Edit | i.
“Hôm nay hai người ở đây đi, phòng đều có sẵn cả, thím ta sẽ đổi đệm chăn sạch sẽ cho hai người.” Chàng thanh niên dẫn họ về nhà.
Chàng ta họ Thủy, tên là Thủy Nguyên, tướng mạo khôi khô và tỏa ra sức sống mạnh mẽ.
Thực ra không chỉ chàng ta, từ khi vào trấn Phong Vũ Tân Tú đã phát hiện, người nơi này dù già hay trẻ đều sở hữu thứ sức sống đã lâu nàng chưa thấy, dưới sự bủa vây của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, lâu rồi nàng chưa thấy sinh khí như vậy.
Người nơi đây tốt từ tinh thần tới diện mạo.
Lúc ăn cơm chiều, là kẻ xa lạ tới tá túc, họ không chỉ không bị bắt trả phí nghỉ qua đêm mà còn được mời ăn cơm chung.
Gia đình Thủy Nguyên là một đại gia đình, một bà cụ già lạnh lùng xem chừng rất khó gần và ba cặp vợ chồng, đấy đều là trưởng bối của Thủy Nguyên, sau đó là Thủy Nguyên và nhóm các đệ đệ muội muội.
Khi ăn cơm đại gia đình quây quần bên nhau, lúc ăn cũng không có quy củ gì, đám trẻ cười hi hi ha ha, nhóm vợ chồng trò chuyện những điều vụn vặt và bà lão dù lạnh mặt nhưng ánh mắt nhìn nhóm vãn bối rất dịu dàng.
Trên đường đi không biết Tân Tú đã được bao nhiêu người mời ăn cơm, chủ yếu để cảm tạ nàng gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, những người mời nàng bữa cơm có nghèo có giàu, nhưng phần lớn nữ giới đều không được ngồi vào bàn, nể tình nàng cũng là nữ giới cần người tiếp chuyện nên nữ chủ nhân mới ngồi một bên, dẫu là thế, họ cũng không được đụng đũa ăn cơm mà chỉ được tiếp chuyện.
Nơi này lại khác, nam nữ ở đây không có quá nhiều “tôn ti” như bên ngoài, Tân Tú quan sát một lát thậm chí nhận ra địa vị của nữ giới nhà này dường như cao hơn cả nam giới, mà người quyền lực nhất chính là bà lão lớn tuổi kia.
Tâm Tú nhiều mưu mẹo, đi trên đường không biết đã gặp bao nhiêu chuyện, nàng thấy cái gì cũng phải nghĩ ngợi đủ đường, khi ăn cơm còn cẩn thận thử xem trong thức ăn có độc không, lo nghĩ có khi nào những người này thực ra đã phát hiện họ có vấn đề, đang chuẩn bị dùng kế ngầm xử lý họ.
Nhưng bữa cơm đạm bạc diễn ra rất bình thường, không hề phát sinh chuyện gì.
Trộm trẻ con liệu lại là hạng người tốt đẹp hay sao, coi như không phải nơi ăn thịt người như những quán trọ giết người cướp của thì cũng không dễ đối phó.
Tân Tú nghĩ thầm: Chẳng lẽ chúng định ra tay lúc nửa đêm?
Cơm nước xong xuôi, Thủy Nguyên tìm lão ngũ nói chuyện.
Sân nhà họ lát gạch xanh, một cây trụ phong vũ điêu khắc đầu rồng đứng đó sừng sững, bên cạnh là giếng nước, Thủy Nguyên ngồi cạnh giếng xử lý mấy bó liễu.
Lão ngũ trò chuyện với Thủy Nguyên, Tân Tú ngồi gần đó nghe ngóng tình hình nhiệm vụ.
Thủy Nguyên nhìn không giống loại người toan tính, lão ngũ hỏi chàng ta về tấm bia đá trước làng viết cái gì mà “năng lực gọi mưa” bèn cười đáp: “Ra là chuyện ấy, ta nói huynh đừng sợ, bọn ta bẩm sinh hơi khác người thường, huynh xem này.”
Chàng ta giơ lên bàn tay đầy nước, lẳng lặng nhìn chăm chú vào đó một lát, chỉ thoáng chốc nước trong bàn tay đã hội tụ vào một chỗ biến thành quả cầu nước, quả cầu nước còn bao bọc lá liễu mới rồi dính trên tay chàng ta, mà tay Thủy Nguyên đã khô ráo.
Vuốt quả cầu nước mềm mại đó, Thủy Nguyên đưa cho lão ngũ: “Cho huynh chơi.”
