Thân Nhiên rất muốn từ chối đề nghị của Triệu Tế Vũ nhưng quanh đây không có tiệm sửa xe nào cả, cậu cũng không thể để xe ở đây cả đêm, nếu gọi xe trên app thì cũng tốn tới vài chục tệ.
Sau khi lưỡng lự một lúc, cậu đành chấp nhận hiện thực và đi theo Triệu Tế Vũ đến bãi đậu xe.
Xe của Triệu Tế Vũ là một chiếc Cayenne* màu xám bạc, biển số đẹp, đuôi 567. Hắn đỗ xe ở chỗ chỉ cho dừng tạm thời, mà nãy giờ lo xong mọi việc cũng qua gần một tiếng đồng hồ, khi hai người tới chỗ đậu xe thì trên cửa kính đã dán phiếu phạt.
*Cayenne là dòng xe Crossover cỡ trung của hãng xe sang Porsche của Đức. Xe được ra mắt công chúng lần đầu tiên vào năm 2002
Triệu Tế Vũ không thèm liếc lấy một cái, hắn dứt khoát gỡ phiếu phạt rồi nhét vào túi quần, Thân Nhiên thấy hắn mở cốp xe sắp hai bộ dụng cụ câu cá sang một bên rồi đặt chiếc xe đạp địa hình của cậu vào.
Trước khi đóng cốp xe, Thân Nhiên nhìn kĩ mấy bộ dụng cụ một lượt, trông khá chuyên nghiệp.
Sau khi lên xe, Triệu Tế Vũ hỏi địa chỉ, Thân Nhiên nói tên đường và khu chung cư, hắn nghe xong cũng không bật maps mà khởi động xe chạy thẳng vào đường cao tốc.
Bây giờ đang giờ cao điểm, trời nhá nhem tối, thành phố lên đèn. Thân Nhiên ngồi ghế phó lái nhìn ra cửa sổ, vì tắc đường mà xe chạy rất chậm, ở ngã tư có một nhóm khách du lịch tuổi trung niên đi ngang qua, vẻ mặt họ rất hào hứng, Thân Nhiên thấy vậy chợt nhớ đến mẹ mình ở quê.
Cậu sinh ra ở nông thôn, lúc còn bố thì điều kiện gia đình cũng tương đối tốt, nhưng khi cậu học lớp 3 thì bố qua đời. Bố mẹ rất yêu nhau, mẹ không nỡ để cậu làm con riêng nên không đi bước nữa, chỉ mở cửa hàng buôn bán nhỏ để nuôi cậu lớn. May mắn là họ hàng hai bên nội ngoại đều giúp đỡ hai mẹ con, cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua hơn mười năm.
Đầu óc cậu lơ đãng nghĩ về chuyện gia đình, cũng không để ý Triệu Tế Vũ bên cạnh nãy giờ cứ nhìn cậu suốt, tới khi tiếng nhạc vang lên thì cậu mới lấy lại tinh thần.
Ngón tay cậu chống cằm khẽ động động, rồi cậu quay đầu lại ngồi ngay ngắn trên ghế.
Triệu Tế Vũ phát lại bài nhạc ở quán bar đêm đó. Chính bài hát này đã dẫn dắt làm cho cậu dần mất kiểm soát, rồi bị giọng nói và ánh mắt của Triệu Tế Vũ mê hoặc, để xảy ra chuyện khiến cậu phải hối hận sau này.
Không biết Triệu Tế Vũ có cố ý hay không, nhưng khi cậu nhìn sang, hắn cứ nhìn thẳng về phía trước, như thể đang tập trung hết tâm trí vào việc lái xe, còn bấm còi nhắc nhở chiếc xe bên trái đang định tạt đầu xe.
Thân Nhiên nhịn mấy lời muốn nói xuống, cậu lấy điện thoại di động ra xem, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Cuối cùng bài hát cũng kết thúc, cậu đang định thở phào nhẹ nhõm thì nhạc dạo đầu lại vang lên, cậu sửng sốt nhận ra Triệu Tế Vũ đang phát lặp lại.
Lần này cậu không thể chịu đựng được nữa, nhưng vẫn cố khéo léo nhắc nhở: "Cậu đổi bài đi được không?"Triệu Tế Vũ chống khuỷu tay trái lên cửa xe, ngón tay thon dài chống bên trán nhịp nhịp theo giai điệu, hắn nghe cậu nói thì tò mò nhìn sang: "Cậu không thích bài này à?"
Nghe đến đây thì Thân Nhiên chắc chắn trăm phần trăm là Triệu Tế Vũ đang cố ý.
Có ai mới chia tay xong mà thích nghe nhạc thất tình không hả?
Cậu cũng không phải là người thích ngược.
Thân Nhiên mặc kệ Triệu Tế Vũ rồi cứ thế nhấn nút dừng phát, sau đó quay mặt về phía cửa sổ, cậu bất động nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài.
