Tính tình Già Lam là như vậy, ăn mềm không ăn cứng.
Nàng vừa mới bước vào Phượng gia, mấy vị phu nhân như các bà đã ở chỗ này đợi mình, thiết lập sẵn kết hoạch, thật đúng là có thể nhịn nhưng không thể nhẫn!
Ánh mắt Nhị phu nhân đột nhiên nghiêm túc, nhưng không lên tiếng, Tam phu nhân thì không nhẫn nại được, nhảy ra mắng: "Trước đây nghe người ta nói, cô luồn cúi ương ngạnh, dựa vào người quyền quý, ta còn không tin, bây giờ nhìn lại, nói cô luồn cúi thì vẫn còn quá nhẹ rồi, cô căn bản là kẻ bại hoại hèn hạ không có sỉ diện. Cầm gương mà soi lại gương mặt buồn nôn của mình đi, cô nghĩ mình có tư cách gả cho đại thiếu gia Phượng gia sao? Cô xứng đáng trở thành thê tử của hắn à?
Lời nói độc địa như đâm thật sâu vào máu thịt Già Lam.
Nói không quan tâm là gạt người.
Dù sao nữ nhân như nàng, để ý nhiều nhất là dung mạo của mình, đây là thiên tính của nữ nhân. Đặc biệt sau khi gặp được người trong lòng, nàng càng chú ý dung mạo mình nhiều hơn.
Không xứng đôi vừa lứa thật sao?
Xứng đôi hay không xứng đôi, nàng có nói thế nào thì điều này cũng do A Sách định đoạt.
Nàng xem như thông suốt, bọn họ dựa vào cái gì dám phán xét nàng?
Già Lam không giận, ngược lại nở nụ cười nhợt nhạt: "Thật xin lỗi, gương mặt ta xấu xí như thế, muốn đổi cũng không đổi được, đáng tiếc, A Sách lại yêu thích gương mặt này, ta cũng hết cách rồi. Sau này chúng ta còn cơ hội gặp nhau dài dài, làm mấy người oan ức rồi, hi vọng sẽ được lượng thứ."
"Cô....Cô đúng là không biết xấu hổ." Tam phu nhân đột nhiên phát hiện mình nghèo nàn từ ngữ, không biết nên dùng từ nào để hình dung nụ cười của nữ nhân trước mặt.
"Liên quan tới việc này, bà đã nói rồi, không cần phải lặp lại nữa đâu." Già Lam nở nụ cười hoàn mỹ, khiến Tam phu nhân á khẩu, bà đã sống mấy chục năm trời cũng chưa từng gặp nữ nhân nào cực phẩm như thế này.
Già Lam liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt dừng ở Nhị phu nhân: "Các người vừa mới tới đây đã định ta tội danh giết người và độc chết thú sủng, hiện trường còn chưa đi vào, người có phải thật sự bị giết hay không, thú sủng có phải là bị độc chết hay không, ta và các người không ai rõ hết, chẳng qua chỉ tùy tiện nghe một hạ nhân đến báo đã răm rắp tin, chuyện này có phải là quá sơ suất rồi hay không. Nếu các người muốn khép tội ta, chí ít cũng nên khiến ta tâm phục khẩu phục."
"Cô muốn kiểm tra hiện trường vụ giết người?" Ánh mắt Nhị phu nhân mang theo vài phần sắc bén và khí phách.
"Không, ta muốn kiểm tra tử thi." Già Lam nói
Nhị phu nhân có hơi giật mình, lưỡng lự chần chừ, vô tình hay cố ý liếc về phía Tam phu nhân và Tứ phu nhân.
Lúc này, Tam phu nhân vừa tìm được lý do, nhảy ra nói: "Khám nghiệm tử thi? Chẳng lẽ cô định hủy thi diệt tích sao?" Giọng điệu tràn đầy sự chanh chua cay nghiệt.
