Sự Tái Sinh Của Long Thần

chương 18: c18: chap 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì hiện tại đã vào học nên thỉnh thoảng sẽ trễ hẹn. Xin lỗi.

Mà điểm văn hằng năm của mình thì không cao lắm nên lời văn đôi lúc nghe không hay. Các bạn thông cảm. Nếu thấy mình sai hay có ý kiến gì muốn hỏi cứ việc bình luận cho mình biết để mình sửa nha.

—————————————————

===ngày hôm sau===

~~~POV main~~~

Chúng tôi tỉnh lại sau một hồi lâu ngủ say như chết trong phòng nghỉ ở trường đấu giá. Thứ đầu tiên mà não tôi nhận thức được khi mới tỉnh ngủ là tôi không cảm nhận được hai cánh tay của mình đâu nữa cả. Tôi gào thét trong tâm thức.

[Aaaaa! Tay ta đâu rồi, ta không cảm nhận được nó!!!](Ryuu)

Sao khi hoàn lại hồn mình thì tôi nhận ra tay mình vẫn còn. Chỉ có điều đang bị hai sinh vật khoá chặt đến mức máu chảy không đều nên cánh tay tê cứng. Tê đến mức không nhìn là không biết tay có còn trên cơ thể không luôn.

"Hai đứa dậy nhanh lên coi! Tay anh sắp rụng rồi đó!"(Ryuu)

Tôi nói và hai đôi mắt của hai nhóc lúc này đang từ từ mở ra.

"Chào buổi xángh oáp~~~ Ryuu-niichan"(Shirone)

Shirone vừa nói vừa ngáp một phát rõ dài. Từ ngữ phát âm sai luôn.

"Chúc Ryuu-nii buổi sáng tót lènh oáp~~~"(Kuroma)

Lần này thì đến Kuroma vừa ngáp vừa nói làm sai từ.

"Dậy mau đi, về nhà anh nấu món gì cho ăn, Mp của anh hồi đủ rồi"(Ryuu)

""Vânggggg!!!!""(Shirone+Kuroma)

«Chị Mỹ Dạ ơi!!! Em với hai nhóc về nha. Chị đừng tìm, tụi em đi rồi»(Ryuu)

«Hả? Ai vậy?...Là em à Ryuu? Em muốn đi đâu thì đi. Chị đâu thể bắt nhốt em ở đây được»(Mỹ Dạ)

«Vậy tụi em đi đây! Bye bye chị»(Ryuu)

«Um. Bye em»(Mỹ Dạ)

Tôi truyền Thần giao cách cảm cho chị Mỹ Dạ để thông báo.

"Hai, ba...{Dịch chuyển}"(Ryuu)

Sau đó cả ba chúng tôi trở về căn nhà của mình sau hơn tháng xa cách.

"Mở tiệc thôi!!!"(Ryuu)

""Yay!!!""(Shirone+Kuroma)

Tôi vào bếp và bắt tay vào làm các món mà tôi đắc ý nhất. Sau hơn tiếng quần quật trong nhà bếp thì một bữa ăn to đùng được dọn ra. Nói đúng hơn là một buổi tiệc. Và đặc điểm của buổi tiệc này là ...Tiệc ngoài trời. Tiếp đến là công việc mà ai trong chúng tôi cũng thích...ĂN THÔI!!!!

"Ăn thôi!"(Ryuu)

""Ăn! Ăn! Ăn! Cùng ăn nào!!!""(Shirone+Kuroma)

"Ăn thôi!!!"(???)

Một giọng nói lạ vang lên. Trong giọng nói ấy lộ rõ vẻ sung sướng, phấn khởi. Giọng này...là giọng của một bé gái?!

"Ai đấy?! quát to"(Kuroma)

"Không được ăn đồ của chúng tôi! Chúng tôi đang đói lắm! giọng tiếc nuối"(Shirone)

Từ trong bụi rậm gần đấy chui ra. Đấy là một cô bé Elf chừng - tuổi. Nhìn lớn hơn hai nhóc nên chắc là tuổi...mà có khi bằng tuổi tôi ấy chứ... Một cô bé Elf tóc xanh lục không đậm lắm...(không có ảnh minh hoạ, làm biếng tìm, nếu tìm được thì đăng sau).

[Khoan! Có gì đó sai sai à nhe! Mình đang trong kết giới mà sao cô nhóc nhìn thấy được?!](Ryuu)

Cô nhóc tiến gần đến và đi xuyên qua cả kết giới kiên cố của tôi. WTF?!!

