Sứ Mệnh Hoàng Đạo (12 Chòm Sao)

chương 104: nàng tiên cá

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Capri, nghe em nói đc ko?? Hôm nay em nhất định phải về Bra nên đã nhờ Puro mang em đi. Cậu ấy ko có lỗi trong chuyện này.... A... Ặc.... Capri.....!!

Capri hung ác bóp chặt cái cổ thon dài của Li, quát lớn _ Câm ngay, một chữ Puro hai chữ Puro. Gọi nhau thân mật quá nhỉ?? Bỏ trốn khỏi ta là điều em khát vọng nhất chứ gì??

_ Capri... Anh buông.... Anh làm em đau!!

Li đau đớn đánh mạnh vào tay Capri đang bóp lấy cổ cô. Puro lao vào đem Li kéo ra thì bị Capri mạnh tay đem ném mạnh vào vách đá. Li nghe tiếng động liền thay đổi sắc mặt.

_ Anh.... Anh làm gì cậu ấy??

_ Ha, quan tâm!!

Capri đáp trả lại bằng thản độ bình thản khiến Li như biến đổi thái độ.

_ Anh quá đáng lắm. Đồ tồi tệ, ngay từ đầu anh có quyền gì mà chen vào cuộc sống của tôi chứ?? Việc gì tôi lại bị anh giam cầm nhục nhã suốt thời gian qua?? Hủy đi vương quốc của tôi là anh, hủy đi cuộc sống của tôi cũng là anh!! Tôi hận anh, lại hận mình vì ngày đó lại cứu anh, đáng lẽ lúc đó tôi nên bỏ mặc anh....!

_ Câm ngay!!

Capri tức giận đem Li vứt xuống đất, trấn an cơn cuồng nộ của mình bằng cách đấm mạnh vào vách núi đá. Li hờ hững nằm đó, buông xuôi khép chặt mắt, lệ nhỏ theo cái chớp mi của cô mà tuôn rơi, cô ngậm chặt môi cố ngăn tiếng nấc của mình.

Capri nhìn hành động này của cô, trái tim co thắt mãnh liệt như bị ai đó đâm. Cậu đây là gì, dùng vũ lực với cô, làm cô đau sao??

Cái Scor nhận định ở Capri. Cứng đầu, ko chịu nghe ai và ko để ý đến cảm xúc của người khác. Dù là với Li, cậu ta vẫn yêu theo cách ích kỉ mù quáng của mình.

_ Li.... Ta....!!

_ Anh biết lí do tôi trốn khỏi anh mà! Anh là kẻ thù của tôi, anh giam giữ tôi bên cạnh anh ko phải là tình nhân mà là tù nhân. Kiêu ngạo của tôi ko cho phép điều đó. Van xin anh chỉ chứng minh tôi càng yếu đuối mà thôi nên tôi vùng chạy. Cuộc sống của tôi sẽ do chính tôi lựa chọn, ko phải để anh điều khiển nữa!!

Li yếu ớt chống người ngồi dậy. Thúc đẩy luồng ma lực xanh óng ánh bao phủ quanh cô, giờ phút này, cô và thiên nhiên như hòa làm .

Cảm xúc của cô như bùng nổ, Li chưa bao giờ dùng ma pháp để đánh người, vì cô là nữ thần của thiên bình. Đến cả chiến tranh lúc trước với Capri cô cũng ko thân chinh ra trận. Ma pháp của cô vốn là ban phước lành cơ.

Có tia buồn thẳm trong đôi mắt cậu, bức cô đến bước này. Đúng là do cậu, nhưng vì quá yêu cô mà thôi. Để cô tự do bên ngoài, khác nào để cô làm mục tiêu cho hắc pháp sư. Nhìn Sagit và Aqua là biết.

Cậu ko muốn cô hiểu cho cậu và cũng ko cần cô phải hiểu. Cậu chỉ muốn tham lam giữ cô bên cạnh mình cho đến khi chiến tranh kết thúc mà thôi. Lúc đó cô muốn làm gì cũng đc. Vì có thể, cậu đã chết rồi và cô sẽ đc giải thoát khỏi cậu sớm thôi.

_ Tha thứ cho sự ích kỉ của ta, Li!!

Nguyên nguyên lần đầu tiên trong đời chứng kiến cuộc đánh khủng khiếp thế này. Nhìn rất rõ là Capri chiếm thượng phong nhưng vô cùng khó khăn để bức Li thua thiệt. Phòng ngự của cô quá mạnh, thiên nhiên, gió, như bảo vệ cô khỏi Capri vậy. Tốc độ này của cô muốn chạy trốn là điều dễ dàng nhưng cô lại phân tâm bởi Puro. Để cậu ấy lại với Capri, chết là khỏi bàn cãi.

Li trước khi còn tia thanh tỉnh cuối cùng, thẩn thờ nhìn Capri

_ Anh thắng rồi!! Trở về bên anh là trách tôi vô dụng. Muốn làm gì tôi thì làm đi!!

Capri câm nín nhìn cô, cậu nâng đôi chân của cô lên, trên cổ chân nhỏ thon là chiếc vòng thạch anh vô cùng giản dị mà tinh tế. Nói nó đc Capri làm ra, Li có tin ko?? Cậu lén đeo nó cho cô vào đêm hôm qua, chiếc vòng này ẩn chứa ma lực của cậu nên cậu dễ dàng tìm ra cô. Ko ai có thể tháo nó ra, trừ cậu cả. Capri cắn răng đem xiềng xích gắn vào đầu chiếc vòg. Li chính thức trở thành nô lệ bị giam cầm, muốn chạy cũng ko thể.

Li nhục nhã xoay mặt đi hướng mắt, nước mắt kiêu hãnh bị chà đạp mà tuôn rơi. Đau đớn lắm, đau đớn vì chính hắn cũng đã xích cô lại như nô lệ. Đau đớn hơn là cô ngu muội yêu kẻ như hắn.

Capri vuốt vuốt mái tóc của Li, lại lau nước mắt cho cô, hắn thở dài.

_ Em thật ngốc lắm!!

Li bị hắn làm cho bất tỉnh chìm vào mê man, cô ko nhìn rõ mặt hắn có biết bao thê lương, say đắm nhìn cô.

__________

Scor nhìn những mảnh áo quần vươn vải trên nền cát. Mắt tím toé ra tia đáng sợ về phía biển cả xa xa. Hắn cúi người xuống, đem áo quần nhặt vác trên khủyu tay. Chân giẫm trên mặt biển mà đi, đi đến đâu, biển hóa thành con đường băng thẳng tắp tới đó.

