Edit | i.
Mỹ nữ Bạch Vô Tình lạnh lùng (Thân Đồ Úc), dĩ nhiên không tới để giết “Chu Sát pháp sư”, dù sao phần lớn thời gian y đều đi theo đồ đệ, sao có thể không biết gần đây đồ đệ đang sử dụng túi da đó chơi trò gì.
Sở dĩ y hiện thân là để nhắc nhở đồ đệ một chuyện.
“Quốc đô mới phái người tới, là huynh trưởng của Chu Sát, tên yêu quái này có phần lợi hại, ngươi chuẩn bị đi, hẳn mấy ngày nữa hắn sẽ tới.”
Tân Tú nghe xong câu ấy của tỷ tỷ xinh đẹp đã lập tức hiểu ý nàng ấy.
Cũng phải, vị tỷ tỷ này rất lợi hại, tu vi không thuộc dạng tầm thường, nhất định có thể thấy người thật dưới túi da này của nàng, biết rằng nàng không phải Chu Sát pháp sư.
Mà nàng ấy còn cẩn thận tới nhắc nhở… Chắc chắn do nhớ rõ từ lần trước gặp nhau đã coi nàng là đồng minh rồi, đúng là người mặt lạnh tim nóng.
Tân Tú không hề căng thẳng mà còn bước trên mặt hồ tới chỗ tỷ tỷ xinh đẹp, nàng cười tủm tỉm: “Đa tạ tỷ tỷ đã tới nhắc nhở ta, nếu không nhờ tỷ tỷ nhắc kịp thời, ta vội vàng đi gặp tên đó bị lộ, e rằng thực sự phải chết.”
Đương nhiên trước khi tới gần mỹ nhân nàng đã giật bộ túi da của Chu Sát pháp sư xuống, nếu không e rằng tỷ tỷ thấy gương mặt kia sẽ không nhịn được mà đánh nàng, phải biết là bình thường nàng chẳng bao giờ soi gương cơ đấy.
Hai người đứng giữa hồ, giẫm lên vệt sáng dài soi sọi xuống nước.
Đây là lần đầu hai người đứng gần nhau như thế, Tân Tú bất ngờ nhận ra Bạch Vô Tình lại cao hơn mình nhiều vậy, dáng người cũng đẹp hơn nàng.
Sau chuyện của Ô Ngọc, đồ đệ chỉ cần đền gần mình Thân Đồ Úc sẽ lập tức lùi lại theo bản năng, thấy nàng xích lại gần lập tức định đi, “Ngươi đã biết rồi, vậy ta đi đây.”
Thực ra y có thể đánh chết con yêu quái kia giúp đồ đệ, nhưng tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của đồ đệ trong quãng đường vừa rồi y lại thấy, có những việc nên để nàng tự rèn luyện một phen mới được.
Nếu đồ đệ có thể thử một lần cứ để nàng thử, đợi tới khi nàng không đối phó được y lại ra tay giúp cũng không muộn.
Y xài kịch bản sư phụ tốt hiền lành yêu thương đồ nhi, nhưng trong mắt Tân Tú, kịch bản của Bạch Vô Tình tỷ tỷ là mỹ nữ lạnh lùng báo thù, nếu làm đồng đội với người ta chắc chắn sẽ tăng sức chiến đấu.
Tân Tú đã thấy người lợi hại tới đây sao có thể thả đồng đội hữu ích đi dễ dàng thế được.
“Từ từ đã, tỷ tỷ có vẻ cũng chú ý đến ta, lần trước ta đã nói rồi, chúng ta đều có thù với Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, ta thấy tỷ tỷ đơn đả độc đấu khó tránh khỏi chỗ bất tiện, hay là chúng ta hợp lại, tỷ tỷ đi chung với bọn ta nhé?”
Thân Đồ Úc càng muốn đứng một bên nhìn, muốn y diễn kịch thực quá khó cho y.
Y sợ ở chung nhiều, đồ đệ thông minh sẽ nhận ra mối liên hệ giữa mình và “Ô Ngọc”.
Bề ngoài thì thay đổi đấy, nhưng có nhiều thứ quen thuộc không thể đổi thay.
