Edit | i.
Nghe đại tỷ nói nhảm một hồi, sự khó chịu nho nhỏ trong lòng lão ngũ cũng mất tăm, khó chịu là không khó chịu nổi.
“Đại tỷ, có phải tỷ cũng thành Thủy Lăng rồi không? Tỷ có sao không?”
Tân Tú: “Ta á? Ta ổn mà, đoán được hầu hết cốt truyện nên không muốn xem hết, bèn đâm chết Liễu Duyên Mộc luôn, chàng ta vừa chết ta thoát ngay.”
Lão ngũ: “???”
Lão ngũ: “Còn, còn làm vậy được sao?”
Nhìn mặt hắn mờ mịt thế chắc chắn không biết phim cũng xem tua được, thế là nghiêm túc ngồi coi cho hết.
Tân Tú thương cảm xoa đầu đệ đệ ngốc, thầm nhủ lão ngũ sinh con xong không ngốc đi ấy chứ, sao phản ứng lại chậm chạp thế này.
Hai người chưa nói thêm mấy câu bỗng cảm nhận đầm nước yên bình bỗng rung chuyển, ánh sáng tỏa ra từ xác Long mẫu từ từ yếu bớt.
Tân Tú: “Chà? Sao thế này?” Vị Long mẫu này cho họ trải nghiệm quá khứ của nàng ấy, giờ lại định làm gì?
Lão ngũ nói: “Hẳn là… Nàng muốn kết thúc mọi chuyện.”
Bởi dòng hồi tưởng quá khứ quá nặng nề vừa rồi mà giờ người hắn vẫn ròng ròng mồ hôi lạnh, trông có phần chật vật.
Lão ngũ nhìn trân trân Long mẫu muốn đứng dậy, Tân Tú thuận tay đỡ hắn tới gần Long mẫu, lão ngũ giơ tay, rút ngay chiếc sừng rồng ghim tim Long mẫu ra.
Lúc trước Tân Tú định sờ thứ này lão ngũ còn căng thẳng như thể lo nàng sẽ thả con boss khủng khiếp nào ra vậy, giờ thì hắn lại ra tay trước.
“Không sợ gỡ phong ấn ra vị boss này sẽ nổi điên hả?” Tân Tú cười hỏi, hiển nhiên nàng không sợ chút nào.
Lão ngũ thân với nàng lâu rồi cũng biết boss có nghĩa là gì, hắn lắc đầu: “Đệ biết nàng sẽ không làm điều xấu, thậm chí nàng cũng không hề oán hận, nàng chỉ rất khó chịu, rất khó chịu mà thôi.
Những đứa trẻ bên trên…”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thi thể những đứa bé mà cây liễu ôm ấp: “Là dùng để trấn áp ăn mòn nàng.
Chỉ cần sừng rồng cắm ở tim nàng, nàng sẽ không thể nào giải thoát, các tộc nhân e sợ nàng một ngày kia thoát đi sẽ biến thành Tà vật quay về báo thù đuổi giết toàn tộc, cách một thời gian sẽ ném một đôi trẻ con nam nữ xuống trấn áp nàng, tới giờ đã thành một loại tập tục, nhưng nàng căn bản không nghĩ tới chuyện đó, tới tận giờ, nàng vẫn cứ bảo vệ oán linh những đứa trẻ dùng để ăn mòn nàng.”
Nếu rồng mang điềm lành xuất thế, Long mẫu tức thì trở thành Tiên Thần, được hưởng tuổi thọ lâu dài và sức mạnh hùng hậu, nhưng nàng chết ở thời khắc đó, bởi vì nghiệt long hàng thế nên sức mạnh còn sót lại trong cơ thể nàng lại kết nối tới hai con nghiệt long, ai cũng không biết nàng sẽ biến thành thứ đáng sợ gì, tất cả mọi người đều sợ nàng.
