Tiểu Điềm rất chăm học hỏi, khi đọc thư tịch ở tàng thư các, nàng càng bất ngờ về thế giới của mình đang sống. Từ trước đến nay, nàng luôn cho rằng mình đã có hiểu biết nhất định, nhưng hóa ra nó chỉ là một hạt cát trên sa mạc.
Cuốn thư tịch này không phải công pháp, nó đã quá cổ xưa, người viết ra nó không đề tên, chỉ có tựa Thiên Nam Tinh Đông Giới Lục.
Tương truyền rằng, trước thái cổ rất lâu Thiên Nam Tinh là mảng lục địa lớn, bao quanh nó là nước biển. Cho đến khi một trường hạo kiếp xảy ra, lục địa này rạn vỡ, tách thành từng mảnh trôi dạt về mọi hướng. Ổn định lại mới thành Thiên Nam Tinh hiện tại.
Người viết cũng đề cập, cuốn sách này chỉ viết về Đông Giới Đại Lục, một trong bảy đại lục bị phân tách sau tai kiếp. Sáu đại lục còn lại, người đó có viết tiếp hai cuốn nữa, Tiểu Điềm tìm mãi trong tàng thư các không thấy, chắc nó đã thất lạc hoặc đây chỉ là bản ghi chép Luyện Hồn Tông may mắn có được.
Dù vậy đã là rất trân quý.
Theo như ghi chép, hẳn nơi nàng đang sống là ở Đông Giới Đại Lục. Vậy thì, tất cả thế lực tu chân hiện giờ nàng biết, chỉ nằm ở đông giới đại lục mà thôi.
Mang theo sự tò mò, nàng chạy tới tìm Vu Lam sư thúc tổ hỏi về tính chân thực của cuốn sách này.
Khi thấy tựa sách, lão nhân già nua thoáng ngạc nhiên mang theo nghiền ngẫm nhìn nàng.
“Nha đầu, con tìm ra nó ở tàng thư các à. Đây là một cuốn kì thư, đã nhiều đời tông chủ cũng như con, đi tìm bí ẩn của nó. Chỉ tiếc là không có người quay về.”
Ngừng lại chút, Vu Lam nheo mắt nhìn lên bầu trời trước mắt, chỉ tay hỏi nàng:
“Con cảm thấy, bầu trời này có bao la không?”
Tiểu Điềm liền gật đầu. Lão lại nói tiếp.
“Với con nó quả thật là rộng lớn. Còn với chúng ta, nó chỉ là một khoảng cách quá nhỏ, đó còn chưa phải là thiên địa.”
“Sư thúc tổ, vậy thì thế nào mới là thiên địa?” Nàng tròn mắt thắc mắc.
“Là khi con cảm giác so với nó, con chỉ là một con kiến, muốn với tới mà không tới được, chừng nào nhìn thấu nó sẽ không còn là thiên địa. Hoặc, con nhìn đi, từng nhành cây, ngọn cỏ trên dãy Lao Sơn này, sinh cơ bừng bừng, tuy nhỏ bé cũng là một phần của thiên địa.”
Mất vài canh giờ thỉnh giáo, Tiểu Điềm vẫn như có như không hiểu được. Đành lắc đầu hỏi tới các thế lực trong đông giới đại lục. Quả nhiên vấn đề này đơn giản hơn hẳn.
Thập đại tu chân thế gia, nguồn gốc cổ xưa, trong gia tộc nhiều đời có tu sĩ đẳng cấp cao, truyền thừa vô tận. Khác với tông môn thu đệ tử, các thế gia này có sở học đơn truyền, chỉ truyền cho con cháu của dòng tộc.
Nơi hội tụ nhiều gia tộc tu chân nhất chính là phía tây và phía bắc đại lục, có linh mạch không thua kém ngũ đại tông môn nằm ở phía đông.
Tiếp theo, Tam Thánh của tán tu giới, ngụ tại Thánh Thành. Người đứng đầu như tên gọi của nó là ba vị được tôn xưng là Thánh trong giới tu sĩ tán tu. Kiếm Thánh, Dược Thánh và Sát Thánh. Thế lực của tán tu trải rộng bốn phía đại lục, nơi nào cũng có tu sĩ tán tu. Hơn ba ngàn năm trước, Tam Thánh vì nghĩ tới xuất thân của mình, mới lập ra Thánh Thành, nằm ở giữa lãnh thổ đông giới, thuận tiện cho tu sĩ không gốc rễ nơi nơi đổ về nương náu.
Cuối cùng, Tứ Thành, đứng đầu là bốn vị thành chủ, tu vi thông thiên triệt địa. Thế lực này trấn thủ phía nam, so về nguồn gốc cũng lâu đời không kém thập đại thế gia. Tứ Thành chỉ là tên gọi tắt của Xuân, Hoa, Thu, Nguyệt thành gộp lại.