Thân Đồ Úc nghĩ vậy bèn tàn nhẫn từ chối đồ đệ: “Không cần…”
Tân Tú âm thầm quan sát nàng ấy nhiều lần, đã sớm xác định vị tỷ tỷ này thuộc dạng nói một đằng nghĩ một nẻo mặt lạnh tim nóng, lúc này vì mời người ta gia nhập với mình còn ôm tay tỷ tỷ nũng nịu: “Tỷ tỷ nghĩ kỹ lại đi mà ~ Dù chúng ta không quen biết nhưng chẳng biết tại sao ta mới gặp tỷ tỷ đã thấy thân.
Nếu tỷ tỷ muốn ở một mình cũng không sao cả, chỉ cần không vui thì muốn đi lúc nào cũng được, ta chỉ mong học được chút bản lĩnh từ tỷ tỷ thôi.”
Lông Thân Đồ Úc dựng đứng —— là lông của nguyên thân trên U Hoàng Sơn dựng đứng, còn thân người thì cứng ngắc.
Y không ngờ rằng, biến thân người thành nữ tử trong mức nào đó quả thực có thể ngăn chặn những suy nghĩ không hài hòa của Tân Tú với y, nhưng không có nghĩa là y trở thành nữ sẽ an toàn, bởi vì thân là người cùng giới, Tân Tú căn bản không cần giữ khoảng cách với y.
Giống như lúc này, Thân Đồ Úc vừa thấy da đầu tê dại vừa thấy do dự, y thật sự không chịu được việc đồ đệ làm nũng với mình, chẳng biết tại sao, cơ thể như tự có ý thức, bất giác y đã gật đầu đồng ý.
Tân Tú: “Vô Tình tỷ tỷ thật là tốt, vậy nói rồi nhé, tỷ tỷ tạm đi chung với bọn ta ha!”
Thân Đồ Úc: “…” Mới rồi ta đã đồng ý ư? Ta lại đồng ý cái gì rồi? Thân người này có phải bị luyện chế hỏng chỗ nào không, sao đầu óc tự dưng lại chậm chạp như thế!?
Sau đó y lại hồi tưởng, không phải đồ đệ dùng đồng thuật với y đấy chứ? Đôi mắt y luyện chế cho đồ đệ quả thực có khả năng mê hoặc lòng người, nhưng với tu vi của y lẽ ra không nên bị mê hoặc mới phải.
Tân Tú mừng khấp khởi dẫn đồng đội mới vào trong đình, không thể thấy được vẻ hối hận của tỷ tỷ Bạch Vô Tình nhà nàng.
Tân Tú: “Không ngờ tỷ tỷ lại dễ nói chuyện như thế, ta còn tưởng tỷ tỷ sẽ làm lơ ta rồi phất tay đi luôn cơ.”
Thân Đồ Úc: “…” Nói thật, mới rồi sư phụ quả thật đã tính làm vậy.
Tân Tú cười híp mắt: “Ta rất hiếu kỳ sau này tỷ tỷ định làm thế nào, ta mới nghĩ ra vài kế hoạch để đối phó Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, muốn thảo luận một phen với tỷ tỷ, hay là đêm nay tỷ muội chúng ta cùng tâm sự thân mật một phen?”
Thân Đồ Úc: “Cái gì?!” Sao lại thành nói chuyện trắng đêm rồi?
Thân Đồ Úc: “… Không cần, ta không quen kề cận người khác quá gần.”
Tân Tú: “Ha ha ha ~ tỷ tỷ, không quen là bởi trước kia tỷ chưa từng làm thế, rồi sẽ quen thôi, mà lại chúng ta cũng chỉ tâm sự, nếu tỷ tỷ không muốn nói thì cứ để ta nói là được.
Mọi người đều là nữ tử, đâu cần thẹn thùng như thế, chắc là tỷ tỷ vẫn luôn một thân một mình?”
Ma xui quỷ khiến, Tân Tú lại bồi thêm câu: “Trước kia ta cũng từng gặp một người ngượng ngùng giống tỷ tỷ vậy, nhưng người nọ là nam tử.
