「Xem nào, từ ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ hè.」
Louise nói trong lúc nhìn xuống Sử ma của mình.
「Đúng vậy nhỉ.」
Saito đang nằm lăn trên mặt đất, quay mặt đáp lại cô nàng chủ nhân.
「Và ngươi xin nghỉ khoảng một tuần, ý gì vậy?」
Nơi này là quảng trường Austri. Như thường lệ…… Saito bị Louise giẫm lên người. Cậu đang phải giải thích với cô.
「Ì yá…… Siesta bảo tôi đến chơi làng Tarbes. Vốn định ở lại một thời gian, rồi sau đó đi ngay đến lãnh địa của cô thì cũng được mà. Lâu lâu ở riêng với gia đình thì cũng đâu có gì tệ đâu đúng không?」
Mặt Saito bị Louise giẫm mạnh. Đề xuất lần hai đã bị từ chối.
Cổng chính nhìn từ quảng trường tràn ngập những học sinh tấp nập trở về quê. Ai ai cũng phấn khởi tung bước rồi nhanh chóng lên những cỗ xe ngựa chở về nhà. Có thể họ sẽ về lãnh địa quê hương, hay đến thủ đô Tristania, nơi cha mẹ họ đang làm việc chăm chỉ. Ma pháp Học viện Tristain bắt đầu kỳ nghỉ hè từ ngày mai. Một kỳ nghỉ hè kéo dài hai tháng rưỡi.
「Thưa, thưa cô Vallière. Tôi nghĩ anh Saito cũng cần được nghỉ ngơi.」
Siesta lo lắng can ngăn Louise đang bắt nạt Saito. Vì chuẩn bị về quê, Siesta không mặc bộ đồng phục hầu gái thường ngày mà là một bộ đồ bình thường gồm áo sơ mi màu cỏ và váy nâu.
Louise trừng mắt nhìn Siesta. Nhưng…… Siesta cũng không phải dạng vừa. Với tinh thần không chịu khuất phục của một thiếu nữ đang yêu, cô vẫn đứng đó nhìn lại Louise.
「Nghỉ, nghỉ ngơi là việc cần thiết đấy ạ! Lúc nào cô cũng ép anh ấy làm theo ý mình…… Thật quá đáng!」
「Có vấn đề gì à. Hắn ta là Sử ma của ta mà.」
Siesta hẳn đã nhận ra điều gì đó từ thái độ của cô.
「Sử ma? Hêê, thật sự chỉ có thế thôi saoo……?」
Siesta lẩm bẩm. Đôi mắt cô ấy lóe sáng, như thể đang đặt bẫy để bắt thỏ. Thiếu nữ đang yêu vô cùng nhạy cảm với đối thủ của mình.
「Ể? Ý cô là sao?」
「Không, không— có— gì— hết—?」
Siesta lẩm bẩm với giọng ngắt quãng.
「Nói thử ra xem nào.」
「Gần đây, tôi thấy cách cô Vallière nhìn anh Saito có chút khả nghi. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi.」
Hưm, Siesta nói với vẻ mặt bình thản. Louise trừng mắt nhìn. ‘Mình mà bị con nhỏ hầu gái này coi thường á. Tất cả là tại Saito hết, chỉ là tên thường dân nhưng hắn ta lại cứ thích thể hiện những hành động kỳ quặc, nên ngay cả những thường dân khác trong học viện cũng bắt đầu trở nên kiêu ngạo.’ Louise đã từng nghe nói về những chuyện như vậy, nhưng bây giờ cô ấy mới thực sự hiểu rằng đó là sự thật. ‘Uy quyền của vương quốc. Rồi cả uy quyền của quý tộc. Mà, mấy cái đó cũng không quan trọng bằng uy quyền của mình!’
Louise run mình.
Siesta nheo mắt dưới ánh nắng chói chang, phù, cô thở dài một tiếng, rồi cởi bớt cúc áo trước ngực, sau đó lau mồ hôi bằng khăn tay.
「Thiệt tình…… Hè lúc nào cũng vậy. Nóng không chịu nổi mà.」
Như những bông hoa dại nở trên cánh đồng, từ đó toát ra một vẻ gợi cảm tự nhiên.
Khi vừa cởi ra, khe hở giữa hai ngọn đồi đó bất thình lình đập vào mắt cô. Hả! Louise vô tình thốt lên, nhanh chóng nhận ra rồi cúi xuống nhìn Saito. Dưới chân cô, tên Sử ma vô dụng đang điên cuồng liếc nhìn khe hở đằng sau lớp áo sơ mi một cách tuyệt vọng. Louise cảm thấy bản thân như sắp mất bình tĩnh nhưng đã cố kìm nén được.
