Hàn hộ pháp và Xích hộ pháp đứng ở nơi xa thấy thế thì nhìn nhau, rồi đều thấy được sự thương cảm trên mặt của nhau. Hai người nhìn thấy thì không đành lòng nên chống lại mệnh lệnh đi về phía Ma quân.
"Quân thượng, tiểu chủ chỉ mệt mỏi nên tạm thời nghỉ ngơi mà thôi. Chờ nghỉ ngơi đủ rồi thì tiểu chủ sẽ tỉnh. Xin Quân thượng bảo trọng thân thể! Ma giới còn cần Quân thượng quản lý!" Xích hộ pháp mở miệng an ủi.
"Đã quên bản quân kêu ngươi canh chừng ở cửa rồi sao! Tránh ra cho bản quân." Đoạn Thần vẫn còn chôn dầu ở gáy A Sửu, giọng điệu vang dội.
Xích hộ pháp nhìn về về phía Hàn hộ pháp, không biết nên làm thế nào cho phải. Hàn hộ pháp bất đắc dĩ, cũng đành mở miệng khuyên nhủ: "Quân thượng, tiểu chủ không chết, nàng chỉ ngủ thôi, rồi cũng sẽ tỉnh lại!"
"Các ngươi biết cái gì! Lui ra xa một chút cho bản quân!" Đoạn Thần lại quát lần nữa.
Thấy vậy, hai vị hộ pháp không còn cách nào nữa, chỉ đành rời khỏi chỗ của Ma quân.
Ai cũng cho rằng A Sửu chỉ mệt mỏi cho nên mới mê man. Nhưng chỉ có Đoạn Thần biết rõ là A Sửu bị thương! Lúc Hắc hổ tu luyện tà pháp cắn A Sửu đã cắn trúng huyệt tử. A Sửu không chỉ bị thương ở thân thể, mà là linh hồn! Nếu không phải hạ thần chú tương thông linh hồn với A Sửu thì Đoạn Thần cũng sẽ nghĩ A Sửu chỉ bị mệt mỏi nên mới mê man giống như tất cả những người khác.
Vào ngày A Sửu xuất thế thì Đoạn Thần đã niệm chú gắn kết xuyên qua cơ thể A Sửu vào đến linh hồn nàng. Linh hồn hai người cùng gắn kết với nhau, sống thì cùng sống mà chết thì cùng chết, dù linh hồn của ai bị tổn thương thì bên còn lại cũng đều sẽ cảm nhận được. Lúc trước Đoạn Thần nhìn ra A Sửu phi phàm, sợ sau này này nàng sẽ đi lệch hướng, không chịu sự khống chế của hắn, tạo thành uy hiếp với hắn, cho nên lúc vừa mới bắt đầu đã hạ chú gắn kết linh hồn với A Sửu rồi. Hiện tại Đoạn Thần cũng không biết là nên bi thương hay nên vui mừng nữa.
Thân thể bị thương thì có thể trị. Nhưng linh hồn bị thương thì chỉ có dựa vào chính mình để chữa trị, ai cũng bất lực. Đoạn Thần đột nhiên rất hận, hận thuỷ tổ Chu Tước của Phượng Hoàng tộc, lúc trước tại sao lại chặt đứt Ma căn! Nếu nàng ta không chặt đứt Ma căn thì A Sửu có thể luyện tập pháp thuật Ma tộc. Chỉ cần biết pháp thuật thì nàng có thể tự chữa trị. Giờ phút này, lòng Đoạn Thần đầy hận ý. Căm hận thuỷ tổ Chu Tước của Phượng Hoàng tộc đã chặt đứt Ma căn, hận đôi phụ tử kia đầy âm mưu quỷ kế, hận Linh hộ pháp canh giữ không nghiêm ngặt, cũng hận chính bản thân hắn bất lực, mặc dù Đoạn Thần hận nhiều người, nhưng hắn lại hận A Sửu nhất! Vì sao nàng không nghe lời! Nếu nàng ngoan ngoãn ngồi trong kết giới thì bây giờ sẽ không trở thành bộ dạng này. Vậy thì hắn, hắn cũng không cần phải khổ sở như vậy!
"Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy! Chính mình chìm vào hôn mê không có cảm giác gì lại còn để bản quân tỉnh táo như vậ, thật là đau lòng!" Đoạn Thần ngẩng đầu lên, hung dữ vươn tay nhéo mặt A Sửu.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Đoạn Thần ngước đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm bầu trời.
Không đúng! Vì sao Thần giới trên chín tầng mây lại yên tĩnh như thế? Hắn biết rõ mấy lão gia của Phượng Hoàng tộc có chủ ý gì, hắn cũng đã chuẩn bị để đại chiến một trận. Nhưng đã ba ngày rồi mà Thần giới lại không có chút động tĩnh gì, thật là kỳ lạ! Ma tộc mới vừa ác chiến một trận, hao tổn không ít yêu ma, lúc này là thời cơ tốt nhất để tấn công, Thần giới lại không có phản ứng gì, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?
Đoạn Thần lòng đầy nghi hoặc ôm A Sửu trở về Lăng Hoa Điện rồi gọi Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp tới, dặn dò: "Hai người các ngươi, ai giúp bản quân vụng trộm lên chín tầng mây một chuyến, thăm dò xem coi Thần tộc đang xảy ra chuyện gì."