Tôi lập tức dùng Long nhãn lên cô bé và điều tôi nhìn thấy được là...cô bé ấy...có gần như tất cả các skill liên quan đến kết giới, trong đó có Nhìn xuyên kết giới và Đi xuyên kết giới mới ghê. Vậy là đó là lí do cô ấy thấy và đi qua được kết giới. Đúng với cái danh hiệu . Ây da.

Bây giờ xưng em đúng rồi. Cô ấy tuổi mấy gần tuổi... ưm...cô nhóc tên Lila nhỉ?

"Hai cậu cho mình ăn với...Mình đói lắm. ngày rồi mình chưa ăn"(Lila)

"Không cho! Mình cũng đói lắm chứ!"(Kuroma)

"Ưm! Không cho!"(Shirone)

[Này này! Người ta ngày rồi chưa ăn đấy! Cho ăn miếng có sao đâu?](Ryuu)

"Hai em cho bạn ăn đi, có gì thì anh nấu thêm cho"(Ryuu)

"Anh nói đấy nhé! Anh phải nấu thêm đấy Ryuu-nii"(Kuroma)

"Phải đấy! Tụi em sẽ cho bạn ấy ăn với điều kiện anh phải nấu thêm"(Shirone)

Hai nhóc ham ăn này...haizzzz

"Được!"(Ryuu)

""Vậy thì cậu cứ ăn đi ...-chan?""(Shirone+Kuroma)

"Mình là Lila. Thuộc tộc Elf"(Lila)

"Chào cậu Lila-chan. Mình là Shirone, thú nhân thuộc Miêu tộc. Rất vui được gặp cậu"(Shirone)

"Rất vui được gặp cậu Lila-chan. Mình là Kuroma, thú nhân Miêu tộc"(Kuroma)

"Rất vui được gặp em Lila, chào mừng em đến với buổi tiệc của tụi anh. Anh là Ryuu, là một con rồ...nhầm, con người"(Ryuu)

"Mình cũng rất vui được gặp mọi người"(Lila)

Chúng tôi gặp nhau như thế đấy. Thôi thì vào chuyện chính đi.

"Giờ thì vô chuyện chính đi mấy đứa"(Ryuu)

"""Vâng!!!"""(Shirone+Kuroma+Lila)

Rồi thì tiếp đến là chuyện mà ai cũng biết đấy.

=== hour later===

Sau khi ăn xong, tôi rửa mớ chén dĩa bằng phép hệ nước rồi dọn cái đống chất nhiều như núi đó vào trong kho của tôi.

"Này này Lila, cậu sao lại tới đây vậy? Trong đây là rừng đấy! Nguy hiểm lắm mà?"(Shirone)

Tiếng của Shirone vang lên. À mà sau tiếng thì mấy nhóc đã làm quen thành công mỹ mãn, gọi nhau bằng tên luôn rồi.

Sau lời nói của Shirone, mặt của Lila có chút hoảng và biểu cảm tiếp theo của em ấy là đượm buồn. Có lẽ mình sắp nghe được chuyện gì không hay rồi.

"Ha? Thôi thôi! Nếu cậu không thích thì mình không ép cậu nói đâu"(Shirone)

"Mình sẽ nói, dù sao chuyện đấy là cần thiết vì...haizzz. Mình kể thì cậu sẽ biết"(Lila)

"Anh tham gia với, anh cũng muốn biết tại sao Lila lại ở nơi nguy hiểm này"(Ryuu)

"Được chứ ạ, anh muốn nghe thì em sẽ kể. Chuyện là như thế này. Nơi mình ở là làng Taro, một ngôi làng chỉ dành cho tộc Elf. Ngôi làng nằm ở một vùng có cây tuổi đời lâu nhất trong khu rừng, nó khá gần nơi này và nơi ngôi làng ở rất ít có quái vật tấn công, rất an toàn, người dân luôn vui vẻ và hạnh phúc. Khoảng hơn tháng trước, đấy là cái ngày định mệnh, ngày làm cho ngôi làng không còn yên bình nữa"(Lila)

[Tiếp nào! Mà khoan đã...hơn tháng trước? Vậy chẳng lẽ có liên quan đến mình?! Chắc không đâu...nhỉ?](Ryuu)