“Thực ra năng lực này cũng không có tác dụng gì, trong trấn vài người có thể lặn xuống nước không cần thở, tiện cho việc bắt cá, có vài người lại ngưng tụ cầu nước được như ta, dùng để chơi thôi, hầu như mọi người không thể làm gì cả, lợi hại nhất là Giang bà bà tạo được sương mù và cầu mưa.
Bà ấy từng là Vu Uông.
Trong gia phả nói chúng ta là con cháu của rồng nên mới có điểm khác biệt người thường.”
() Vu nữ cầu mưa thời cổ đại.
Tân Tú ngồi gần đó không khỏi ngạc nhiên trước sự thản nhiên của Thủy Nguyên.
Chàng ta nói dửng dưng như thế là do đấy không phải chuyện cấm, hay do hai người họ căn bản không thể sống sót rời khỏi nơi này nên nói ra cũng chẳng sao?
Lão ngũ bóp quả cầu nước mềm mại, thấy Thủy Nguyên thành thạo kết nhánh liễu đỏ thành chiếc giỏ đẹp bèn hỏi: “Huynh đan nhiều giỏ như thế để làm gì vậy?”
Thủy Nguyên: “Để làm cống phẩm, mẫu thân và dì ta dự định làm rất nhiều bánh ngọt, đấy là đồ dâng lên Long mẫu, phải đựng trong giỏ liễu đỏ tự tay bọn ta đan mới dâng tới tận tay Long mẫu được.”
Chàng ta đưa giỏ cho lão ngũ xem: “Huynh xem này, tay nghề ta cũng khá đấy chứ.
Trừ đan giỏ ta còn đan những thứ khác từ liễu được nữa.” Miệng nói, tay chàng ta đã bắt đầu cầm hai nhành liễu đan lát.
Thủy Nguyên quả thực không hề khoe khoang, chàng ta đan khá đẹp, Tân Tú đã sớm nhận ra người nơi này rất thích dùng gỗ, nhất là khí cụ trong nhà, giỏ đĩa hộp đều bện từ nhành liễu.
Chỉ một hồi Thủy Nguyên đã đan ra một con rồng đỏ bằng nhành liễu, tuy đơn sơ nhưng rất khí chất.
Lão ngũ ngầm cũng thích đan lát điêu khắc, hắn hiếu kỳ nhìn Thủy Nguyên đan rồng, Thủy Nguyên bật cười, tiện tay đưa cả con rồng cho hắn.
“Tặng huynh.” Như dỗ trẻ con.
Lão ngũ nhận con rồng cụp mắt quan sát, Thủy Nguyên lại cúi đầu bện giỏ.
Phòng bếp vẫn sáng, hơi nước từ lồng hấp tràn khỏi cửa sổ, như Thủy Nguyên đã nói, ấy là do phụ nữ nhà này đang chưng cống phẩm.
Tân Tú thầm thấy nghi ngờ còn cố tình đi xem, lại thấy cảnh không khác gì nhóm dì tụ tập một chỗ làm mì ở thế giới cũ của mình.
Hiện tại nàng đang trong dáng vẻ lão già, đi trên đường luôn phải còng lưng, người phụ nữ mặt ửng đỏ vì hơi nước nóng trong nồi chưng thấy nàng ngó vào nhìn còn tưởng Tân Tú đêm ăn chưa no, bèn mở lồng hấp lên nhặt hai chiếc bánh vào bát cho nàng để lót dạ.
Tân Tú cười tỏ vẻ biết ơn, nàng bưng bát đi, vừa dò xét thứ giống như bánh bao nọ vừa nghĩ thầm, cống phẩm này chẳng lẽ là bánh bao nhân thịt người?
Nặn ra lại là màn thầu chay rất mềm, thấy trẻ con nhà này ùa vào phòng bếp quấn quýt bên người phụ nữ kia, mỗi đứa được cho một cái bánh bao Tân Tú mới từ từ ăn bánh.
Ăn ngon thật? Lúc tối muộn nàng còn lo đồ ăn có độc, ăn gì cũng giả vờ giả vịt, thực ra ăn chẳng vô thứ gì nên lúc này quả thực rất đói.
Tân Tú lại cầm bát vào bếp, lão ngũ ngồi cạnh Thủy Nguyên nghe chàng kể chuyện, chớp mắt lại thấy đại tỷ ăn mấy cái bánh bao của người ta còn thèm thuồng vào bếp xin thêm lần hai.
Lão ngũ: “…”
Trời đã tối hẳn, tất cả mọi người dự định đi nghỉ, Tân Tú và lão ngũ vào phòng, Tân Tú lau sạch ngụy trang trên mặt: “Đêm hôm khuya khoắt đúng là thời cơ hoàn hảo để phóng hỏa giết người, lão ngũ đệ ở lại đây đi, ta đi xung quanh tìm manh mối xem có thấy hai đứa trẻ kia không.”
