Trận tai họa này chuyển biến cũng quá nhanh, mới một giây trước vẫn là phần tử hiếu chiến nhiệt huyết sôi trào, một giây sau đã biến thành sủng thê cuồng nô, cái bộ dáng chân chó kia thật sự là đâm mù mắt một đống trùng tộc, còn có cả không ít nhân loại đang vây xem.
Nhạc Tử Mặc: “…”
Liêm thu hồi tư thế chiến đấu, những người thủ hộ khác cũng buông lỏng cảnh giác, một đám người giống như đang xem kịch vui mà nhìn quân thượng nước mắt nước mũi đầm đìa, ôm bạn đời nhà hắn, bộ dáng vạn phần đáng thương: “Em yêu à, em nể tình anh đi mà, đừng ngược đãi con trai anh nữa.”
Người đàn ông vẻ ngoài yếu đuối liếc nhìn đám trùng nhân đang xem kịch vui, còn cả người đàn ông không biết xấu hổ nhà mình, cảm thấy bẽ mặt cực kỳ, hắn lại nhìn qua đứa con trai trùng tộc vẫn đang giả chết của mình, còn cả ông chồng không thèm để ý xấu hổ mà khóc nước mắt nước mũi tèm lem, phẫn hận đến nỗi không biết phải xả ra thế nào.
Trương Trạch Giai oán giận nói: “Tôi ngược đãi nó khi nào. Anh xem lại nó mà xem, không biết nghe lời một chút nào, cả ngày chạy loạn khắp nơi, còn đụng vào người khác, tôi đây là đang dạy dỗ nó!”
Man Mục chẳng thèm để ý nói: “Trẻ con thôi mà, hiếu động chạy loạn mà thôi, em đánh Man Tây như vậy nó sẽ rất đau lòng đó.” – Làm một ba ba côn trùng, Man Mục vô cùng nuông chiều con của hắn.
Man Mục cảm thấy Man Tây như thế này chứng tỏ là nó vô cùng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, vả lại con trai của mình là một trùng nhân nhỏ vô cùng cao quý, còn là tiểu điện hạ của lục quân bọn hắn, chờ sau khi có thể biến thành hình người, nhất định sẽ vừa uy vũ vừa khí phách.
Cho dù là hiếu động như thế thì hắn cũng rất vui vẻ, chỉ có điều bạn đời nhà mình lại không thích, thực sự là quá phiền não.
Man Mục luôn cảm thấy, bạn đời nhà mình cùng những nhân loại khác nhất định là rất thích ngược đãi trẻ con, động một chút là đánh, là mắng, cho nên mỗi lần Man Mục nhìn thấy bạn đời nhà mình thô bạo đối đãi hung tàn với Man Tây như vậy, Man Mục đau lòng không thôi.
Em yêu à, nếu như em tức giận thì cứ trút lên anh đây này, Man Tây còn nhỏ như thế, đáng thương như thế, nó vẫn là con của em mà, sao em lại không hề thích nó một chút nào vậy chứ?
Vì lẽ đó mà Man Mục cực kỳ đau đầu.
Nhưng Man Tây lại cứ khăng khăng một mực không thèm thân cận với hắn, mặc cho hắn đùa thế nào, dỗ thế nào đi nữa, con trai vẫn không thèm nghe, không thèm làm thân cùng hắn. Nếu không phải khí tức trên người Man Tây cực kỳ giống hắn, ngay cả đường vân trên trán cũng giống y như đúc thì Man Mục sẽ phải hoài nghi cực độ không biết rút cuộc thì đây có phải là con của hắn hay không! Không thèm thân với hắn thì thôi, lại còn vô cùng dính cái người ngược đãi nó, dường như là đi theo bạn đời một tấc cùng không rời, kể cả đầu bị cột lại bằng dây thừng, đầu giống như bị mất trí rồi ấy, Man Mục muốn làm thân đến đỏ mắt cũng không được.