"Ngày đấy, ngày mà con rắn màu lam khổng lồ tấn công chúng tôi bằng ngọn lửa cùng màu có nhiệt độ không nóng mà rất lạnh tấn công dân làng. Con rắn ấy rất lạ, nó hung hãn tấn công trong khi chúng tôi chưa làm gì nó hết. Nó tấn công như thể chúng tôi lấy mất của nó cái gì vậy ấy. Con rắn làm cho làng chúng tôi tan hoang, mọi người trong làng lúc nào cũng trốn chui trốn nhũi để tránh nó. Không giây nào là không cảnh giác"(Lila)

[Càng ngày càng thấy có liên quan đến mình. Không lẽ...](Ryuu)

"Cho đến ngày trước. Những người được Trưởng làng-sama phái đi tìm hiểu trở về làng. Nhờ họ mà chúng tôi biết được nó là Băng Hoả Lam Xà. Loài rắn mang màu lam, tấn công chủ yếu bằng ngọn lửa màu lam có tính chất rất lạnh. Nó là loài canh giữ một loài thực vật cực quý hiếm mang tên Băng Hoả Lam Liên. Nó hấp thụ ngọn lửa của Lam Liên sinh ra để phát triển, hấp thụ càng nhiều nó càng mạnh và càng lớn. Lí do nó tấn công làng là thứ nó canh giữ đã bị lấy mất. Nó sẽ tấn công bất cứ sinh vật sống nào có mùi của Băng Hoả Lam Liên. Và kết quả là làng của mình bị tấn công vì trong số những người trong làng có dính mùi của Lam Liên"(Lila)

[Rồi hiểu luôn. Mình là lí do mà dân làng Taro bị con rắn đấy tấn công...tại mình lấy mất Băng Hoả Lam Liên đây mà. Cơ mà nhà mình còn gần cái hang hơn cái làng đấy nữa, cũng tại mình dựng kết giới nên con rắn éo biết thôi. Nhưng mình nhớ là mình chỉ lấy có bông trong cả trăm ngàn bông thôi mà? Mà dọc đường làm rớt mất bông, còn có bông đem đi đấu giá à. Không lẽ con này biết đếm . Cơ mà đếm gì mà ghê vậy? Nhìn số lượng thôi là muốn xỉu rồi đó, một đống đầy cả hang luôn đấy chứ đùa](Ryuu)

Nói tới đây, bỗng tôi nhận ra ánh mắt của hai nhóc đang dí vào tôi.

«Là anh lấy phải không?»(Kuroma)

«Anh hại làng cậu ấy rồi đấy»(Shirone)

«Sao lại nhìn anh? Anh nào có biết gì?»(Ryuu)

Hai nhóc chủ động truyền Thần giao cách cảm cho tôi. Chúng nghi ngờ tôi là đầu sỏ vụ này. Mà nói thế cũng đúng. Hai nhóc đang dí mắt vào tôi thì Lila đã vô tình giải vây cho tôi bằng cách tiếp tục câu chuyện. Cảm ơn em, em cứu anh rồi đấy!

"Nhưng có một điểm lạ là theo như những điều được nói về loài rắn này thì nó sẽ hấp thụ Lam Hoả để phát triển, hấp thụ càng nhiều thì nó càng lớn, càng khoẻ. Mà con rắn làng của mình gặp nó được liệt vào hàng Khổng lồ, vậy rốt cuộc nó canh giữ bao nhiêu bông Băng Hoả Lam Liên vậy chứ?"(Lila)

[À...không biết bao nhiêu bông nhưng anh biết tại sao nó lớn như vậy nè. Cứ nghĩ đi, hoa đầy một hang luôn thì con rắn đấy không to chắc](Ryuu)

"Vậy ra đó là chuyện của làng cậu. Vậy còn cậu thì sao? Sao cậu lại ở đây?"(Kuroma)

Kuroma ngồi đây từ lúc thấy tôi ngồi xuống nói chuyện với Lila. Ngồi lâu thế nhưng chỉ mới lên tiếng thôi.

