Ngữ Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã mưa từ đêm qua, không ngừng mưa cho đến sáng. Có thể là bởi cảnh vật làm ảnh hưởng đến tâm trạng, cô cảm thấy rất bất an. Hôm qua hành động của A Dương rất kì lạ, điều đó làm cô cảm thấy có chút nguy cơ.
Người ngoài nhìn vào bọn họ đều sẽ nghĩ rằng bọn họ thật xứng, thật hạnh phúc. Thế nhưng có ai hiểu được sự chua sót của cô cơ chứ?
Cô đã sớm nhận ra từ lâu rồi, ánh mắt kia của A Dương chưa hề nhìn cô lấy một lần, thứ mà anh nhìn chỉ là một cô gái gọi anh là "A Dương" mà thôi. Xúc giác của cô nói cho cô biết, cô chỉ là một cái thế thân cho ai đó trong tim Dương. Sự dịu dàng của anh dành cho cô không giả dối, thế nhưng cô hiểu, anh đang nhớ về một ai đó chứ không phải cô.
Hôm qua ánh mắt của anh rất lạ. Cứ như thể anh ấy đang cảm thấy có lỗi với cô gái kia. Ánh ấy là ai cơ chứ? Vương của hắc đạo, trùm tư bản của giới kinh tế, được người ta mệnh danh là "Thị Huyết Dạ Vương", người như vậy thì làm sao có thể dễ dàng mà cảm thông thương hại cho ai được. Nhất là chỉ với một cô gái xa lạ lần đầu tiên gặp mặt.
Cảm thấy đứng ngồi không yên, Ngữ Linh dứt khoát cầm lấy áo khoác và túi xách rồi lao ra khỏi nhà. Cô cần đi gặp người phụ nữ kia!
Bíp!
"Anh Lâm, anh có số của người phụ nữ kia không?" Ngữ Linh cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để hỏi Phàm Lâm.
"A hả..." Phàm Lâm nhận được điện thoại, đập vào tai là một câu hỏi không đầu không đuôi thì não bộ đột ngột dừng hoạt động. Người phụ nữ kia???
"Là cô gái đang làm vợ của A Dương đấy!"
Phàm Lâm gãi gãi đầu, cố gắng xua đi cơn đau đầu vì rượu."Ừ, có. Em tìm cô ta làm gì?"
"A... Không có gì..." Để ra oai phủ đầu chớ sao! Ngữ Linh lè lưỡi.
"Ờ. Số là xxxxxxxxxxx. Ok? Bây giờ thì hãy để yên cho anh ngủ nào!"
Bíp!
Phàm Lâm vứt điện thoại xuống giường rồi nằm bẹp dí đè lên nó. Sau phút, anh nhận ra, mình hết muốn ngủ rồi! Lúc này, anh ta mới bắt đầu suy nghĩ về cú điện thoại của Ngữ Linh.
Lúc này, đột nhiên khóe miệng Phàm Lâm nở nụ cười khoái trá.
Dạ Dương di di súng, chuẩn bị nã thẳng vào tên không nghe lời thì một điện thoại rung lên. Bực mình, hắn vứt súng cho thuộc hạ rồi rút điện thoại ra."Phàm Lâm, tôi đã bảo là không được gọi cho tôi khi tôi đang làm việc nếu không phải việc gấp. Liệu hồn mà cho tôi một cái lí do chính đáng!"
"Hắc hắc. Chuyện của Ngữ Linh có phải chuyện gấp hay không?" Giọng điệu ngả ngớn đáng đánh đòn truyền ra từ trong điện thoại.
"Hả?" Tay Dạ Dương hơi rung lên. Sức mạnh kinh khủng nén chặt chiếc điện thoại."Tiểu Linh làm sao?"
"Cô bé đang đi gặp bà xã của cậu đấy! Cô ấy vừa xin số tôi xong."
Dạ Dương nhíu mày. Người phụ nữ kia? Tại sao Tiểu Linh lại muốn gặp người phụ nữ kia? Không được, cô ta rất kì lạ, phải đến xem thử xem sao!
"Trung Tử! Giao cho cậu chỗ này đó!"
"Pằng!"
"Được, anh Dương."
... ...... ...
Ngữ Linh đang đối diện với người phụ nữ kia - người mà bây giờ đang là vợ hợp pháp của Dạ Dương.
Đay là một cô gái rất tầm thường! Khuôn mặt tạm có thể cho là hài hòa, mái tóc đen dài buộc sau lưng thuần một kiểu cũ kĩ. Cho dù là có được một đôi mắt xếch quyến rũ thì sao? Cơ bản là có tiếng mà không có miếng! Cô ta không hề có cái khí chất thu hút lòng người được như cô, mà cả cơ thể đậm một nét thật thà, nhàm chán!
"Cô là Cố Lam?" Ngữ Linh mở đầu hỏi. Kì thật ai cũng đã sớm biết nhau rồi.
"Còn cô chắc là Ngữ Linh tiểu thư - người tình của chồng tôi?" Cố Lam mỉm cười đáp lại. Cuộc gặp mặt giữa vợ cả và tiểu Tam, ai sẽ là kẻ chiếm thế thượng phong đây?
Kì thực cô đã thua ngay từ lúc đầu, bởi cô thậm chí còn không phải là Tiểu Tam. Thế nhưng tự tôn của cô không cho phép cô cúi đầu trước cô gái này!