Sự Quyến Rũ Của Sói

chương 81: chị gái đều là lưu manh…

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Hôm trước Lang Cửu bảo quản hoa hiệu quả không tồi, Từ Bắc kiểm tra một chút, nhìn qua hoa đều vẫn xem như tươi tắn ướt át. Trong tiệm có thêm mấy giỏ hoa và bó hoa đã được gói xong đặt vào nước dinh dưỡng, phỏng chừng là hôm qua Lang Cửu vô công nhàn rỗi đã làm ra.

“Mày đừng ở đây hù người ta nữa,” Từ Bắc quét sàn một lượt xong, túm chân trước của sói con kéo nó vào phía sau quầy, ném hai cái đệm trên ghế xuống đất, “Mày ngồi đây đi, nếu Lương Lão Tứ đến thật, mày hẵng xông ra giả làm chó bảo vệ.”

Sói con cọ cọ chân Từ Bắc, nằm lên đệm, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Thực ra mới nhập học không lâu, tiệm hoa vẫn coi như đắt khách, lễ Tình nhân và tết Nguyên đán năm nay quá gần nhau, không ít cặp đôi đều vẫn chưa được gặp nhau, sau khi nhập học thì giống như nhịn lâu phải bù đắp, buổi trưa có tới mấy cặp đến tiệm hoa mua hoa.

Lúc có người vào tiệm, sói con sẽ rụt lại nhỏ hơn một chút đằng sau quầy, tránh dọa người khác.

Có điều khi một đôi tình nhân đang chọn hoa, sói con đang mơ màng ngủ đến là thoải mái, duỗi eo ra, cô bé đó vừa liếc thấy đầu nó, đột nhiên thét lên.

Từ Bắc bị tiếng ré đột ngột này dọa cho suýt nữa tháo mồ hôi, sói con cũng không phòng bị, mới duỗi eo được một nửa đã bị giật mình, ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn em gái này.

“Á —— con chó lớn quá ——“ cô bé tiếp tục thét, kéo cánh tay bạn trai lắc mạnh, “Anh nhìn kìa! A, dễ thương quá đi ——“

Lúc Từ Bắc nghe câu thét sau cùng mới xem như yên tâm, hắn hơi cạn lời, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người có thể dùng cách kinh khiếp như vậy để biểu đạt cảm xúc của “dễ thương quá đi”.

“Con này…” nam sinh kia cũng nhìn thấy sói con đang từ sau quầy dè dặt thò nửa cái đầu ra nghiên cứu xem rốt cuộc mình có dọa người ta không, có phần hưng phấn bước tới, vươn tay ra định sờ, lại giữa chừng rụt lại, “Nó có cắn không?”

“Không cắn,” Từ Bắc đang vụng về gói hoa bọn họ chọn lại, cũng may mấy đôi tình nhân đột nhiên nổi hứng đi mua hoa này đều sẽ không yêu cầu gói hoa tạo hình, hắn nhìn sói con một cái, “Hồ Hồ cho anh sờ cái đi.”

Sói con nhìn Từ Bắc một cái, trong lòng vô cùng bất mãn, tại sao nó phải cho tên người ngu ngốc này sờ… nhưng xét đến hai người là khách, có lẽ cho bọn họ sờ một cái, sau này bọn họ sẽ còn đến mua hoa nữa, sói con do dự giây lát, không tình nguyện lắm cúi đầu xuống.

“Nghe lời thế!” nam sinh kia cũng rất kinh ngạc, sáp tới sờ sờ lên đầu sói con, “Mày tên Hồ Hồ à, chào Hồ Hồ.”

Sói con có chút bất đắc dĩ búng búng lỗ tai, thở dài, từ mũi phả ra một luồng khí nhỏ.

“Đáng yêu quá…” cô bé cũng mạnh dạn vươn tay tới sờ sờ lên lỗ tai sói con, “Lông mềm ghê, đây là chó gì vậy ạ?”