Scor nhìn cô gái còn bơ ngơ bác ngác giữa biển kia, cô mặt ko dám đối diện hắn, thẩn thờ ngâm mình trong nước lạnh liếc về nơi xa xăm.

Scor sao ko nhìn ra, biểu hiện này rõ ràng là tránh né cậu. Cô rõ ràng ko muốn gặp cậu lúc này nhất, điều này khiến cậu khó chịu.

Scor tay xách cô ra khỏi nước biển, như cô hơi ấm xung quanh cô giúp cô hong khô cả người. Cậu là thấy lạ đó, cô ko chịu đc lạnh vậy mà trong biển lạnh lại ko hề hấn gì??

Lúc vừa chạm vào cô, mắt cậu loé ra tia gì đó lại mau chóng lấy lại bộ dạng lãnh đãm thường ngày. Như có cái nhếch mắt bất thường từ cậu, Pis bất giác thấy sợ.

Đôi chân Pis mau chóng đc hóa ra trở lại, Scor im lặng đặt cô đứng thẳng trên băng, ko có giày, chân Pis đỏ tái tê vì lạnh, cô hít một ngụm khí áp lực vô hình kinh khủng, mắt chớp chớp nhìn ngước lên trên.

_ Anh.... Anh vì sao lại tới??

Chát!!

Scor vốn xấu bụng, ghét nhất là ai làm trái ý mình, đặc biệt là cô!! Thời gian nào rồi, chạy rong bên ngoài, muốn bọn hắc pháp sư mần gỏi cá của cô à?? Từ lúc nào gan cô to đến thế hả?? Trên giường ko dám kêu to giờ lại dám trốn ra ngoài.

( Có liên quan sao??)

_ Ai cho phép em đến đây, hả?

Pis uất ức xoa xoa cái má đỏ đau, tay ko nhịn đc đem vỏ sò to chọi đến chỗ Scor, cô chọi cô chọi, mặc anh tức, cô cứ chọi đấy. Kìm nén lâu rồi, anh có quyền gì mà mắng cô??

Sinh vật biển xung quanh thấy thế cũng hướng phía Scor tỏ ra sát khí nồng nàn, tên kia là ai? Làm công chúa của bọn ta khóc, mún chết.

_ Anh giận dữ cái gì a?? Là chính anh sai trước, anh giấu em mọi thứ!! Người giận phải là em!!

Scor thắc mắc, cô lấy vỏ sò đâu ra mà lắm thế?? Ném nãy giờ vẫn ko hết.

_ Ta ko cho phép, em dám giận??

Máu nhẫn nhục xộc lên não. Con người này sao chả có lí lẽ còn hơn cả Puro thúi nữa??

( Puro: liên quan gì đến em??)

_ Anh đi ngay a, về đi. Em ko chơi với kẻ xấu!!

Scor nhe răng cười _ Em dám... Ta hủy cả vùng biển này, tiện tay đem bọn cá thành mồi nhắm luôn.

_ Anh.... Anh.....!!

_ Mặc tất cả vào!!

Ko đợi Scor nhắc là Pis đã lúi cúi mặc đồ vào rồi, băng của anh lạnh lắm chứ bộ! Với lại khỏa hết trước mặt anh kì sao á??

Scor sải bước mà đi, để cho Pis lon ton bám đuôi theo sau. Pis níu níu áo Scor, mặt tỏ vẻ đáng thương.

_ Scor.... Chân em lạnh!!

_ Ko ngờ em ngốc đến thế! Nhìn ko ra sao?? Hình phạt như ngày đó dành cho em. Chân ko đi trên băng, thành tâm mà đi ta sẽ tha thứ vài phần tức của ta!!

Pis cắn răng, , phút là gục rồi. Chân đau đến mức như đông cứng. Cô thà là đi trên tuyết chứ ko đi trên băng. Cô kéo ống quần của mình để bịt kín gót chân đc đó nhưng trơn quá cứ làm cô té.

_ Hu... Ư..... Đau lắm. Xấu tính lắm... Ko đi nữa đâu.

_ Đứng dậy!!

_ Ko muốn.

Pis lắc đầu, ra vẻ đáng thương nhìn Scor. Pis nhận ra, Scor ăn mềm ko ăn cứng. Mà tỏ ra đáng thương là tài của cô.

_ Lạnh lắm.... Ko đi đc nữa mà!!

_ Em.... Thôi bỏ đi.

Scor thở dài cái, cậu tiến đến bế cô lên, Pis thỏa mãn mà ủ vào ngực cậu, cô cứ cuộn người lại như quả cầu nhỏ tì vào cậu vậy.

Cậu lặng lẽ bước đi, mắt thủy chung đặt ở trên cô.

_ Pis.... Lần này ta tha nhưng lần sau... Ko đc rời khỏi ta, đc chứ?

_ Đc a!!

Nghe lời lẽ nhẹ nhàng thốt ra từ cô làm tim Scor run mãnh liệt, ko phải vì cảm động mà là đau. Pis ko nhận ra hàm nghĩa từ câu nói của cậu, câu nói đó để nhắc cô, thời khắc phán xét hạnh phúc của người.

__________

_ Leo!! Ngươi có mình đang làm cái gì ko hả?? Thả ta ra ngay!!

Ari hừng hực nhìn kẻ đang như con thú hoang đè lên người cô. Cô vốn định thay băng cho hắn nhưng ko ngờ Leo lại trở nên kì lạ và vồ cô ngã xuống giường. Hắn ko phải lại nổi máu dâm tặc đấy chứ??

Leo như ko để ý đến cơn tức của cô, hắn tàn bạo xé rách quần áo của cô, như mãnh thú từ từ gặm nhắm con mồi, hắn đưa lưỡi mình liếm sạch sẽ trên da cô.

Ari trợn to mắt, hãi hùng đập mạnh lên người hắn, định vận dụng ma pháp của mình, cô phát hiện, ma pháp của cô từ lúc nào đã bị khóa lại. Cô giờ chả khác gì nữ nhân bình thường cả.

_ Ko..... Ko thể..... Leo, ngươi cút ra khỏi người ta ngay. Đừng.... Đừng để ta hận ngươi!!

Leo mắt đỏ ngầu, nhe răng, liếm liếm nhẹ môi trên của mình. Thở nặng ra luồng khí nóng, cậu áp môi mình lên môi Ari và ngấu nghiến nó.

Ari trợn mắt, có ý định cắt đứt đầu lưỡi của Leo nhưng ko, cậu đã nhanh tay đem ngón tay nhét vào miệng của cô.

