Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

quyển 4 chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi chiều, Duy Duy lại bắt đầu phát sốt.

Cả người cô đầm đìa mồ hôi, đầu óc hỗn loạn, đôi mày thanh tú nhăn nhó, ngực nặng như có tảng đá đè lên, toàn thân đau nhức suýt chút không thở nổi.

Cơ thể cô rất nóng.

“Duy Duy à, để anh chích thuốc giảm sốt cho em.” Là tiếng của Triệu Nhân Thành.

Dịu dàng khiến người ta cảm thấy ấm áp lại lạnh tựa băng.

Một gã đàn ông làm sao có thể làm người ta có loại độ ấm phức tạp như vậy? Có lẽ khoảng cách như gần như xa mới hấp dẫn được một con thiên nga bốc hỏa bình thường như cô.

Người mình không chiếm được luôn coi là thứ tốt nhất. Cô muốn có được trái tim bác sĩ Triệu. Đây là ước nguyện trong đêm giao thừa của năm mới mà cô thầm cầu khẩn.

Quần của cô hơi bị kéo lệch ra, một thứ gì đó bén nhọn chẳng chút lưu tình đâm mạnh vào mông cô. Hic hic hic, cô sợ nhất là tiêm thuốc. Hic hic hic, đau quá, đau quá.

Bỗng bên ngoài có tiếng chuông cửa ‘đing đong’ vang lên.

Là ai tới? Bà Triệu sao?

Giữa mơ hồ, cô nghe được hai tiếng bước chân.

“Cô ấy sốt rất cao…” Tiếng của Triệu Nhân Thành mang theo sự lo lắng.

“Tôi sẽ trông cô ấy.” Một giọng nói vô tình lạnh lẽo ngắt lời.

Tiếng nói đó rất quen thuộc, quen tới mức Duy Duy hoài nghi mình có phải lại bị đưa vào bệnh viện rồi không?

Sau đó có cái gì mà cô nghe không rõ lắm. Chỉ thấy trước ngực nóng lên như đốt cháy, bên tai vang lên tiếng ‘ong ong ong’ ngay cả hơi thở cũng như phun lửa.

Giữa lúc cô nóng đến chịu hết nổi, thì một cái khăn mặt ướp lạnh đắp trên mặt, trên trán cô

Thật thoải mái! Giống kiểu ‘nóng – lạnh song hành’ hôm đó, khiến cô quyến luyến. Rồi quần áo cô bị cởi bỏ… Ơ hay, anh muốn làm gì?

Trong lơ mơ, nhưng Duy Duy mất ý thức chống cự.

“Heo con, là anh đây! Đừng có như con sâu róm xoay tới xoay lui nữa.” Bên cạnh có một tiếng quát lạnh tanh.

Cô ngừng hành động của mình lại. Vì tiếng nói ấy quen thuộc đến mức làm trái tim an tâm khó hiểu.

Có một khối hình tròn lạnh lẽo áp vào ngực cô, bắt đầu độ đập của tim. Sau đó là huyết áp và cuối cùng là nhiệt độ.

“Heo con, em phải mau chóng khỏe lại!” Anh cầm lấy bàn tay nóng hổi của cô, hơi lạnh và độ ấm hòa quyện khiến cô thoải mái toàn thân rên rỉ.

Cuối cùng cô mất hết ý thức, mệt mỏi nhắm mắt. Cái độ nóng lạnh khó chịu kia đã lén lút rút lui, chỉ còn có sự thoải mái ấm áp lưu lại.

Duy Duy mở mắt. Gần trong gang tấc là gương mặt điển trai với đôi mắt dài hút hồn, rèm mi cong vút, chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi bạc hấp dẫn. Hai người, nằm chung một cái gối.

Duy Duy kinh ngạc, nghĩ rằng mình bệnh rất nặng. Cô chắc chắn đang nằm mơ, giữa ban ngày ban mặt sao Thỏ Thỏ chạy đến đây?

Cô mới giật mình, thì Tiêu Đồ lập tức tỉnh giấc. Anh sờ trán cô, thấy đã bớt nóng.

Cô còn bảy lần xạ trị nữa, mỗi một lần tiêm hóa chất thì mỗi một lần tình hình càng thêm trầm trọng. Hệ miễn dịch của cô rất kém cỏi, dễ mang bệnh. Hơn nữa, lần thứ hai – thứ ba xạ trị, tóc cô bắt đầu rụng, nhiều bộ phận cơ thể vì độc tính mà mang tổn thương, thính lực cô có thể bị hạ thấp. Thậm chí nặng hơn là ngay cả móng tay cũng có khả năng biến dạng.

Anh thật sự không biết, cô nóng tới bao nhiêu, nhưng anh đã nóng quá rồi. Anh ngồi xuống, thuận tay ôm cô vào lòng.

Ôm thật chặt, trái tim – rất đau! Anh hận mình không thể thay thế căn bệnh của cô.