‘Làm như ta đây sẽ chấp nhận thua cuộc vậy. Là một quý tộc, cho dù có im lặng thì sự cao quý vẫn sẽ tràn ra từ khe ngực thôi.’
Louise lẩm bẩm 「Phù, nóng quá」, rồi cởi cúc áo. Sau đó lau mồ hôi bằng khăn tay. Tuy nhiên…… nơi đó không phải là khe núi, mà là một bình nguyên thoáng đãng trải dài vô tận.
Có vẻ Saito thích địa hình có nhiều đồi núi hơn, nên ánh mắt cậu không hề di chuyển.
Phụt, nhìn thấy cảnh tượng đó, Siesta bịt miệng cười khúc khích, khiến Louise không chịu được nữa và rồi nổi khùng lên.
「Cái, cái gì chứ! Cô vừa mới cười phải không!」
「Đâu có…… làm sao tôi dám cười chứ. Làm sao tôi có thể cười một quý tộc được chứ…… phải không?」
Siesta cố nén cười rồi an ủi Louise. Sau đó cô quay mặt ra đằng sau và lẩm bẩm gì đó.
「…… Một quý tộc với vóc dáng không khác gì trẻ con?…… Hêê.」
Một tiếng thở hắt ra từ miệng Louise.
「Cô vừa mới nói gì hả! Nè!」
「…… Không biết nữa …… Chả ai nói gì đâu. Mà cũng tại trời nóng quá thôi mà. Nóng ghê nhỉ. Aa nóng quá.」
Louise run hết cả người. Saito lẩm bẩm.
「Nà, chủ nhân à.」
「Gì.」
「Cho tôi đến Tarbes chơi một chút được không?」
Louise thở dài não nề 「Lại thế nữa」, rồi cô bẻ người, chuẩn bị cho cậu một trận no đòn, như thể muốn nói rằng, nhà ngươi còn định hỏi câu đó bao nhiêu lần nữa hả. Siesta ôm chặt lưng Louise rồi hét lên 「Bình tĩnh lại đi! Cô Vallière! Xin cô hãy bình tĩnh lại!」 Khi mọi người bắt đầu gây ra cảnh ồn ào thường thấy như vậy……
Một con cú xuất hiện, vỗ cánh phành phạch.
「Hửm?」
Con cú đậu lên vai Louise và dùng cánh vỗ nhẹ vào đầu cô.
「Con cú này sao vậy?」
Trong miệng con cú ngậm một lá thư. Louise cầm lấy nó. Cô nhận ra con dấu được đóng trên đó và trở nên nghiêm túc.
「Con cú đó đến làm gì vậy?」
Siesta lén đưa mắt nhìn vào.
Louise mặt nghiêm trọng, giục Saito đứng dậy.
「Chuyện gì vậy?」
Louise mở thư ra và đọc trang đầu tiên. Sau đó cô lẩm bẩm.
「Hủy bỏ chuyến đi về quê.」
Y Y Y
「Hủy bỏ là sao chứ. Siesta đã mời tôi đi chơi…… Cô ấy hẳn sẽ rất thất vọng đấy.」
Saito hỏi khi thấy Louise bắt đầu sắp xếp lại hành lý đã được chuẩn bị cho chuyến về quê lúc họ cùng nhau quay lại phòng.
Louise đưa cho Saito lá thư mà con cú mang đến lúc nãy.
「Tôi, tôi không đọc được mấy chữ này.」
Louise ngồi xếp bằng trên giường và bắt đầu kể.
「Sau sự kiện lần trước…… Ngươi cũng biết công chúa đã rất buồn phải không?」
Saito gật đầu. Đó quả thật là một sự kiện đau buồn. Dù sao thì, người yêu đã chết của cô ấy…… đã bị kẻ thù hồi sinh và cố bắt cóc cô. Cảm thấy lạc lõng là điều dễ hiểu.
「Thật tội nghiệp…… nhưng có vẻ cô ấy không thể mãi chìm đắm trong nỗi buồn ấy được.」
「Ý cô là sao?」
Louise giải thích nội dung lá thư.