Cảnh tuợng Leo tự thoát đi quần áo của hắn cách gấp rút khiến cho thế giới tín ngưỡng của cô như vỡ tan, cô sắp bị làm nhục rồi.

Ari sợ sệt lắc đầu nguầy nguậy, muốn hất tung Leo và bỏ chạy. Vô dụng, nếu gọi theo tộc của Leo thì gọi là giao phối đấy. Khoảnh khắc hắn phá rách màng trinh của cô, Ari hét to thất thanh tiếng, ko phải vì đau mà là vì bất lực. Kể từ lúc này, Leo đã khắc sâu vào cô một mối thù hận sâu thẳm.

Ta đang ở đâu đây. Cảm giác như mình đã bị mất ý thức trong thời gian dài. Cơ thể như bị ai đó khống chế vậy.

Leo mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Ari đang vô cảm nhìn hắn. Hắn ú ớ nhìn lại cả , hắn đang ôm chặt lấy nàng và cả .... Ko có mặc đồ, mùi trong ko khí chứng minh, họ đã làm cái chuyện đó rồi. Leo bắt đầu lẫn lộn cảm xúc, ko biết nên buồn hay vui.

_ Đã tỉnh thì cút!!

Bị Ari nhìn mình kì dị, Leo hơi chậm chịu lấy tay đặt trên eo cô rút trở lại. Ari ko để ý đến ánh nhìn của Leo, cô ko chút nào muốn che giấu nữa, lõa thể đi về hướng phòng tắm. Đã bị làm nhục, đã ko còn trong trắng, thì có che lại để làm gì??

Điều cô cần làm bây giờ là phải tẩy sạch ô uế trên người mình. Ari vừa tẩy vừa như người mất hồn lẩm nhẩm, tởm quá, tởm quá, tởm quá,.....

Cô tiều tụy soi mình trước gương, tay run run vẽ vời trên lớp hơi nước.

_ Triệu hồi..... Quyền Trượng Chữa Trị, xin ban cho ta sức mạnh cứu chữa chúng sinh!!

Ko có phản ứng, Ari mắt run run, nghẹn ngào hô to lần nữa. Lại ko có gì xảy ra.

_ Ko đúng.... Đây ko phải sự thật!! Thần ơi, vì sao lại đối xử với con như thế??

Tiếng gào khóc rất to khiến Leo bên ngoài ngẩn ngơ cũng bị làm cho giật bắn. Hắn cấp tốc phá cửa lao vào bên trong.

Hắn nâng Ari đang vô vọng quỳ trên sàn ướt đẫm. Vỗ vỗ vào mặt nàng vài cái mong nàng tỉnh táo.

_ Bạch Dương, ngươi sao thế?? Đừng làm ta sợ, ta xin ngươi đấy!!

Bạch Dương nhìn lấy Sư Tử cái, nhẹ hô

_ Cút!! Đừng để ta gặp ngươi!!

_ Bạch Dương, ta xin lỗi!! Ta biết ta đã làm gì với ngươi rồi. Ta nhìn thấy hắc thuật khắc trên người mình, ta là ko đúng với ngươi, trách nhiệm sẽ do ta nhận lấy!!

Bạch Dương hờ hững nhìn hắn _ Thì sao?? Mọi thứ cũng ko thay đổi đc. Ta ko còn là trinh nữ, ko thể triệu hồi thần vật của Es đc nữa.

_ Cho ta cơ hội, bảo hộ ngươi đc ko?? Ta sẽ bảo hộ ngươi suốt đời, vĩnh viễn yêu thương ngươi!!

_ Đã ko thể nữa rồi ngươi nghe rõ chưa! Đi mau, ngươi bị khắc hắc thuật lên người là do bảo vệ ta. Chúng ta... Ko ai nợ ai. Từ bây giờ, ta ko muốn thấy ngươi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.

Bạch Dương nhẹ nhàng thao túng trọng lực đẩy Sư Tử ra khỏi phòng. Cô khóa chặt cửa lại, Sư Tử nhìn cánh cửa kia khép lại hệt như trái tim cô, sắc mặt hắn tối hẳn

_ Bạch Dương, em tuyệt tình với ta như thế sao??

___________

Puro nằm mềm nhũn trên vai Song Ngư. Màu sắc của nó như muốn trắng bệch ra.

_ Song Ngư tiểu công chúa à, ngươi mà đến muộn tí nữa thôi là nhặt đc xác ta đó a. Cô ko thấy đc vẻ mặt muốn giết ta của tên Ma Kết đó đâu.

_ Xin lỗi, mà Thiên Yết! Anh đưa Nguyên Nguyên đi đâu rồi?

_ Em ko cần lo, ta đem nó đến quân đội rèn luyện. Nếu em muốn, ta sẽ dẫn em gặp!!

_ Ừm cảm ơn anh nhiều lắm!!

_ Em ngoan ngoãn ngủ đi. Ta đi đây một chút!!

_ Vâng, anh đi cẩn thận!!

Song Ngư hưởng thụ cái vuốt ve của Thiên Yết rất thỏa mãn. Lúc này, một giọng thét gào vang lên

_ Thiên Yết, ko xong rồi!!

Giọng thét này vẫn như ý muốn là của Sư Tử.

Suỵt!!

Thiên Yết ra hiệu im lặng, đóng cánh cửa phòng ngủ, hắn vẽ hơn ma pháp trên cánh cửa.

_ Ngươi sao lại đặt ma pháp cho phòng ngủ thế??

_ Ngươi ko cần biết!! Có gì sao?

Thiên Yết nhìn kĩ kí hiệu của hắc pháp sư nằm trên vết thương của Sư Tử, hắn ko khỏi xoa xoa thái dương suy nghĩ. Mắt âm lãnh nhìn Sư Tử

_ Ngươi..... Có biết thần vật của Bạch Dương có ý nghĩa to lớn thế nào trong chiến tranh ko hả??

_ Ta... Ta biết chứ??

_ Ngươi ko phải là ko ngăn đc sự điều khiển của hắc thuật lên ngươi. Là do tâm ma của ngươi cũng muốn như thế. Ngươi muốn chiếm hữu Bạch Dương!!

_ Ta...!! Thảo nào nàng ko tha thứ cho ta, thì ra nàng ấy đã nhìn ra đc điểm này.

_ Vấn đề của ngươi ko lớn. Hắc thuật trên ngươi rất dễ xóa, tự về phòng mà tịnh tâm đi!! Ta đến gặp Ma Kết.

_ Thiên Yết, vậy chiến tranh xảy ra.... Phe ta!

_ Ta.... Ko thể nói trước!!

