Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cho nên, chân của ngươi đã bị què lâu rồi?"

"Sao lại nói khó nghe như vậy, chỉ khó hành động thôi, sao có thể què được."

Mạnh Tiểu Bảo liếc nhìn Trần Đại Bảo từ trên xuống dưới, thấy hắn sắc mặt hồng nhuận, mái tóc đen nhánh óng mượt, nhìn qua cả sinh lý và tâm lý đều không có vấn đề, liền nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: "Mấy ngày nay người chiếu cố ngươi, tên là Liễu Hòe?

Trần Đại Bảo gật đầu nói: "Đúng, là mỹ nhân tên Liễu Hòe."

"..." Mạnh Tiểu Bảo nhìn Trần Đại Bảo như nhìn một bệnh nhân tâm thần, "Mỹ nhân?"

Trần Đại Bảo gật đầu, làm một cái thủ thế lớn: "Đại ~ mỹ nhân."

Mạnh Tiểu Bảo gật đầu, bất lực qua loa nói: "Được rồi, đại mỹ nhân."

Trần Đại Bảo bất mãn nói: "Sao ngươi có thể dùng loại ngữ khí tùy tiện như vậy để nhắc mỹ nhân, thật là phạm thượng!"

Mạnh Tiểu Bảo giật giật khóe miệng, trong lòng không khỏi nhấc lên một tia lo lắng "Vì sao sau khi Trần Đại Bảo xuống núi vẫn bị não tàn vậy” thân làm sư huynh hắn không khỏi sầu lo, phụ họa đồng ý ——

"Ngươi đẩy ngã y rồi sao?"

"Ngươi biến thái!"

Mạnh Phục Chân, nam, là tình nhân trong mộng của đông đảo đồng môn đệ tử, người soái (đẹp trai) tu vi cao, khí chất siêu quần, năng lực lãnh đạo trác tuyệt —— Ừm, đáng tiếc hắn lại là một tên biến thái.

Mạnh Tiểu Bảo xoa xoa cái đầu vừa bị Trần Đại Bảo đánh, nghi ngờ hỏi: "Không phải người đưa y về nhà vì bị sắc đẹp mê hoặc sao?"

"Ngươi là người duy nhất làm được loại chuyện đó á! Lúc mang y về ta còn chưa có nhìn thấy mặt của y được chứ!"

Mạnh Tiểu Bảo gãi gãi mặt: "A, vậy sao, xem ra chỉ nhìn hình thể người ta đã thích rồi a."

"Ngươi đừng nghĩ chuyện hạ lưu như vậy nữa đừng không?"

Mạnh Tiểu Bảo liền nghiêm mặt nói: "Vậy sao ngươi lại dám đem một kẻ lạ lai lịch bất minh về nhà chứ?"

Trần Đại Bảo lập tức sửng sốt, hắn lúc ấy đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại liền ấp úng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Ta cảm thấy y không phải người xấu."

Mạnh Tiểu Bảo nhìn thẳng vào mặt Trần Đại Bảo, khi nhắc đến Liễu Hòe thần sắc hắn buông lỏng không giống giả vờ, xem ra mấy ngày này hai người ở chung khá tốt, nên cũng không nói gì thêm, chỉ nói: "Ngươi đưa chân cho ta xem một chút."

Hai chân Trần Đại Bảo quấn phù chú nhiều ngày như vậy, mặc dù Liễu Hòe nói tuyệt sẽ sạch sẽ, không có chuyện dơ dáy nóng bức, nhưng trên tâm lý hắn vẫn có chút chịu không được.

Mạnh Tiểu Bảo lật một tấm phù chú xem, nói: "Phù chú này ta chưa từng thấy qua."

Trần Đại Bảo thắc mắc: "Phù chú ngươi chưa từng thấy qua? —— mặc dù ngươi là một tên ngốc trên phương diện chế phù chú, nhưng không phải đã đi cửa sau để vào Đan Thanh Các rồi sao?"

Mạnh Tiểu Bảo vẻ mặt nghiêm túc: "Chỗ này không chỉ có một loại phù chú..."

Thấy Mạnh Tiểu Bảo thần sắc nghiêm túc như vậy, Trần Đại Bảo cũng hơi giật mình, tâm bỗng nhấc lên: "Loại nào?"

"Toàn bộ ta đều không biết đây này." Mạnh Tiểu Bảo gãi cái ót, cười rộ lên, "Thật lợi hại."

"..."

"Đúng rồi, còn có một việc ta nhất định phải nói."

"...?"

"Ta không phải đi cửa sau để tiến vào Đan Thanh Các nha."

"..." Sức thuyết phục ở đâu?!

"Như vậy, đây là những thảo dược ta cần mang đến..." Mạnh Tiểu Bảo cầm tờ giấy, cẩn thận xem xét, "Ngân đuôi cỏ, thu đàm tử... Ân, đều là nguyên liệu rất phổ thông nha."

Trần Đại Bảo nằm ở trên giường, nhấc đầu lên: "Đúng vậy, A Hòe rất lợi hại, dùng nguyên liệu rất phổ thông liền có thể làm ra những thứ rất lợi hại nha."

Mạnh Tiểu Bảo nhìn vẻ mặt hoa si Trần Đại Bảo, nghi ngờ nói: "Ngươi sùng bái y đến vậy à?"