Từ Bắc cứ sợ có người hỏi câu hỏi này, Hồ Hồ là chó gì, hắn đưa hoa trong tay cho nam sinh kia: “…Pyrenees.”

“Không giống nha,” nam sinh nhận lấy hoa, móc tiền đưa cho Từ Bắc, mắt vẫn nhìn sói con, “Nhà bác em có nuôi Pyrenees, đầu cũng không lớn như nó, lông dài hơn một chút…”

“Nó là Pyrenees lai…” Từ Bắc nhét tiền vào ngăn kéo quầy, rất muốn bước tới đẩy thẳng hai đứa nhóc này ra ngoài.

“Lai với giống gì vậy? Lai ra rất đẹp luôn.” nam sinh kia xem ra rất thích chó, cầm hoa lại ngồi xuống.

“… với sói,” Từ Bắc dứt khoát nói cho dễ sợ chút, muốn để hai đứa đi mau mau, “Hồ Hồ nhe răng ra cho anh xem nào.”

Sói con cũng đã hơi bực, rất phối hợp nhe răng ra với nam sinh kia, lộ ra bốn cái răng nanh lóe ra ánh lạnh, tay nam sinh kia vẫn đang đặt trên đầu nó liền rụt phắt lại, lập tức bật dậy: “Trời, đúng vậy nha, nhìn như thế thì đúng là sói rồi…”

Hai đứa nhóc cuối cùng cũng quậy đủ, ôm bó hoa cùng nhau rời tiệm hoa, Từ Bắc ngã xuống ghế: “Đệt, nể thật.”

Lang Cửu vểnh mông duỗi mình trong tiệm, đi đến bên cạnh Từ Bắc, chân trước gác lên chân hắn, liếm liếm tay hắn, Từ Bắc gãi gãi đầu nó: “Tự mày chuốc lấy… có muốn biến lại không, bố đi lấy bộ đồ cho mày.”

Sói con ngáp một cái, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa tiệm, ngồi xuống, nó không muốn biến lại, nó sợ mấy tên Lương Lão Tứ lại tới đây.

Mặt trời đã ló dạng, nắng rất đẹp, Từ Bắc bắt đầu dời thùng hoa trong tiệm ra ngoài, đặt lên giá hoa ngoài cửa. Sói con vòng tới vòng lui sau lưng hắn, có hơi sốt ruột, nó thấy Từ Bắc đều dùng tay trái xách thùng, tay phải Từ Bắc không dùng sức được.

“Đừng cản đường nữa, muốn bố ngã chết sao.” Từ Bắc xách thùng đá vào mông sói con một cái.

Sói con xoay người đi vào tiệm, chuyện này nó vẫn có thể giúp được, nó dùng miệng ngoạm tay nắm xách thùng lên, theo Từ Bắc dời ra ngoài cửa.

“Công phu khá đây, cẩn thận gãy răng.” Từ Bắc nhìn bộ dạng nó mà vui vẻ.

Sói con liếc hắn một cái, nghểnh cổ không hề bận tâm tiếp tục ngoạm thùng, vừa ra ngoài đã nhìn thấy hai cô bé lần trước đến mua hoa đứng bên ngoài, nó giật mình, ngoạm thùng không biết nên để xuống, hay nên quay đầu trở vào tránh dọa người ta.

“Để bên phải…” Từ Bắc cầm một thùng cuối cùng đi ra, cũng ngẩng người.

“Trời ạ, ông chủ đây là chó của anh sao?” một cô bé mắt trợn tròn cả lên, “Sao nó làm vậy được? Còn biết phân biệt trái phải?”

Từ Bắc có hơi xấu hổ, hắn muốn nói câu này là tự nói với mình, lại cảm thấy hành vi vừa dời hoa vừa chỉ huy mình này rất ngu, nhưng nếu nói sói con nghe hiểu được, thì con chó này cũng thông minh quá rồi…

“Tôi chỉ thử thôi,” Từ Bắc cười cười, chỉ đành xem phản ứng của sói con rồi, “Hồ Hồ để bên phải.”