Sư Tử rũ xuống đôi mắt của hắn, hắn là hiểu đc bọn hắc pháp sư đã lợi dụng hắn để hại Bạch Dương. Vì Bạch Dương chính là mối đe dọa lớn với chúng, nàng là thần quan chữa trị cơ mà, làm nhục nàng tín ngưỡng trinh tiết, khác nào cướp đoạt nàng khả năng triệu hồi thần vật.

Hắn đã gây ra tội lớn với cả Sky rồi, xin tha thứ thì đc gì??

Pio ngước nhìn ma pháp trên cánh cửa, sắc mặt nghiêm trọng, hắn biết có việc ko tốt sắp diễn ra. Ngày định mệnh trong tiên tri đã sắp đến rồi.

________

Song Ngư trong giấc mơ, cô thấy đc một cô gái. Nàng tóc đen dài xõa xuôn xuống cổ, mắt đen thẩm thấu tia độc ác, tàn nhẫn còn có chút cô đơn. Chiếc đầm trên người nàng cũng đen nốt, nhìn ko khác nào bóng ma ảo diệu trong đêm. Song Ngư có dự cảm ko tốt về cô gái này.

_ Cô..... Cô là ai thế??

Xà Phu khúc khích cười yêu mị _ Ta.... Ta là chủ nhân may sau của thân thể ngươi đang sở hữu! Đại chủ nhân hắc ám, Xà Phu nữ vương.

Xà Phu tiến đến, thỏa mãn vuốt ve, ngắm nhìn sắc mặt sợ hãi của Song Ngư.

_ Ta đợi ngày này lâu lắm rồi Song Ngư ạ! Ngươi là hiện diện tinh khiết nhất của nước. Nên ta tốn ko ít công sức giết chết bọn mĩ nhân ngư, rút sạch linh hồn bọn chúng.... Chỉ để ta nhập đc vào ngươi a. Ngươi rất trong sáng, ta ở trong ngươi chịu ko ít giày vò đâu. Cơ thể ngươi muốn trục xuất ta ra ngoài, là điều ko thể nữa rồi a. Hai chúng ta dần dà hóa làm !!

_ Ko, cô nói bậy, Ngư ko biết cô.

Song Ngư xô Xà Phu ra, cô chạy thục mạng vào màn đêm. Quái lạ lắm, giấc mơ này thật đáng sợ.

Tách!!

Xà Phu mỉm cười như ảo ảnh xuất hiện trước mặt Song Ngư, tay cô ta hóa ra con dao bạc sáng lấp lánh. Ngư hoảng hốt lùi về sau vài bước thì bị cô ta kéo lấy tay phải, vùi con dao bạc vào tay cô.

_ Cô.... Ko còn lựa chọn nữa rồi Song Ngư ạ. Giả bộ thanh thuần cái gì!! Cô chỉ cần nghe theo ta thôi. Giết chết Thiên Yết!!

Câu nói của Xà Phu vang vọng sâu thẳm vào tim Song Ngư.

__________

Choang!! Xoảng!!

Chai lọ lăn lóc, rơi vỡ tứ tung trên sàn, Ma Kết nhíu chặt chân mày, ngăn cơn giận của mình, điềm tĩnh nói

_ Vì sao lại đập bể chai lọ?? Có biết chúng dùng để trị vết bỏng cho em không??

Thiên Bình như tỏ vẻ ko nghe, lại lần mò chai thuốc khác ném xuống sàn. Ma Kết giữ chặt tay cô lại, đem lọ thuốc đặt bên. Nếu là lọ khác thì cậu cho cô đập đến bao giờ cũng đc, nhưng những lọ thuốc này nếu bị đập hết lấy đâu chữa thương cho cô.

_ Rốt cuộc em muốn làm gì?? Việc em chống đối ta ta mặc kệ, nhưng cớ sao ngoan cớ ko bôi thuốc??

_ Tránh ra!!

Thiên Bình vùng vẫy đấm loạn xạ vào Ma Kết.

_ Ta ko đụng vào em, để em tự bôi thuốc..... Và giờ xem em đang làm gì??

_ Mặc kệ ta.... Ta ko muốn trị thương, ta muốn mình trở nên xấu xí, ta muốn mình mù lòa..... Chỉ có như thế ngươi mới chán ghét ta, ta vĩnh viễn cũng ko muốn nhìn thấy ngươi!!

Rắc rắc!

Như có tiếng xương kêu truyền từ khớp tay của Ma Kết, hắn ko tự chủ dùng lực đạo lớn bóp chặt cổ tay Thiên Bình, nàng đau đớn nhưng cắn răng chịu đựng, mặt có chút nhăn nhó vì đau và đan xen vài phần ủy khuất.

Chát!

Một bàn tay khác vỗ mạnh lên tay Ma Kết, khéo léo dùng lực đem tay Ma Kết tách khỏi Thiên Bình.

_ Dừng tay đc rồi đấy Ma Kết, ngươi để mình mất tự chủ sao??

_ Thiên Yết.... Ta, lại nữa sao??

Ma Kết mắt áy náy nhìn Thiên Yết đang nâng cổ tay của Thiên Bình suýt bị bóp gãy vụn.

_ Ta tìm Bạch Dương đến thử xem!!

Ma Kết cấp tốc muốn chạy đi thì đc Thiên Yết cản lại

_ Ko cần, lúc này ko thích hợp. Đến phòng thuốc tìm Bảo Bình!

_ Đc!!

Tuy để Thiên Yết ở cạnh Thiên Bình nhưng Ma Kết rất an tâm, cậu tin tưởng Yết.

Thiên Bình sắc mặt tái nhợn, nhịn đau đớn kiên cường rút tay khỏi Thiên Yết. Cậu cũng ko cản, cũng có phải Ngư đâu mà khiến cậu lo lắng.

_ Ta có chuyện muốn nói với cô!!

Thiên Yết giọng nghiêm túc cũng khiến cô chú ý.

_ Có chuyện gì sao??

_ Cô biết vì sao tính cách của tên Ma Kết đó vô cùng tệ hại khi ở với cô ko??

_ Ko phải là muốn hành hạ tôi sao?? Đó chính là bản tính của anh ta!!

_ Cô ko hiểu, ta hỏi cô, sao lúc cô cứu hắn. Cả ở cùng nhau quãng thời gian dài mà hắn ko như hôm nay làm hại cô!?

Thiên Bình suy nghĩ hồi lâu, lại nhẹ nhẹ lắc đầu

_ Tôi ko biết. Cũng ko cần để tâm kẻ có ý muốn giam cầm mình.