Lông mi Già Lam khẽ rũ xuống, cười nhẹ nói: "Mắt các người nhìn trừng trừng đó, nếu như ta có thể ở trước mặt mọi người hủy thi diệt tích, vậy sao ta còn đứng ở đây cho các người đến bắt chứ."
Lời nói của nàng hết sức rõ ràng, nàng chỉ có một thân một mình, mà bọn họ nhiều người như vậy, không lẽ còn sợ nàng động tay động chân?
Già Lam không nhìn Tam phu nhân và Tứ phu nhân, ánh mắt trực diện nhìn Nhị phu nhân, bởi vì nàng biết, trong đám người này, Nhị phu nhân là người có thể quyết định hết mọi chuyện.
"Không cần thiết nữa. Người đâu mau tới bắt nàng ta lại." Quyết định của Nhị phu nhân ngoài dự đoán của Già Lam, đúng là chẳng còn đường lui.
Bốn gã kiếm sư tiến lên vây quanh nàng.
Lúc này Già Lam thi triển Thủy Linh thuật phòng ngự: "Long thần chi nộ."
Ào ào -----
Cột nước phóng lên cao, huyễn hóa thành con rồng nước rít gào lượn vòng, gió cuốn mây tan tất cả.
Đám người Nhị phu nhân đồng thời lùi ra sau, lộ ra sự kinh ngạc khó tin.
"Long thần chi nộ....Thủy linh thuật....." Ánh mắt Nhị phu nhân trong phút chốc lạnh lẽo, không biết đang suy nghĩ điều gì, mà hết sức nặng nề.
"Giết nàng." Đôi mắt Tam phu nhân phát ra ánh sáng màu lục.
Tứ phu nhân kéo tay Phượng Tiểu Thoa, lặng lẽ thu vào một góc, trong ánh mắt mang theo ly khai, tíc tắc đã không thấy.
"Tứ nương, nàng ta có thể chết hay không?" Phượng Tiểu Thoa cuối thấp đầu hỏi, ánh mắt vừa lưỡng lự vừa lo lắng.
"Đừng nhìn! Sống hay chết cũng chẳng liên quan tới chúng ta." Giọng nói Tứ phu nhân hết sức lạnh nhạt.
"Nhưng mà....." Phượng Tiểu Thoa dường như còn muốn nói điều gì, nhưng đã bị Tứ phu nhân bụm miệng lại, kéo đi chỗ xa hơn.
Già Lam bị bốn cao thủ kiếm sư vây quanh, lâm vào cảnh khổ chiến, kỹ thuật của nàng cao tới đâu, cũng không có khả năng đồng thời chống lại công kích của bốn người kiếm sư cấp sáu, nàng cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng triệu hồi quan tài thiên táng. Cả người nhảy vào trong, nắp quan tài lập tức đóng lại, cho dù bên ngoài là mưa kiếm khí cũng không đả thương được nàng.
Khi quan tài đóng nắp lại, ở trong viện chỉ còn tiếng đấm đá lung tung.
Thanh kiếm của bốn vị kiếm sư như vũ bão chém vào quan tài, keng keng keng keng, mũi kiếm va chạm với quan tài, giống như chém vào tường đồng vách sắt, cũng chẳng có chút xi nhê gì.
Một lúc sau, bốn vị kiếm sư bắt đầu có hơi nhục chí, đưa mắt nhìn nhau, không biết làm thế nào nhìn cỗ quan tài mà Già Lam đang trốn trong đó.
"Các người còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau bắt nó lại rồi đem đi đốt. Ta cũng không tin nàng sẽ vĩnh viễn trốn trong đó không thèm ra ngoài." Tam phu nhân lắc hông, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Già Lam ở bên trong quan tài gỗ nghe giọng của nàng, không khỏi mắng thầm, đúng là người độc ác. Bà chờ đó cho ta. bg-ssp-{height:px}
Phượng Thiên Sách, chàng đang ở đâu? Không thấy ta bị người nhà của chàng khi dễ à? Mau đến cứu ta a a a!!
