Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả việt quất
Phong Nhẫn quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng, đến giờ ông mới biết, quân thượng thực sự đã nổi giận.
“…”
Thấy quản gia không nói gì, sự tức giận của Liêm càng tăng thêm, quân thượng mặt như băng sương nhấc chân đá cho quản gia mà mình đã từng yên tâm nhất một đá. Uy lực của cú đá này lớn bao nhiêu, sâu rau xanh đứng ở bên ngoài xem không biết, nhưng chỉ từ việc Phong Nhẫn vẫn luôn im lặng kia phun ra một búng máu thì đã biết là không nhẹ.
Sâu rau xanh rụt cổ một cái, lại lùi vào trong góc thêm một chút.
“Ta bảo ông làm việc, không phải bảo ông đến tra tấn cậu ấy.” – Liêm từ trên cao nhìn xuống liếc quản gia vẫn đang không nói một lời như cũ, vẻ mặt lo lắng, đột nhiên hắn hỏi: “Ba nhân loại trước ông cũng đối đãi như vậy?”
“Không, không có.” – Quản gia nuốt ngụm máu trong họng xuống, vội vàng giải thích: “Quân thượng, lần này là do tôi thất trách, bời vì chuyện của Mặc Ngọc cho nên mới giận lây sang cậu ta, về phần ba vị kia, tôi chưa từng ngỗ ngược nửa phần.”
“Quân thượng, ngài đã quên ba vị trước kia đã đối xử với ngài như thế nào rồi sao? Bọn họ chẳng qua chỉ là nô lệ ti tiện, may mắn được quân thượng mua về, ăn ngon uống sướng lại còn nhận được sự bảo hộ của quân thượng. Kết quả thì sao, một người cả ngày chỉ muốn chạy trốn, một người thì chỉ muốn ám sát, còn một người khác thì lại càng buồn cười hơn, chẳng phải là gì hết mà lại cả ngày muốn mượn dùng danh nghĩa của quân thượng…” – Mỗi một lần Phong Nhẫn nói ra thì sự phẫn nộ lại càng tăng, hận ý ngập trời.
Quân thượng đối đãi với những người này không tệ, cho bọn họ đầy đủ đãi ngộ và cơ hội, những tù binh này lại hết lần này đến lần khác không biết tốt xấu, không có bất kỳ tâm ý muốn hồi báo nào thì cũng thôi đi, đã vậy cả ngày lại còn bày ra vẻ mặt đầy cừu hận.
Nếu không phải là quân thượng thì chẳng biết những tù binh này sẽ ở nơi nào mà giãy dụa đâu.
Nhân loại vô tri lại ngây thơ, thực sự cho rằng những trùng tộc khác sẽ đối đãi lương thiện với các người sao?
Chẳng qua là ông nhìn không nổi, muốn cho người mới tới một chút cảnh cáo, để cậu ta cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế, để cậu ta hiểu được thật rõ ràng đến tột cùng thì đây là địa bàn của ai.
Chỉ là, vạn vạn lần không ngờ tới là…
“Quân thượng, lần này là do tôi không đúng, tôi nguyện ý tiếp nhận hình phạt.” – Nếu như bởi lần giận chó đánh mèo này mà làm cho tù binh vô tội này chết đi thì ông có tiếp nhận bất kỳ hình phạt nào cũng không có một chút oán giận.
Tất thảy những điều này đều do ông cam nguyện gánh chịu.
Ý lạnh trong mắt Liêm chưa từng tiêu tan.
Hắn liếc nhìn sâu rau xanh trốn trong góc, hỏi: “Bác sĩ có thể chữa được bệnh cho nhân loại không?”
“Không, không thể…” – Hẳn là thế ha??
Sâu rau xanh run rẩy trả lời, trong nhận thức của bản thân hắn thì là không thể, địa vị của nhân loại rất thấp, đều là tù binh bị bắt tới, mấy năm trước tù binh lại càng thê thảm hơn, mấy năm nay địa vị có cao lên nhưng chẳng qua chỉ là vật phụ thuộc, điều kiện tiên quyết để đạt được quyền lợi chính là dựa vào sự thương yêu của bạn đời đối với bọn họ.
Được bạn đời cưng chiều nhiều thì sẽ thật tốt, sẽ tận lực thỏa mãn hết thảy những gì nhân loại cần.
Mấy năm trước cũng có một bạn đời của trùng tộc bị bệnh, lúc ấy cũng vô cùng nghiêm trọng, cuối cùng là tìm một bác sĩ nhân loại trong đám tù binh kéo tới. Đáng tiếc là, quê hương của nhân loại đã bị hủy diệt, những thuốc men mà người kia cần không tìm được, mà địa vị của trùng nhân kia cũng không cao, muốn cho nhiều thuộc hạ đi tìm cũng không thể, bệnh tình kéo dài thành ra nhân loại kia chẳng sống được bao lâu thì chết.
Trùng tộc kia vì vậy mà gây ra náo loạn không ít, những nhân vật lớn bên trên của trùng tộc chẳng thèm để ý tới, biên cảnh tranh đấu, các chủng tộc không ngừng phân tranh, thời gian rảnh đâu ra để mà bận tâm đến tù binh chứ, rút cuộc thì chuyện này cũng không có kết cục gì.
Thực ra thì bạn đời của trùng tộc vì bệnh mà chết cũng không ít, so với trùng nhân bọn họ thì, nhân loại thực sự quá yếu đuối, sức lực nhỏ, không có dị năng, còn dễ bị bệnh, lại còn già đi, cho dù là côn trùng nhỏ mới ra đời của bọn họ so ra cũng mạnh mẽ hơn thanh niên nhân loại.