Nói thế, đột nhiên ta lại thấy tỷ và huynh ấy giống nhau thật.”
Dù mặt không hề giống nhưng khí chất và tính tình lạnh nhạt ấy đều na ná nhau.
Cho nên nói, chẳng lẽ đây là gu nàng? Dù là nam hay nữ chỉ cần tính cách như vậy nàng đều có thiện cảm bất thường với người ta? Tân Tú trầm tư.
Thân Đồ Úc nhấn mạnh: “Ta… Là nữ tử.”
Tân Tú vô thức liếc ngực của Vô Tình tỷ tỷ, buồn cười nói: “Ta biết, nên tỷ tỷ sợ gì chứ, ta cũng là nữ tử, không thể giả được, tuyệt đối không phải nam giả nữ trang ha ha ha ha ~”
Nàng chỉ tiện mồm đùa một câu, lại cười đến mức khiến sư phụ nam biến thân nữ của nàng chột dạ kinh hồn.
Thiếu nữ láu cá hướng ngoại đối đầu với gấu sợ xã hội, gấu sợ xã hội hoàn toàn không sức đánh trả.
Lão tứ lão ngũ thấy nàng cười toe toét dẫn theo một mỹ nhân lạnh lùng về đều tỏ ra nghi ngờ.
Tân Tú: “Đây là Bạch tỷ tỷ ta từng nói với các đệ.”
Lão tứ lão ngũ hiểu ra, không hổ là đại tỷ, gặp bừa một người xa lạ mấy lần đã dẫn người ta về nhà được.
Nhưng từ khi còn ở Thục Lăng họ đã sớm chứng kiến khả năng kết bạn của đại tỷ, nàng quen đông sư huynh sư tỷ hơn bọn họ nhiều, mới gặp lần đầu đại tỷ đã có thể nhiệt tình trò chuyện với người ta, gặp lần thứ hai thì lập tức mời đối phương đi ăn lẩu.
“Vừa rồi Bạch tỷ tỷ nhắc ta có yêu quái gây chuyện sắp tới, hình như còn là huynh trưởng của Chu Sát pháp sư, nghe nói không phải hạng dễ đối phó.”
Lão tứ lão ngũ đồng thời nghiêm mặt, lão tứ nói: “Đại tỷ, vậy giờ mình có nên tiếp tục chờ ở Tiền gia không?”
Lão ngũ nói tiếp: “E là phải báo cho bên Lương thành chủ nữa, để nàng ấy cũng chuẩn bị sẵn sàng.”
Lão tứ: “Phải, để đệ quay về báo.”
Tân Tú: “Không cần, ta thả một con chim truyền âm về là được, không phải lo cho bên Lương thành chủ.
Hai đệ cứ nghỉ ngơi đi, tạm thời ta thương lượng với Bạch tỷ tỷ trước đã, mai ta sẽ họp bàn cách đối phó Trư ca với hai đệ sau.”
“Bạch tỷ tỷ, mình tới phòng ta nói chuyện thôi.”
Thân Đồ Úc cứ thế bị kéo tới kéo lui, y bước rất chậm, tới cửa phòng, Tân Tú cơ hồ không kéo nổi y nữa mới ngoảnh đầu lại, “Sao thế?”
Thân Đồ Úc cảm thấy đồ nhi của mình quá thiếu cảnh giác, nhưng khi nghĩ lại số lượng nhân loại và yêu quái đã chết dưới nụ cười vô tội của nàng, y lại thấy có lẽ vấn đề không nằm ở đồ đệ mà ở mình thì đúng hơn.
Chẳng lẽ thân người của y có vấn đề chỗ nào thật, sao mỗi lần đồ đệ gặp y đều tỏ ra chân thành tự nhiên đến thế?
Thấy Bạch tỷ tỷ không nói gì mà nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt vô cùng nặng nề, Tân Tú lại tự cho là mình đã hiểu, “Ồ ta hiểu rồi, Bạch tỷ tỷ không muốn nghỉ ngơi ư? Suýt thì ta quên, hẳn tu vi của Bạch tỷ tỷ cao lắm rồi, không cần nghỉ ngơi nữa, đã thế mình chuyển sang nơi khác nói chuyện đi.”