_ Cô cần phải biết đấy. Vì chính do cô nên Ma Kết mới trở nên như thế.

Thiên Bình kinh ngạc _ Anh nói sao cơ??

_ Cô đã lừa dối hắn?? Cô đã ko đợi hắn!!

_ Tôi....!!

_ Cô nghĩ sao về kẻ độc tài thốt ra lời hứa??

_ Ko... Đáng tin cậy!!

_ Đúng, có thể là thật cũng có thể là giả. Nhưng với cô, Ma Kết lại đặt nặng lời hứa đó trong lòng.

Nói đến đây, Thiên Bình cắn răng im lặng. Lại tiếp,...

_ Hắn trở lại nơi đó và ko thấy cô.

_ Đúng vậy, cuộc đối thoại của người. Tôi đã nghe đc, tôi ko có ý định dan díu gì với kẻ thù của mình cả.

Yết mắt thâm sâu mà nhìn cô _ Thật vậy? Nếu ta là cô, ta sẽ giữ chặt cơ hội tiếp cận với kẻ thù của mình và ra tay loại bỏ.

Thiên Yết ấn nhẹ vào cổ tay Thiên Bình làm cô hơi nhói đau. Mặt cô lúc này ra vẻ khó xử.

_ Tôi..... Tôi làm sao có cơ hội giết anh ta. Cận chiến thì tôi ko phải là đối thủ.....

_ À, ra vậy!! Vậy ta giúp cô, giết Ma Kết!!

Thiên Bình sững sờ, bàng hoàng lẫn sợ hãi ngẩng đầu, cô lờ mờ thấy đc nụ cười mưu mô đẹp đến quỷ mị vô cùng của chàng trai đối diện. Cô lấp bấp kinh hãi

_ Anh..... Là nói thật??

_ Đúng!!

_ Vì sao.... Hai người là... Là......!!

_ Chỉ cần Ma Kết chết đi! Sky sẽ do ta bá chủ, còn cô thì đc giải thoát. Cô ko muốn sao??

_ Tôi.....!!

_ Cô cứ suy nghĩ, đc thì dùng, ko thì hủy!!

Yết vùi lọ thuốc vào tay cô, Thiên Bình nắm lọ thuốc trong tay mà lòng đầy bồn chồn.

_ Thứ này là??

_ Thuốc độc. Trúng thì chết, trừ ta ko ai giải đc.

_ Anh....!!

Yết bỏ đi _ Từ lúc cô lừa Ma Kết thì hắn đã bị rối loạn tâm thần rồi. Một kẻ như thế... Sao xứng làm vua đc.

Thiên Bình cầm lọ thuốc trong tay, tay run run, cô cũng có ý nghĩ muốn giết chết Ma Kết nhưng giờ cô lại rất hỗn loạn.

__________

Ma Kết sắc mặt có phần âm u bước vào, nhưng thấy đc hình bóng của cô. Hắn lại gắng nặn ra nụ cười.

Thiên Yết vừa cho hắn biết chuyện. Hắn dùng giọng điệu dịu dàng hết có thể với cô

_ Thiên Bình!!

Nàng giật nảy như vừa bị phát hiện làm chuyện xấu, tỏ ra bình tĩnh

_ Có chuyện gì sao?? Ko có thì thôi, ta buồn ngủ rồi.

_ Ta..... Ta ko biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ em!! Việc em bỏ trốn.....!!

_ Thế nào..... Anh sẽ cho phép ta về Bra vấn mộ mẹ hay sao??

Thiên Bình có tia mong chờ, Ma Kết thấy cô thì lại cắn răng, nhắm mắt bất lực

_ Là ko thể!! Em ko đc rời khỏi đây!!

Thiên Bình lặng im ngồi ngẩn người tí, nằm xuống đem chăn phủ lên tận đầu. Cô ko nói gì tiếp cả càng khiến Ma Kết đau thương nhìn cô.

Từ việc của Bạch Dương, Sư Tử, Song Ngư,..... Hắn ko cách nào mạo hiểm để nàng ra ngoài đc. Hắn sợ, bọn hắc pháp sư kia sẽ đem nàng cướp mất khỏi hắn.

_ Là ta vô năng, ko cho em đc thứ em muốn! Mà Thiên Yết thì khác, thứ hắn yêu quí, hắn hi sinh vì nàng tất cả.

Ma Kết đêm nay uống rượu rất nhiều, nhìn chòm Pisces trên cao ngày càng tối, hắn lắc lắc đầu tiếc nuối.

__________

_ Ưm.... Anh đã về!!

Song Ngư trở người mỉm cười nhìn Thiên Yết, từ cô toát ra vẻ mị hoặc mê người. Thiên Yết cười dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô. Ôm lấy cô nằm lên giường. Hắn thủ thỉ

_ Ngủ tiếp đi, ngày mai ta dẫn em đến nơi!!

Ngư mị nhãn có chút đen huyền bí nhìn hắn, tay làm loạn trước ngực hắn như thể có ý quyến rũ

_ Là đâu vậy ạ?

Thiên Yết nặng nề đem mặt cô úp vào ngực cậu, đôi mắt lộ ra chút đau đớn nhưng với cô vẫn lại nhẹ nhàng

_ Mai em sẽ biết, giờ thì ngủ đi!!

Xà Phu bên trong Ngư khẽ mắng một tiếng, hung ác dậm chân, cô tốn công quyến rũ hắn mà hắn dám lờ cô ko hứng thú. Cơ thể này cô chiếm hữu ko đc lâu, phải mau dung hòa thôi.

Song Ngư lúc này ôm cứng lấy người nam nhân đã ngủ say kia, nước mắt rơi lã chã. Cô sắp ko còn là chính mình rồi, trong đầu cô sao lại có ý định muốn giết anh ấy chứ?? Cô là xấu xa vậy sao??

Đêm nay có lẽ là lần cuối cùng rồi, để cho tôi tham lam mà ở bên cạnh em lâu hơn đc ko? Song Ngư!!!

__________

Song Ngư hôm nay ngạc nhiên vô cùng vì trên người là bộ lễ phục hôn lễ của cô a. Ko phải đã bị Thiên Yết xé rồi sao?

Thiên Yết hửơng thụ ngắm nhìn cô thật lâu mới thõa mãn mà dắt tay cô đi. Con đường đi rất kì lạ, có cầu thang băng trải đầy hoa hệt ngày cưới của họ nhưng khung cảnh xung quanh đc ánh sáng bao phủ huyền dịu lại lung linh, vốn ko thấy đc điều gì nữa.