Sói con nghiêng nghiêng đầu, cũng hơi do dự, trực tiếp thả thùng xuống tại chổ, hai cô bé nhìn thấy đều cười: “Vẫn là nghe không hiểu.”

“Đến mua hoa sao.” Từ Bắc tóm lỗ tai sói con kéo nó vào tiệm.

“Ngang qua ghé vào xem anh thế nào,” hai cô bé cũng theo vào, một cô trong đó rất bạo gan, trực tiếp thò tay tới gãi lông sói con một cái: “Anh đẹp trai còn nuôi con chó lớn vậy sao, nó tên là gì?”

“Hồ Hồ,” Từ Bắc ngồi xuống, nhìn hai cô bé lượn vòng quanh sói con, khi kéo kéo tai, lúc sờ sờ chân, ánh mắt sói con nhìn hắn bất đắc dĩ, hắn nhịn cười, “Đừng sờ lung tung, người ta là con trai đó.”

Vốn Từ Bắc chỉ đùa thôi, không ngờ hai cô bé vừa nghe, liền hứng thú: “A, em vừa nhìn đã cảm thấy nó đẹp trai, quả nhiên là con trai à… Hồ Hồ ơi, Hồ Hồ, cho chị xem ciu cưng được không?”

Cô bé nói xong câu này, có một cô đã tóm lấy chân trước của sói con, kéo nó từ dưới đất dậy, Từ Bắc thấy cảnh này suýt nữa lăn từ trên ghế xuống, vừa kinh hãi em gái này thế mà không hề dè chừng con chó lớn như vậy, vừa có hơi tức cười, đứng dậy định cản: “Con gái nhà ai cũng lưu manh vậy à…”

Sói con bị kéo đứng dậy rồi mới hiểu muốn xem ciu là ý gì, nó lập tức bắt đầu vùng vẫy, nhưng động tác vùng vẫy lại không được quá mạnh, nếu nó dùng hết sức, sợ sẽ khiến cô bé bị thương.

“Hồ Hồ ngoan, Hồ Hồ đừng sợ,” cô bé tóm chân trước nó đẩy ngã nó xuống đất, sói con bị lật ngửa bụng lên trên, cô bé dùng tay nhẹ nhàng cào cào bụng nó, chân sói con quờ quờ vào không trung, động tác bản thân nó hoàn toàn không khống chế được này khiến cô bé bật cười, “Đáng yêu quá đi mất, chị thấy ciu cưng rồi nè.”

Sói con cuối cùng cũng mặc kệ có làm người ta bị thương không, lật phắt người lai, rụt móng khỏi tay cô bé kia, lủi vào sau quầy không chịu ra ngoài.

Cô bé vừa thấy, có hơi ngại ngùng: “Á, Hồ Hồ giận rồi hả… đừng giận mà Hồ Hồ, chị sai rồi…”

“Hồ Hồ nhìn này, bọn chị đến chiếu cố tiệm nhà cưng mà, đừng giận ha,” cô bé còn lại chọn mấy cành hoa từ trong thùng hoa, đặt lên quầy, “Anh đẹp trai, chó nhà anh cáu kỉnh thật.”

“Bị sàm sỡ lại còn không cáu kỉnh sao,” Từ Bắc chống tay lên quầy cười cười, lặng lẽ cởi giày giẫm nhẹ mấy cái lên mình sói con, xem như an ủi, “Lần sau không dẫn nó theo nữa, các chị bạo quá.”

“Ai da, thật là,” cô bé có hơi đỏ mặt, lập tức chuyển chủ đề, “Cậu đẹp trai lần trước gói hoa cho bọn em đâu, sao không thấy?”

Từ Bắc muốn nói cậu đẹp trai đó vừa bị các em xem ciu bây giờ đang nấp dưới quầy buồn bực đây, không biết nếu nói ra thật, cô bé này có che mặt chạy mất không: “Hôm nay nó có việc không đến, muốn gặp nó thì mai đến đi.”