Trương Trạch Giai lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi ngược đãi nó? Được lắm, nhìn xem anh dạy ra thứ đồ gì kìa, cả ngày ngoại trừ giả chết ra thì chẳng làm được trò trống gì, cho anh đấy, cứ nuông chiều con trai bảo bối của anh đi, tôi mặc kệ!” – Nói xong thì đem dây thừng trong tay ném vào người Man Mục vẫn còn đang giả bộ đáng thương, xoay người một cái, dứt khoát lại quả quyết bỏ đi.
Man Mục nhìn dây thừng bị bạn đời ném qua, không thể tin nổi, còn có cả thằng con trai vẫn đang tiếp tục nằm trên mặt đất, mắt nhỏ trợn tròn.
Hắn không tin những điều này là thật.
Bạn đời giận thật rồi…
/(tot)/~~
Rõ ràng hắn chỉ muốn đòi lại chút công đạo cho con trai, thuận tiện thể hiện cho bạn đời nhà mình xem thôi. Bởi vì gần đây mới từ biên cảnh trở về, giá trị vũ lực đột phá, lòng tự tin bành trướng, mượn cơ hội này để phô bày một ít uy phong cùng sức quyến rũ của giống đực, hấp dẫn sự yêu thích của bạn đời đối với hắn, chẳng lẽ là sai sao?
Hay là do sức quyến rũ từ giống đực của hắn không đủ, không hấp dẫn được bạn đời nhà mình?
Man Mục gấp đến phát khóc, aiz, làm một trùng nhân họ gián bị người người ghét bỏ, muốn chiếm được niềm vui của bạn đời sao lại khó như vậy chứ?
Quả là sầu chết gián mà.
Nhìn thấy bạn đời thực sự vứt bỏ mình và con trai mà đi, Man Mục ngồi dưới đất, lòng rất lạnh, rất lạnh, nhìn thoáng qua con trai vẫn còn đang tiếp tục giả chết, hắn cảm thấy bạn đời nhà mình nói không sai, con trai ngoại trừ biết giả chết ra thì thực sự chẳng có tác dụng gì cả.
Những bé con trùng tộc nhà khác thì biết đùa giỡn biến giả ngây thơ, còn có thể khiến hai người tăng tiến tình cảm, con của hắn thì cái rắm gì cũng không có.
Hu hu, hắn không nên nói xấu bạn đời nhà mình, Man Mục đột nhiên cảm thấy mình tìm được nguyên nhân bạn đời nổi giận. Hắn đứng dậy thu hồi bi thương bị rơi trên mặt đất, lạnh trùng trừng mắt liếc nhìn những trùng nhân đang đứng xung quanh xem kịch vui.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người ta tú ân ái bao giờ hả? Còn nhìn nữa thì móc mắt mấy người luôn!” – Buồn bực kéo dây thừng một chút, bé cưng nhà mình không nhúc nhích, hắn đi qua đá mấy đá trút giận, gián cục cưng Man Tây theo quán tính lăn lăn lăn, nằm thẳng cẳng giả chết, không thèm nể tình Man Mục một chút xíu nào.
“Còn không mau mau lên, cả ngày chỉ biết giả chết, cha nhỏ của con đã không còn ở đây rồi, còn giả cho ai nhìn hả!” – Quân thượng gián buồn khổ không thôi, gầm thét với gián cục cưng còn chưa biết nói tiếng người.
Man Tây tiếp tục nằm ngay đơ: “…”
Man Mục vứt dây thừng xuống, đưa ánh mắt nhìn về phía những thủ hộ cùng tùy tùng đứng ở một bên cũng đang nhìn đến ngây người, trong lòng ứa ra lửa: “Các người cũng không biết ngăn phu nhân lại sao? Mắt mù hay là chân cong lên rồi hả?”
Trong lòng thủ hộ cùng tùy tùng đau khổ: Quân thượng, chẳng phải ngài nói muốn cùng phu nhân đi mua sắm, biểu hiện ra mị lực đàn ông của ngài, không cần đám cấp dưới chúng tôi nhúng tay vào, nói là sẽ đoạt mất danh tiếng của ngài, chúng tôi sao dám chứ?
Nhìn thấy phu nhân đi mất, còn tưởng rằng quân thượng sẽ tiến lên diễn một màn tiết mục thâm tình, làm cấp dưới không thể vượt qua, cũng không được biểu hiện tốt là vô cùng khổ bức đó có biết không?