Triệu Tế Vũ khẽ nhếch môi âm thầm đánh giá cậu, càng nhìn hắn càng thấy thú vị, tính cách ương ngạnh thế này trêu chọc rất vui đó.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi còn lại đều là ăn cắp!)
Suốt quãng đường còn lại, Triệu Tế Vũ không chọc ghẹo Thân Nhiên nữa, hắn dường như rất thích bầu không khí như vậy, cũng không cảm thấy bầu không khí im lặng này xấu hổ. Thân Nhiên lúc đầu còn không thoải mái, nhưng khi quen dần, cậu dần dần thả lỏng, dựa vào lưng ghế, ngáp mấy cái, rồi vô thức ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay, đồng nghiệp ở cửa hàng tiện lợi của cậu về quê, nhân lực không đủ, mỗi ngày cậu đều phải tăng ca thêm bốn, năm tiếng.
Xe chạy bon bon trên đường phố nhộn nhịp, khi phát hiện cậu ngủ thiếp đi, Triệu Tế Vũ giảm tốc độ. Xe chạy đến cổng khu chung cư, Triệu Tế Vũ quan sát khung cảnh ở đây, những tòa nhà cũ kĩ chen chúc san sát, xe cộ đậu đỗ lung tung, hắn đánh vô lăng lái xe thẳng vào.
Xã hội hiện đại đang không ngừng phát triển, mà khu chung cư Thân Nhiên thuê đã được xây dựng từ những năm 1970 -1980 nên cả quy mô và bố cục đều không đáp ứng đủ nhu cầu. Lối vào chung cư vừa dài vừa hẹp, ô tô đỗ hai bên đều chen luôn vào các ô cỏ, cũng may là vẫn còn chỗ cho một chiếc ô tô con đi ở giữa. Triệu Tế Vũ lái xe dọc theo con đường ngoằn ngoèo, mới đi được một nửa thì bị kẹt lại, còn có xe đang chặn phía sau, cuối cùng hắn phải lay lay vai Thân Nhiên.
Thân Nhiên đang ngủ mê man, ghế ngồi trên xe của Triệu Tế Vũ được thiết kế vừa vặn theo dáng ngồi của cơ thể, dù lưng ghế không được hạ xuống nhưng vẫn rất thoải mái. Cậu khẽ hừ hừ vài tiếng, đầu gục qua vai phải rồi bất động.
Triệu Tế Vũ cười khẽ, hắn trớn từ bả vai đến sau gáy cậu, đầu ngón tay lưu luyến trên một vết hôn đã mờ hẳn ở đuôi tóc, xe ở phía sau bấm còi inh ỏi, lúc này không cần hắn gọi, Thân Nhiên cũng bị đánh thức.
Sau khi nhìn rõ tình hình, Thân Nhiên ngồi thẳng dậy, nói: "Sao cậu lại lái xe vào tận đây? Giờ thì hay rồi, kẹt ở chỗ này thì cậu khỏi quay đầu xe luôn."
Triệu Tế Vũ nói: "Bên ngoài chung cư cũng không có biển báo dừng nên tôi muốn lái xe vào rồi dừng chút, nhưng không ngờ bên trong lại tắc nghẽn như vậy".
Thân Nhiên áy náy tháo dây an toàn rồi xuống xe đi về phía chiếc xe phía sau.
Triệu Tế Vũ quay lại nhìn cậu nói chuyện với người lái chiếc xe đằng sau, được một lúc thì xe sau bắt đầu lùi lại, cậu đứng ngoài nói vào qua cửa sổ ghế phụ: "Cậu lùi lại theo chiếc xe sau đi, tới tòa nhà 13 có một ngã ba, cậu có thể đỗ tạm một lúc, để chiếc xe này đi qua trước là cậu có thể đi ra ngoài."
"Cậu lên đi." Triệu Tế Vũ nhắc nhở.
Thân Nhiên lên xe và nhìn Triệu Tế Vũ từ từ đi lùi trên con đường đông đúc, người đi bộ và xe máy thỉnh thoảng dừng lại ở hai bên, lâu lâu sẽ nghe tiếng oán giận bực bội từ bên ngoài truyền vào. Thân Nhiên cảm thấy rất xấu hổ, cậu căng thẳng nhìn chằm chằm qua bên cạnh, cứ sợ tay lái của Triệu Tế Vũ không vững thì xe sẽ bị trầy xước, xin lỗi bao nhiêu cũng không đền nổi.
Cũng may là Triệu Tế Vũ lái xe rất tốt, đến khi hắn rẽ vào ngã ba đường, tim Thân Nhiên nãy giờ nghẹn trên họng cuối cùng cũng rơi xuống. Cậu đưa tay mở cửa, nói "Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, cậu cứ lái xe về đi."
"Chờ đã," Triệu Tế Vũ gọi cậu lại, khẽ nói, "Tôi muốn đi vệ sinh, cho tôi đi nhờ chút được không?"
