Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lương Mục Trạch nghiêm mặt còn dài hơn mặt lừa, chạy nhanh về lại quân khu. Lúc vào cửa chiến sĩ canh gác chào anh, anh cũng không ngừng lại, đạp thẳng ga xông vào trong khu, tiếng máy xe gầm thét khiến tất cả mọi người chú ý.

Đổng Chí Cương đi ra ngoài từ căn lều lớn, nhìn thấy xe jeep quẹo qua trước mắt như một làn khói, trong lòng anh nóng lên, tức giận rồi. Vọt tới bên cạnh xe, khi Lương Mục Trạch vưà xuống xe, liền chẳng phân biệt nguyên do rống lên, "Tiểu tử cậu không có mắt hả? Xem đây là vườn sau nhà cậu hả?"

Lương Mục Trạch vòng qua anh, trực tiếp bỏ đi, trên mặt giăng đầy mây đen. Không để ý tôi? Đổng Chí Cương càng giận. Đứng tại chỗ tiếp tục nổi giận, không có cách nào, tính khí của Lương Mục Trạch còn thúi hơn anh, còn đau đầu hơn anh trước kia.

Lương Mục Trạch lấy một gói thuốc lá từ một trung đội trưởng, ngồi trên dốc bên ngoài liên tục hút thuốc lá. Trong lòng anh lúc này rối như canh hẹ. Chưa từng không hề nắm chặt tương lai như bây giờ, tất cả mọi chuyện đều chệch khỏi phạm vi mà anh có thể khống chế.

Là mình quá tự tin rồi sao? Cho tới bây giờ đều nghĩ nhất định lấy được, không có ngoại lệ.

Hay là bởi vì câu nói kia của cô, khiến mình lần đầu tiên có ý e sợ. Nhất là sau khi cô nhận cuộc điện thoại kia, và biết được người kia vẫn thường gọi điện thoại cho cô.

Cô từng níu, người không thể bảo vệ cô, cô thà rằng không cần. Thà rằng không cần. . . .

Lúc đó cô nói câu nói này, anh cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ nhớ tới thần thái gần như tuyệt vọng của cô lúc đó, lại vô cùng đau lòng.

"Doanh trưởng, anh có điện thoại."

Lương Mục Trạch xoay chuyển tròng mắt, miễn cưỡng hỏi, "Nam hay nữ vậy?"

"Nam."

"Bảo anh ta đợi lát nữa." Không muốn đứng lên, tiếp tục từ từ hút thuốc, từ từ phun ra khói thuốc.

Điện thoại tới trận địa diễn tập tìm anh không phải ai khác, chính là người anh họ cùng nhau lớn lên với anh. Trong khoảnh khắc nghe được thanh âm kia, Lương Mục Trạch liền biết, nhất định là Lương Thiều Tuyết mật báo.

"Có chuyện gì sao?"

"Em thật bận đó, người bận rộn, tìm em nửa tháng cũng không thấy bóng người, bận quá nhỉ, diễn tập à?"

"Có lời gì cứ nói có rắm cứ thả." giọng điệu Lương Mục Trạch rất hung, anh hiển nhiên còn chưa thoát khỏi tâm tình vừa rồi.

Lương Thiều Vũ không so đo, nói tiếp suy nghỉ của mình, "Em diễn tập thì diễn tập, đừng có diễn đến mất cả vợ."

"Anh nói cái gì đó ?" hiện tại Lương Mục Trạch đặc biệt chú ý cái từ này, anh biết, "vợ" mà Lương Thiều Vũ nói nhất định là Hạ Sơ, không thể sai.

"Xem kìa, nóng nảy chưa? Anh nói cho em, anh có tin tức chính xác từ trong, nghe không?"

"Nói."

"Sao hôm nay tính khí của em tệ vậy? Không phải phe em toàn thắng sao? Còn nghe nói tiểu tử em chiến công hiển hách, danh tiếng đã truyền tới thủ đô, ai u bác cả và ông nội mừng hết lớn, cha em cũng không mừng như hai người họ. Em nói xem sao hai chúng ta lại không đổi cha? Cha anh mà có con trai như em, khẳng định vô cùng có mặt mũi, nếu cha anh là chú út, thì đời này anh không cần làm gì cả, chỉ chờ tiền bay tới đập vào mặt thôi."