Alvion đã từ bỏ ý định xâm lược trực tiếp cho đến khi tái thiết hạm đội, và sẽ phát động các cuộc chiến không chính quy—— đó là điều mà các bộ trưởng đứng đầu, bao gồm Mazarin dự đoán. Tấn công Tristain từ bên trong bằng những cách hèn hạ như kích động bạo loạn hay nổi dậy trong thành phố…… không thể để chuyện đó xảy ra. Dưới sự lo sợ với những âm mưu như vậy của kẻ thù, Henrietta cùng các cận thần đã quyết định tăng cường an ninh……
「Tăng cường an ninh thì tốt thôi, nhưng cô phải làm gì?」
「Thu nhập thông tin trong khi che giấu thân phận. Xem xem có hoạt động đáng ngờ nào xảy ra không? Hay cả, những tin đồn đang truyền tai nhau của người dân?」
「Uwa, điệp viên à!」
「Điệp viên là gì?」
「À không, ở thế giới của tôi, những công việc kiểu thu thập tình báo như vậy được gọi là điệp viên.」
「Hửmm…… Dù sao thì, đó là gián điệp……」
Vì lý do nào đó, Louise có vẻ bất mãn.
「Sao thế?」
「Sao thấy…… nhiệm vụ làm gián điệp này, nó cứ chán thế nào ấy.」
「Không hề, tình báo chẳng phải rất quan trọng sao? Ông tôi nói rằng Nhật Bản thua trận vì coi nhẹ những tình báo đó đấy.」
「Hả?」
「À không…… Rồi, chúng ta sẽ làm gì?」
Trong thư của Henrietta nói rằng, hãy tìm một quán trọ tại Tristania để trú lại, che giấu thân phận bằng cách mở một tiệm bán hoa và thu thập mọi tình báo mà người dân vẫn đang truyền tai nhau. Thư kèm theo cả hối phiếu để hoàn trả chi phí cần thiết cho nhiệm vụ.
「Ra vậy.」
「Vì thế mà ta đang phải sắp xếp lại hành lý đây. Không thể mang nhiều quần áo như vậy được.」
Louise chỉ vào một chiếc túi nhỏ đã được gói gọn.
「Nghỉ hè mà cũng phải làm việc à……」
Saito lẩm bẩm với vẻ buồn bã.
「Đừng than vãn nữa! Coi nào, chúng ta xuất phát thôi!」
Thế là hai người bắt đầu lên đường đến Tristania. Để che giấu thân phận, họ không thể dùng xe ngựa. Còn ngựa trong học viện là tài sản của trường nên không thể mượn. Cuối cùng, họ đành phải đi bộ.
Saito và Louise cùng nhau đi trên con đường dưới ánh nắng gay gắt, hướng về Tristania. Đi bộ từ đây đến Tristania mất khoảng hai ngày.
Nhìn lên mặt trời với vẻ đầy oán hận, Saito lẩm bẩm.
「Chết tiệt…… Giờ này đáng lẽ mình đang ngồi uống nước mát ở nhà Siesta……」
「Đừng than vãn nữa! Coi nào! Đi tiếp đi chứ!」
Louise gắt lên, sau khi bắt Sử ma của mình ôm hết hành lý.
Y Y Y
Khi đến thành phố, hai người trước hết đến Cơ quan tài vụ để đổi hối phiếu lấy tiền vàng. Họ nhận được 600 đồng vàng mới, tương đương 400 écu.
Saito nhớ lại số tiền mình nhận được từ Henrietta trong túi đeo hông. Còn 400 đồng vàng mới, khoảng 270 écu.
Trước hết, Saito vào tiệm may để mua một bộ thường phục cho Louise. Louise không thích, nhưng…… mặc áo choàng có ngôi sao năm cánh thì chẳng khác nào đang rao khắp nơi mình là quý tộc. Như thế thì không thể thu thập thông tin khi trà trộn vào dân thường được. Thế thì bỏ công đi bộ đến đây có ý nghĩa gì nữa?
Tuy nhiên, Louise trông vẫn không hài lòng với việc bị buộc phải mặc thường phục.
「Sao vậy?」
「Không đủ.」
「Cái gì không đủ?」
「Sinh hoạt phí này. 400 écu, lấy mua ngựa là hết sạch rồi.」
「Không cần mua ngựa. Thư viết là phải che giấu thân phận mà đúng không? Nghĩa là phải giả làm thường dân. Đi bộ đi. Cô có chân mà.」
「Dù có giả làm thường dân hay gì đi chăng nữa thì việc không có ngựa sẽ khó thể thực hiện nhiệm vụ được.」
「Vậy thì mua ngựa rẻ là được rồi. Nhượng bộ chút đi.」
「Nếu mua rẻ thì nó sẽ vô dụng lúc cần thiết! Chưa tính cả phí yên ngựa. Hơn nữa…… cũng không thể ở những chỗ trọ kỳ lạ được. Với số tiền này, ở trọ 2 tháng rưỡi là hết sạch rồi!」
Chỗ trọ nào mà tiêu tốn đến 600 đồng vàng nhỉ?