Lúc này Phượng Thiên Sách cũng không có ở trong phủ, phụ thân hắn đã sớm phân phó hắn đi ra ngoài cửa thành nghênh đón khách quý.
Ngoài cửa thành, một chiến xa được làm từ vật quý giá, sáng loáng băng băng đi đến. Mở đường là bốn con sư tử gào thét, khí thế hung hăng, dọa dân chúng ở trong và ngoài thành chạy thục mạng.
"Chiến xa của Chiến vương Hoàng Kim đến ------"
"Mọi người mau chạy đi -----"
Chiến vương Hoàng Kim uy danh hiển hách của Kim Lôi quốc giá lâm, dân chúng lại coi như hổ sói, người người tránh không kịp.
Phượng Thiên Dục lắc đầu cười khổ, đầu tàu gương mẫu đứng ở cửa thành, định bụng ra nghênh đón Chiến vương Hoàng Kim đến. Nghe nói hôm nay tới đây không chỉ có một mình Chiến vương Hoàng Kim, Kim Lôi quốc còn phái một nữ nhân trong tộc, nghe nói là đến chúc thọ Phượng thái quân. Đây cũng là nguyên nhân Phượng gia coi trọng như vậy.
Chỉ có điều....
Phượng Thiên Dục nhíu mày khó chịu, chuyện này vốn phải để đại ca làm mới đúng, hắn chỉ là người tiếp khách, ai ngờ vừa ra đến trước cửa, đã bị đại ca lừa gạt một phen, cũng không biết hắn (Phượng Thiên Sách) đã nói cái gì, khiến cho đầu óc hắn (Phượng Thiên Dục) choáng váng, cuối cùng người đón khách lại biến thành mình, còn đại ca lại không biết trốn đi chỗ nào rồi.
Càng nghĩ hắn càng thấy nhức đầu, sao hắn lại có một vị đại ca như thế chứ, đúng là xui xẻo chết được.
Bây giờ cho dù hắn có đau đầu thế nào, thì cũng không đổi được người sắp tới là Chiến vương Hoàng Kim, người trong thiên hạ ai chẳng biết Chiến vương Hoàng Kim buồn vui thất thường?
Quả nhiên, chiến xa còn chưa tới cửa thành, xa xa đã truyền tiếng âm thanh kiêu ngạo điên cuồng: "Phượng Thiên Sách, mau lăn ra đây cho Bản vương. Đừng tưởng rằng ngươi co đầu rụt cổ thì Bản vương không biết ngươi làm chuyện tốt gì."
Phượng Thiên Dực sửng sốt, đại ca làm chuyện gì rồi? Sao lại đắc tội với vị Diêm vương này chứ?
"Phượng Thiên Sách, mau lăn ra đây cho Bản vương. Trên đời này người đánh lén Bản vương, có thể toàn thân trở về, đến này còn chưa sinh ra đời đấy nhé. Ngươi làm thì ra đây, chuẩn bị thiên đao vạn quả của Bản vương đi."
Nhìn chủ nhân rít gào tức giận, bốn con sư tử cũng rống theo (rống hùa?),càng tăng thêm sôi sục.
Phượng Thiên Sách bịt lỗ tai mình lại, khẽ cau mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Đại ca đánh lén Chiến vương Hoàng Kim, còn có thể toàn mạng trở về, ông trời không phải đang đùa hắn đấy chứ?
Đúng rồi, cuối cùng đại ca đã trốn đi đâu nhỉ?
Hắn quay lại nhìn đám người ở xung quanh, hắn cố gắng bình tĩnh lại, có lẽ giờ phút này đại ca đang núp ở chỗ nào đó lười biếng hưởng thụ rồi.
"Phượng Thiên Sách, mau giao muội muội Bản vương ra đây."