Thân Đồ Úc thở phào nhẹ nhõm.
Đi đâu cũng được, chỉ cần không kéo y lên giường là tốt rồi, y vẫn còn hơi ám ảnh.
Thế là Tân Tú dẫn y tới chỗ suối nước nóng: “Tiền gia này thật biết hưởng thụ, xây hẳn bể tắm cho bốn mùa xuân hạ thu đông khác biệt nhau, bề tắm này nước không nóng lắm, rất hợp để ngâm mình vào mùa này, hơn nữa còn có thể thả lỏng giúp thông kinh mạch giảm bớt mệt nhọc.
Chưa kể nơi đây phong cảnh thích mắt, lại không sợ có người nghe lén.”
Thân Đồ Úc: … Xin rút lại lời vừa rồi.
Vì sao đồ đệ lại muốn dẫn nữ tử xa lạ là y đây đi tắm! Thân Đồ Úc nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, y vỗ trán, trong nháy mắt thậm chí còn nghĩ thà rằng vào phòng tâm sự thân mật còn hơn.
Theo Tân Tú, việc bạn bè cùng giới đi ngâm mình chung cũng giống việc ăn lẩu vậy, là cách nhanh nhất để rút ngắn quan hệ giữa người với người.
Trước kia nàng thường xuyên đi tắm suối nước nóng hưởng thụ spa thủy liệu với bạn bè, trong lúc hân hoan hưởng thụ còn tiện mồm buôn dưa lê, quan hệ nhanh chóng tốt lên, ngay sau đó là có thể lập tức nói về bạn trai cũ hay những chủ đề càng riêng tư hơn được rồi.
Tân Tú mỉm cười vẫy gọi: “Bạch tỷ tỷ mau tới đây!” Thấy sắc mặt Bạch Vô Tình vẫn rất tệ, bờ môi đỏ càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt.
Mắt còn thâm như thể không nghỉ ngơi đàng hoàng hoặc do lo nghĩ mối thù quá lâu.
Nàng thấy mình phải mời tỷ tỷ này thả lỏng chút mới được.
Xét thấy tính tình vị tỷ tỷ này dường như tương đối hướng nội, sợ nàng ấy xấu hổ nên Tân Tú cũng không cởi hết y phục mà vẫn mặc đồ lót.
Thân Đồ Úc đứng dậy định đi lại bị Tân Tú cười kéo lại: “Sao thế, chẳng phải đã nhắn nhau trước rồi ư, sao tỷ lại muốn đi rồi, mau tới đây.”
Nhìn vị Bạch tỷ tỷ mỹ mạo lạnh lùng nọ che vạt áo, thậm chí trông hơi hốt hoảng.
Chẳng hiểu sao Tân Tú lại thấy dễ thương tới lạ, suýt nữa còn cười thành tiếng.
Tỷ tỷ này làm sao thế nhỉ, thú vị quá đi mất.
“Khụ khụ, thôi được rồi, nếu tỷ tỷ không quen thì chẳng bằng cứ mặc quần áo xuống nước đi.”
Rốt cuộc Thân Đồ Úc vẫn bị đồ đệ kéo xuống nước, y liếc nhanh cánh tay trần của đồ đệ rồi lập tức dời mắt, nghĩ thầm: Không cần để ý quá làm gì, chỉ cần không cởi quần áo thì có cùng nhau ngâm mình trong nước vẫn không được coi là tắm chung.
Tân Tú nằm nhoài lên tảng đá cạnh mình, hỏi: “Bạch tỷ tỷ chú ý tới ta, có phải vì thấy ta cũng phá miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát không?”
Thân Đồ Úc im lặng.
Y không biết phải diễn sao.
Tân Tú: “Quả là thế, ta thấy một mình tỷ tỷ đã phá không ít miếu rồi, còn giết mấy tên hộ pháp, ta còn nhớ rõ khung cảnh lần đầu gặp tỷ tỷ, thật đáng ngưỡng mộ.”