「Chỗ trọ rẻ là được rồi.」
「Không được! Phòng rẻ tiền thì ngủ không ngon!」
‘Quả không hổ danh là tiểu thư quý tộc. Dù nhiệm vụ là thu thập thông tin trà trộn vào dân thường, nhưng nhỏ vẫn định ở khách sạn cao cấp mới hay chứ. Trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy,’ Saito thầm nghĩ.
「Tôi cũng có tiền, có thể cho cô mượn.」
「…… Vậy thì vẫn không đủ. Dịch vụ nào cũng cần rất nhiều tiền.」
「Vậy làm sao đây.」
「Không biết có cách nào kiếm thêm tiền không nhỉ.」
Trong lúc cãi nhau về việc làm sao kiếm thêm tiền hay nên ở chỗ rẻ tiền, họ vào một quán rượu, Saito phát hiện ra một sòng bạc ở góc quán. Ở đó, những tên đàn ông say xỉn và những cô gái ăn mặc đáng ngờ đang tranh nhau giành tiền boa. Saito chăm chú theo dõi, không để ý Louise đang nhíu mày.
「Ngươi đang nhìn gì vậy.」
「Không có gì, mà nếu ta kiếm tiền bằng cách này thì sao?」
「Cờ bạc à! Thứ tệ nạn!」
「Cứ thử xem. Tôi từng kiểu game giống vậy nhiều .」
Saito đổi 30 đồng vàng…… khoảng 20 écu lấy chips, rồi tiến về phía bàn có đĩa quay tròn. Chu vi đĩa chia thành 37 ô màu đỏ và đen, mỗi ô có một con số.
Một quả bóng sắt nhỏ quay trong đĩa. Xung quanh, những tên đàn ông và cô gái đang chăm chú nhìn với ánh mắt thèm thuồng.
Đó là trò roulette.
Saito quan sát những người đang đặt cược. Đầu tiên là thử vận may. Cậu đặt 10 écu chips vào ô màu đỏ, giống như một khách hàng đang thắng.
Quả bóng rơi trúng vào ô màu đỏ.
「Thấy chưa. Tiền tăng lên rồi! Mình giỏi quá!」
Saito khá keo kiệt nên cẩn thận đặt từng chút một, và tăng được khoảng 30 écu chips.
「Nhìn này! Tiền cho nhiệm vụ đã tăng lên! Khác hẳn với ai đó chỉ biết phàn nàn nhỉ.」
Saito nói, ưỡn ngực tự hào. Mắt Louise sáng lên.
「Cho ta mượn thử xem.」
「Thôi đi. Cô không thắng nổi đâu.」
「Gì chứ. Nếu Sử ma thắng được, thì chủ nhân sẽ thắng gấp 10 lần cho xem.」
Louise đặt hết số tiền Saito vừa thắng vào ô màu đen. Tuy nhiên…… cô đã thua. Số tiền Saito vừa kiếm được tan biến trong chớp mắt.
「Cô làm gì vậy! Tôi đã vất vả kiếm được chừng đó!」
「Phiền, phiền quá đó!」
「Thật là…… Cô lúc nào cũng hống hách, nhưng không thể làm một việc đơn giản như kiếm tiền. Nhìn mà học hỏi từ Siesta một chút đi, học nấu ăn chẳng hạn. Rồi đi làm thêm đầu bếp ở nhà hàng. Kiếm tiền là như vậy đấy.」
Nhìn mà học hỏi từ Siesta. Những lời đó đã châm ngòi cho Louise.
「Nhìn, nhìn, nhìn đây. Ai mà thua cơ chứ!」
「Louise?」
Trước thái độ đó của cô, Saito đã run sợ.
Y Y Y
30 phút sau……
Louise thở dài nặng nề, nhìn mặt bàn với ánh mắt oán hận. Số chips cô vừa đặt đã bị tay đánh bạc thu sạch. Thiếu nữ tóc hồng xinh đẹp buồn bã cúi đầu một lúc, rồi bỗng ngẩng cao đầu một cách kiêu hãnh, định đặt hết số chips còn lại vào ô trên bàn. Saito đang đứng phía sau nắm lấy vai Louise.
「Louise.」
「Gì.」
Louise lẩm bẩm với giọng cực kỳ khó chịu. Saito nói dứt khoát.
「Bỏ đi.」
「Lần sau ta sẽ thắng. Nhất định sẽ thắng.」
「Cô nghĩ mình đã nói câu đó bao nhiêu lần rồi hả!」
Tiếng hét của Saito vang vọng. Những người chơi khác đang định đặt cược quay lại cười khổ. Đây là cảnh tượng thường thấy ở các sòng bạc.