"Sùng, sùng bái, sao có thể, ta chẳng qua là cảm thấy, chẳng qua là cảm thấy y rất lợi hại!" Trần Đại Bảo dừng một chút, "Tựa như ngươi ở trong lòng ta cũng rất lợi hại nha."

Mạnh Tiểu Bảo từ chối bình luận, một người luôn luôn mắng hắn biến thái, hắn thực sự nhìn không ra tôn kính ở đâu.

Hắn từ trên ghế đứng lên, đảo mắt quanh phòng Trần Đại Bảo, rồi lại đi ra sân, phòng bếp các loại nhìn một chút.

Vài bụi hoa linh tinh trong sân được cắt tỉa và tưới nước rất tốt, phòng bếp tràn ngập khí tức (hơi thở) sinh hoạt, trong nồi vẫn còn nửa nồi canh măng thịt được đông lạnh bởi thuật pháp, Mạnh Tiểu Bảo dùng ngón tay trỏ đụng đụng thân nồi, lập tức cảm thấy tim lạnh run lên một cái.

Hắn thu tay về mân mê đầu ngón tay, thầm nghĩ: Liễu Hòe này không phải người bình thường.

Tìm không được chỗ khả nghi, Mạnh Tiểu Bảo lần nữa trở về phòng của Trần Đại Bảo, lần này hắn hỏi: "Ngươi nói xem dáng dấp của Liễu Hòe có bao nhiêu đẹp?"

Trần Đại Bảo sửng sốt một chút, sau đó hắn cảnh giác nói: "Mạnh Tiểu Bảo, ngươi không phải là muốn ra tay với A Hòe đi?"

"... Ngươi có thể đừng nghĩ hạ lưu như vậy không." Mạnh Tiểu Bảo thở dài, "Ngươi phải biết, mỹ nhân chân chính chính là hạc giữa bầy gà, không có khả năng gặp mà quên được —— y là một tu chân giả tu vi không thấp, nói không chừng ta đã gặp qua y nha."

Trần Đại Bảo chợt tỉnh ngộ, sau đó hắn tiếc nuối nói: "Đáng tiếc sáng sớm hôm nay A Hòe lại đi ra ngoài rồi, nếu không các ngươi có thể gặp mặt."

Mạnh Tiểu Bảo trầm ngâm.

Trần Đại Bảo lại nói: "Ta cũng không biết phải hình dung như thế nào, mới gặp chỉ cảm thấy rất đẹp mắt, về sau lại cảm thấy hơi băng lãnh —— không phải nói y là người lạnh lùng nha, y rất ôn nhu, chính là, cảm giác lạnh như băng."

Mạnh Tiểu Bảo gãi gãi mặt, hắn gật đầu nói: "Ta hiểu cảm giác của ngươi, cái này có hai loại khả năng ——" Mạnh Tiểu Bảo duỗi ra hai ngón tay, "Một là, y tu luyện Băng thuộc tính công pháp, hai là, trên người y có sát khí."

"... Hả? Sát, sát, sát khí?"

"Rất nhiều kiếm tu hoặc Sát Lục Đạo tu sĩ trên thân đều sẽ có sát y kiếm khí dày đặc, đây là chuyện đương nhiên, nếu như tu vi còn thấp, lúc khống chế tốt, mọi người đều có thể cảm giác được."

"Vậy A Hòe khẳng định là loại trước á, ta chưa bao giờ thấy y dùng kiếm đâu."

"Thật sao..." Mạnh Tiểu Bảo thấp giọng đáp lại, trong lòng lại thầm nghĩ: Thế nhưng nghe ngươi mô tả, thì càng giống loại thứ hai.

"A ~ xì!"

Liễu Hòe ngứa mũi gãi gãi.

Hoàng hôn sắp buông xuống, nhiệt độ không khí giảm dần, nhiệt độ thay đổi khiến hơi nước bốc lên từ mặt đất, thấm ướt góc áo Liễu Hòe.

Lúc này y đang tựa vào cây tung hoang, bên cạnh có một rổ đầy rau củ và trái cây.

—— Còn chưa đi sao, Mạnh Tiểu Bảo.

Trước khi rời khỏi nha, y đã đặt thêm một cái phù chú vào chân của Trần Đại Bảo, để xác định Mạnh Tiểu Bảo rời đi chưa, y thực sự không muốn chạm mặt Mạnh Tiểu Bảo, một là lo lắng hai người không hợp nhau, hai là một nguyên nhân khác mà bản thân y cũng không hiểu được ——

Không muốn bị nhận ra, không muốn mất đi cuộc sống bây giờ.

Thật kỳ quái khi có ý nghĩ như vậy.

Diệp Vĩ Chu từ bên trong giỏ rau chui ra ngoài, nhảy đến trên đùi của y, cọ lấy ngực y làm nũng, Liễu Hòe liền đưa tay sờ sờ đầu của nó, cảm xúc ấm áp bên dưới lớp lông bông xù, làm y nhịn không thả lỏng tâm tình.

Đúng lúc này, y nghe được một giọng nói.

Ban đầu, giọng nói dường như đến từ một khoảng không xa xăm, sau đó lại rõ ràng giống như ở trong tai ——

"Tìm thấy ngươi rồi, Trình Ấn."

Truyện Chữ Hay