Phượng Thiên Dục vẫn còn tìm kiếm bóng dáng đại ca mình trong đám người, một cơn gió lốc lớn ép tới, khiến cả người hắn lắc lư theo, trước mặt đột nhiên ập tới một màu vàng óng.
"A--------" Sức mạnh chở xông tới rồi dừng lại, một cánh tay vững vàng bóp ngay cổ hắn, cả người Phượng Thiên Dục bị nhấc bỗng ở giữa không trung. Đợi hắn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hẹp dài đang nổi trận lôi đình, từ đầu đến chân Phượng Thiên Dục đóng băng. Đây là khác biệt thực lực sao? Đối mắt với cao thủ như thế, ngay cả một cơ hội đánh trả để tìm đường sống cũng không có, hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đều là Bát công tử Hạo Thiên, thực lực lại cách xa như vậy, hắn cực kỳ hổ thẹn, cuối cùng cũng hiểu tại sao người này không thèm cái danh hiệu Bát công tử Hạo Thiên.
Bởi vì, bọn họ căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
"Phượng Thiên Sách đâu? Muội muội Bản vương đâu?"
Phượng Thiên Dục muốn ngất xỉu lắc đầu: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Chuyện của đại ca ta không liên quan đến ta."
"Bản vương không thích nghe ngươi nói nhảm." Hắn nhẹ nhàng nắm cổ áo Phượng Thiên Dục, tầm mắt quét về phía con đường cái, giọng nói hùng hồ truyền đi, "Bản vương đếm đến mười, nếu như ngươi không xuất hiện, Bản vương sẽ lập tức bóp nát sọ đệ đệ ngươi. Mười, chín...."
"Cái này không công bằng." Phượng Thiên Dục sốt ruột, liều mạng giãy dụa, nhưng phát hiện sức lực của mình bị người ta kiểm soát, không thể thi triển được gì, hắn cố gắng gào thét, "Vì cái gì tính mạng ta nằm trong tay đại ca chứ? Cái này không công bằng."
Trong lòng hắn hoàn toàn tuyệt vọng, đại ca nhát gan như vậy, căn bản sẽ không vì cứu hắn mà mạo hiểm xuất hiện, cho dù có xuất hiện, cũng không có năng lực cứu hắn. Lần này, hắn chết chắc rồi.
Bá hầu Trường Dã căn bản không để ý tới lời của hắn, tiếp tục đếm ngược: "Năm, bốn...."
Còn ba số nữa, tính mạng hắn coi như kết thúc ở chỗ này, Phượng Thiên Dục nhắm hai mắt lại, hoàn toàn hết hi vong.
"Ba, hai...."
Lực bàn tay Bá hầu Trường Dã siết lại, tiếng xương cốt rắc rắc, bất chợt có tiếng khanh khách truyền tới tai hắn, ánh mắt hắn lạnh lẽo đến cao độ.
Lúc này, từ đằng xa, có tiếng người lười biếng vang lên phá vỡ bầu không khí khẩn trương: "Bá Hầu huynh, ta với huynh thật đúng là tâm linh tương thông, mới vừa rồi ta còn nhắc đến tới Bá Hầu huynh, bây giờ huynh đã nhớ ta, ây ôi ta cảm động tới rơi nước mắt đây."
Phượng Thiên Dục nghe được âm thanh quen thuộc, bất thình lình mở mắt, trong cái nhìn mơ hồ, hắn nhìn thấy có bóng người màu trắng ngồi ngay bệ cửa sổ tửu lâu, bộ dạng mệt mỏi như không có xương.
Nháy mắt, trong lòng hắn có vô số cảm xúc đan xen.
Nhìn nụ cười tít mắt của đại ca, tức giận lại nổi lên, nhịn không được chửi ầm như tát nước: "Phượng Thiên Sách, huynh muốn hại chết đệ thì cứ việc nói thẳng, ít ra cũng phải để đệ vui vẻ chứ."