Saito đã được chữa lành vết thương ở mắt bằng ma pháp 『Thủy』 của Montmorency, và quyết định hỏi Kirche và những người khác về tình hình. Kirche và Tabitha đang nướng thịt xung quanh đống lửa trại. Guiche đang ầm ĩ vui vẻ bên cạnh họ với một ly rượu trong tay. Có vẻ chỉ có cậu ta là vẫn còn tâm trạng đi du lịch. Có lẽ lúc này khoảng 2 giờ sáng. Hai mặt trăng phản chiếu trên mặt hồ, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Khi Saito tiến lại gần, Kirche hỏi.
「Vết thương đã lành chưa?」
Saito hơi cay đắng vì đã bại trận, nhưng lại thật lòng ngưỡng mộ sự kết hợp của hai người.
「Các cậu mạnh thật đấy! Tưởng thua chắc rồi.」
「Cũng thường thôi. Bọn tớ không yếu đâu. Nhưng chiến đấu cũng là chuyện may rủi. Nếu các cậu phối hợp tốt hơn, có lẽ bọn tớ đã phải bỏ chạy rồi. Vì chỉ có cậu là thực sự chiến đấu. Guiche chỉ hoảng hốt, Montmorency thì chỉ đứng nhìn. Louise chỉ có đòn tấn công cuối cùng thôi.」
Kirche kiêu hãnh vuốt tóc.
「Nhưng tại sao các cậu lại tấn công Thủy tinh linh?」
Saito ngồi xuống bên đống lửa và hỏi.
「Tại sao các cậu lại bảo vệ Thủy tinh linh?」
Kirche hỏi lại.
Louise, người vẫn bám chặt vào lưng Saito, buồn bã kéo tay áo phông của cậu.
「Có phải anh thích Kirche rồi không?」
「Aa! Không phải! Tôi chỉ hỏi tình hình thôi! Cô đi ngủ đi, được không?」
「Không. Em không ngủ đâu. Hôm nay Saito chẳng nói chuyện với em mấy cả. Nói chuyện qua lại có mỗi 32 lần.」
Có vẻ Louise đã đếm số lần hai người nói chuyện với nhau. Có chút đáng sợ, nhưng Saito lại thấy Louise như vậy rất dễ thương. Tuy nhiên, bây giờ cậu đang bận. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô và nói bằng giọng dỗ dành trẻ con.
「Tôi sẽ nói chuyện với cô nhiều hơn sau, bây giờ cô mau ngủ đi nhé. Mệt rồi phải không, sau khi dùng loại ma pháp đó?」
Khi Saito nói vậy, Louise bối rối chọc ngón tay vào ngực Saito.
「Nếu anh biết vậy thì…… hôn em đi.」
「Ể?」
「Hôn nhiều vào. Không thì em không ngủ đâu.」
Kirche há hốc miệng nhìn hai người. Guiche và Montmorency, những người biết sự tình, nhìn nhau cười khúc khích.
Saito đành miễn cưỡng hôn lên má Louise.
「Em không thích hôn má.」
Louise phồng má, lẩm bẩm. Saito lúng túng. Cậu không thể hôn môi được vì mọi người đang nhìn với nụ cười ranh mãnh, thật là xấu hổ quá đi. Sau khi đắn đo, Saito hôn lên trán Louise. Có vẻ Louise tạm hài lòng với điều đó, cô ngồi xuống giữa hai chân của Saito đang ngồi xếp bằng, dựa người vào ngực cậu và nhắm mắt lại. Một lúc sau, tiếng thở đều đặn thoát ra từ đôi môi hồng của cô.
Kirche nói với giọng ngưỡng mộ.
「Hóa ra cậu giỏi đối phó với con gái thật đấy. Khi nào cậu thuần hóa được Louise vậy? Cậu ấy có vẻ say mê cậu lắm.」
「Không, không phải vậy đâu. Montmorency đã pha chế tình dược, và Louise vô tình uống nhầm. Và tôi là người đầu tiên cô ấy nhìn thấy. Cô ấy chỉ yêu tôi vì tác dụng của tình dược thôi.」
「Tình dược? Sao cậu lại làm thứ đó?」
Kirche hỏi Montmorency, người đang gặm miếng thịt.
「Tôi…… Tôi chỉ muốn thử làm xem có được không thôi.」
Montmorency trả lời với vẻ chán nản.
