Vết thương trên người ta đã được nhị sư huynh chữa khỏi,sau khi biết được ta trùng sinh mà không chịu đi đầu thai huynh ấy cũng hiểu và không muốn hỏi ta thêm gì nữa,không biết có phải không quen với dung mạo mới của ta hiện giờ không mà huynh ấy thường tránh đi ánh mắt của ta.
"Sư huynh.."
"Sao..."
Dù đáp lại nhưng huynh ấy vẫn không nhìn ta.
"Sư huynh à!huynh không quen với dung mạo mới của muội ư!?
Huynh ấy thẳng thừng:
"Không...quen"
"Sao lại thẳng như thế..." ta lí nhí trong miệng có lẽ huynh ấy đã nghe thấy nên vội giải thích:
" Hiện muội là thân yêu hồ, yêu hồ không giống như những yêu quái khác, chúng từ khi sinh ra đã rất mị cốt thường là nam nhân, đều khống chế không nổi "
"Hửng! Ra thế,nhưng...nếu đệ tử của huynh bị mê hoặc muội không ý kiến nhưng huynh đạo hạnh cao thâm như thế mà cũng bị mê hoặc sao???
Huynh ấy đưa mắt nhìn ta:
"Nếu là con yêu hồ đó thì chẳng là gì với ta cả...nhưng giờ lại là muội thì khác..."
Ta hơi đỏ mặt quay đi vì câu nói của huynh ấy,thật không ngờ đã qua biết bao nhiêu lâu rồi mà huynh ấy vẫn không thể quên ta, không gian lại rơi vào trầm mặt "
"Ta còn có việc phải xử lý, tạm thời muội theo ta, xong việc ta sẽ đưa muội về Thiên Trì!
Ta hơi do dự:
"Muội...hiện không còn là đệ tử Thiên Trì nữa! Liệu có ổn không?"
"Phái ta từ xưa đã không kiêng kỵ khách là người hay yêu chỉ cần tốt, nên muội không cần lo"
"Sư phụ! Cách đây không xa yêu khí rất mạnh chúng ta nên đến đó thôi"
Tên đồ đệ với vẻ mặt hoảng hốt chạy về sau nữa ngày mất tích.
"Đi.."
Xong huynh ấy xoay lại nhìn ta ôn tồn bảo:
"Tương nhi! Muội hãy ở lại đây, khi xong việc ta sẽ đến đón muội..
Ta cự tuyệt:
"Không! muội muốn đi cùng nhị sư huynh, dẫn muội theo..
Huynh ấy do dự tý rồi cũng gật đầu, trên đường đi ta luôn bắt gặp ánh mắt quái dị của tên tiểu tử kia nhìn ta, ta biết hắn đang nghĩ gì hắn vẫn không biết ta là ai, và luôn đặc câu hỏi với sư phụ hắn sao phải dẫn ta theo,thật ra nói là tiểu tử thì cũng không sai nhưng vì người tu tiên như sư huynh đạo hạnh đã cao nên nhìn thì thấy huynh ấy cùng lắm chỉ , tuổi là cùng, ai mà biết huynh ấy đã tuổi rồi còn thần nhóc kia thọt nhìn cứ như sư phụ huynh ấy vậy..
=================================
Yêu khí nơi đây đúng là làm người
khác phát sợ,ta chợt cũng quên mất,mình cũng là yêu quái..
"Sư huynh, sao thôn trang này yêu khí nhiều thế...là có chuyện gì sao?
"Vậy là ngươi không biết rồi, ta và sư phụ đã đuổi theo chúng rất lâu, chúng xuất hiện đã bắt những thiếu nữ trong thôn, bọn ta còn tưởng liên quan đến con yêu hồ ngươi...
"Hỗn xược.."
Tên đệ tử chưa dứt lời đã bị nhị..sư huynh quát, mặt sư huynh lạnh đi:
"Nàng ấy là trưởng bối của ngươi, sau này nói chuyện không được bất tôn bất kính như thế "
Hắn xụ mặt, có vẻ không cam lòng giọng lí nhí đáp:
"Sư phụ!đồ nhi biết lỗi!
Sư huynh nhìn hắn rồi lại nhìn ta
"Ngươi xin lỗi không phải ta mà là Tương nhi.
"Xin lỗi! Tương nhi cô nương...
"À..không sao, ta không mấy để ý đâu!
Ta cũng cười qua loa cho qua chuyện,thật ra tên đệ tử này không có sai, vì vốn hắn không biết ta là ai, hắn luôn nghĩ ta là một con yêu hồ thì có gì mà phải tôn kính chứ, ta còn miên mang trong suy nghĩ khi tỉnh thần thì sư huynh đã bay lên không trung, phía đối diện là một đám khí đen trong nháy mắt đã hiện rõ nguyên hình
"Bọn đạo sĩ các ngươi thật phiền phức, không lo tu hành mà cứ xen vào chuyện kẻ khác "
"Tu hành của bọn ta là phải diệt lũ yêu ma như các ngươi"
"Ha..ha, nực cười, vậy thì đến đây mà diệt.
Ầm một tiếng giữa không trung,ta thấy tên yêu kia bị đánh bay xa khi rơi xuống còn ọc ra một ngụm máu tươi,chân sư huynh đã chạm đất,ta vọi chạy đến bên huynh ấy, khi tên yêu quái kia nhìn thấy ta thì tròn mắt.
"Bạch Bạch! Sao ngươi lại ở cùng bọn chúng?"
Ta cũng ngớ ra vài giây, tự hỏi phải chăng yêu hồ này là đồng bọn của bọn họ thì một giọng khác đã quát lên chỉ về phía ta:
"Sư phụ!con yêu hồ này là đồng bọn của bọn chúng.
Ta tròn mắt đưa mắt về phía nhị sư huynh chỉ thấy mày huynh ấy chợt cau lại huynh ấy lạnh giọng:
"Đừng ăn nói hàm hồ!
Tim ta chợt ấm, chỉ có nhị sư huynh mới tin ta thôi..
"Ha..ha bạch bạch ngươi phản bội yêu giới.., ta xem yêu vương sẽ trị ngươi thế nào"
Nhân lúc bọn ta không để ý,thì hắn ta đã chạy mất.