"Sao anh nói nhiều vậy? Có thể nói trọng điểm hay không?"

"Em xem em xem, gấp làm gì, anh sắp nói rồi. Ai u đánh anh làm gì? Không phải anh nói rồi sao?" Câu sau đó rõ ràng không phải nói với Lương Mục Trạch, phải là nói với người nào đó đang đứng kế.

"Nếu như Lương Mục Trạch mất vợ thì anh đền được sao? Nói điểm chính đi anh yêu." Một giọng nữ thanh thúy truyền vào trong điện thoại.

"Được rồi được rồi, nói ngay. À, Tiểu Tuyết nói rồi, em đặc biệt để ý người ta, mới trở lại từ tiền tuyến chống lũ đã nhanh chóng chạy về, còn chỉ điểm em mình pha sữa nóng cho người ta, là em ruột đó, em từng pha sữa nóng cho em gái của em chưa?"

"Có thể nói chuyện khác không?"

"Có thể! Anh em, anh chỉ đau lòng cho em." Lương Thiều Vũ ở bên kia dừng lại một lát, nói tiếp: "Có một người bạn lui tới trên phương diện làm ăn ở thành G, mấy ngày trước tới thủ đô một chuyến, biết nhiều năm, quan hệ cũng được. Anh ta chính miệng nói, anh ta nhìn trúng một cô gái, đặc biệt thích, tên là Hạ Sơ. Hạ Sơ! Anh em, không phải anh hạ thấp em, nhưng người ta có tiền hơn em, rãnh rỗi hơn em, lại bảnh bao hơn em. Ai nha sao em đánh lại người ta?"

Lúc này thanh âm không còn là dịu dàng, mà là giận dữ, "Có người làm anh vậy sao? Lại bôi nhọ em trai mình. . . ."

"Em đừng có phiền, anh đang phân tích với nó. Lương Mục Trạch?"

"Nghe rồi, anh nói." Lúc này thanh âm của Lương Mục Trạch không hề tức giận, nhưng thanh âm trầm trầm đã tuôn ra tâm tình của anh, nóng nảy! ! Đặc biệt nóng nảy! !

"Anh biết rõ tính khí khó chịu của em, có thích cũng không thích nói. Chuyện này không giống với việc em tấn công đỉnh núi, dù bị người ta chiếm cũng có thể đoạt lại. Đây chính là người, có máu có thịt, nghe Tiểu Tuyết nói, Hạ Sơ cũng rất để bụng về em, nhưng nếu như em không tranh thủ thắt chặt, thì cô ấy sẽ bỏ chạy với người khá đó, phụ nữ là phải đối xử tốt, hiểu chưa? Dù hiện tại trong lòng cô ấy có em, nhưng cũng không chịu nổi viên đạn bọc đường của kẻ địch, em quanh năm suốt tháng không ở nhà, nói chuyện cũng không nói được, xảy ra chuyện gì sao biết được hả người anh em."

"Hắn ta tên gì?"

"Ai?"

"Tên kia."

"Bùi Du." Lương Thiều Vũ lại vội vàng bổ sung, "Anh nói, em đừng kích động xách súng bắn chết cậu ta, đánh một trận thì tạm được."

"Ừ."

Trong tiếng "ừ" đó, Lương Thiều Vũ cũng biết, ý nghĩ này khẳng định thoáng qua trong đầu cậu ta, nếu không cậu ta sẽ không bình tĩnh không phản bác.

"Thật ra thì, cậu ta không thể có tiền hơn em, nếu em nhận mấy cổ phần kia thì cậu ta là gì? Chút thế lực của nhà cậu ta anh cũng không để trong mắt, đúng không, anh chỉ muốn em đề cao cảnh giác thôi."

"Còn có chuyện gì không?"

"A, không còn chuyện gì khác."

"Cứ như vậy đi, chuyển cáo với Tiểu Tuyết, nói em cảm ơn nó." Âm thanh "Cám ơn" kia là từ trong hàm răng nặn ra, không biết là thật cám ơn cô, hay là suy nghĩ muốn đánh cô.