「Thật buồn thay, một cô gái không tự tin vào sức quyến rũ của mình.」
「Im đi! Đâu có cách nào khác! Guiche này cứ ngoại tình hoài! Nếu không uống tình dược thì bệnh của anh ta sẽ không bao giờ khỏi!」
「Vậy ra nguyên nhân là do tớ sao? Hừmm……」
Saito giải thích tình hình cho Kirche. Để làm thuốc giải cho tình dược, cần nước mắt của Thủy tinh linh. Để đổi lấy nó, họ được yêu cầu đánh đuổi kẻ tấn công……
「Ra vậy. Đó là lý do các cậu bảo vệ Thủy tinh linh.」
Kirche nhìn Tabitha bên cạnh với vẻ khó xử. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa với khuôn mặt không cảm xúc.
「Thật rắc rối. Chúng tớ không thể đánh nhau với mọi người được, nhưng nếu không tiêu diệt Thủy tinh linh, Tabitha sẽ không còn chỗ đứng……」
「Tại sao phải tiêu diệt nó?」
Khi Saito hỏi vậy, Kirche lúng túng. Cô không thể nói thẳng về hoàn cảnh gia đình của Tabitha được.
「Ừm, chúng tớ được gia đình Tabitha nhờ. Cậu thấy đấy, vì Thủy tinh linh mà mực nước dâng cao, phải không? Vì thế mà lãnh địa của gia đình Tabitha bị thiệt hại. Đó là lý do chúng tớ được nhờ tới để tiêu diệt nó.」
À ra vậy. Nếu thế thì Kirche và những người khác cũng không thể trở về tay không được.
Vậy phải làm sao đây.
Saito suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận.
「Được rồi. Chúng ta hãy làm thế này. Các cậu ngừng tấn công Thủy tinh linh đi. Thay vào đó, chúng ta sẽ hỏi Thủy tinh linh xem tại sao lại tăng mực nước. Sau đó chúng ta liền yêu cầu nó ngừng tăng lại.」
「Liệu Thủy tinh linh có chịu lắng nghe không?」
「Có chứ. Tụi tớ đã đàm phán với nó vào ban ngày đấy. Và đã hứa sẽ đánh bại kẻ tấn công để đổi lấy một phần cơ thể của nó.」
Kirche suy nghĩ một chút rồi hỏi Tabitha.
「Nói chung là, miễn sao mặt đất đang bị ngập nước như này trở lại như bình thường là được đúng không?」
Tabitha gật đầu.
「Được, quyết định vậy đi! Vậy ngày mai chúng ta sẽ đàm phán nhé!」
Y Y Y
Sáng hôm sau……
Montmorency vẫn giống như hôm qua, thả con ếch vào nước để gọi Thủy tinh linh.
Trong làn sương sớm, mặt nước dâng lên và Thủy tinh linh xuất hiện.
「Hỡi Thủy tinh linh. Giờ đây không còn ai tấn công ngươi nữa. Hãy cho tôi xin một phần của người như đã hứa.」
Khi Montmorency nói vậy, Thủy tinh linh rung nhẹ. Một phần cơ thể nó bắn ra như một giọt nước, bay về phía mọi người. Uwa! Uwawa! Họ kêu lên, và Guiche đã dùng lọ để hứng 『Nước mắt của Thủy tinh linh』.
Khi Thủy tinh linh sắp sửa chìm xuống đáy nước một lần nữa, Saito đã gọi giữ nó lại.
「Khoan đã! Tôi có điều muốn hỏi!」
Thủy tinh linh lại nổi lên mặt nước, uốn éo và biến thành hình dạng của Montmorency như hôm qua. Montmorency lẩm bẩm, giờ mới để ý là ngại thật chứ.
「Chuyện gì vậy, kẻ phàm trần?」
「Tại sao người lại tăng mực nước lên? Nếu được, chúng tôi muốn người dừng lại. Nếu có lý do gì, xin hãy cho chúng tôi biết. Nếu có thể làm được gì đó, chúng tôi sẽ làm.」
Thủy tinh linh từ từ lớn dần. Rồi nó tạo nhiều tư thế khác nhau. Những cử chỉ của nó hơi khác so với con người. Có lẽ những chuyển động đó thể hiện cảm xúc của nó.
「Ta đang phân vân liệu có thể giao phó cho các ngươi không. Tuy nhiên, các ngươi đã giữ lời hứa với ta. Vậy nên ta nghĩ có thể tin tưởng và nói cho các ngươi biết.」
Saito nghĩ, đừng có làm ra vẻ quan trọng thế chứ, nhưng cậu không muốn làm nó tức giận. Cậu im lặng chờ đợi lời nói của Thủy tinh linh. Sau khi biến đổi hình dạng vài lần, Thủy tinh linh trở lại hình dạng của Montmorency và bắt đầu nói.