「Cô chưa thắng lần nào cả!」
Saito chỉ thẳng vào mũi Louise. Từ lúc cậu sinh ra tới giờ, đây là lần đầu cậu được tận mắt chứng kiến một người không nên động tay vào cờ bạc như thế. Louise đã thua gần hết 400 écu…… gần hết số tiền cần cho nhiệm vụ. Số chips còn lại của Louise nếu đổi ra chỉ còn khoảng 30 écu. Mất nốt số này là phá sản.
「Không sao. Lần này ta sẽ dùng chiến thuật tất thắng.」
「Nói nghe xem nào.」
「Từ nãy đến giờ ta chỉ toàn đặt cược vào đỏ hoặc đen đúng không?」
「Ừm. Có đỏ với đen mà thua liên tiếp 15 lần, cô nên chết quách đi cho rồi.」
「Im đi. Nghe này, thế thì nếu thắng cũng chỉ được gấp đôi. Vậy nghĩa là gì?」
「Đó chẳng phải chuyện đương nhiên sao.」
「Và sau đó ta đã nhận ra. Dù có đoán đúng đỏ hay đen thì cùng lắm được gấp đôi. Nhưng mà……」
「Nhưng mà sao?」
Saito run rẩy. Giọng Louise như bị thứ gì đó nhập vào.
「Nếu đoán đúng số thì được gấp 35 lần. Lấy lại hết số thua trước đó và còn dư nữa. Thiệt tình, đáng lẽ phải làm vậy từ đầu chứ!」
「Đó mà là chiến thuật tất thắng của cô á?」
Louise gật đầu mạnh mẽ.
Saito im lặng nắm lấy tay Louise rồi kéo đi.
「Ngươi làm gì vậy!」
「Xác suất trúng chỉ có 1/37 thôi!」
「Thì sao chứ! Tôi đã thua 15 lần rồi. Dù nghĩ thế nào thì lần sau cũng phải thắng. Nếu không thì kỳ lạ lắm. Đằng nào cũng thắng thì thắng lớn có phải tốt hơn không!」
Đôi mắt màu hạt dẻ của Louise sáng rực lên. Saito nhớ lại đôi mắt của người chú đã tán gia bại sản với đống cổ phiếu sau đó bỏ trốn trong đêm. Ngày cuối cùng gặp chú, đôi mắt chú cũng như vậy. Ngày đó chú nói cổ phiếu sẽ 『chắc chắn tăng』, nhưng nó đã sụt giảm mạnh.
「Bình tĩnh lại đi. Đổi số chips này lấy tiền rồi tìm chỗ nghỉ. Nhé?」
「Không đâu. Nếu rút lui khi đang thua thì sẽ làm nhục danh dự nhà La・Vallière mất.」
「Cứ để nó bị làm nhục đi!」
Ngay khi hét lên câu đó, Saito bị đá thẳng vào chỗ hiểm. Cậu ngã lăn ra sàn.
「Hoaaaaaaa…… Cô, cô có thù oán gì với chỗ đó của tôi à……」
Sau khi loại bỏ tên Sử ma phiền phức, Louise quay lại bàn roulette. Đúng lúc đó, người ném bóng vừa thả bóng vào bánh xe. Vẫn còn kịp đặt cược. Louise đặt hết số chips còn lại vào ô số vừa nảy ra trong đầu.
Rồi cô nhìn chằm chằm vào bánh xe quay và quả bóng với ánh mắt nghiêm túc nhất có thể.
Quả bóng định mệnh phát ra tiếng lách cách rồi rơi vào một ô. Trong thoáng chốc, khuôn mặt Louise sáng lên với hy vọng, rồi ngay lập tức chuyển sang tuyệt vọng. Quả bóng rơi vào ô bên cạnh số Louise đặt cược.
Vừa xoa chỗ đau, Saito đứng dậy và kéo Louise.
「Đi thôi.」
「Ngươi nói gì vậy.」
「Hể?」
「Lần này là ô bên cạnh. Lần sau chắc chắn sẽ rơi vào ô của chúng ta thôi.」
「Đã không còn tiền để cược nữa rồi!」
「Trong túi ngươi vẫn còn tiền chưa dùng đến mà.」
「Đồ ngốc! Đó là tiền của tôi!」
Saito ôm chặt túi đeo hông. Không thể đem số tiền này ra cá cược được. Nếu không Saito cũng sẽ trắng tay.
