gì cũng phải thay đổi theo ý cậu.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Thân Nhiên đang định bung ô thì phát hiện mưa đã tạnh từ lúc nào. Trước một hàng ăn đang bày nồi hấp năm tầng không ngừng bốc hơi nước dưới ánh sáng ấm áp, những làn hơi nước bốc lên từ các hàng quán điểm xuyết cho khung cảnh chợ đêm giữa không khí trong lành, nó gợi cho cậu cảm giác về quang cảnh trên sông Giang Nam sau cơn mưa.
Thân Nhiên nhìn cây liễu đầu ngõ khẽ đung đưa cành lá trong gió, cậu hít một hơi thật sâu, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Triệu Tế Vũ đứng bên cạnh ôm bể cá trong suốt đi đến trước mặt cậu, đưa cho cậu một cuốn sổ tay nhỏ nuôi cá cảnh: "Ông chủ nói rằng Tiểu Nhiên và Tiểu Vũ rất khó nuôi, cậu đọc kỹ hướng dẫn nhé, sau này giao chúng nó cho cậu chăm sóc đấy."