Nghe Đoạn Thần nói vậy thì Xích hộ pháp lo lắng hỏi: "Quân thượng, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Theo lý mà nói thì sau khi Phượng Hoàng tộc trở lại Thiên giới thì nên đi tìm lão già Hạ Hi kia làm chủ, thừa dịp tộc ta còn chưa khôi phục tinh lực để tới đây uy hiếp một phen, hoặc là đánh một trận, cướp lại A Sửu về Thần giới. Nhưng đã ba ngày rồi mà Thần giới lại không có chút động tĩnh nào, bản quân hoài nghi Thần giới xảy ra vấn đề." Chu Tước rất quan trọng với Phượng Hoàng tộc, bọn họ sẽ không thể nào buông tha cơ hội tốt như vậy mà không giật giây Hạ Hi đoạt lại A Sửu. Chắc chắn Thần giới đã xảy ra chuyện gì mới khiến Hạ Hi không đích thân chạy tới Ma giới.
"Thuộc hạ biết rõ, để thuộc hạ đi!" Xích hộ pháp chủ động nhận nhiệm vụ.
"Ừ, ngươi cẩn thận một chút. Chỉ cần thăm dò những tiểu tiên là được rồi, không cần tiếp xúc với mấy Thần tiên có pháp lực cao, cẩn thận bại lộ thân phận." Đoạn Thần dặn dò.
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Xích hộ pháp gật đầu, lui ra ngoài.
Chỉ còn lại Hàn hộ pháp, Đoạn Thần dặn dò: "Để Linh hộ pháp chịu trách nhiệm với yêu ma ở ngoài cung đi, mau chóng an bài cho bọn họ thật tốt, để bọn họ tăng cường luyện pháp! Ngươi chịu trách nhiệm đề phòng trong cung, có gì sơ hở thì đều không thể buông lỏng."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Hàn hộ pháp chờ trong chốc lát nhưng không thấy Đoạn Thần dặn dò gì thì lúc này mới lui ra ngoài.
Mọi người đều đã đi, chỉ còn lại Đoạn Thần. Đoạn Thần trở lại tẩm điện, ngẩn người nhìn A Sửu một lát. Nắm lòng bàn tay của A Sửu, trên mặt có chút vặn vẹo.
"Mặc kệ Thần giới thế nào, họ muốn làm những thứ gì, bản quân cũng sẽ không cho bọn họ cướp ngươi khỏi bản quân! Ngươi là của bản quân, từ nhỏ đã là của bản quân!" Đoạn Thần cắn răng nói xong rồi lại ngây người trong chốc lát. Thấy đầu giường có treo túi gấm thì vươn tay tháo xuống rồi chậm rãi mở ra, cẩn thận xem thử bên trong có gì.
Đó là một xấp giấy nhăn nheo, trên giấy đầy những chữ đen thui. Đây là Ma chú mà lúc trước khi đi nhân gian A Sửu đã vất vả sao chép.
Dịu dàng mở tờ giấy ra, Đoạn Thần đột nhiên cười. Nhìn về phía A Sửu, chỉ vào tờ giấy trong tay, nhẹ mắng: "Ngươi nói xem sao ngươi lại ngu xuẩn như thế, bản quân chỉ rời đi một lát thôi thì đã cho rằng bản quân bỏ ngươi lại tự chạy tới nhân gian. Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn! Lúc ấy còn khóc đến khó coi như vậy, cuối cùng còn chùi nước mũi lên y phục của bản quân nữa. Nói đến nước mũi thì từ nhỏ đến giờ ngươi lau lên người bản quân không ít đâu. Mỗi lần bản quân nhìn thấy thì đều giận đến mức muốn hung hăng đánh ngươi một trận."
Nói xong Đoạn Thần ngừng trong chốc lát rồi cất kỹ tờ giấy vào túi gấm. Nghiêm túc nhìn chằm chằm A Sửu, đặt tay lên trán A Sửu, chạy dọc theo hai hàng lông mày, chậm rãi đi xuống. Đoạn Thần đặ tay ở môi A Sửu, không biết đang nghĩ tới điều gì, gương mặt tuấn mỹ đột nhiên đỏ lên.
Nhớ tới chuyện A Sửu làm đêm đó, tim Đoạn Thần đột nhiên đập nhanh hơn. Đoạn Thần thu tay lại rồi xoay người, đặt tay trên bắp đùi nhỏ rồi nắm chặt thành quyền. Sư phụ và đồ nhi thì không nên như vậy! Nhưng vì sao cứ nghĩ đến chuyện này thì tim hắn lại đập mạnh như vậy? Rõ ràng bây giờ A Sửu không hề làm gì hết, chỉ yên tĩnh nằm ở đó nhưng sao hắn lại nông nổi như thế?
Đoạn Thần lẳng lặng suy nghĩ nửa phút, rất lâu sau mới khai thông. Có lẽ hắn cũng thích đồ xấu xí này. Vậy thích từ lúc nào chứ?
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, Đoạn Thần cảm thấy có thể là từ khi phát hiện A Sửu không phải hậu thế của Ma tộc. Khi đó biết rõ ràng A Sửu không phải đồng tộc mà vẫn còn kiên trì giữ nàng bên cạnh. Từ khi đó trong lòng Đoạn Thần đã không bỏ được A Sửu rồi. Kể từ khi có A Sửu ở bên cạnh, mặc dù hắn thường xuyên bị chọc tức nhưng cuộc sống của hắn lại không còn buồn tẻ nhàm chán như trước nữa, ngược lại bắt đầu tươi mới hơn. Có lẽ, có lẽ là lúc đó trong lòng hắn đã bất tri bất giác có một vùng đất dành cho A Sửu.
A, quả nhiên là người trong cuộc thì luôn u mê! Thì ra kẻ ngu xuẩn không phải là A Sửu, mà là hắn!