…
Cảm giác bụng căng trướng kèm theo cả khó chịu buồn nôn khiến Nhạc Tử Mặc muốn đem chén thuốc vừa mới bị rót vào bụng nôn hết ra, hai trùng nhân ép hắn uống thuốc cầm cái chén không đi ra, Nhạc Tử Mặc lật người dậy ghé vào mép giường nắm lấy đệm chăn, từ trong cổ họng phát ra từng đợt nôn khan, nhưng một giọt thuốc cũng không nôn ra được.
Dạ dày cuồn cuộn khó chịu, chén thuốc kỳ quái kia giống như một đống thuốc nổ nóng hầm hập thiêu đốt nội tạng của hắn, Nhạc Tử Mặc đau đớn nằm sấp, phát ra từng trận rên rỉ.
Khuôn mặt cùng với thân thể dần dần đỏ lên, nhân loại yếu đuối chịu không nổi cuộn lấy đệm chăn, từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống trên làn da phiếm hồng.
Hai trùng nhân bưng chén không đi ra.
Quản gia nhìn thoáng qua, nhấc chân bỏ đi, sau đó lại mang một nô lệ trung niên đến, nô lệ trung niên kia khom lưng, cúi gằm xuống đất.
“Ngươi ở đây trông cậu ta, nếu như có gì không ổn thì báo cho người bên ngoài.” – Phong Nhẫn nói với nô lệ kia.
Người đàn ông trung niên cúi đầu, cung kính nói: “Vâng, đại nhân, tôi sẽ chăm sóc tốt cho thị quân đại nhân.”
Phong Nhẫn gật gật đầu, rời đi.
Trong gian phòng chỉ còn lại Nhạc Tử Mặc đang đau đớn mà lăn lộn trên giường, còn có một nô lệ ôm lấy đầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Nhạc Tử Mặc cảm thấy cả người mình như đang ở trong địa ngục, cảm giác cháy bỏng trong dạ dày không hề biến mất, ổ bụng lại bắt đầu quặng đau, loại cảm giác này cực kỳ không tốt, hắn cảm thấy nội tạng mình dường như bị lệch khỏi vị trí, từng cơn đau đớn kịch liệt truyền đến khiến toàn thân tê tái. Đồng thời, ổ bụng lúc thì co lại lúc lại phình ra giống như có thứ gì đó đang đào móc, muốn phá bụng mà ra.
Đây là ác mộng của hắn.
Cảm giác bị xé rách kèm theo đau đớn, rõ ràng như thế, trong lòng Nhạc Tử Mặc tràn đầy cảm giác không cam lòng cùng oán hận, vô duyên vô cớ lại bị xuyên đến cái thế giới xa lạ này, những thứ hắn nhìn thấy, hắn gặp phải, còn có cả những gì đang phải trải qua khiến hắn sinh ra chán ghét cực độ đối với thế giới này.
Làm sao mới có thể thoát khỏi loại tra tấn không phải dành cho con người này đây?
Trong lòng hắn hò hét, chẳng lẽ chỉ có nước chết đi mới có thể thoát khỏi cái khốn cảnh này?
“Chẳng phải cậu muốn làm thú cưng đấy sao?”
Đột nhiên, giọng nói đã lâu không xuất hiện lại lần nữa vang lên trong đầu Nhạc Tử Mặc, thanh âm lãnh khốc, lạnh lùng tựa như máy móc kia, có muốn quên đi cũng không thể.
Thân thể đang lăn lộn vì đau đớn của Nhạc Tử Mặc không khỏi dừng lại, hắn đột ngột trừng lớn mắt, thanh âm này xuất hiện lần nữa khiến Nhạc Tử Mặc nhen lên chút hi vọng sống sót.
Hắn cảnh giác nhìn qua người đàn ông bị Phong Nhẫn kêu đến, liếc qua thấy đối phương vẫn đang thành thật một mực ôm lấy đầu, để đề phòng người này giám thị, Nhạc Tử Mặc tiếp tục làm ra bộ dáng đau khổ, lại dùng sức phân tán ra chút tinh lực nói chuyện với hệ thống trong đầu.
“Mày là hệ thống đúng không?” – Nhạc Tử Mặc hỏi, mặc dù hệ thống này không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng là hệ thống, hắn đang nghĩ, đã có thể xuyên qua thì khẳng định cũng có thể xuyên về chứ nhỉ.
Thanh âm máy móc kia đáp: “Đúng thế.”
“Mày nói tao muốn trở thành thú cưng là có ý gì?” – Nhạc Tử Mặc truy hỏi.
Hệ thống dừng một hồi, máy móc tự thuật nói: “Xét thấy oán niệm cùng với mong muốn của ký chủ quá cao, hệ thống đã chọn ra mấy người trong số mấy trăm triệu người, mà ký chủ chính là người thích hợp nhất.”