()
Ba ngày sau, trong đại điện thập tam phong, Hứa Vĩ Xương ngồi trên ghế chủ vị, vẻ mặt không có nét ôn hòa bình thản thường ngày mà là sự nghiêm nghị hiếm có. Thân là thủ tịch đệ tử, Mạc Phàm ngay ngắn đứng phía sau lưng lão. Hai bên trái phải ngoài nguyên lão tông môn, còn có Đoạn Lãng mới bình phục ngồi đó. Hắn nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm hàng loạt ánh mắt đang hướng tới.
Bởi vì nơi này, đều là những người đại diện cho các thế lực tu chân tới đây bái phỏng.
Cất lời đầu tiên là người của gia tộc Cáp Xích, một thân áo choàng vải bố, tu vi hẳn là ở kết đan hậu kì.
“Bái kiến tông chủ Luyện Hồn Tông, lần này phía đông đại lục xảy ra sự kiện lớn như vậy, gia chủ Cáp Xích Mạc Nhĩ muốn gửi lời thăm hỏi tới quý tông.”
Cùng với hắn, chín người còn lại cũng thay mặt liên tiếp báo tính danh. Hoa gia, Lê gia, Nam Cung gia, Trần gia, Cửu Cung gia, Đinh gia, Cao Lĩnh gia, Thiều gia, Tư Đồ gia, đủ cả.
Sau đó là người của bốn tông môn, riêng Liên Hoa Tông, chỉ là một trưởng lão tu vi kết đan sơ kì, kém hẳn ba tông môn còn lại.
So với thập đại thế gia, quan hệ của bốn đại tông môn dù gì cũng khá hơn. Vẻ mặt của Hứa Vĩ Xương cũng giảm bớt nặng nề gật đầu.
Thánh Thành cử tới một người duy nhất là một lão nhân quắc thước, khuôn mặt hồng hào, hắn vuốt hai chòm râu trắng, chắp tay cúi đầu cười nói:
“Lão hủ tên Chu Đan, là đệ tử thứ mười một của Dược Thánh, lần này thay mặt ba vị thánh chủ tới đây bái phỏng, chúc mừng Luyện Hồn Tông.
Lời tuy ít mà ý thì nhiều, chúc mừng Luyện Hồn Tông chuyện gì thì ai cũng có suy đoán trong lòng, chỉ không nói ra. Nhưng Chu Đan này lại chỉ rõ, ý tứ cần phải xem xét.
Đoạn Lãng mở mắt ra nhìn thẳng vào Chu Đan, sau khi lão bái phỏng cũng mỉm cười ung dung trở lại chỗ ngồi.
Tới lượt Tứ Thành, cử ra vậy mà lại là bốn vị hộ pháp.
Hứa Vĩ Xương trầm mặc tiếp nhận hành lễ xong xuôi cũng mở miệng:
“Nếu đã đến đây làm khách, đương nhiên Luyện Hồn Tông sẽ dùng lễ đối đãi. Các vị có thể ở lại đây, đệ tử tiếp dẫn điện sẽ an bài chỗ ở. Thứ cho Hứa mỗ nói nhiều một câu, có một số nơi là trọng địa của tông ta, mong các vị gặp phải liền quay đầu rời đi, còn lại cứ tùy ý thăm thú.”
Chúng nhân nhao nhao tỏ ý tông chủ khách sáo rồi. Chỉ có vị Nguyệt hộ pháp là nam nhân băng lãnh tóc trắng, mắt sắc như dao lên tiếng hỏi:
“Tông chủ, thất lễ, ta nghe nói lần này quý tông xuất ra được một nữ đệ tử thiên tài, chưa đến hai mươi tuổi đã kết đan thành công. Vãn bối có lòng ái tài, chẳng hay có thể tận mắt trông thấy nàng ấy hay không?”
Nếu hắn chỉ nói là đệ tử bình thường, Hứa Vĩ Xương có thể để Mạc Phàm ra, nhưng đã nói rõ nữ đệ tử, hẳn đối phương đã có trù bị trước. Hứa Vĩ Xương không có lý do nào từ chối, đưa mắt nhìn Đoạn Lãng thấy hắn khẽ gật đầu mới đồng ý.
Vậy là chưa đầy một nén nhang, Tiểu Điềm dưới sự triệu tập của đệ tử sự vụ điện, liền xuất hiện tại thập tam phong.
Khi cánh cửa lớn của đại điện vừa mở ra, hàng trăm con mắt đều hướng về.
Hôm nay nàng mặc bộ y phục màu đỏ, tóc cài trâm Bỉ Ngạn, từng lọn tóc đen dài buông xuống sau lưng. Chân mang hài đen bó chẽn quần, tư thái tuy thiếu một phần thướt tha lại có mười phần anh khí xuất chúng. Chưa kể gương mặt và mỹ mạo của nàng, trải qua máu huyết thánh thú tẩy rửa, càng ngày càng bộc phát phong tư.
Mạc Phàm không dấu diếm con mắt trở lên sáng ngời nhìn nàng.
Còn Đoạn Lãng, tia sáng trong ánh mắt bị hắn rũ xuống hàng mi, che giấu thật sâu.
Đến khi Tiểu Điềm bước tới chính giữa đại điện, bỏ qua sự dò xét bốn phía, chắp tay:
“Đồ đệ bái kiến tông chủ.”