「Cách đây một khoảng thời gian ngắn đến mức không đáng kể, đồng loại của các ngươi đã đánh cắp một bí bảo mà ta bảo vệ.」
「Bí bảo?」
「Đúng vậy. Bí bảo đó bị đánh cắp từ nơi sâu nhất dưới đáy nước nơi ta sinh sống, vào đêm cách đây khoảng 30 lần trăng tròn.」
Khoảng hai năm trước, Montmorency thì thầm.
「Vậy người đã tăng mực nước lên và nhấn chìm các ngôi làng để trả thù con người sao?」
「Trả thù? Ta không có mục đích như vậy. Ta chỉ muốn lấy lại bí bảo đó mà thôi. Nếu nước từ từ xâm thực, cuối cùng sẽ đến được nó. Khi nước bao phủ tất cả, cơ thể ta sẽ biết được vị trí của bí bảo.」
「Cái, cái quái gì vậy?」
Chỉ thế thôi mà kể chuyện dài dữ vậy. Có vẻ như vị Thủy tinh linh định nhấn chìm Halkeginia để lấy lại cái được gọi là bí bảo đó. Với tốc độ này, không biết phải mất mấy trăm năm, hay thậm chí là hàng nghìn năm mất.
「Kiên nhẫn thật nhỉ.」
「Khái niệm về thời gian của ta và các ngươi khác nhau. Đối với ta, toàn bộ là cá thể. Cá thể là toàn bộ. Thời gian cũng vậy. Hiện tại, tương lai và quá khứ đối với ta không có gì khác biệt. Tất cả đều là thời gian mà ta tồn tại.」
Có vẻ như Thủy tinh linh không hề chết đi. Nó đã sống ở hồ này trong một khoảng thời gian dài…… có lẽ từ thời xa xưa đến mức không thể tưởng tượng được.
「Được rồi, vậy chúng tôi sẽ đi lấy lại bí bảo đó cho người. Nó tên là gì?」
「Chiếc nhẫn 『Andvari』. Chiếc nhẫn mà đã cùng ta trải qua theo năm tháng.」
「Tôi có nghe nói về nó.」
Montmorency lẩm bẩm.
「Đó là một vật phẩm ma thuật truyền thuyết thuộc hệ 『Nước』. Hình như nó có thể ban cho người chết một sự sống giả tạo……」
「Đúng vậy. Ta không biết ai đã tạo ra nó, nhưng kẻ phàm trần à, có thể là do đồng loại của ngươi. Tuy nhiên, nó đã tồn tại trước khi các ngươi đến nơi này. Cái chết là khái niệm ta không hiểu được, nhưng đối với các ngươi, những kẻ không thể tránh khỏi cái chết, có lẽ sức mạnh ban cho 『sự sống』 là điều quá hấp dẫn. Tuy nhiên, sự sống mà chiếc nhẫn 『Andvari』 mang lại chỉ là giả tạo. Nó chỉ là sức mạnh cổ xưa của nước mà thôi. Cuối cùng nó cũng chẳng có ích gì.」
「Ai đã đánh cắp thứ đó?」
「Có vài cá thể đã sử dụng sức mạnh của gió để đến nơi ta trú ngụ. Họ không chạm vào ta khi ta đang ngủ, chỉ lấy đi bảo vật.」
「Người không biết tên họ sao?」
「Hình như một trong số họ được gọi là 『Cromwell』.」
Kirche lẩm bẩm.
「Nếu tớ không nghe nhầm, đó là tên của tân hoàng đế Alvion.」
Saito và những người khác nhìn nhau.
「Cũng có thể là do nhầm lẫn gì đó? Có nhiều người cùng tên mà. Vậy, nếu được ban cho sự sống giả tạo đó thì sẽ ra sao?」
「Họ sẽ phục tùng người sử dụng chiếc nhẫn. Việc mỗi cá thể có ý chí riêng thật là bất tiện.」
「Thật là một chiếc nhẫn kinh khủng. Điều khiển người chết, thật không phải chuyện hay ho chút nào.」
Kirche lẩm bẩm. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy có gì đó vướng mắc. Nhưng không thể nhớ ra được. Cô gãi đầu và lẩm bẩm một mình, dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra quá, mình thật bận rộn quá mà.