Bùi Du! Điện thoại cô ấy nghe, nhất định là Bùi Du gọi cho cô. Vừa rồi anh còn dao động, nghĩ không trêu chọc Hạ Sơ nữa, nhưng bây giờ anh rất kiên định, tuyệt đối không thể chắp tay nhường đi. Tại sao? Vì Hạ Sơ thích anh, không phải Bùi Du đó, tại sao phải tặng cho hắn ta?

"Lương Mục Trạch, đầu óc mày tuyệt đối bị lừa đá rồi."

Diễn tập kết thúc, bệnh viện của Hạ Sơ cũng rút lui. Tất cả bác sĩ và y tá ở bệnh viện vùng chiến đều được cho nghỉ hai ngày, không tính trong thời gian nghỉ đông. Tất cả mọi người thật vui vẻ về nhà tắm rửa ngủ nướng. Nhưng Hạ Sơ chỉ lo tìm nhà khác.

Cô tính toán rồi, ở trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm một căn nhà có điều kiện tốt thật không dễ, liền quyết định dọn về ký túc xá của bệnh viện ở trước, sau đó sẽ từ từ tìm nhà.

Nhưng, sau khi cô hồi báo tình hình với cấp trên, lãnh đạo lại đáp là phải nộp giấy xin, bệnh viện mới phân túc xá, hơn nữa không phải lúc nào cũng có, phải đợi chừng một tuần. Một tuần này, Hạ Sơ không có địa phương an thân chỉ có thể ở trong nhà của Lương Mục Trạch.

Trước kia cảm thấy nhà này thật là tốt, ở rất là thoải mái. Nhưng sau khi trở về sau diễn tập, Hạ Sơ nhìn xó xó xỉnh xỉnh trong nhà liền đặc biệt khó chịu, ghét bỏ đủ thứ. Cả buổi tối cũng không ngủ yên, lăn qua lộn lại không ngủ được, cảm thấy căn nhà này không phải là của mình, giường cũng không phải là của mình, ở cực kỳ khó chịu. Dù là ngày đầu tiên cô chuyển vào, cũng không có không yên được như vậy.

Nửa đêm mới ngủ, hôm sau mang cặp mắt gấu mèo . bò dậy, Nhị Miêu của cô vẫn còn ở chỗ Mễ Cốc, cô muốn đi đón Nhị Miêu trở về. Mở điện thoại di động ra, N cái tin tức rung đến cánh tay cô tê dại. Trực tiếp nhấn nút cancel hết, rồi gọi điện thoại cho Mễ Cốc.

Mễ Cốc nhận được điện thoại của Hạ Sơ, liền cám ơn trời đất, trái tim Hạ Sơ lạnh hơn nửa, cho rằng Nhị Miêu không nghe lời, giày vò Mễ Cốc điên rồi. Nhưng thì ra là, chuyện không hề xấu như cô tưởng tượng.

"Hạ Sơ Hạ Sơ, mình muốn chuyển đi chỗ khác, mình muốn thoát khỏi đài truyền hình thành S chạy đến đài truyền hình khác."

"Đừng hoảng, cậu nói chậm một chút, điều đi đâu?"

"Thành G, đài truyền hình. Ha ha ha ha."

Những tiếng cười liên tiếp sau đó hành hạ màng nhĩ của Hạ Sơ. Xế chiều hôm đó, Mễ Cốc liền lái chiếc xe Ford nhỏ của cô đến, dắt theo Nhị Miêu, kéo một xe hành lý tìm nơi nương tựa ở chỗ Hạ Sơ.

Cô nói, khách trọ trong căn nhà cô muốn thuê vẫn đang dọn đồ đạc, ít nhất phải đến ba ngày sau đó mới có thể dọn vào, mà hôm sau Mễ Cốc cũng phải đến đơn vị mới báo cáo. Cô làm bộ đáng thương nói với Hạ Sơ, nếu như không liên lạc với cậu được, mình với Nhị Miêu sẽ phải lưu lạc đầu đường rồi.