Mắt thấy quân thượng chạy đi vứt tiểu điện hạ lại, đuổi theo phu nhân đã đi mất bóng, đám cấp dưới của Man Mục người nào người nấy bất đắc dĩ. Quân thượng ơi là quân thượng, ngài cưng chiều con trai thì thôi đi, hết lần này tới lần khác, cứ hễ lần nào phu nhân dạy dỗ lại đứng ra lần đó, kết quả bị vả mặt, lại còn hung hăng mà bổ sung. Lại nói, một đạp bổ sung này của ngài so với phu nhân còn nặng hơn rất nhiều.
Ngài mới chính là cái kẻ cầm đầu ngược đãi tiểu điện hạ ấy!
Quân thượng, ngài căn bản không có tư cách nói phu nhân đâu!
Một cấp dưới trung tâm cúi người, chuẩn bị ôm lấy tiểu điện hạ gián đang nằm như xác chết trên mặt đất thì sáu cái chân duỗi thẳng tắp của gián cục cưng đạp đạp một cái, xoay người, thân thủ mạnh mẽ, cấp dưới kia còn chưa phản ứng kịp thì sáu cái chân nhỏ của gián cục cưng đã nhanh chóng chạy, rất nhanh đã đuổi kịp Man Mục. Sau đó, từ dưới đất nhảy lên một cái, leo lên vai Man Mục.
Làm cấp dưới cũng đành phải chạy theo chủ nhân nhà mình, thế là người xem trò vui cũng tản ra. Liêm nhìn thoáng qua Nhạc Tử Mặc vẫn còn có chút ngây người, thăm dò đưa tay khoác lên bả vai đối phương, khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi có chút do dự: “Không sao rồi, sau này cẩn thận một chút, có tôi ở đây.”
Nhạc Tử Mặc nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy bắp chân của hắn hình như hơi đau, tê tê, mà loại cảm giác tê dại kia còn đang bắt đầu tràn lên đùi.
“Sau này nhìn thấy những côn trùng bị cột dây thừng thì đó chính là trẻ con trùng tộc, trùng nhân đối với con nhỏ vô cùng yêu quý, có bất kỳ tổn thương gì thì trùng nhân cũng sẽ liều mạng với em.” – Liêm tiếp tục giải thích.
Nhạc Tử Mặc tỏ vẻ đã hiểu, hẳn nào vừa rồi trùng nhân kia còn hung tợn đòi đánh gãy chân hắn, lúc ấy hắn còn phiền muộn, đá một đã cũng không đến mức phải đánh gãy chân để đền thế chứ.
“Sau này tôi sẽ chú ý, đúng rồi, những đứa trẻ kia là…” – Nhạc Tử Mặc chỉ chỉ những đứa đi bên cạnh nhân loại cùng trùng nhân, nhìn không khác gì những đứa trẻ con nhân loại bình thường.
“Cũng là trẻ con của trùng tộc.” – Cảm xúc trên mặt Liêm không có bất kỳ biến hóa gì, chỉ là ánh mắt của hắn dừng tại trên thân những đứa trẻ kia thêm vài giây.
“Tôi dẫn em đi mua một chút thức ăn, đồ ăn nơi này đều là những thứ nhân loại các em thích ăn, tôi nghĩ em hẳn cũng sẽ thích.” – Liêm nghiêng người, để Nhạc Tử Mặc đi ở phía trước, đám cấp dưới đi theo lần này rất cẩn thận chú ý xung quanh, tránh cho thị quân đại nhân lại đụng vào bé con trùng nhân lần nữa.
Băng vẫn đứng bên cạnh nhìn chăm chú quân thượng nhà mình. Quân thượng là một trùng nhân ít nói đến nhường nào, hôm nay nói nhiều như vậy, thực sự làm khó ngài ấy rồi.
Aiz, làm một cường giả rất ít khi giao lưu, cho dù là quân thượng thì cũng rất cô đơn đó.