Vòng tay ôm ấp chân thành của anh, khiến Duy Duy hoảng hốt.

Bây giờ cô đang ở nơi nào? Không gian rất kì lạ, vì cô chẳng phân biệt rõ đây là mơ hay hiện thực. Anh không nên tới đây giờ này.

“Nhân Thành đâu?” Nằm trong lòng anh, cô nhẹ giọng hỏi.

Ngay lập tức, Tiêu Đồ đông cứng vài giây. Cô nằm trong vòng tay anh, nhưng lại nghĩ tới một người đàn ông khác.

“Bệnh viện có việc khẩn cấp, người đàn ông của em phải đi khám rồi.” Anh nhún vai, ra vẻ như không sao nói với cô.

Ai bảo người đàn ông của cô nổi tiếng làm chi? Đây chính là trả giá của việc ‘nổi tiếng’.

“Vậy… sao anh lại tới đây?” Duy Duy ngơ ngác hỏi.

Người đàn ông của cô… Mấy chữ này nghe thật kì khôi. Hơn nữa còn chứa sự ghen tuông nồng đậm.

“Anh xin phép nghỉ!” Anh nhàn nhạt trả lời.

Thật đúng dịp anh ở trong văn phòng xem thời khóa biểu, muốn thử xem có thể đưa việc cho cấp cao hơn anh một chút, ai dè nghe lén được mẫu điện thoại.

Triệu Nhân Thành nói, vợ sắp cưới của mình đang bệnh anh ta không đi được. Nhưng người bệnh ở bệnh viện đang gặp nguy hiểm cao, nếu anh ta không đến làm phẫu thuật, thì bệnh nhân có thể chuyển viện, sẽ gây bất lợi cho danh tiếng của bệnh viện.

Vì vậy anh đồng ý xung phong nhận việc. Dĩ nhiên anh không phải tình nguyện đi tiếp nhận bệnh nhân của anh ta, mà là đi chăm sóc cô vợ sắp cưới nằm đang ở nhà.

Lúc anh đưa ra yêu cầu, ông viện trưởng và cả bộ phận nhân sự đều rất vui mừng. Mọi người vui vẻ như vậy, đương nhiên anh chẳng muốn lãng phí thời gian vô vị bên người thân, nên anh không cần phải khai thật với cô.

Dẫu sao anh chính là người: Thừa nước đục thả câu.

Duy Duy không biết mình nên phản ứng ra sao.

Trái tim vừa mất mát, lại vừa cảm động… Hai loại cảm xúc đến từ hai người đàn ông khác nhau.

Lúc cô phát sốt, chồng sắp cưới lại v bệnh nhân khác mà rời đi. Tên ‘gian phu’ cô không thể gặp lại xin phép tới đây chăm sóc. Đây là cái thế giới quỷ quái gì? Người bình thường đều cảm thấy mình đang tắm trong làn nước lúc nóng lúc lạnh.

Anh là con giun trong bụng cô, nên thấy vẻ mất mát ấy, anh đã biết cô đang nghĩ gì. Vì thế tâm trạng của anh trở nên rất tốt, thoải mái để cô hiểu lầm bác sĩ Triệu.

Tiêu Đồ ôm lấy cô đặt ngồi trên đùi mình, vươn một tay ra cầm cái chén giữ ấm đã đặt sẵn trên bàn.

“Uống hết đi, anh đã nấu hơn một tiếng rồi.” Về phần người nào đó nấu canh hải sâm cho cô, vừa mới bước ra cửa, sau lưng anh đã lập tức đổ sạch.

Anh là tiểu nhân, là tiểu nhân, là một người tùy ý từ bé.

Duy Duy cảm thấy một chút ấm áp ‘gia đình’ đều không có, hiện giờ chỉ thấy thật cảm động. Hic hic hic, quả nhiên trên đời này chỉ có Thỏ Thỏ đối với cô là tốt nhất.

Từ trong tay anh, Duy Duy nuốt một miếng. Ối! Tanh quá.

Cô le lưỡi, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Anh trả lời vòng vo.

“Bồi bổ cơ thể, em cứ uống hết nó là được rồi!” So với ba cái thứ hải sâm gì đó thì tốt hơn nhiều.

Ánh mắt sắc như dao của Duy Duy nhìn trong chén canh có một miếng da màu trắng nổi lên, rất ghê. Cái miếng da này giống món đêm qua cô đã ăn.

Duy Duy bắt đầu đâm ra hoài nghi:

“Anh uống một miếng trước đi.” Hôm qua khi cô nói thứ này nhai rất ngon, khóe môi Thỏ Thỏ còn co rút lại.

Rất khả nghi! Qủa nhiên vừa nghe cô nói anh uống thử, khóe môi Tiêu Đồ đều đông cứng.

Anh thật khốn khổ.

Truyện Chữ Hay