Cô bé có hơi thất vọng ôm hoa, lại hơi khom lưng nói một câu với bên dưới quầy: “Hồ Hồ ơi, chị đi nhé, ngày mai lại đến chơi với em…”

Hai cô bé vừa ra cửa, còn không đợi Từ Bắc mở miệng nói, sói con đã chạy ra từ dưới quầy, trong miệng ngoạm cái túi lúc sáng Từ Bắc mang tới, trong đó là một bộ quần áo, rồi lủi vào gian nhỏ của tiệm ở bên cạnh.

“Sao thế,” Từ Bắc vui vẻ, hỏi về phía gian bên cạnh, “Nghĩ thông rồi sao? Hay là nghĩ quẩn?”

Qua một lúc, Lang Cửu bước ra, vẻ mặt buồn bực nhíu mày: “Phiền chết được! Con gái đáng ghét quá!”

“Đi tìm Thẩm Đồ! Tẩn y một trận,” Từ Bắc vui vẻ, nắn nắn tay cậu, “Nghĩ ra cái ý tưởng khốn nạn như vậy cho con trai bố…”

“Tôi chỉ lo người kia lại đến,” Lang Cửu ngồi xuống bên cạnh Từ Bắc, cúi đầu mang giày vào, “Chắc chắn sẽ đến nữa, mũi người đó bị tôi đánh gãy rồi.”

“Không nghiêm trọng vậy đâu, bố cũng không phải lần đầu tiên đụng phải những chuyện này, không có gì ghê gớm cả, gã đến rồi tính,” Từ Bắc sờ sờ mặt cậu, có người có thể lo lắng an toàn của mình từng phút từng giây thế này là một chuyện rất ấm lòng, hắn cười cười: “Chú Thẩm của mày tuyệt đối là rảnh không biết làm gì lấy mày ra làm vui rồi, nếu không ổn thật chúng ta bảo y ra mặt hù đám người kia… ầy, chú Thẩm mày giỏi thật, y mới đúng là trùm thật sự.”

“Ừm.” Lang Cửu ngây ra một lúc, kéo ngăn kéo, lấy tiền kiếm được buổi sáng ra.

“Làm gì?” Từ Bắc gác chân lên quầy.

“Đếm thử.”

“Cũng chả bao nhiêu, còn cần đếm sao…”

“Không ít,” Lang Cửu rất nghiêm túc cúi đầu chỉnh lại từng tờ tiền, Từ Bắc thu tiền rồi liền tùy tiện nhét vào, tất cả đều cuốn góc, “Bố xem…”

“Thằng ngu này,” Từ Bắc mò trong ngăn kéo ra cái kẹp đưa cho cậu, “Mày tưởng tiền này đều là của chúng ta sao, phải trừ đi tiền phòng tiền điện nước, tiền nhập hàng, đóng thuế, số còn lại mới là của chúng ta.”

“Còn lại bao nhiêu?”

“… không biết.” Từ Bắc phiền nhất chính là tính toán sổ sách, hắn cũng chưa từng tính kỹ, kiếm được bao nhiêu sau một tháng mới biết, “Kệ mẹ nó, bố lười tính, dù sao kiếm được là được.”

“Tối về nhà tôi tính.” Lang Cửu ngẫm nghĩ.

Từ Bắc cảm thấy Lang Cửu đúng là giỏi hơn hắn, làm việc rất nghiêm túc, không được chăng hay chớ giống như hắn, luôn là thấy tạm ổn thì xong việc. Lang Cửu xếp tiền lại bỏ vào ngăn kéo xong thì quay đầu lại nhìn hắn: “Tôi lấy một ít được không?”

“Lấy đi,” Từ Bắc có hơi khó hiểu, đây là lần đầu tiên Lang Cửu hỏi xin tiền hắn, “Mày cũng là ông chủ mà, dùng tiền thì cứ lấy, muốn mua gì à?”

“Ừm.” Lang Cửu gật gật đầu, lấy mấy tờ trong ngăn kéo ra bỏ vào túi, cũng không nói muốn mua gì.