(~ ̄▽ ̄)~
Hắn có nên nói với thị quân đại nhân, nói quân thượng nhà mình không phải là mặt cương thi, không phải là ít nói kiệm lời, cũng không phải là một người chồng âm lãnh độc ác mặt mũi hung tợn, mà là do từ sau khi biến thân rất ít khi giao lưu với người khác dẫn tới việc nói năng không được lưu loát thành ra dứt khoát không thèm nói chuyện luôn không?
Trên mặt Băng vẫn treo nụ cười ấm áp như cũ, trong lòng thì dập dờn nở hoa, hắn rất muốn chờ đến khi thị quân đại nhân phát hiện ra quân thượng là một người đã lớn rồi mà còn nói lắp.
Ha ha ha ha~~~
Băng đang len lén cười thầm thì đột nhiên nhìn thấy quân thượng chìa tay ra với hắn, ánh mắt liếc nhìn túi tiền bên hông hắn, một khắc này, nội tâm Băng không biết phải hình dung thế nào.
Yên lặng đưa túi tiền cho quân thượng, Băng âm thầm lau một chút nước mắt không hề tồn tại.
Rút cuộc thì hắn cũng sâu sắc hiểu được hàm nghĩa của hai chữ khổ bức rồi.
Quân thượng đoạt được tiền, dường như lập tức trở nên tự tin hơn, đứng ở bên cạnh thị quân, còn lựa một chút đồ ăn cho thị quân đại nhân.
Thế là cả đoạn đường này hài hòa cực kỳ, Nhạc Tử Mặc chọn một ít gạo, một chút bắp ngô, còn có một ít mì sợi, một ít thịt khô, đủ loại hoa quả, đóng gói lại, về nhà. Hắn thấy chủng loại thức ăn ở đây thật sự không nhiều, món chính có thể ăn cũng chỉ có những thứ này, đương nhiên trong đó cũng có không ít đồ ăn vặt, màu sắc bao bì của những đồ ăn vặt này vô cùng cũ. Nhạc Tử Mặc hiếu kỳ nhìn ngày sản xuất của những thứ kia, vừa xem đã bị dọa sợ, cái nào cái nấy đều đã quá thời hạn, còn quá đến mấy thập niên, thế mà còn có không ít nhân loại muốn mua.
Nghĩ lại trước kia, vừa mới quá hạn mấy ngày đã vứt đi, bây giờ so sánh lại, thật sự là quá lãng phí.
Quan trọng là đồ ăn vặt cũng không rẻ.
Thứ có giá rẻ duy nhất ở nơi này chính là hoa quả, bởi vậy trên những quầy hàng bán hoa quả tụ tập rất nhiều nhân loại, mua cũng thoải mái nhất.
Nhạc Tử Mặc không biết bất cứ loại hoa quả nào của tận thế, hình dáng rất kỳ quái, màu sắc lại cực kỳ sặc sỡ gây chú ý, đứng từ xa xa cũng đã có thể ngửi thấy mùi thơm của trái cây, quả to lại mọng nước, nhìn qua hẳn là ăn rất ngon.
Đám cấp dưới mang theo thức ăn, Nhạc Tử Mặc cùng Liêm lên xe lần nữa, dẹp đường hồi phủ.
Nhạc Tử Mặc bị quấn kín mít ngồi ở trên xe, cảm thấy váng đầu hoa mắt, đầu nằng nặng phát đau, hắn nghĩ có lẽ mình bị cảm nắng. Ở trong xe che nắng cũng tốt, hắn đem khăn trùm đầu và mũ cởi xuống, dựa vào chỗ tựa lưng trên xe ngựa nghỉ ngơi.
Liêm chú ý thấy sắc mặt Nhạc Tử Mặc hơi trắng bệch, ánh mắt tan rã, để một cấp dưới lấy chút nước đến. Nhận lấy ống trúc từ cấp dưới, Liêm vỗ vỗ Nhạc Tử Mặc còn đang chóng mặt: “Tiểu, Tiểu Mặc, Mặc, uống nước.”
Liêm mím môi, ánh mắt như đao lạnh lùng quét qua Băng đang suýt nữa thì cười thành tiếng.
Nhạc Tử Mặc nhận lấy nước uống một ngụm, vẻ mặt ngây ngô, yếu ớt nói: “…Hình như chân tôi không thể cử động được.”