Nàng lại bỏ giọt máu của người mẹ lạc con ra bàn tay, khi còn ở ngoài trấn Phong Vũ nó vẫn còn mất quy luật, nhưng tới đây lại bình thường như cũ, nàng hoàn toàn có thể tìm được hai đứa trẻ theo chỉ dẫn.
Lão ngũ: “… Đại tỷ, tỷ đi bộ cho tiêu cơm chứ gì.”
Tân Tú: “Sao đã nói đúng mà đệ còn nói to thế.”
Lão ngũ đùa xong bỗng thở dài: “Đại tỷ, đệ cảm thấy người nơi này không giống kẻ ác.”
Tân Tú xoa đầu hắn: “Đệ đệ ngốc à, chẳng phải đệ cũng biết đấy ư.
Người tốt khi bị dồn đến bước đường cùng cũng sẽ làm chuyện xấu, bị dồn đến bước đường cùng không chịu làm chuyện xấu không phải người tốt nữa rồi, ấy là thánh nhân, không phải ai cũng làm thánh nhân được đâu.”
Lão ngũ ngẩng đầu nhìn nàng, lẳng lặng chịu nỗi thống khổ.
Hắn biết, mà bởi vì biết mới càng giày vò.
Tân Tú lặng lẽ chuồn đi, nàng dạo quanh đường phố lát đá xanh không hề ngoằn ngoèo một vòng mới thấy hạt máu trong tay bắt đầu nóng lên, đây là dấu hiệu người cần tìm ở gần đây.
Nàng dừng bước nhìn về bên trái, mắt chuyển màu xanh biếc nhìn xuyên tường thấy căn phòng phía trong, bên trong có hai cái bóng nho nhỏ đại diện cho nhân loại.
Nàng nhảy lên nóc nhà, lật hai miếng gạch ngói ra nhìn xuống ——
Chậc, chẳng thấy gì cả, người ta còn lót một tấm ván gỗ trên xà nhà nơi này.
Tân Tú để mảnh ngói về chỗ cũ, lại nhảy xuống sân gia đình này.
Vừa xuống đất đã nghe thấy tiếng ho khan dồn dập, nàng vội núp sau tảng đá gần đó.
Cách cửa sổ, nàng nghe thấy người ta cất tiếng hỏi: “Mẹ đã đỡ hơn chưa ạ?”
Sau đó là tiếng khàn khàn của người già: “Không sao, bất cẩn bị cháy thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, các con đừng đứng đây nữa, nhóm Nhị nương mau đi làm túi Rồng đi, về sau còn cần dùng tới.”
Tân Tú: Giọng quen lắm, chẳng phải là bà già và hai gã đàn ông nàng thấy sáng nay ư, xem ra tìm đúng chỗ rồi.
Từ khi tới đây nàng nghe thấy lễ tế Long mẫu đã liên hệ chuyện hai đứa bé bị bắt và lễ tế này với nhau, phim truyền hình và tiểu thuyết viết đề tài này nhàm lắm rồi, cái gì mà tế người cho thần linh, không tế phụ nữ thì tế trẻ con.
Giờ nàng chỉ đang tò mò, người nhà này ra ngoài trộm trẻ là chính họ quyết định hay ước định bất thành của toàn bộ trấn Phong Vũ.
Dẫu sao đi chăng nữa, nơi này chắc chắn có vấn đề.
Cửa mở toang, hai người phụ nữ bước vào bếp.
Hai đứa trẻ một nam một nữ nắm tay nhau ra khỏi nhà.
Tân Tú còn tưởng chúng chính là đứa trẻ lạc nàng cần tìm, ai ngờ nghe thấy chúng gọi một người phụ nữ là mẹ, mới phát giác hai đứa này khá lớn tuổi, không giống miêu tả của người phụ nữ hơi điên.
Hai đứa bé chơi trong bếp một lúc mới bưng bát lén lút chạy ra.
Tân Tú tinh mắt, nhìn rõ trong bát chúng là chiếc bánh bao giống cái nàng vừa ăn.
Hai đứa trẻ len lén chạy tới một gian phòng hẻo lánh trong sân, bé trai bò lên tảng đá, nhoài người thò vào trong cửa sổ, nó ngưng tụ ra một quả cầu nước ném vào trong.
Lát sau, một cậu bé mặt trắng bệch nhô đầu ra từ bên kia cửa sổ.
“Ngươi và muội muội có đói không, ta cho ngươi ăn.” Bé trai ngoài cửa sổ chìa bát ra, cậu bé trong cửa sổ ngửi thấy mùi thơm chảy nước dãi, nó vội nhận lấy cái bát vừa ăn ngấu nghiến vừa quay lại dúi cho muội muội bên cạnh.