「Này nhé? Đồ của Sử ma cũng là đồ của chủ nhân. Đó là quy luật.」
「Đừng có giỡn mặt!」
Tuy nhiên, so với Siesta, điều đó chẳng hề lọt tai Louise, cô lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát trước cơn say cờ bạc. Với tốc độ nhanh như chớp, cô định đá vào bộ hạ của Saito một lần nữa.
Nhưng Saito cũng không phải tay vừa. Cậu khép chặt hai chân để phòng thủ. Rồi nắm lấy mắt cá chân đang giơ lên của Louise.
「Tôi không để bị đá hai lần đâu!」
Louise lẩm bẩm với giọng lạnh lùng.
「Vashra.」
Dụng cụ ma thuật trói buộc quanh người Saito phóng ra dòng điện. Co giật dữ dội, Saito lại ngã lăn ra sàn.
「…… À quên mất, cái này vẫn còn đeo trên người mình.」
Vừa lẩm bẩm yếu ớt, Saito vừa oán trách sự tò mò của mình. ‘Aa, nếu mình không quan tâm đến sòng bạc thì đã không xảy ra chuyện này rồi……’
Louise lục túi đeo hông của Saito, lấy hết số tiền vàng và đổi tất cả thành chips. Saito cảm thấy hơi nhẹ nhõm. Dù Louise có tài đánh bạc bằng 0 đi nữa, có lẽ cô cũng không thể đánh mất hết số chips đó trước khi cơn tê liệt của cậu biến mất. Khi hết tác dụng, cậu sẽ bịt miệng Louise lại và kéo cô ra khỏi đây, không cho một lời giải thích. Saito quyết tâm.
「Đặt một điểm vậy không được rồi. Quay lại cơ bản thôi.」
「Đúng đấy…… Đỏ với đen. Từ từ đặt đỏ rồi đen. Ít nhất hãy làm vậy đi……」
「Để tỏ lòng tôn trọng Sử ma trung thành, ta sẽ đặt cược vào màu tóc và mắt của ngươi.」
「Đen?」
「Đúng vậy」, Louise gật đầu và đặt chips vào ô màu đen.
Toàn bộ…… Toàn bộ 270 écu chips.
Saito suýt thốt lên.
「Dừng! Lại! Đi!」
Louise mỉm cười với Saito.
「Đồ ngốc. Dù được hoàn trả gấp đôi thì tiền vẫn là tiền mà? Nếu thắng, ta sẽ lấy lại được số thua trước đó và còn dư nữa. Hơn nữa, chỉ cần một lần thôi. Chỉ cần thắng một lần duy nhất thôi?」
「Tôi! Xin! Cô! Mà!」
「Đáng lẽ phải làm vậy từ đầu」
Người ném bóng quay bánh xe roulette. Quả bóng nhỏ bắt đầu quay, mang theo vận mệnh lớn lao của chủ nhân và Sử ma.
Lọc cọc lọc cọc…… quả bóng phát ra tiếng động khô khốc khi lăn trên bánh xe. Vòng quay dần chậm lại, nhắm đến ô sẽ quyết định vận mệnh. Vì Louise đặt số tiền lớn vào ô đen nên những người chơi xung quanh đặt vào đỏ. Chỉ có Louise khác biệt.
Rơi vào đỏ, nảy lên, rồi rơi vào đen, lại nảy lên…… Louise lẩm bẩm với giọng như đang mê sảng.
「Mình là truyền thuyết đấy. Ở một nơi như thế này, làm sao có thể thua chứ.」
Và quả bóng rơi vào một ô…… rồi dừng lại.
Louise bất giác nhắm mắt lại.
Xung quanh vang lên tiếng thở dài thất vọng.
「…… Ể?」
Ngoài Louise ra thì mọi người đều đặt đỏ. Những người đó thở dài. Nghĩa là những người đặt đỏ đã thua. Vậy thì……
「Quả nhiên tôi là người nắm giữ 『Hư vô 《Zero》』!」
Louise hét lên và mở to mắt. Ngay sau đó, cô há hốc mồm.
Quả bóng…… rơi vào ô màu xanh duy nhất, không phải đỏ cũng không phải đen. Trên ô mà nhà cái thu hết tiền đó…… con số 〝0〟 sáng lên lấp lánh như để chúc mừng Louise.
Y Y Y
Saito và Louise ngồi thẫn thờ ở một góc quảng trường trung tâm của thành phố đang chìm vào buổi chiều tà.
Goong goong, tiếng chuông 6 giờ chiều vang lên từ nhà thờ Saint Rémy.
Mặc dù đói bụng và mệt mỏi, nhưng họ không thể đi đâu cả.
Louise mặc chiếc váy một mảnh màu nâu giản dị mà Saito vừa mới mua cho cô. Chân đi đôi giày gỗ thô sơ. Áo choàng với chiếc đũa phép được cất trong túi Saito đang cầm.