“Nàng chỉ không muốn thấy oán linh trẻ con trên cây liễu tăng lên, nàng cũng không muốn tiếp tục bị giam tại đây nữa.
Bãi bể nương dâu, đời người thay đổi, những tộc nhân hại nàng đã chết từ lâu, đã lâu lắm rồi.” Lão ngũ có vẻ muộn phiền.
Theo lời hắn kể, thân thể Long mẫu không bị sừng rồng áp chế cũng đột nhiên bừng sáng, ánh sáng này chói mắt đến nỗi Tân Tú phải nheo mắt lại.
Nàng nghe thấy tiếng người nữ tử thở dài êm ái, thi thể trẻ con trên cây liễu đồng thời cũng bộc phát oán khí khủng khiếp, khói đen nồng nặc ngập tràn bên trên như một cái nắp muốn chặn lại ánh sáng bên dưới.
Nhưng lần này, ánh sáng ấy xuyên qua màn đêm, xua tan tất cả oán khí như ánh sáng mặt trời chiếu xuống vạn tầng mây đen, dù dưới đáy đầm lạnh và sâu Tân Tú cũng cảm nhận được sự ấm áp, còn vô thức thấy thương cảm, ấy là cảm giác được truyền đạt lại từ Long mẫu.
Chết thảm, còn bị trấn áp tại chỗ quỷ quái này lâu như vậy lại không hề sinh lòng ai oán.
Tân Tú thở dài, những người như vậy bẩm sinh nên làm thánh nhân, có lẽ cũng do thế mà nàng ấy mới cảm được đất trời, lấy thân người thai nghén ra rồng, tiếc rằng, cuối cùng kết thúc là bi kịch.
Oán khí khủng khiếp của nhóm trẻ nhỏ tiêu tan, những linh hồn còn sót lại biến thành sắc trắng thuần khiết, chúng ngây thơ lang thang qua những tán liễu như những con cá con.
Mà Long mẫu Thủy Lăng, cơ thể như còn sống của nàng từ từ tan ra trong nước, bong ra từng miếng như vảy rồng, chỉ thoáng chốc đã tan biến.
Nhưng trước khi nàng biến mất hoàn toàn, một viên châu trắng ló ra từ cơ thể nàng, chui vào trán lão ngũ.
Tân Tú và lão ngũ đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, Tân Tú lập tức đập thẳng vào mi tâm lão ngũ muốn kéo hạt châu kia về, nhưng sức mạnh ấy đâu phải thứ nàng có thể khống chế, cơ hồ chỉ lát sau, lão ngũ cũng bắt đầu phát sáng như Thủy Lăng.
Tân Tú sợ toát mồ hôi, nàng biến sắc: “Lão ngũ, đệ sẽ không biến thành Long mẫu kế tiếp đấy chứ!”
May mà lão ngũ vẫn còn tỉnh táo, cơ thể hắn lơ lửng trong đầm, quanh thân hắn sáng ngời, sau khi tư lự một lát, lão ngũ do dự nói: “Dường như… Tu vi của đệ đang tăng lên.”
Lúc này Tân Tú cũng đã nhận ra, nàng ngồi phịch xuống đất thở phào nhẹ nhõm: “Ra là quà đánh boss, làm ta sợ gần chết.”
Lúc trước lão ngũ hỏng chân, nếu không ngồi xe lăn thì phải cưỡi trâu hoặc nhờ Tân Tú dìu hắn, nhưng lúc này hắn có thể lơ lửng trên không khí dễ dàng, cơ thể nhẹ bẫng như một đám mây.
Nhìn quanh một vòng, lão ngũ thử giơ tay lên.
Theo hành động của hắn, mây trời hội tụ, đầm nước Phong Vũ cuộn trào như rồng nước phi lên trời.
Tân Tú trợn tròn mắt nhìn nước xung quanh không còn nữa, ngay cả nước thấm vào quần áo cũng hội tụ thành giọt nước bay lên trời.