Nàng nói rất chân thành, cuối cùng Thân Đồ Úc cũng mở miệng: “Chẳng qua tuổi tác của ta tương đối lớn, chờ tới khi ngươi đến tuổi này của ta tự nhiên sẽ lợi hại hơn ta nhiều.”
Tân Tú: “Ha ha ha ~” Giọng điệu dỗ dành tán dương này nghe cứ quen quen ấy nhỉ.
Để làm dịu sự căng thẳng hiện rõ trên mặt Bạch tỷ tỷ, Tân Tú tìm bừa một chuyện để nói: “Vậy lúc tỷ tỷ giết Nê Long hộ pháp thực hiện cảnh trời giáng lưu tinh hỏa vũ thế nào vậy, dạy ta được không?”
Đồ đệ thấy cái gì cũng muốn học, thật là một đứa trẻ ham học, y lắc đầu: “Với tu vi hiện tại của ngươi còn chưa được, về sau ta sẽ dạy ngươi.
Nếu ngươi muốn nhìn, lần sau có cơ hội lại làm cho ngươi xem.”
Tân Tú sững sờ, cảm thấy vị tỷ tỷ này dễ tính quá, khác hẳn với vẻ bề ngoài của nàng ấy.
Hơn nữa nàng ấy đã nói “về sau”, trông không giống như muốn phân rõ giới hạn mỗi người một ngả với nàng sớm.
Xem ra không chỉ nàng vô thức thấy thân với nàng ấy mà Bạch tỷ tỷ cũng rất thân với nàng.
Hay là, hai người họ là tỷ muội ruột khác cha khác mẹ? Cảm giác và duyên phận giữa người với người đôi khi thật khó diễn tả bằng lời.
Tân Tú tự giác đã thân với nàng ấy bèn xích lại gần Bạch tỷ tỷ một chút: “Bạch tỷ tỷ biết huynh trưởng của Chu Sát pháp sư muốn tới sao lại không tự ra tay giải quyết? Ta không có ý gì khác, chỉ là hiếu kỳ thôi, bởi lúc trước Bạch tỷ tỷ ra tay giết mấy tên hộ pháp tỏ ra không giống như cần kiêng dè bọn chúng.”
Đương nhiên Thân Đồ Úc không thể nói rằng mình thấy việc này thích hợp cho đồ đệ luyện tập nên để đó cho nàng.
Y do dự một lát mới giơ tay đè tim: “Ta… Bị thương, trước mắt chưa thể ra tay một mình được.”
Tân Tú chớp mắt: “Bị thương ư?”
Nàng nghĩ ngợi một lát, nói: “Bạch tỷ tỷ yên tâm, ta có cách đối phó tên kia rồi, tỷ tỷ cứ yên tâm dưỡng thương.” Nói xong lại nhìn chỗ tim y: “Tỷ tỷ bị thương ở đâu, có cần ta xem cho không, biết đâu ta có thể giúp tỷ một tay.”
Thân Đồ Úc giật mình, vội vã rụt về sau, “Không cần.”
Tân Tú: Vẻ giật mình này cũng quen quen.
Hai người nói chuyện một lúc mới đứng dậy định rời đi.
Tân Tú thấy Bạch tỷ tỷ cứ thế mặc bộ đồ đen ướt đẫm bước ra ngoài thì vội ngăn nàng lại: “Tỷ tỷ, đổi bộ y phục khác đi.”
Thân Đồ Úc sững sờ, quả thực y không mang theo quần áo, nói thực ra cũng chưa từng thay đồ, bởi vì bộ y phục này sẽ không bẩn.
Tân Tú lôi chiếc váy trắng ra: “Nếu tỷ không có đồ để thay, đúng lúc chỗ ta có y phục đây.”
Thay y phục xong, Tân Tú nhìn bộ đồ trắng của Bạch tỷ tỷ, lại ngó chiếc váy lục trên người mình, bỗng nhiên hớn hở.
Này có cảm giác như hai người họ là Tiểu Bạch và Tiểu Thanh trong truyện Bạch Xà vậy, quả nhiên họ rất hợp làm tỷ muội.
Lời tác giả:
Xin lỗi sư phụ, ha ha ha ha ha nhưng tui buồn cười quá ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!.