Cô thắc mắc muốn hỏi anh nhưng lại thôi, vì đã sắp đi đến cuối cầu thang rồi. Cô nhận ra nãy giờ Thiên Yết vẫn nắm tay cô rất chặt, anh như lưu luyến từng bậc thang cùng cô.

Nhìn những đám mây như ở bên cạnh mình làm Song Ngư như ngốc ra, đây là đâu..... Là ở trên bầu trời sao?? Cô còn thấy đc từng chú chim trắng bay lượn đây này.

_ Đây là nơi cao nhất ở Sky, Nguyệt Điện. Và em đang ở trên đỉnh của nó đấy.

Thiên Yết mỉm cười giải thích cho cô hiểu. Song Ngư gật gù rồi lại lắc đầu, cô luôn ở dưới nước mà, mấy vụ này ko biết đc.

Nơi đây như một đại sảnh hình tròn to lớn. Bức tường nhìn ra đc bầu trời bên ngoài. Còn có, hoa pha lê băng bò kín cả vùng, Song Ngư trong lòng mềm nhũn, hệt như ngày cưới của họ.... Có khi nào anh ấy định lần nữa....

Nghĩ đến đây cô tủm tỉm cười, Thiên Yết mông lung nhìn bộ dáng hạnh phúc của cô, mắt thoáng buồn nhưng cậu lại mỉm cười đối với cô.

_ Song Ngư!

_ Vâng!!

Bị lời dịu ngọt vô cùng của Thiên Yết gọi mình, song ngư ko khỏi giật thót đáp lại. Cậu vuốt ve khuôn mặt cô lại đến mân mê mái tóc bạch kim của cô.

Môi nhẹ áp lên môi nhỏ của cô, từ dịu dàng lại đến dây dưa mạnh mẽ kéo dài. Nụ hôn này.... Rất lâu, tựa như lưu luyến ko thể buông bỏ, kéo dài đến khi Song Ngư đáng thương ko còn dữơng khí nữa thì thôi.

Ko biết từ lúc nào, Thiên Yết đã đeo lên cổ cô sợi dây chuyền sóng sánh như biển khơi, cô khó hiểu nhìn anh, vẻ mặt vui vẻ.

_ Cho em..... Nó gọi Thủy Thức!! Bất luận thế nào, cấm đc tháo ra. Rõ chưa!!

_ Vâng!!

Thiên Yết nhẹ nâng tay cô lên, đặt tiếp nụ hôn lên đó

_ Nghe này, lát nữa có chuyện gì xảy ra thì đừng sợ.... Tin tưởng anh!!

Song Ngư tuy ko hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

_ Kích hoạt!!

Thiên Yết khẽ nói, gót chân gõ nhẹ xuống sàn. Vòng tròn ma pháp ko biết vì sao lại tầng tầng lớp lớp xuất hiện kinh hoàng vô cùng.

Song Ngư mắt nhìn thứ màu sắc rực rỡ của ma pháp thì đau khổ gào thét lên, mắt chuyển hóa thành màu đỏ rực. Cô yêu mị nhếch mép cười

_ Giỏi.... Giỏi lắm!! Hay cho Thiên Yết. Thì ra ngươi đã phát hiện ra rồi.

Thiên Yết nhìn vẻ độc ác trên mặt Song Ngư thì nhíu mày căm ghét. Ko thích chút nào kẻ khác dùng cô để làm chuyện xấu.

_ Ngươi cút đc rồi. Trả cô ấy cho ta!!

Xà Phu mỉm cười man rợ _ Uổng công cho ta vừa đánh giá cao ngươi!! Mà.... Ngươi rõ mà, muốn ta tách khỏi cô ta là ko thể nào. Vì ta và cô ta sắp trở thành thể mất rồi. Muốn giết ta thì phải giết cô ta.

Xà Phu hóa ra con dao bạc xoay xoay cổ tay.

_ Xem ra ngươi rất muốn nhanh tay giết ta nhỉ?? Là do sợ Helios phát hiện sự tồn tại của ta à! Khi hắn biết, mẹ con ngươi ko giữ đc cái đầu đâu nhỉ?? Xà Phu, con gái của Comet!!

Xà Phu hung ác, thận trọng nhìn hắn.

_ Ngươi biết đc nhiều đó!! Giết các ngươi, chiếm hữu thành công thân xác này. Ta sẽ vĩnh viễn là đứa con gái ruột duy nhất của cha helios mà thôi.

_ Ngươi nghĩ nhiều. Xem kẻ là kết quả của đại hoàng tử sa đọa và ả phụ nữ hèn hạ Comet là con ruột của mình sao?? Helios chắc mù nặng lắm.

_ Ngươi câm mồm cho ta!! Sao ngươi lại biết ta ko phải con ruột của cha helios chứ hả??

_ Ta bẩm sinh đc kế thừa khả năng.... Trộm kí ức!!

_ Ta... Giết ngươi để trừ mối họa ngầm này. Cha vĩnh viễn sẽ ko bao giờ biết đến sự hiện diện của bọn tạp chủng như các ngươi!

Xà Phu điên cuồng dữ dội hướng dao về cổ Song Ngư

_ Thiên Yết, ngươi yêu Song Ngư lắm nhỉ? Ko muốn ta cùng cô ta lìa đời thì tự sát mau cho ta.

Thiên Yết mỉm cười lắc đầu _ Ko hổ là cốt nhục của Comet. Thiếu não vô độ đấy. Biết ko đánh lại ta nên dùng cô ấy để uy hiếp ta sao?? Ngươi nghĩ nó đủ để uy hiếp ta!

Thiên Yết lạnh lẽo ngước nhìn Xà Phu cách thản nhiên và tự tin. Xà Phu ko tin nhìn hắn, sợ sệt

_ Ngươi là dùng Song Ngư dụ ta ra mặt!!??

_ Chứ ngươi nghĩ sao ta suốt ngày hôm qua và hôm nay lộ ra tâm tình nhiều đến thế?? Giống tính cách của ta sao??

_ Ngươi.... Ngươi là diễn kịch!! Để ta nghĩ rằng ngươi thật tâm yêu Song Ngư!!

Xà Phu mặt xanh mét loạn choạng nhìn Thiên Yết với vẻ ko tin. Thiên Yết thì mỉm cười ko nói, hướng ánh mắt khiêu khích về phía cô như tỏ vẻ tán thành.

Xà Phu cắn môi bực tức vì bị lừa. Còn Song Ngư bên trong thì đau đớn ngậm ngùi nỗi đau, đã đủ quá rồi. Người ấy làm sao lại yêu kẻ khác đc chứ? Con người đó, vĩnh viễn chỉ yêu chính hắn.