Nàng vỗ tay: “Lão ngũ, lợi hại quá, tu vi của đệ tăng lên cỡ nào vậy?”
Chính lão ngũ cũng ngạc nhiên trước sức mạnh của mình, ngẫm một hồi mới lưỡng lự nói: “Dường như đệ… Sắp thành Nhân Tiên.”
Tân Tú: “?”
Nhân Tiên? Nếu nàng nhớ không lầm, tại Thục Lăng cũng không có nhiều Nhân Tiên, ngay cả sư phụ nàng lợi hại vậy cũng chưa thành công, lão ngũ giờ cưỡi tên lửa thăng thiên đấy à?
Lão ngũ khoát tay: “Không phải, còn chưa tới Nhân Tiên, đệ cảm thấy còn thiếu gì đó, có lẽ tâm tính đệ vẫn chưa đủ.” Với tu vi của hắn bây giờ, trừ vài điều cảm của đất trời không nói lên lời, thì rất nhiều thứ trừu tượng hắn đã hiểu.
Tân Tú nghĩ thầm, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, nhóc ngốc lão ngũ thế mà lại cầm kịch bản của nhân vật chính trong truyện.
Bây giờ đầm nước này chẳng còn nữa, rỗng tuếch, dưới cây liễu chỉ còn bộ xương khô của Liễu Duyên Mộc, hai mét xung quanh tỏa ánh sáng mỏng là nhờ linh lực của chàng tỏa ra.
Bây giờ ánh sáng ấy đã mất thứ cần bảo vệ, cũng dần dần tan, đồng thời xương trắng thành tro, tàn hồn của Liễu Duyên Mộc bám vào cây liễu, khiến nhành liễu đong đưa dẫu trời không gió.
Lão ngũ giơ đôi tay lên, miệng đầm vốn nhỏ bỗng mở lớn, càng ngày càng nhiều ánh mặt trời rọi xuống, chiếu lên cây liễu cổ thụ, linh hồn còn sót lại của đám trẻ vẫn lơ lửng quanh cành liễu rủ, vang lên những tiếng thì thào khe khẽ.
Lão ngũ đứng giữa không khí giật giật ngón tay, dưới cây liễu bỗng chồng lên rất nhiều tảng đá, nơi rễ liễu chất thành một phần mộ.
Đất đã từng mọc đầy tảo xanh và bèo thấy những cỏ xanh ngắt, hoa ngát hương vươn lên.
Đây là linh lực hệ Mộc của lão ngũ, hắn biến nơi chôn xương Long mẫu thành vườn hoa đẹp đẽ yên ả.
Tân Tú im lặng quan sát hết thảy, thấy hắn quay lại cười xin lỗi và nói: “Đại tỷ, mình đi thôi.”
Hắn vịn vai Tân Tú bay lên trên.
Hai đứa trẻ còn hôn mê được họ cứu cũng bay lên theo, khi họ bay qua chạc liễu, tàn hồn của đám trẻ tan trong gió, quay về với đất trời.
Con rồng nước lượn vòng trong núi, nước chảy yên ả.
Đây là nước tại giếng Phong Vũ, linh lực còn sót lại của Thủy Lăng đều tan trong này, khiến nước trở nên trong veo.
Ngưu đạo sĩ vốn đang trông hai đứa bé biến thành búp bê, đầu tiên thấy nước đột ngột trào lên khỏi giếng biến thành hình rồng nước, lại thấy miệng giếng Phong Vũ biến to, sợ đến nỗi suýt chạy sốt vó.
“Về ngay về ngay, Ngưu đạo sĩ, lão định chạy đâu đấy.” Tân Tú vừa ra thấy lão định chạy bèn vời lão về, tiện tay để hai đứa bé còn lại ngồi trên lưng lão.
Ngưu đạo sĩ ngại ngùng quay lại, hỏi dò: “Các ngươi gặp phải chuyện gì trong đó vậy? Sao lại ồn ào thế?”