Hạ Sơ nhiều ngày không gặp Nhị Miêu, con mèo này đã mập không ít. Xem ra Mễ Cốc không có bạc đãi nó. Nhị Miêu đã hơi quên mất cô, Hạ Sơ liên lạc tình cảm với nó một buổi chiều, mới lại thân mật .

Buổi tối, hai người chen chúc trên cái giường hai người của Hạ Sơ, nằm nói chuyện tới rạng sáng. Hạ Sơ nín nhịn nhiều ngày, liền kể hết uất ức với Mễ Cốc. Kết quả rõ ràng, Mễ Cốc còn tức hơn Hạ Sơ, nhảy dựng lên muốn đi tìm Lương Mục Trạch tính sổ, mắng anh thương tích đầy mình.

Lời của cô khiến Hạ Sơ hả giận, thành công kéo Mễ Cốc đến sau trận doanh của mình. Hạ Sơ lôi kéo Mễ Cốc nói: "Mình muốn dọn, ra cậu chứa chấp mình không?"

"Không thành vấn đề, đi với đại gia, đại gia nuôi cậu, chỗ rắm chó này có gì tốt, không thèm."

"Được, nhưng" Hạ Sơ liếm liếm đôi môi nói: "Hiện tại chúng ta ở trong nhà anh ta, mắng anh ta cũng đừng mắng cả căn nhà."

Mễ Cốc bĩu môi, liền nghĩ tới trước đó Hạ Sơ từng nhắc Bùi gì đó, có vẻ anh ta rất để ý Hạ Sơ, không bằng đưa Hạ Sơ cho anh ta đi. Kết quả nói nửa ngày với Hạ Sơ, nha đầu kia lại xoay người ngủ thiếp đi.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Sáng sớm ngày hôm sau Hạ Sơ liền nhận được điện thoại của Bùi Du, hẹn cô đi ra ngoài. Hạ Sơ cự tuyệt theo bản năng, nhưng nhận được ánh mắt mạnh mẽ của Mễ Cốc, Hạ Sơ khẽ run rẩy đồng ý.

"Thanh niên ưu tú vậy nên nắm chắc có biết hay không? Lương Mục Trạch tứ chi phát triển đầu óc ngu si có gì tốt?"

Mễ Cốc chọt đầu của cô, Hạ Sơ vẫn không nhịn được phản bác, "Đầu óc không đơn giản, hồ ly lắm."

"Còn nói tốt giúp anh ta?" thanh âm của Mễ Cốc đột nhiên đề cao.

"Không có" Hạ Sơ vội vàng khoát tay, "Mình đi thay quần áo, đừng nóng giận."

Hạ Sơ thay bộ trang phục giản dị, áo sơ mi trắng quần jean giày vải bố, trước khi ra cửa bị Mễ Cốc hung hăng quở trách một trận. Nhưng sau khi nhìn thấy Bùi Du, Hạ Sơ vô cùng may mắn vì sự kiên trì của mình, bởi vì người kia cũng mặc trang phục giản dị, đeo một cặp kính, đứng ở đường đối diện cười nhìn Hạ Sơ từ xa đến gần.

Hạ Sơ híp mắt đi vào, Bùi Du mở cửa xe chỗ cạnh tài xế cho cô. Mình thì vòng qua đầu xe đi tới bên kia, mở cửa xe lên xe.

"Đi đâu vậy?" Hạ Sơ hỏi.

Bùi Du cười nổ máy xe, "Hẳn em chưa có đi tham quan thành G? Hôm nay để người địa phương như anh cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình, dẫn em vui đùa một hôm."

"Cám ơn." Hạ Sơ cười.

"Không cần khách khí như thế, Hạ Sơ, em có thể ra ngoài anh thật vui mừng."

Lời này Hạ Sơ nghe hơi lạ, mất tự nhiên giật giật, nhìn phong cảnh lui về phía sau ngoài cửa sổ không nói thêm gì nữa.

Bùi Du dẫn Hạ Sơ đi dạo mấy khu vực nổi tiếng ở thành G. Trời trong mát mẻ, mùa thu ôn hoà là mùa thoải mái nhất ở thành G. Buổi trưa ăn món ăn của người Hẹ, khiến Hạ Sơ không thể ăn ngon trong lúc diễn tập, ăn ngấu ăn nghiến, ăn thật sảng khoái.