Thân Nhiên không trả lời ngay, Triệu Tế Vũ lại nói tiếp, "Trên đường về sẽ còn tắc đường nữa, đi xe thì hơi khó tìm được nhà vệ sinh công cộng, nhưng nếu cậu không tiện thì cũng không sao."
Triệu Tế Vũ gạt cần số, cởi dây an toàn xuống xe: "Để tôi lấy xe ra cho cậu."
Hắn vừa đặt một chân xuống đất, Thân Nhiên đã kéo lại rồi nói "Chỗ tôi ở rất sơ sài, nếu cậu không ngại thì cứ tự nhiên."
Triệu Tế Vũ thu chân lại, quay đầu nở nụ cười dịu dàng với Thân Nhiên "Tôi không ngại."
Thân Nhiên ở tòa 17 cách đó không xa, Triệu Tế Vũ đỗ xe ở ven đường, đi theo sau Thân Nhiên. Đèn đường hai bên chỗ bật chỗ không, ánh sáng xung quanh mờ mịt, nhưng trên đường có rất nhiều người đi lại, đa số là các gia đình xuống lầu đi dạo sau bữa tối, hầu hết các căn hộ trong tòa nhà đều sáng đèn.
Nhà họ Triệu ở trong khu biệt thự ngoài đảo, mỗi hộ đều có một gara riêng, ô tô có thể lái thẳng vào gara rồi đi thang máy lên nhà, bình thường họ còn rất ít gặp hàng xóm chứ đừng nói là nhìn thấy cảnh sinh hoạt cộng đồng sôi nổi như vậy.
Triệu Tế Vũ đút hai tay vào túi quần, vừa đi vừa nghe hai ông cháu đi bên cạnh nói chuyện. Đứa cháu trai nhỏ đang đọc bảng cửu chương, giọng trẻ con non nớt hào hứng, đếm đến 4x5 thì quên mất, người ông lại dạy cho nó.
Triệu Tế Vũ vẫn luôn tủm tỉm cười, không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa, Thân Nhiên quay đầu lại nhìn mà hắn cũng không để ý, cứ thế va phải xe của cậu.
Triệu Tế Vũ xuýt xoa một chút, nhịn không sờ phần đùi bị đụng đau, hắn chỉ giơ tay đẩy đẩy gọng kính vàng.
Thân Nhiên thấy hết nhưng cậu nể mặt hắn mà cố nhịn cười, cậu chỉ vào tòa nhà bên trái nói: "Đến rồi, cậu chờ tôi một chút, tôi đi vào cất xe."
Được.
Thân Nhiên đi tới chỗ dãy cửa sắt cũ kỹ dưới lầu, mở một gian rồi đẩy xe vào, Triệu Tế Vũ đi theo nhìn, hỏi: "Đây là nhà gửi xe đạp à? "
Lần đầu tiên nghe thấy có người dùng từ ngữ cao siêu vậy để diễn tả nhà kho, Thân Nhiên không nhịn cười được nữa, chỉ chỉ đồ đạc lung tung trên kệ bên cạnh, "Đây là nhà kho của chủ nhà, có thể để đồ và cất xe đạp."
Triệu Tế Vũ đã hiểu, đợi Thân Nhiên khóa cửa rồi dẫn hắn đi lên cầu thang, hắn nhìn bốn phía tường trầy xước dán đầy quảng cáo, lại hỏi: "Cậu sống một mình à?"
Đi đến chỗ ngoặt, Thân Nhiên vỗ tay một cái, đèn hành lang tầng 1 liền sáng lên: "Tôi ở chung với một người nữa."
"Người quen à?"
"Không, ở ghép thôi, tôi chỉ thuê hai tháng, tìm người ở ghép là tiện nhất."
Thân Nhiên giải thích, chẳng mấy chốc hai người đã đi lên tới lầu ba. Thân Nhiên vừa vào nhà, đang mở cửa phòng bên phải thì liền nghe thấy tiếng hét cao vút.
Âm thanh kia rõ ràng là giọng rỉ ướt át, còn vang lên liên tục, Thân Nhiên siết chặt tay nắm cửa, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bên trái hé mở, không ngờ người ở ghép với cậu lại mở loa để xem loại phim này, còn để Triệu Tế Vũ gặp phải.
Nghĩ đến người đang đứng sau mình, Thân Nhiên hối hận đến xanh ruột, sớm biết thế này cậu đã không cho Triệu Tế Vũ lên đây. Cậu còn đang nghĩ nên giải thích thế nào mới không xấu hổ thì Triệu Tế Vũ đã dán lồng ngực lên lưng cậu, thì thầm vào bên tai cậu, "Trước tiên cứ đóng cửa lại đã, có người đang đi lên đấy."
Triệu Tế Vũ vừa nói vừa gỡ bàn tay đang siết tay nắm cửa của cậu ra, hắn đi lên vài bước rồi kéo cậu vào phòng đóng cửa lại.