Tân Tú phớt tỉnh lão, chỉ ra hiểu cho lão đi theo mình.
Họ bước xuống núi, con rồng nước quấn chân họ như một con rồng thực thụ, Tân Tú giơ tay lên sờ rồng nước, tay nàng nhúng vào trong thân thể nó, như đang ngâm tay trong một dòng suối nhỏ.
Lão ngũ bay bên người nàng nói: “Người nơi này không thể sử dụng linh lực nữa, chúng sẽ biến thành phàm nhân bình thường.
Hiến tế nhiều trẻ con vô tội như vậy lại không còn Long mẫu trấn áp mắt trận, sau này khí vận tộc đàn chúng sẽ tàn lụi, dần dần, nơi đây không còn trẻ con giáng sinh nữa.”
Nên, cuối cùng vẫn phải diệt tộc.
Tân Tú bẹo má một đứa bé trai, ừ một tiếng.
Trước đó nàng thực ra đã nghĩ phải làm gì, nhưng giờ dường như không cần nữa.
Người trấn Phong Vũ phát hiện điều lạ thường trên núi bèn tụ họp một chỗ định lên xem xét, lại thấy hai người Tân Tú xuống núi.
Hai đứa trẻ bị coi làm tế phẩm còn ngủ trên lưng trâu, Tân Tú tiện tay thả vào lòng một người gần đó: “Con của các người, còn sống đấy, ôm cẩn thận vào, đừng ném chúng xuống nước nữa.”
“Các người, các người là?” Họ nhìn rồng nước bay quanh hai người họ, không dám manh động.
Tân Tú nói: “Bọn ta sẽ mang tổ tông Long mẫu của các ngươi đi, về sau không cần tế tự nữa.”
Vài cụ già tỏ ra giận dữ, nhưng Tân Tú để ý thấy những người trẻ đều tỏ ra giải thoát.
“Chờ chút, rốt cuộc các người là ai?!” Thủy Nguyên chạy ra truy hỏi.
Tân Tú liếc chàng, chỉ vào hai đứa trẻ trên lưng trâu: “Được mẫu thân chúng nhờ, tới tìm con cho nàng mà thôi.”
…
Rời khỏi trấn Phong Vũ đầy liễu được núi bao bọc, lão ngũ cất rồng nước đi, thấy hắn thu nhỏ từng tấc sông như thế, Ngưu đạo sĩ hít hà: “Tên nhóc này sao bỗng lợi hại vậy?”
Tân Tú vẫn lờ lão đi, nàng nhướng mày với lão ngũ, hắn đáp: “Đệ muốn mang nước này tới nơi khác, đầm nước này có thể dựng lên một vùng đất tràn đầy linh lực, đệ không muốn để nó lại đây.”
Trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng lão ngũ cũng bắt đầu thay đổi.
Tân Tú đang ngồi thở than lại thấy lão ngũ đưa sừng rồng cho mình.
Tân Tú nhận lấy: “Ừ?”
Lão ngũ: “Thứ này cho đại tỷ, có lẽ về sau đại tỷ sẽ phải dùng tới.”
Sừng rồng, thứ này có thể được thờ phụng lâu như thế, lại có thể trấn Long mẫu và giữ khí vận nơi này nghĩ cũng biết là thứ tốt, thế mà lão ngũ lại giao cho nàng.
Tân Tú gõ sừng rồng: “Đệ kế thừa sức mạnh của Long mẫu, thứ này lẽ ra cũng phải là của đệ.”
Lão ngũ: “Vậy coi như đệ cho đại tỷ đi, đệ có sức mạnh này là đủ rồi.”
Tân Tú liếc cái biết ngay hắn nghĩ gì.
Giống trẻ con vậy, cảm thấy hai người đều từng trải qua một chuyện nhưng chỉ hắn được thưởng, thấy không công bằng, sợ nàng không vui.
Nên Tân Tú không nói gì thêm mà cất sừng rồng đi.