Chỉ nhìn trang phục thôi thì trông chẳng khác gì thiếu nữ quê mùa, nhưng với khuôn mặt quý phái bất thường cùng mái tóc hồng đào đặc trưng, thật sự nhìn cô chẳng hợp tý nào, cứ như một nhân vật nghèo khó trong vở kịch vậy.
Saito vẫn trong bộ dạng thường ngày, nhưng vì không thể đi lại trong thành phố với thanh kiếm, nên cậu đã quấn Derflinger bằng vải rồi đeo trên lưng.
Louise lẩm bẩm với giọng điệu như cuối cùng cũng đã nhận ra tình hình nghiêm trọng.
「Giờ, giờ phải làm sao đây.」
Saito trừng mắt nhìn Louise rồi nói.
「Từ giờ tôi sẽ không bao giờ để cô giữ tiền nữa.」
「Ư~~~」
Louise ôm gối, rên rỉ một cách buồn bã.
「Vậy, định làm gì đây? Tiền. Không thể thuê phòng trọ, cũng không thể ăn gì. Nhiệm vụ thì sao? Thưa Nữ quan trực thuộc Bệ hạ đáng kính. Xin chỉ giáo cho tên Sử ma tầm thường này đi. Nào.」
Saito nói với giọng mỉa mai. Tiền của cậu cũng bị tiêu mất. Dù sẽ bắt cô bồi thường đàng hoàng sau này, nhưng giờ vấn đề cấp bách hiện giờ là chỗ ở và thức ăn.
「Đang nghĩ cách đây.」
Louise cáu kỉnh nói.
「Hay là ngoan ngoãn cúi đầu xin công chúa thêm tiền đi.」
「Không được đâu. Công chúa đã giao cho ta nhiệm vụ bí mật theo quyết định riêng của người. Tiền cũng chỉ được dùng từ phần mà công chúa có thể tự do chi tiêu, không thông qua các đại thần. Có lẽ, đó đã là tất cả rồi.」
「Vậy mà cô đã tiêu sạch số tiền đó trong 30 phút. Cô nghĩ quái gì vậy?」
「Nhưng chỉ mỗi 400 thì không đủ dùng!」
「Tại cô cứ đòi tiêu xài phung phí thôi!」
「Nó cần thiết mà!」
「Thôi được rồi, vậy thì thế này đi. Giờ liên lạc với gia đình cô. Liên lạc nào, cô tiểu thư nhà công tước.」
「Không được đâu. Đây là nhiệm vụ bí mật. Ngay cả gia đình cũng không thể nói.」
Trong lúc ôm đầu gối mình, cô đặt cằm lên.
Quả nhiên là một tiểu thư không biết gì về thế gian…… Ngay cả việc mua sắm cũng không làm đàng hoàng được. Saito dù là người đến từ thế giới khác, giờ đây còn mặc cả giỏi hơn cả cô. Giao cho cô thì cũng chẳng làm được gì.
Tuy nhiên, lúc này cậu không thể nghĩ ra được ý tưởng gì hay. Chỉ đang ngẫn ngơ nhìn đài phun nước ở quảng trường……
「Hửm?」
Cậu nhận ra những người đi đường đang nhìn Louise với vẻ hiếu kỳ. Vẻ đáng yêu và quý phái của Louise không thể không thu hút ánh nhìn. Hơn nữa, cô ấy còn đang ôm gối trong bộ dạng như một cô gái nhà quê, nên càng trông thu hút hơn. Mọi người đang lén nhìn Louise với ánh mắt như thể muốn nói rằng, không biết cô ấy đã trốn ra từ nhà hát nào nhỉ.
Saito chợt nảy ra một ý và đứng dậy.
Louise ngạc nhiên hỏi.
「Sao vậy?」
Bỏ qua lời của Louise, Saito bắt đầu phát biểu với những người đi đường.
「Ề— Thưa quý ông quý bà!」
Những người đi đường dừng lại, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
「Ề— Cô gái này là một lang thiếu nữ vừa trốn khỏi gánh xiếc.」
「Hả?」
Cái tên này đang nói gì vậy?
「Vì được nuôi dưỡng bởi sói nên cô ấy thường hay gầm gừ và kêu inh ỏi, điều đó thật kinh khủng. Nhưng điều tuyệt vời nhất là cô ấy có thể gãi cổ bằng chân! Xin mời mọi người thưởng thức! Ngay lúc này, cô ấy sẽ trình diễn màn gãi cổ bằng chân!」
Saito thì thầm với Louise.