"Mình hả? Haizzz. Cũng tại vì biết đó là loài gì, lí do nó tấn công nên dân làng đã điều tra xem ai là người giữ bông hoa đấy. Kết quả là...mình là người giữ nó"(Lila)

"Sao cậu lại đi lấy bông hoa đó?"(Shirone)

"Mình nào có biết nó là Băng Hoả Lam Liên! Mình vô tình nhặt được nó lúc đang đi hái hoa về trang trí căn nhà mới. Thời gian nhặt được nó là trước ngày bị tấn công ngày. Thấy nó đẹp và lạnh lạnh nên mình đem về để trong phòng cho mát phòng với làm một món trang trí phòng thôi. Nhưng nào có ngờ được..."(Lila)

"Và thế là em bị Trưởng làng-sama đuổi ra khỏi làng và phải mang theo Lam Liên rời theo vì tội mang rắc rối đến cho làng. Đó là trọng tội. Đáng ra em đã bị xử tử nhưng vì là vô tình nhặt được nên chỉ bị đuổi đi"(Lila)

"Anh hiểu rồi. Xin lỗi"(Ryuu)

"Sao anh lại xin lỗi?"(Lila)

"Tại vì anh là người làm rơi bông Lam Liên đấy lúc rời khỏi hang Lam Liên. Anh không biết nó đã gây ra rắc rối đó cho em"(Ryuu)

Nói tới đây, mặt Lila toả ra kinh ngạc. Nhưng từ từ trở về khuôn mặt có chút buồn.

"Em tha cho anh đấy. Dù gì nó cũng đã xảy ra, biết sao được chứ. Anh xin lỗi thì cũng có ích gì. Qua rồi thì cho nó qua luôn đi"(Lila)

Thật sự tôi có chút kinh ngạc khi Lila chỉ mới là đứa trẻ mà lại có mặt chững chạc như người lớn như thế. Có lẽ việc làng bị tấn công đã làm cho tâm hồn trẻ con bị tổn thương dẫn đến sự chững chạc này.

"Ưm. Cảm ơn em đã tha lỗi"(Ryuu)

"Thôi đi Ryuu-nii, Lila! Hai người đừng có làm cái vẻ mặt đưa đám ấy nữa!"(Kuroma)

"Phải đấy!"(Shirone)

Tôi...bộ nhìn mặt tôi như đưa đám lắm hả?

Tôi vỗ hai tay vào hai bên má của mình.

[Được rồi! Không nghĩ tới nữa, qua rồi thì qua luôn đi!](Ryuu)

"Được rồi! Anh không nghĩ tới chuyện đó nữa! Giờ thì...anh hỏi em Lila. Em...có muốn trở thành một thành viên trong ngôi nhà của tụi anh không? Dù gì thì em cũng không còn nhà"(Ryuu)

"Cậu vô đi Lila, vô đây cậu sẽ được ăn thoải mái"(Shirone)

"Phải đấy! Vô cho nó vui nha!"(Kuroma)

Tôi cảm thấy như nhóc đang mua chuộc Lila vậy ấy. Rồi...xong...Lila mắt sáng trưng như đèn led chớp mắt nhìn tôi. Vậy là hai nhóc mua chuộc thành công. Tôi đang định mời theo cách lành mạnh nhưng có vẻ không thành rồi...

"Em muốn vào!!!"(Lila)

"Vậy thì chìa mu bàn tay trái của em ra đây"(Ryuu)

Và việc tiếp theo là tôi tạo ra chiếc vòng tạo ấn kí giống với hai nhóc. Đeo vào cho Lila và chiếc vòng biến mất vào tay của Lila, nó trở thành ấn kí hình rồng giống ý đúc hai nhóc.

(Hình minh hoạ ấn kí. Đăng lại cho bạn nào quên)

"Đây là bằng chứng cho việc em đã trở thành thành viên của căn nhà này"(Ryuu)

Shirone, Kuroma lúc này đây cũng đang toả ra tự hào mà giơ cái mu bàn tay có ấn kí lên cho Lila xem. Biểu cảm của Lila lúc này...nói sao ta... từ thôi. "ĐƠ"

===Vài giây sau===

"Đây là...?"(Lila)

"Là một ấn kí cần thiết để dùng các vật trong nhà"(Ryuu)

"Hình của nó..."(Lila)

"Hửm? Là rồng"(Ryuu)

Tôi tỉnh bơ mà nói. Đúng mà! Không phải hình rồng thì là cái gì?

"..."(Lila)

"Có vấn đề gì sao Lila?"(Kuroma)

"Có gì không ổn sao? Mình thấy nó đẹp mà Lila?"(Shirone)

"..."(Lila)

===Thêm vài giây nữa===

"Là...là...là RỒNG!!! Ôi trời ơi!!!"(Lila)

Moé ơi! Giật cả mình, sao mà hét lớn thế?!