Sau bữa cơm trưa, nhân viên phục vụ bưng lên một bầu Long Tĩnh. Hạ Sơ vui vẻ thưởng thức trà, tiêu trừ dầu mỡ từ thức ăn. Cơm nước xong, Bùi Du kéo Hạ Sơ tản bộ, đi đến cả tiếng.

Lần này gặp mặt, Hạ Sơ và Bùi Du nói chuyện khá vui vẻ, nhưng cô cố ý bỏ qua cha mẹ của mình, chỉ nói mình là người thành N, trường học an bài cô đến thành G, cho nên cô mới tới đây. Cũng không hỏi thăm xem tại sao Bùi Du có được số điện thoại của bệnh viện ở vùng chiến.

Cô phát hiện, Bùi Du rất thích cười, bộ dạng gió xuân ấm áp, giống thanh âm của anh. Một người cười đáng yêu ấm áp thế, phải là người tốt.

"Đến rồi." Bùi Du nhìn phương xa nói.

Hạ Sơ theo ánh mắt của anh nhìn về phía phương xa, "Ực" nuốt nước miếng một cái. Khó trách lôi kéo mình tản bộ, hóa ra là sợ mình ói ra.

Sân chơi! Không phải chủ nhật, người trong sân chơi không nhiều lắm. Bùi Du như đứa bé, lôi kéo Hạ Sơ chơi nhảy cầu, xe cáp treo, dòng nước xiết. . . .

Hạ Sơ chơi rất tận hứng, rất vui vẻ. Cô cơ hồ chưa từng đến sân chơi ở thành N, tuổi thơ trong trí nhớ luôn đi kèm "cầm kỳ thư họa", sau đó lên đại học, lại càng không có thời gian chơi những món này.

Bùi Du làm như biết sự tiếc nuối của cô, cư nhiên dẫn cô đến sân chơi. Xem ra anh thật sự có ý định an bài ước hẹn hôm nay, khiến trong lòng Hạ Sơ hơi cảm động.

Chưa ăn cơm tối, Bùi Du đã đưa Hạ Sơ về nhà. Hạ Sơ nói, cô hơi mệt rồi, hơn nữa phải cho mèo ăn.

Bùi Du cười, không có cách nào khác, "Lúc nào có thể cho anh gặp con mèo trong truyền thuyết kia?"

"Về sau sẽ có cơ hội, cám ơn, hẹn gặp lại." Lúc này Hạ Sơ còn chưa ý thức được một giây kế tiếp sẽ "Kinh hãi" cỡ nào, chuyện sẽ "Nghiêm trọng không thể khống chế" cỡ nào.

Lúc xoay người, một trận gió thổi qua, một bóng ma áp đảo, có đồ vật gì đó xẹt qua gương mặt của cô, cô chỉ có thể ngước đầu sững sờ nhìn người trước mắt. Ánh mắt anh lạnh lẽo, khóe miệng hơi động, đưa tay phải ra với Bùi Du.

"Xin chào, Bùi tiên sinh."

Bùi Du cầm lại, trong ánh mắt nhìn Lương Mục Trạch có dấu chấm hỏi thật to. "Chào anh. Xin hỏi anh là?"

Lương Mục Trạch không trả lời, cắm đầu cắm cổ nói: "Cám ơn anh đưa Hạ Sơ trở về." Anh nhẹ nhàng nói, nhưng sức lực trên tay lại càng ngày càng nặng.

Tay Bùi Du như bị bóp đứt, nhưng tôn nghiêm của một người đàn ông khiến anh không thể kêu đau, liều mạng duy trì trấn định, cắn răng nói: "Không cần, khách sáo."

"Hẹn gặp lại." Lương Mục Trạch buông tay, thuận thế cầm tay đang nắm lại của Hạ Sơ, lôi kéo cô đi trở về. Lúc này Hạ Sơ chưa phản ứng lại kịp từ trong ngẩn ngẩn, ngây ngốc mặc cho Lương Mục Trạch kéo cô vào cửa chính chung cư ngay trước mặt của Bùi Du.

Truyện Chữ Hay