Nhân lúc Xà Phu còn ko thông đc não. Thiên Yết tay phát động ma pháp dưới chân.

_ Phát động, Ánh Sáng Phân Li Linh Hồn!!

Ma pháp này có thể đem linh hồn Xà Phu tống xuất ra khỏi người của Song Ngư nhưng cái giá của nó quả rất lớn.

Xà Phu bị trói buộc trong luồng sáng, cô phát hiện mình ko thể nhúc nhích đc nữa. Cô là hắc pháp sư nên khi hòa với Song Ngư thì phải bị trấn áp bởi tinh khiết vô cùng dữ dội. Cô nếu thành Song Ngư thì cái giá phải trả là ko thể dùng ma pháp hắc ám đc nữa. Mà ma pháp của Song Ngư phải rất lâu mới dùng đc, cô là ko biết hát như cô ta, lúc thi pháp xong thì cũng toi mất.

_ Đã thế thì ta cá chết lưới rách!!

Xà Phu điên cuồng gào lên, cô rõ ràng phát hiện Thiên Yết sắp thành công tách cô ra khỏi thể xác của Song Ngư rồi.

Xà Phu định dao đâm thủng trái tim Song Ngư, vì dù sao cô cũng là linh hồn. Khi thể xác Song Ngư chết, cô sẽ đc hắc pháp sư triệu hồi về tế đàn lần nữa hồi sinh trong thân xác khác.

Thiên Yết biết ko ổn, định ra tay cản hành động của Xà Phu nhưng lúc luồng ma lực kinh khủng từ bầu trời giáng xuống chỗ cậu. Thiên Yết toàn thân như bị nhúng chìm trong hủy diệt, cậu mở to mắt vẻ ko tin. Cậu nhận ra đc điểm quen thuộc của cỗ ma lực này, nó là của Helios.

Thiên Yết bị áp chế, ma pháp áp dụng lên Xà Phu bị mất tác dụng. Xà Phu cũng kinh ngạc ko kém mà thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Thiên Yết mà cười.

_ Ha ha, ta thắng rồi. Đến cha cũng muốn ta giết ngươi!!

Thiên Yết quỳ sụp trên đất, tia lãnh ác tồn tại trong cậu. Cả người vẫn giữ vẻ bình tĩnh ko hoang mang.

_ Trời quả phụ ta. Đến đây, giết ta đi!

_ Ngươi gấp gáp muốn chết quá nhỉ?? Đừng lo, ta giết ngươi ngay thôi. Giữ ngươi sống rất nguy hiểm. Thiên Yết, con dao này ngươi biết công dụng ko hả?? Nó đc chế tác đặc biệt để giết ngươi đấy. Ta tốn tận mạng của tên ma pháp sư đấy. Khi đâm vào, nó sẽ ăn sinh mệnh của ngươi, oán khí của con dao sẽ nguyền rủa ngươi đến chết. Mạng của ma pháp sư rất dài nhưng con dao này làm nguoi chết ko đến phút, Ha ha!!

Xà Phu ngoe nguẩy con dao trên tay, hướng về phía lồng ngực Thiên Yết. Ko chút do dự đâm mạnh, Thiên Yết mắt đờ đẫn, thuận thế cầm tay cô kéo mạnh về phía mình. Trong thoáng chốc, ko biết vì sao lúc Thiên Yết chạm vào cô, đôi mắt đỏ sọc đầy hận thù biến mất mà lại hóa thành đôi ngọc lưu ly ướt át nhìn cậu.

Thiên Yết cười nhìn Song Ngư thật sự đã trở lại kia, cậu cười cái, đem tay che đi đôi mắt của cô.

_ Đừng nhìn, em cứ thế, làm ta ko nỡ mất.

Thiên Yết muốn tách tay cô ra khỏi cán dao, cậu ko muốn cô bị tổn thương sâu nặng về kí ức đâm cậu. Song Ngư như chết trân đi, cô phát hiện máu chảy dài trên tay cô. Cô run lẩy bẩy, cắn răng rút mạnh con dao ra, cô hất mạnh tay thiên Yết ra khỏi mắt mình nhưng ko đc, anh giữ mạnh lấy cô.

_ Ngoan, anh đã bảo tin anh mà!!

Thiên Yết nhanh chóng ngăn cơn kích động của cô lại. Ném con dao bạc ra xa. Cười cười ngắc bông pha lê băng cạnh đó cài lên tóc cô. Hoa pha lê băng chỉ hái đc khi dùng trái tim chân thành hướng về người.

_ Ta..... Trả lại cho em cuộc sống của em. Hãy đi và trở thành, cô dâu hạnh phúc của người em thật sự yêu thương.

_ Ko.... Anh lại muốn làm gì em?? Em ko quan tâm anh lừa em... Anh muốn gạt em thế nào nữa cũng đc!! Cho em.... Anh phải sống cho em!!

Thiên Yết khó xử khi nước mắt của cô đẫm ướt tay cậu. Cậu cầm chặt tay cô.

_ Ngốc, ta sẽ ko chết đc chưa?? Nghe lời anh ngồi yên!!

_ Đc!! Đều nghe anh cả!!

_ Ừm, mau quên hết tất cả đi!! Lấy ta làm vật dẫn, mở ra đại giới!! Trục xuất linh hồn xấu xa khỏi cô ấy.

Vòng tròn ma pháp nhiễm đỏ máu của Thiên Yết dao động kịch liệt. Thủy Thức theo lời hắn nói mà tuôn ra màu xanh nhàn nhạt bao trùm cả người song Ngư lại. Xà Phu lại lần nữa ko tin khi cô lại sắp bị trục ra khỏi song ngư.

Tên Thiên Yết ma mãnh, hắn là sắp đặt mọi thứ, hắn biết trước sẽ có người cản trở hắn nên gài cô giết hắn. Khi cô đâm hắn thì hắn đã dùng sinh mệnh của hắn tách hẳn cô. Hắn mới là kẻ kéo cô cá chết lưới rách. Máu ở tim hắn theo linh hồn cô mà khóa cô lại.

Thiên Yết cười nhìn Xà Phu hoàn toàn bị trục ra khỏi Song Ngư. Hắn nhắm mắt, mệt mỏi ngã rạp ra sau, tay tách khỏi đôi mắt của Song Ngư. Xà Phu là có phần khiếp sợ nhìn hắn, hắn dùng cả mạng sống để trục cô sao?? Kẻ ích kỉ như hắn lại như thế vì người khác??