「Nào, gãi cổ bằng chân đi. Nhanh nào.」
Saito nghiêng cằm. Bàn chân của Louise đập mạnh vào mặt cậu. Saito ngã lăn ra đất.
「Nhà ngươi đang nghĩ gì vậy! Kêu, kêu ta bắt chước động vật á!」
Saito cũng đứng dậy, nắm lấy cánh tay Louise và hét.
「Nếu không biểu diễn thì làm sao đây! Cô có cách nào khác để kiếm tiền không! Hả!?」
Louise xõa tóc và bắt đầu vật lộn với Saito. Khán giả gật đầu đồng ý, 「Đúng là lang thiếu nữ mà.」
Tuy nhiên, vì họ chỉ đơn giản là vật lộn với nhau nên mọi người nhanh chóng chán nản rồi bỏ đi. Không kiếm được đồng nào. Saito kiệt sức, nằm dài trên mặt đất. Louise cũng mệt mỏi, cô cứ thế ngồi lên lưng cậu.
「Ta đói quá……」
「Tôi cũng vậy……」
Khi hai người đang trong bộ dạng thê thảm, có ai đó ném cho họ một xu đồng. Saito nhảy lên và nhặt lấy nó. Louise đứng dậy với giọng tức giận.
「Ai vậy! Ra đây đi!」
Rồi từ đám đông, một người đàn ông với vẻ ngoài kỳ lạ xuất hiện.
「A rà…… Tôi tưởng là ăn xin chứ……」
Giọng nói của anh ta nghe như giọng con gái vậy.
「Hả? Anh đứng yên đó! Tôi ấy…… Mặc dù trông không giống lắm, nhưng tôi là người của gia đình công tước……」
Khi nói đến đó, Saito đứng dậy và bịt miệng Louise lại.
「Gia đình công tước?」
「Không, không có gì! Đúng rồi! Cô ấy hơi có vấn đề về não. Xin lỗi đã làm phiền.」
Louise vùng vẫy, nhưng Saito mặc kệ và tiếp tục giữ cô lại. Nếu gây chú ý thêm thì không còn là nhiệm vụ bí mật nữa.
Người đàn ông nhìn Saito và Louise với vẻ thích thú. Trang phục của anh ta khá là lòe loẹt. Guiche cũng kiểu đó, nhưng theo một cách hơi khác. Mái tóc đen được chải chuốt bóng loáng bằng dầu, chiếc áo sơ mi lụa màu tím hở ngực rộng để lộ bộ lông ngực xồm xoàm. Bên dưới cánh mũi là một bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng, cùng với một chiếc cầm chẻ sâu. Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi Saito.
「Vậy tại sao hai người lại nằm dưới đất?」
「Ì yáa, tại vì chúng tôi không có chỗ ở và cũng không còn tiền để ăn……」
「Và cũng không phải ăn xin.」
Louise nói một cách dứt khoát. Người đàn ông thích thú nhìn Louise.
「Vậy à. Nếu thế, hãy đến chỗ tôi nhé. Tên tôi là Scarron. Chủ một quán trọ. Tôi sẽ cho hai người một phòng.」
Người đàn ông nói với nụ cười tươi. Mặc dù giọng điệu và vẻ ngoài trông có phần kỳ quặc, nhưng ông là một người tốt bụng. Khuôn mặt Saito sáng lên.
「Thật sao!」
「Ừm. Nhưng mà có một điều kiện.」
「Điều kiện gì cũng được sất.」
「Tôi cũng có mở một cửa hàng ở tầng một. Cô gái kia sẽ phải giúp việc ở cửa hàng đó. Đó là điều kiện. Được chứ?」
Louise tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng sau khi bị Saito trừng mắt, cô đã ngoan ngoãn gật đầu.
「Très bien.」
Scarron chắp tay lại, áp vào má và mỉm cười với đôi môi mỏng. Cử chỉ giống như một người đồng tính vậy. Hay nói đúng hơn, anh ấy chính xác là một người đồng tính. Thấy ghê. Thì ra ở thế giới khác cũng có người đồng tính…… Mà cái câu Très bien ấy…… cậu thấy nó cứ dị dị thế nào.
「Đã quyết định rồi. Theo tôi nào.」
Người đàn ông bắt đầu đi, lắc hông theo nhịp điệu. Saito nắm tay Louise, người có vẻ không mấy hứng thú, và bước theo sau.
「Chả muốn tới đó tí nào. Anh ta thật kỳ quặc.」
Saito quay sang nhìn Louise với ánh mắt giận dữ.
「Cô nghĩ mình đang ở vị trí có thể kén chọn được à?」