"Có chuyện gì vậy?"(Shirone)

"Rồng, là hình rồng!!!"(Lila)

"Thì sao? Có chuyện gì với nó sao Lila?"(Kuroma)

"Mấy cậu có biết mình cuồng rồng lắm không? Mình cực cực thích loài rồng luôn ấy chứ! Nó rất mạnh mẽ. Mình luôn muốn có sức mạnh như một con rồng để giúp ích cho mọi người"(Lila)

"""..."""(Ryuu+Shirone+Kuroma)

"Sao mọi người im re vậy?"(Lila)

[Trời! Vậy là nhà mình có thêm một đứa cuồng rồng à? Trùng hợp gì mà ghê vậy?!](Ryuu)

"""Đồng chí"""(Ryuu+Shirone+Kuroma)

"Hả?"(Lila)

"Anh cũng cuồng rồng nữa nè"(Ryuu)

"Mình cũng thế"(Shirone)

"Mình nữa!"(Kuroma)

"Hể?!!!! Vậy là nhà này toàn mấy thành viên cuồng rồng sao?"(Lila)

"Chính xác là như thế đấy"(Ryuu)

"Này Lila!"(Kuroma)

"Gì?"(Lila)

"Vì cậu đã là thành viên của nhà mình rồi thì mình nói cho cậu biết một bí mật chỉ có thành viên trong nhà mới được bật mí"(Shirone)

"Đó là gì mà trông mấy cậu thần thần bí bí thế?"(Lila)

"Đó là..."(Kuroma)

"...Ryuu-niichan là một con Rồng chính hiệu %. Còn là rồng mạnh nhất trong khi mới tuổi đầu đấy"(Shirone)

"...Hể?!!!!"(Lila)

" Anh Ryuu là một con rồng?!!!"(Lila)

"Đúng"(Kuroma)

"Chính xác"(Shirone)

Này này! Sao bơ tôi rồi!

"Có cần anh về dạng thật không?"(Ryuu)

"Không cần ạ! Em tin tưởng Shirone và Kuroma"(Lila)

"Umk! Người nhà tin tưởng nhau là tốt"(Ryuu)

"À mà...cái con rắn Lam Xà ấy...hồi nãy, khoảng - tiếng trước, lúc anh đang đi ra ngoài hái ít cà chua dại để nấu ăn...anh..."(Ryuu)

"Anh...?"(Lila)

"...anh thấy cái con Lam xà ấy và nó tấn công anh"(Ryuu)

"Vậy anh có bị thương không?"(Lila)

"Không. Nó chưa kịp tấn công mà anh đã tẩn cho nó trận chết rồi. Em không cần lo chuyện làng của em sẽ lại bị tấn công nữa đâu"(Ryuu)

"...Vậy là...từ giờ làng em sẽ được yên ổn rồi! Mừng quá"(Lila)

"À phải rồi. Em cũng phải cần vũ khí cho mình chứ nhỉ? Ở với anh thì phải mạnh mẽ và biết chiến đấu"(Ryuu)

"Dạ! Em muốn có vũ khí cho mình"(Lila)

"Em là Elf...hmmmmm, vậy thì xài cung đi"(Ryuu)

Nói xong tôi tạo một cây cung cho Lila. Cây cung được buff khá giống với Shiro và Kuro hai nhóc nhưng hơi khác vì nó không phải kiếm. Một cây cung màu xanh lá. Kích cỡ của nó không to, không nhỏ, nó vừa khớp với vóc dáng của Lila.

"Đây là vũ khí của em. Cây cung màu xanh này sẽ là bạn của từ bây giờ"(Ryuu)

"Oa!! Đẹp quá! Em thích lắm! Cảm ơn anh Ryuu"(Lila)

"Từ giờ mày sẽ là Midori. Vũ khí của tao"(Lila)

"Phải rồi, đây là Túi không gian của em. Còn rất nhiều thứ liên quan đến anh thì Shirone và Kuroma giảng lại cho Lila nha"(Ryuu)

"Anh giao cho hai nhóc nhiệm vụ dạy cho Lila đấy. Shirone sẽ phổ thông kiến thức. Kuroma sẽ dạy kiếm thuật. Anh phụ trách dạy cung thuật cho ba đứa, dạy phép thuật và cả thực chiến. Ở với anh thì phải biết dùng nhiều loại vũ khí nên đừng mong chuyện các em sẽ được nghỉ ngơi"(Ryuu)

"""Vâng"""(ba nhóc)

————————————————

Chap này ta cảm thấy hơi kì kì. Ai thấy chỗ nào không hợp logic thì bình luận cho mik bt nha.

Bye bye.

Xuất bản:// (h khuya)

Kí tên:Chini(Tác)

Truyện Chữ Hay