Tân Tú im lặng nhìn hai đôi huynh muội nọ.
Chúng chưa lớn, hãy còn ngây thơ chưa hiểu chuyện gì, bé trai nghịch quả cầu nước tò mò quan sát hai đứa bé mới tới nhà mình hôm nay, nó chỉ biết đây là hai đứa trẻ cô cô mình ôm về.
“Sau này các ngươi có phải con của cô cô ta không?”
Đứa trẻ trong phòng khóc nức nở, “Ta không biết, ta nhớ mẹ.”
Đứa trẻ bên ngoài căng thẳng ra mặt, “Đừng khóc, bị phát hiện mất, bà nội không cho ta nói chuyện với các ngươi! Bị mắng đấy!”
Đứa bé trong phòng thì thầm: “Các ngươi có phải yêu quái không? Có phải các ngươi muốn ăn ta với muội muội không? Đừng ăn bọn ta mà.”
Đứa bé bên ngoài bật cười: “Bọn ta không ăn thịt người đâu, bọn ta là con cháu của rồng, rất lợi hại đấy, sao bọn ta lại ăn thịt người được.”
“Nhưng… Nhưng ta thấy họ bảo, bảo ta và muội muội phải chết.” Đứa bé trong phòng nói nhỏ.
Bé trai bên ngoài trợn tròn mắt: “Bậy bạ, bọn ta không ăn thịt người!”
Muội muội bé trai đó không nhịn được nữa, con bé túm quần ca ca đứng lên tảng đá, hai bàn tay tóm chặt lan can cửa sổ: “Đúng vậy! Bọn ta ăn thịt người làm gì! Thịt người ăn có ngon đâu!”
Ca ca bé gái bắt bẻ: “Muội đã ăn đâu mà biết?”
Muội muội giậm chân: “Muội cứ biết đấy!”
Thấy hai người bắt đầu cãi vã, cậu bé trong phòng bảo: “Các ngươi không ăn thịt bọn ta có thể thả bọn ta ra không, ta muốn về nhà.”
Bé trai bên ngoài gãi đầu: “Nếu ta thả hai ngươi ra, bà nội sẽ đánh ta mất.”
Cậu bé trong phòng òa khóc, khóc thảm thiết đến chảy nước mũi.
Bé gái bên ngoài thấy thế bật cười: “Đừng khóc, ta thả các ngươi là được chứ gì.”
“Muội không muốn sống nữa sao, bà nội đánh đòn đau lắm!” Ca ca tỏ ra ngạc nhiên.
Muội muội kiêu ngạo ưỡn ngực: “Bà nội yêu muội lắm, xưa nay bà có bao giờ đánh muội.”
Ca ca bị con bé thuyết phục: “Muội nói cũng phải.”
Hai đứa bé căn bản không có kế hoạch gì cả, càng không biết lợi dụng thời cơ là chi, nghĩ là làm ngay, chạy tới cạnh cửa nghiên cứu chốt một lát bèn mở cửa ra, bé trai dùng nước mở chốt cửa trên cao còn đắc ý khoe khoang với muội muội.
“Đi theo ta.” Bé trai ra hiệu cho hai đứa trẻ trong phòng ra ngoài, cậu bé trong phòng dắt muội muội ra, con bé sợ sệt suýt khóc, bé trai vội che miệng muội muội lại: “Suỵt đừng khóc, ngươi để mắt muội muội mình đi, đừng để bị phát hiện!”
Bốn đứa bé ngươi đẩy ta ta kéo nhau ra cửa, người lớn trong nhà này căn bản không đề phòng chúng, vậy mà chúng lại trốn được thật.
Hai đứa bé không biết làm thế có gì sai, thậm chí còn thấy hưng phấn, chạy ra ngoài đường bèn bật cười.
“Ha ha ha! Không bị phát hiện!”
“Các ngươi biết về nhà thế nào không?”
Cậu bé lắc đầu.
“Vậy phải làm sao đây, ta cũng không biết nhà ngươi ở đâu.”
Tân Tú lén nhìn chúng từ nơi bí mật gần đó bỗng lắc đầu.
Các bạn nhỏ à, các bạn chạy trốn bất thành, bị phát hiện mất rồi.
Cửa phòng gần chỗ mấy đứa bé bỗng mở toang, nữ giới và nam giới cầm vũ khí sa sầm mặt, gương mặt họ trong đêm đáng sợ dị thường.
“Mấy đứa muốn đi đâu? Quay về ngay lập tức!”
Lời tác giả:
Càng ngày mọi người càng qua loa, còm men ít đi bao nhiêu (thở dài âu sầu)..