Saito gật đầu như thể đã quyết định, rồi nói to với Thủy tinh linh.
「Tôi hiểu rồi! Tôi hứa! Chúng tôi sẽ lấy lại chiếc nhẫn đó bằng mọi giá, vì vậy xin hãy ngừng tăng mực nước lên!」
Thủy tinh linh run rẩy.
「Ta hiểu rồi. Ta sẽ tin tưởng các ngươi. Nếu chiếc nhẫn được trả lại, ta sẽ không tăng nước lên nữa.」
「Chúng tôi phải lấy lại nó trong bao lâu?」
Thủy tinh linh lại run rẩy.
「Cho đến khi tuổi thọ của các ngươi kết thúc cũng được.」
「Lâu vậy có sao không?」
「Không sao. Đối với ta, ngày mai hay tương lai cũng không khác nhau là mấy.」
Nói xong, Thủy tinh linh sắp sửa biến mất trong nước.
Ngay lúc đó, Tabitha gọi giữ nó lại.
「Khoan đã.」
Mọi người ở đó đều ngạc nhiên nhìn Tabitha. Họ chưa từng thấy Tabitha gọi người khác…… À không, dù không phải người, nhưng đây là lần đầu tiên.
「Thủy tinh linh. Ta có điều muốn hỏi.」
「Chuyện gì?」
「Chúng tôi gọi người là tinh linh『Thệ ước』. Tôi muốn biết lý do.」
「Kẻ phàm trần à. Bản chất tồn tại của ta và các ngươi khác nhau. Vì vậy ta không thể hiểu sâu sắc suy nghĩ của các ngươi. Nhưng ta đoán, chính sự tồn tại của ta là lý do để được gọi như vậy. Ta không có hình dạng cố định. Nhưng ta không thay đổi. Trong khi các ngươi thay đổi thế hệ nhanh chóng, ta vẫn luôn ở đây cùng với nước.」
Thủy tinh linh run rẩy khi nói. Không biết nó đang rung chỗ nào để phát ra âm thanh. Có cảm giác như tiếng vang bên tai.
「Trước sự hiện diện bất biến của ta, có lẽ các ngươi muốn cầu nguyện điều gì đó không thay đổi.」
Tabitha gật đầu. Sau đó, cô nhắm mắt và chắp tay lại. Không biết cô đang hứa điều gì với ai. Kirche nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
Nhìn thấy hành động của Tabitha, Montmorency chọc vào Guiche.
「Sao thế?」
「Anh cũng nên thề đi. Lẹ nào.」
「Thề gì?」
Guiche hỏi lại với vẻ mặt thực sự không hiểu, vì vậy Montmorency đã đấm mạnh vào cậu ta.
「Anh nghĩ tại sao em lại chế tình dược chứ!」
「À, aa. Ừm, Guiche de Gramont xin thề. Từ nay về sau, sẽ yêu Montmorency nhất……」
Montmorency lại huých vào cậu ta một lần nữa.「Cái gì chứ! Thôi nào! Anh đã thề rồi còn gì!」
「Không phải 『nhất』 đâu. Phải là 『duy nhất』! Hãy thề rằng anh sẽ yêu 『duy nhất』 em thôi. 『Nhất』 thì em vẫn lo lắng lắm. Chắc chắn sẽ nhanh chóng có người thứ hai, thứ ba mất.」
Guiche buồn bã thốt lên lời thề. Giọng điệu của cậu ta nghe chẳng có vẻ gì là sẽ giữ được lời thề cả.
Louise bất giác kéo tay áo Saito, nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.
「Hãy thề đi.」
Saito nhìn thẳng vào mặt Louise. Hôm nay sẽ phải chia tay với cô Louise như thế này. Không hiểu sao, cậu cảm thấy hơi buồn. Dù biết là do thuốc…… nhưng được cô gái mình thích liên tục nói em YÊU anh, THÍCH anh, YÊU ANH LẮM như vậy, cũng khiến cậu vô cùng cảm động.
Nhưng cậu vẫn thích Louise như ban đầu hơn. Saito thích một Louise đúng chất Louise.
Dù có bị đánh, bị đá, thậm chí bị đối xử như con chó, cậu vẫn thích một Louise như vậy.
「Anh không cầu nguyện sao? Anh không thề sẽ yêu em sao?」
Louise hỏi, mắt cô đẫm lệ.
「Xin lỗi. Tôi không thể hứa với cô lúc này được.」
Khi Saito nói vậy, Louise òa khóc nức nở. Saito dịu dàng xoa đầu cô.