Vốn Từ Bắc muốn hỏi kỹ thêm một chút, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, về mặt này Lang Cửu rất hiểu chuyện, cậu sẽ không tiêu tiền bậy bạ, xem bộ cậu cũng không định nói, đợi cậu mua về lại xem vậy.

Điện thoại Từ Bắc vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn hiển thị gọi đến, Giang Việt, hắn bật cười, nhìn Lang Cửu: “Mày đoán xem ai?”

“Bố cười như vậy,” Lang Cửu cũng cười theo, “Là Việt ngoan.”

“Thông minh,” Từ Bắc đưa điện thoại cho cậu, “Mày nghe đi.”

“Việt ngoan.” Lang Cửu bắt điện thoại, hí hửng gọi một tiếng, lâu lắm rồi cậu không gặp Giang Việt, lúc này thấy điện thoại của Giang Việt, tâm trạng rất tốt.

“Ồ, anh Cửu,” giọng Giang Việt mang ý cười truyền tới, “Không không, ông chủ Cửu, có ở tiệm không?”

“Có, anh không đi học sao.” Lang Cửu rất vui vẻ, cười với Từ Bắc một cái, lại nhịn không được mò mò chân hắn.

“Khốn kiếp!” Từ Bắc hất tay cậu ra, nén giọng mắng một câu.

“Tôi cúp học,” giọng Giang Việt hơn run, nghe có vẻ giống đang đi đường, “Cửu ngoan, cậu nhớ tôi không?”

“Nhớ, hôm qua gặp Thẩm Đồ, anh có ở cùng chú ấy không?”

“Bây giờ anh ta nhàn vân nhã hạc, nay đây mai đó, tôi thì phải ngoan ngoan ngoãn ngoãn lấy bằng tốt nghiệp đây,” Giang Việt bật cười, “Cho cậu một bất ngờ, muốn không?”

“Muốn.” Lang Cửu rất hứng chí.

“Nhìn ra cửa.”

Lang Cửu ngẩn ra, tức tốc quay đầu nhìn ra cửa, Từ Bắc thấy bộ dạng của cậu, cũng theo đó ngơ ngác nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa trừ hai cái cây thì chả có gì, Từ Bắc vừa định hỏi Lang Cửu sao vậy, đột nhiên nhìn thấy Giang Việt từ phía sau thùng hoa bên cửa xẹt ra, nhảy tới cửa, tay giơ lên đầu vòng lại hình trái tim: “LOVE!”

“Đệt mợ,” Từ Bắc giật nảy, ngây ra một giây rồi vui lên, hét to, “Thằng ngố Giang Việt này!”

Lang Cửu bỏ điện thoại xuống quầy chạy ra, cậu không ngờ Giang Việt lại đột nhiên xuất hiện bên ngoài tiệm hoa, mắt cũng cười đến híp lại: “Sao anh lại ở đây?”

“Bất ngờ không?” Giang Việt cười đi vào tiệm, “Có phải không phát hiện tôi tới không?”

“Ừm,” Lang Cửu gật đầu, hơi ngượng ngùng, “Hoa thơm quá, không ngửa thấy mùi của anh.”

“Chú hai, không tệ nha, rất nên hồn đó,” Giang Việt đảo vòng trong tiệm ngắm hoa, “Có điều sao không có bảng hiệu?”

“Vốn là rất nên hồn mà, tên tiệm chưa nghĩ xong nên chưa làm bảng hiệu.” Từ Bắc rót cốc nước cho Giang Việt, hắn nhìn thấy thằng nhóc này cũng rất vui, Giang Việt chỉ được mỗi điểm này, vui.

“Hay là, tôi cống hiến một tên, hôm đó tôi nghe Thẩm Đồ nói đã nghĩ tới rồi.” Giang Việt bưng nước uống một hơi rồi ngồi xuống.

“Nói nghe thử.”

“Sói bán hoa…”

“Cút sang một bên!”

Truyện Chữ Hay