"Y thật sự nói muốn thu ngươi làm đồ đệ?" Mạnh Tiểu Bảo giật mình nhìn Trần Đại Bảo.
"Thiên chân vạn xác, sao có thể giả được?"
Mạnh Tiểu Bảo suy tư nói: "Y thật sự là Trình Ấn?"
"Chuyện này còn có thể... được rồi, ta cũng không chắc chắn." Hưng phấn ban đầu giảm dần, Trần Đại Bảo sầu lo nói, " nhưng y cũng không cần thiết gạt ta nha, gạt ta loại chuyện như vậy thì có ích gì?"
Mạnh Tiểu Bảo nói: "Không có ích gì."
Trần Đại Bảo lại cau mày nói: "Nhưng trước đó y thật sự đã chơi cùng ta thật lâu —— Nghiễn thượng chân nhân là người như vậy sao?"
Mạnh Tiểu Bảo nghiêm mặt nói: "Ta lại cảm thấy, lúc trước y xác thực không lừa ngươi."
Trần Đại Bảo hỏi: "Tại sao?"
Mạnh Tiểu Bảo nói: "Y là trưởng lão Tầm Tiên Tông, đã ở dưới chân Tầm Tiên Tông rồi, lại không lên núi mà ở nhà một tiểu tu sĩ, ta cảm thấy, có khả năng đoạn thời gian kia, y xác thực đã xảy ra chuyện gì đó."
Trần Đại Bảo lập tức não động: "Y có khả năng bị mất trí nhớ."
Mạnh Tiểu Bảo nói: "Không loại trừ khả năng này, còn có thể khẳng định là, tu vi của y cũng bị hạ thấp không ít —— nhưng chuyện của những đại nhân vật này, chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều, nếu là sự thật, đối với ngươi là chuyện tốt."
Trần Đại Bảo tươi cười rạng rỡ, nói: "Ta sống năm, rốt cục gặp vận may." Sau đó hắn vỗ vỗ vai Mạnh Tiểu Bảo, còn nói: "Về sau ta sẽ bảo bọc ngươi, sư huynh, hắc hắc hắc hắc."
Mạnh Tiểu Bảo nhìn Trần Đại Bảo không tim không phổi Trần Đại Bảo, thầm nghĩ: Ta cảm thấy ngươi vẫn luôn may mắn.Trên tiền đề chuyện đó đúng, bọn hắn nói về những vấn đề khác.
Mạnh Tiểu Bảo nói: "Nếu Nghiễn Thượng chân nhân thật sư thu ngươi làm đồ đệ, khảo hạch của ngươi hẳn là sẽ là vào sáu tháng cuối năm nay —— nói cách khác cùng thời điểm với ta."
Trần Đại Bảo hai mắt sáng lên: "Có nghĩa là, ta còn có thể ôm đùi ngươi!"
—— Lúc trước là ai nói muốn che chở cho ta!?
Mạnh Tiểu Bảo âm thầm đảo mắt, để giữ hình tượng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Lúc khảo hạch ta không cách nào giúp ngươi, hơn nữa trước khi khảo hạch, ngươi còn có một việc nhất định phải giải quyết."
"Chuyện gì?"
"Tất cả người được khảo hạch đều là tu sĩ Trúc cơ."
Trần Đại Bảo trợn to mắt: "A? Vậy vậy vậy vậy làm sao bây giờ?"
Mạnh Tiểu Bảo sờ sờ cằm: "Còn nửa năm nữa mới tới kỳ khảo hạch, ta nghĩ Nghiễn Thượng chân nhân sẽ có biện pháp."
Trần Đại Bảo nhăn nhó: "Thế nhưng chỉ còn nửa năm, ta mới Luyện khí tầng tám, còn tận hai tầng nữa lận."
Mạnh Tiểu Bảo nghĩ nghĩ: "Vậy ta cũng không biết, tóm lại đại năng sẽ có thủ đoạn của đại năng đi."
"... Ngươi đừng có đưa ra một vấn đề khiến ta lo lắng rồi bắt đầu ngồi nói nhảm!"
Mạnh Tiểu Bảo nói: "Ta nghe nói người tiên cốt linh mạch cao cấp nhất, ban đầu tu hành, nửa năm đã có thể Trúc cơ, ngươi có Trình Ấn trưởng lão trợ giúp, nửa năm Trúc cơ không khó."
Thế nhưng Trần Đại Bảo vẫn không yên tâm, hắn cau mày thở dài.
"Có lẽ, ta đã mất lòng tin vào bản thân."
Trên tiền đề chuyện đó đúng, bọn hắn nói về những vấn đề khác.
Mạnh Tiểu Bảo câu lên một nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng, nói: "Hiện tại, chúng ta có thể tiến vào vấn đề chính."
"... Vậy trước đó chúng ta đang nói cái gì."
Mạnh Tiểu Bảo nghiêm túc nhìn Trần Đại Bảo: "Lúc trước ngươi nói Liễu Hòe là đại mỹ nhân, ta còn không tin, nhưng nếu Liễu Hòe đúng là Trình Ấn trưởng lão, vậy thì dù có xinh đẹp cỡ nào, ta cũng tin tưởng."