Song Ngư mắt mông lung nhìn mọi thứ, cô thấy Pio là gào khóc bên Thiên Yết. Cô là thấy những người xa lạ với chị Xử Nữ bao quanh cô và Thiên Yết. Cô là thấy Thiên Yết với đôi mắt đã nhắm nghiền.

_ Bạch Dương, mau cứu cậu ấy đi!

_ Đã không thể rồi. Mạng ngài ấy đã tận!!

Thiên Yết vốn là biết ko cách nào thay đổi kí ức của Song Ngư nên hắn quyết định cưỡng ép đem toàn bộ ma lực còn lại của mình như tâm nguyện muốn xóa sạch kí ức của cô. Ngờ đâu, cô vẫn ko quên.

Song Ngư nhìn chiếc váy cưới sạch tinh ko nhiễm chút máu nào thì mỉm cười.

Pio căm hận nhìn Song Ngư cười ngơ ngác kia, hắn như bị chọc tức, dù biết Thiên Yết là tự nguyện nhưng hắn ko cam. Hắn muốn kẻ giết chủ nhân hắn trả giá, phát hiện Pio ko ổn. Mọi người kéo hắn lại.

_ Pio, ngươi bình tĩnh cho ta!!

_ Pio, ngươi dám trái lời dặn dò của Thiên Yết sao??

_ Thả ta ra, ta phải giết cô ta. Ngay từ đầu cô ta xuất hiện cạnh ngài ấy là đã ko có kết cục tốt đẹp rồi.

_ Nói dối!!

Mọi người lúc này ngẩn người nhìn chỗ vừa phát ra âm thanh, đó là Song Ngư. Pio căm hận quát

_ Nói dối?? Ngươi là khắc tinh khốn khiếp của ngài ấy, là ngươi giết chết ngài. Tại ngươi!!

_ Nói dối!!

Ngư lại lập lại câu nói, có người tinh tường nhận ra, chính là Song Tử.

_ Ko đúng, cô ấy vẫn còn nhớ mọi chuyện. Kí ức cô ấy ko bị xóa đi!!

_ Sao??

Ngư nâng váy, nhẹ nhàng rảo bước như ko có chuyện gì. Thậm chí cả người cô còn lắc lư theo điệu nhạc. Giọng hát ngâm nga vang cao cả bầu trời, những lúc Thiên Yết bên cô, anh nói muốn nghe cô hết. Dù giờ anh có nghe đc nữa hay ko thì cô vẫn cứ hát ko ngừng.

Lông vũ trắng rơi vụng cả không gian, đàn chim tụ hội bay lượn vờn quanh cô. Muôn hoa theo hương gió nô đùa, cảnh vật như hòa theo cô.

Ngư ko biết từ đâu, một chiếc vảy cá kim lam sắc trong tay cô, cô quỳ xuống đặt vảy cá trên miệng vết thương ở ngực anh, rồi tủm tỉm mỉm cười, miệng vẫn ko quên hát tiếp lời bài hát.

Cô cắn nhẹ ngón tay mình, máu xanh của người cá hệt như viên Thủy Thức xinh đẹp khác nhỏ lên chiếc vảy. Cảnh tượng thần kì xuất hiện khiến ai nấy cũng sững sờ.

Thiên Yết như đc gột rửa khỏi vết thương, sinh mệnh đang đc lấy lại. Lúc này, một giọng thét cấp bách mà thê lương vang lên

_ Ko!! Ngư!! Mau cản cô ấy lại!!

Đó là Puro, nhìn vẻ mặt hốt hoảng mà tái mét của cậu và cảnh tượng trước mặt mọi người nhận ra, ko ổn.

Họ định nhào đến cản Ngư nhưng nhận ra rằng ko đc, rào chắn đã ngăn cô và Thiên Yết với mọi người.

Puro nhào đến đập mạnh rào chắn

_ Ngư, mau dừng lại. Cậu ko thể!!

Song Ngư tủm tỉm cười nhìn Puro, cô lắc lắc đầu. Lại hát tiếp

Phù thủy xấu xa cho nàng công chúa đôi chân.

Hoàng tử có thật sự yêu nàng hay là mộng ảo.

Giết đi hoặc người chết là cô đó tiểu nhân ngư à.

Mĩ nhân ngư ngốc nghếch đốt cháy khao khát

Nàng đáng thương hóa thành bọt biển về lại biển cả.

_ Ko.... Ko kịp rồi!!

Puro trượt hẳn xuống, hắn thất thần nhìn Ngư từ người cô tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.

_ Đó là....Thiêu đốt sinh mệnh chính mình!! Bài hát Trao Đổi Với Ác Quỷ!!

Bạch Dương như ko tin vào mắt mình, cô gái nhỏ bé đó có thể đủ mạnh mẽ và can đảm làm đc đến thế sao??

Nàng công chúa muốn hoàng tử được sống

Cô dùng sinh mệnh của mình để đổi

Nhân ngư hóa thành bọt biển hư vô

Ngư nhìn bàn tay phải của mình dần dà hóa thành bụi ánh sáng bị từng tia gió cuốn đi, cuốn đi. Mang cô về biển khơi xa xăm.

_ Ko!

Xử Nữ đau đớn đánh vào rào chắn, giọng kêu gào đến khàn đặc.

_ Em vì sao lại làm thế?? Ta ko thể là người bảo vệ em sao?? Sao lại chọn cứu tên nam nhân khác mà rời xa ta, là do ta ko phải nam nhân..... Hay là do em đã thật sự yêu hắn!!

Song Ngư áp mặt mình lên rào chắn đối diện với Xử Nữ, cô là vậy. Vẻ mặt rạng rỡ muốn làm mọi người an tâm.

_ Ko có đâu!! Em làm vậy là do em muốn trốn tránh mà thôi. Anh ấy ko hề yêu em, bên em anh ấy chỉ toàn gặp bất hạnh. Nếu đc quay lại, em nguyện trở thành người ngoài cuộc trong cuộc đời anh.... Chỉ mong.... Đc nhìn thấy nụ cười thật sự bình yên của anh ấy mà thôi. Xử này, thật sự có kiếp sau. Để em bảo vệ chị nha!!

_ Ta.... Ko cho phép!!

Thiên Yết đứng lên khó khăn, cậu muốn nhanh tay lao đến giữ cô lại nhưng ko kịp rồi! Cô đã theo gió trở về biển!! Ánh mắt cô né tránh cậu, cả người rụt về sau trước khi biến mất khiến cậu như chết sững.

Tộc nhân ngư chính thức diệt tộc. Mĩ nhân ngư cuối cùng cũng đã chết.

Truyện Chữ Hay