Lúc này lão ngũ mới cười: “Đại tỷ, mình dẫn hai đứa bé về thôi, chắc mẹ ruột của chúng sốt ruột lắm.”
Bận bịu một phen mới dẫn được hai đứa bé về nhà, cuối cùng cũng nhẹ nhõm quay về chỗ nghỉ tạm.
Thấy lão ngũ mới toanh, lão tứ vò đầu nghĩ thật lâu mới nói: “Lão ngũ, sao ta cảm giác đệ ra ngoài ba ngày đẹp lên nhiều thế nhỉ.”
Lão ngũ: “…” Còn tứ ca huynh thì không thay đổi gì sất, vẫn chẳng biết ăn nói.
Thân Đồ Úc giả nữ nhìn chằm chằm sư điệt một lát, nói: “Tu vi của hắn tăng lên rất nhiều, các ngươi đã gặp chuyện gì?”
“Chuyện này nói thì rất dài.” Tân Tú đổi giọng: “Thực ra nhiều chuyện ta cũng không rõ lắm, lão ngũ kể lại từ đầu nhé?”
Lão ngũ ngồi xuống quả thực kể lại từ đầu, nhưng chuyện của hắn và những gì Tân Tú tưởng tượng lại không quá giống nhau.
“Ta có được sức mạnh của Long mẫu, cũng nhìn thấy quá khứ của nàng…”
Mọi chuyện bắt đầu khi Vu tộc gặp đại hạn, tất cả Vu sư phụng thần đều không thể kết nối được tới Long Thần, chúng bắt đầu hoảng sợ.
Là Vu Uông sở hữu linh lực mạnh nhất thế hệ người trẻ lúc ấy, Thủy Lăng thai nghén Long tử, nhưng lời nàng nói bị Vu lão xuyên tạc, Liễu Vu cảm thấy nàng vì tranh đoạt vị trí Đại Vu với con mình mới không tiếc lời nói dối.
Tộc đàn họ đã rất lâu không nhận được tin tức từ Long Thần, mà nhóm Vu lão đã sớm bí mật quyết định hy sinh Vu Uông tế tự Long Thần, họ chọn Thủy Lăng, nhưng nghe lý do của nàng lại cho rằng nàng nói dối để thoát việc tế tự.
Càng có Vu lão bói ra Thủy Lăng dẫn tới tai vạ cho toàn tộc, nên chúng càng không muốn tin lời nói “hoang đường” của nàng, bèn vây giết Thủy Lăng, khiến nghiệt long hàng thế.
Những chuyện này dù không giống hoàn toàn những gì lão ngũ trải qua, nhưng về cơ bản vẫn dẫn tới một kết quả.
“Dòng sông hình rồng của trấn Phong Vũ do hai con nghiệt long ấy mà nên.
Lúc ấy hai con nghiệt long tàn sát bừa bãi, có tu sĩ tới ngăn cản hàng phục, trong đó một con trọng thương ngã xuống đất, máu chảy mà thành dòng sông hình rồng.”
Tân Tú như nghĩ tới điều gì: “Nghiệt long tàn sát bừa bãi? Con Lôi Long ở Thục lăng mình chẳng phải vì dâng lũ nhấn chìm bao người mà bị bắt ư, chẳng lẽ nó chính là một trong hai con nghiệt long.”
Lão ngũ khẽ gật đầu.
Nghiệt long sở dĩ bị xưng là nghiệt long, vì chúng càng tác nghiệt nhiều càng mạnh.
Nên chúng thuận theo bản tính, dìm chết vô số người, cuối cùng một con mất tích, một con khác bị Linh Chiếu tiên nhân hàng phục, bị giam giữ tại Thục Lăng.
Tới tận hôm nay, câu chuyện xưa cũ mới hoàn toàn kết thúc.
Lời tác giả:
Đồng đội lên level rồi! Đi oánh đại boss Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát được rồi!.