Trần Đại Bảo liếc mắt: "Đối với ngươi chỉ có cái này mới là chính sự đi."
"Trình Ấn từ khi xuất đạo đến nay, chính là mỹ nhân tiếng tăm, trong sách « chúng tiên đồ lục » nói y "Dung mạo tuyệt mỹ, đẹp nhất trong các nam tử thời đại này", nhưng, y càng nổi về một chuyện khác ——" Mạnh Tiểu Bảo vươn một ngón trỏ, "Hắn giết người không chớp mắt."
"Hả?" Trần Đại Bảo hồi tưởng lại bộ dáng Trình Ấn buộc lên tạp dề nấu cơm xào rau, kinh ngạc nói, " Không thể nào?"
Mạnh Tiểu Bảo nghiêm mặt nói: "Ngươi nghe ta nói —— "
"Trình Ấn sinh ra ở Vân Châu, lên sáu tuổi, gia tộc bị tàn sát, nửa năm sau, không người dạy bảo, y tự tu hành lên trúc cơ, sau đó giết toàn bộ nhà cừu nhân của mình, trên dưới nhân khẩu —— đơn độc một mình."
Trần Đại Bảo trợn mắt há mồm.
"Năm mười tuổi, y bắt đầu lang thang trong tu chân giới, ban đầu lấy thân phận Tán Tiên, khi đó các tu sĩ chỉ cảm thấy y tuổi còn nhỏ, trời sinh trác tuyệt, là mầm mống tốt, có môn phái tu luyện tà môn thải bổ công pháp phát hiện y, dụ y nhập môn, muốn đoạt căn cốt của y, một năm sau, toàn phái bị diệt, từ tạp dịch quét rác, đến trưởng lão môn phái, không một ai may mắn thoát khỏi."
Trần Đại Bảo: "= 口 = "
"Người ta nói trong môn phái kia có một trưởng lão, có một yêu nữ kết bạn với một tu sĩ Kim Đan, kia tu sĩ Kim Đan đó liền bắt đầu truy sát Trình Ấn —— ngươi phải biết, Kim Đan cảnh giới so với Trúc Cơ, khai quang, tâm động, dung hợp, linh tịch có khác biệt rất lớn, đến Kim Đan cảnh giới, ngươi mới có thể được xem là nửa chân bước đến cửa nhập tiên, tuổi thọ cũng dài tới ngàn năm, Trình Ấn khi đó chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, lại thành công trốn đông trốn tây nhiều năm, cho đến khi được Tầm Tiên Tông thu nhận, mới kết thúc cuộc đời lang bạt."
"Nhưng chuyện này chưa kết thúc, Trình Ấn ở Tầm Tiên Tông tu hành, cho đến khi tu thành Kim Đan, lại một mình tàn sát tu sĩ Kim Đan kia cùng môn hạ."
"Nếu trên đường tu hành gặp phải thí luyện, di tích, đoạt bảo đại hội, thì y càng xuống tay tàn nhẫn, luôn luôn trở thành người thắng lớn, trên thực tế y từng nói một câu —— ‘Kẻ cản đường ta nhất định phải chết" là sát thần tiếng tăm lừng lẫy nhât Tu Chân Giới."
Trần Đại Bảo giữ nguyên tư thế "= 口 =", ngốc trệ mấy phút, mới rốt cục mở miệng, hắn nói: "Không biết vì sao, vừa rồi hình như ta vừa đọc một quyển tu chân tiểu thuyết..."
Mạnh Tiểu Bảo rầu rĩ nói: "Trình Ấn người này lãnh khốc vô tình, hỉ nộ vô thường, nếu như ngươi trở thành đệ tử của y, không được chọc giận y."
Trần Đại Bảo hồi tưởng lại hình ảnh Liễu Hòe nấu cơm nấu nước, quét rác tưới hoa, đột nhiên cảm thấy mình nhất định đã gặp một kẻ lừa đảo.
"Hoặc là ngươi gạt ta hoặc là Liễu Hòe gạt ta —— Mạnh sư huynh, nói thật đi, có phải ngươi lại tại đùa ta không?"
Mạnh Tiểu Bảo nói: "Ngày thường ta thích đùa, nhưng loại sự tình này, sao ta có thể nói đùa được?"
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Đại Bảo và Mạnh Tiểu Bảo hai mặt nhìn nhau, hồi lâu, hai người vẫn không nhúc nhích, ngoài cửa vang lên giọng nói nhẹ nhàng như nước ——
"Tiểu nữ Tô Cửu Nương, cho hỏi Trần Đại Bảo có đó không?"
Trần Đại Bảo ngăn Mạnh Tiểu Bảo đang muốn đứng lên, hít sâu một hơi, tự mình đi mở cửa.Đứng ở cửa, là một thiếu nữ mười sáu tuổi, dung mạo đoan chính thanh nhã. Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ôn nhu nói: "Ta là tiên linh dưới trướng Nghiễn Thượng chân nhân, tới đây để đón ngài lên núi."