Sau đó, trong đầu Nhạc Tử Mặc bắt đầu hiện ra những hình ảnh khi mình còn sống trong xã hội hiện đại…
Ví dụ như, mỗi lần thức đêm tăng ca, trên mắt đầy là quầng thâm, kéo lê thân thể mỏi mệt không chịu nổi, bon chen trên xe bus về nhà, nhìn thấy con Chihuahua ngồi trong chiếc xe sang trọng thì mặt mũi tràn đầy vẻ ước ao ghen tị…
Ví dụ như, lúc phải ăn cơm hộp chỉ có mười đồng, uống đồ uống rẻ nhất, vừa cầm cơm hộp vừa cầm chuột nhìn vào màn hình, thấy những con thú cưng đáng yêu được chủ nhân giàu có của chúng nó cho ăn đủ thứ thức ăn ngon thì hiện ra vẻ mặt chảy nước miếng…
Ví dụ như, khi lăn lộn ngoài xã hội làm việc nhiều năm mà vẫn độc thân, lúc đến công viên nhìn thấy người ta không tay trong tay với người yêu mà đang dắt thú cưng yêu quý đi dạo, thú cưng còn được mặc quầy áo, đi giày, trên mặt hiện đầy vẻ bất công…
Ví dụ như, lúc vì nhà ở, vì kết hôn mà phải chuẩn bị đủ thứ tiền, bận không bằng một con chó, đột nhiên nhìn thấy trên báo đài đưa tin, nói có vị XX nào đó tổ chức hôn lễ xa hoa cho thú cưng…
Ví dụ như, có một con thú cưng nào đó có khả năng học tập cao, thông minh lanh lợi, thông hiểu tính người, có người sẽ vì nó mà chăm sóc cả một đời, không thèm kết hôn =_=
…
Thanh âm máy móc của hệ thống lại bắt đầu vang lên: “Sau đó cậu sẽ cực kỳ hâm mộ ghen ghét những con thú cưng có được chủ nhân tốt đó, đồng thời nhắc đi nhắc lại nguyện vọng, có ăn có uống có chỗ ở, mỗi ngày không cần phải làm gì cả, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, chỉ cần giả đáng yêu giả ngốc nghếch thì có thể có được thức ăn, còn có cả phòng thú cưng riêng để ở, những thứ này chẳng phải là điều cậu mong muốn sao?”
Nhạc Tử Mặc khốn khổ vừa nôn vừa nói: “… Tao chỉ than phiền một chút thế thôi, vì thế mà cái hệ thống nhà mày đem tao đến đây để làm thú cưng sao?”
Nếu đúng là như vậy thì còn có ai có thể xui xẻo hơn hắn được nữa chứ?
Chẳng phải là do áp lực cuộc sống quá lớn nên mới oán hận như thế thôi sao?
Thanh âm máy móc lạnh lẽo của hệ thống đáp lại: “Đúng vậy, ở nơi này nhân loại đều là thú cưng, bất kể là đã từng ở địa vị nào đi chăng nữa. Ở chỗ này, loài động vật linh trưởng tối cao của địa cầu đã bị thay thế, nhân loại không còn bất cứ ưu thế nào, trở thành thú cưng chính là lối tắt duy nhất để các người có thể tiếp tục sống sót, đừng nên có ý đồ khiêu khích.”
Nhạc Tử Mặc cảm thấy buồn cười: “Nếu như khiêu khích thì sao?”
Hệ thống tàn nhẫn trả lời: “Vạn vật phải thuận theo ý trời, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn. Một ngày nào đó nhân loại sẽ bị hủy diệt. Cậu đã đến nơi này thì phải buông bỏ cảm giác ưu việt mà mình đã từng có đi.”
“Khủng long là loài động vật có xương sống đã từng xưng bá địa cầu, nhưng dưới pháp tắc của thời gian cũng đã bị đào thải sạch sẽ, nhân loại thì sao chứ, sóng lớn đãi cát, thời đại thuộc về nhân loại đã qua rồi. Ký chủ, đừng nên có ý đồ khiêu khích nơi này, cậu chơi không nổi, tôi chỉ nhắc nhở thế thôi, không phải cảnh cáo.”
Nhạc Tử Mặc hít một hơi thật sâu, biết được nguyên nhân mình xuyên qua thì ngay cả ý định tự tử cũng có, có thể trách ai được chứ?
Sau vài giây tỉnh táo lại, Nhạc Tử Mặc hỏi hệ thống lần nữa: “Tao sẽ chết sao? Nếu như chết rồi thì có rời khỏi nơi này được không?”
“Không thể.” – Hệ thống trả lời: “Cậu sẽ không chết.”
“Có ý gì?” – Nhạc Tử Mặc cảm thấy có chút không đúng.
“Cậu có thể xem vết thương của mình, nó sắp khép lại rồi, đây là bàn tay vàng mà hệ thống cho cậu, cho dù có phải nhận tổn thương nặng hơn nữa thì cũng sẽ không chết, trừ khi… cậu bị cắt thành từng miếng thị, nuốt vào bụng.”
Đối với cái hệ thống này, Nhạc Tử Mặc hoàn toàn tuyệt vọng.
“Vậy khi nào thì tao có có thể rời đi?”
Chờ vài giây đồng hồ, hệ thống mới trả lời: “Chờ đến khi nào có cơ hội, hệ thống sẽ nói cho cậu biết.”
Một lúc lâu sau, Nhạc Tử Mặc u u nói: “…Thật ra mày chính là một cái hệ thống đồ bỏ chứ gì.”
Hệ thống không lên tiếng, bất kể là Nhạc Tử Mặc có gọi như thế nào thì cũng không chịu ra, mắng vài tiếng, Nhạc Tử Mặc từ trong thức hải thoát ra, trải qua một hồi như thế hắn đã chẳng còn hơi sức đâu mà lăn lộn nữa, trên người toàn là mồ hôi.
Hắn nghi hoặc liếc nhìn vai trái của mình, vết thương mới bị phỏng không lâu đã được cầm máu, những chỗ máu thịt lẫn lộn kia đã ngưng kết thành sẹo.
Nhưng trong bụng vẫn vô cùng đau, trong ruột dường như bị kéo ra rồi nặn lại chữa trị vô số lần, quá trình lặp đi lặp lại, giống như không có cách nào ngừng.
Hao hết chút sức lực cuối cùng, Nhạc Tử Mặc lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Nô lệ ở bên cạnh chăm sóc hốt hoảng chạy ra ngoài.