Liêm đại nhân sẽ không xui xẻo như thế chứ, nhân loại vừa mới mua về thì đã ngỏm củ tỏi luôn rồi?
Trong phòng đặc biệt yên tĩnh.
Thời khắc sâu rau xanh vẫn còn đang ngây người thì phát hiện mấy thủ hộ của quân thượng đều đang nhìn mình, vả lại quân thượng cũng đầy vẻ lo lắng mà chờ đợi câu trả lời của mình.
Hỏng bét, không nghe thấy à…
Mắt thấy tình huống càng ngày càng tồi tệ, Băng lên tiếng hỏi bác sĩ sâu rau xanh: “Quân thượng hỏi anh, anh có biện pháp nào khác để cứu nhân loại không?”
Sâu rau xanh cảm thấy ngày hôm nay thực sự sẽ phải chết, hắn nghĩ nếu như hôm nay mà không cho ra được biện pháp gì nhất định sẽ bị khiêng ra ngoài mất.
Đầu óc hắn xoay chuyển thật nhanh, hai mắt tỏa sáng, vội vàng nói: “Tôi biết, tôi biết, bạn lữ của Thủ quân đại nhân rất thích loại quả mơ có màu xanh, nghe nói ăn thứ kia rất tốt với thân thể của nhân loại, quân thượng có thể thử một chút.”
Liêm hơi có chút không hiểu, đối với sở thích ăn uống của nhân loại hắn thực sự không thể hiểu nổi.
“Là thố mơ, một loại quả có thể ăn, trước tận thế được gọi là quả việt quất, hiện tại biến dị, toàn thân cây ăn quả đều là gai, trái cây giống như con mắt loài thỏ trong tộc hải dương.” – Băng ở bên cạnh giải thích.
Liêm gật gật đầu, tạm thở phào nhẹ nhõm, nói với sâu rau xanh: “Trước tiên anh cứ ở lại đây trông coi, Băng, cậu phụ trách chăm sóc, ta cùng với Phong Nhẫn đi ra ngoài tìm kiếm.”
Băng gật gật đầu: “Quân thượng yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt.”
Phong Nhẫn suy sụp đứng lên, vào giờ khắc này, sắc mặt ông ta xám xịt cùng lúng túng chưa từng có, đi theo sau lưng Liêm, ông liếc nhìn Băng đang thủ hộ Nhạc Tử Mặc, ánh mắt có chút vi diệu.
Trên mặt Băng mang theo ý cười ôn hòa, như cây đón gió xuân, đối với ánh mắt phức tạp của quản gia Phong Nhẫn, hắn nhắm mắt làm ngơ.
Lần này sắc mặt của Phong Nhẫn lại càng thêm khó chịu, ông vạn lần không ngờ tới rằng, địa vị của tên nhân loại này trong lòng quân thượng lại cao như vậy, là vì năng lực gây giống cao sao?
Cũng có lẽ vì nguyên nhân, đây là nhóm nhân loại cuối cùng.
Yên lặng thở dài một hơi.
Đoán chừng lần này, địa vị của ông ta trong lòng đại nhân đã rơi xuống thảm hại, từ việc dẫn hắn đi theo là có thể nhìn ra được, đại nhân bắt đầu không tin ông, tình nguyện tin tưởng một thủ hộ cũng không tin quản gia quản lý hết thảy công việc lớn nhỏ trong nhà.
Nếu như bị một kẻ thủ hộ bé nhỏ mà ông vẫn xem thường chiếm mất vị trí, Phong Nhẫn cảm thấy đây quả thực chính là một chuyện vô cùng mất mặt.
Băng cùng với sâu rau xanh ở trong phòng chờ đợi, hai trùng tộc đều không nói gì, hiệu suất làm việc của quân thượng đại nhân rất nhanh, chẳng bao lây đã mang về không ít thố mơ, vẫn còn tươi, dùng rổ chứa, đoán chừng có khoảng năm sáu cân.
Sâu rau xanh rất ít ăn thịt, đa số đều ăn chút rau dưa, ngửi được mùi hương thơm mát của thố mơ thì trong miệng bắt đầu chảy nước miếng.
Đáng tiếc, ngay cả vỏ cây hắn cũng không liếm được một cái.
Có trùng nhân bưng nước sạch đến rửa sạch sẽ, để vào trong mâm, Liêm cầm lấy một quả thố mơ to bằng nắm tay nhân loại theo bản năng cạy miệng nhân loại kia ra nhét vào, lúc sắp nhét vào miệng thì dừng lại.
Liêm dừng một chút, có chút hoang mang nhìn về phía sâu rau xanh đang tò mò đứng nhìn: “…Cái này, phải cho cậu ta dùng như thế nào?”
Sâu rau xanh cảm thấy quân thượng thật là ngốc quá, vấn đề ngây thơ như vậy mà cũng hỏi, đương nhiên, lời này hắn chỉ có thể chỉ trích ở trong lòng, mở miệng ra lại thành khẩn nói: “Cái này dùng miệng để ăn…”
“Miệng?”
Sâu rau xanh: ” o__o”…”
Sau đó hắn trông thấy quân thượng đại nhân, đầu tiên là tự mình cắn một miếng, trưng ra khuôn mặt lãnh khốc như đang ăn phân, dừng một chút, nhai nhai mấy cái, miệng đối miệng đút cho nhân loại đang hôn mê kia ăn.
Một hàng thủ vệ trùng tộc đứng xung quanh trợn to mắt, tựa như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nối, khiếp sợ đến rớt ra tròng mắt ra ngoài.