Sử Ma của Zero

chương 5 : sức mạnh của tình dược

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi tỉnh dậy, cậu thấy Louise đang nằm bên cạnh. Tối qua, sau khi khóc lóc thảm thiết, cô ấy có vẻ mệt mỏi và ngủ thiếp đi ngay khi được đưa vào phòng. Giờ đây, cô ấy đang ngáy khò khò với khuôn mặt ngây thơ. Thái độ thay đổi đột ngột của cô ấy hôm qua là sao nhỉ? Trong khoảnh khắc tưởng chừng như sẽ bị giết, cô ấy bất ngờ khóc òa và hét lên, 「Tại sao anh không chịu nhìn vào em?!」. Chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy? Saito thắc mắc.

Có vẻ cô ấy đã tỉnh. Louise ngồi bật dậy và cắn môi khi nhìn mặt Saito. Rồi lí nhí. 「Chào buổi sáng」 bằng giọng như bị kiệt sức.

「Chào, chào buổi sáng.」 Saito cũng đáp lại.

Sau đó Louise đỏ mặt. Thường thì khi đỏ mặt, Louise vẫn giữ vẻ cau có, nhưng lần này thì khác. Cô ngước nhìn Saito, môi hơi mím lại. Rồi bắt đầu lúng túng như muốn nói điều gì đó.

「Cô, cô sao vậy?」

「Nói anh nghe nè……」

Louise nói với giọng như sắp khóc.

「Nói anh nghe nè, nói anh nghe nè, nói anh nghe nè. Nói anh nghe nè?」

Louise chắc chắn đang rất kỳ lạ. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Saito với đôi mắt như một chú cún con, vừa phụ thuộc vừa dò xét phản ứng của cậu. Cô chưa một lần nhìn Saito bằng ánh mắt như vậy. Thông thường, ánh mắt của Louise hoặc là khinh thường, hoặc là liếc, hoặc là nhìn đi chỗ khác.

「Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?」

Lo lắng, Saito nắm lấy vai cô. Louise trong bộ đồ ngủ mỏng manh nghiêng đầu, tựa má lên tay cậu. Hành động này như một cú đánh bất ngờ. Quá nhanh. Và sức công phá cũng quá tuyệt vời. Saito bị đánh trúng vào lồng ngực, tim đập thình thịch. ‘Aa, mình chưa thấy Louise như thế này bao giờ. Cứ như thể cô ấy đang…… đang yêu mình vậy!’

「Em đã mơ thấy.」

「Ể?」

「…… Hôm qua, em đã mơ thấy.」

Mơ à?

「Mơ…… Mơ gì vậy?」

「Mơ về Saito đó.」

「Mơ…… Mơ thế nào?」

「Trong mơ, Saito rất xấu tính. Khi em cố gắng nói chuyện với anh, nhưng anh lại đi nói chuyện với mấy con nhỏ khác.」

Nói rồi Louise cắn tay Saito.

Nhưng không đau. Louise chỉ cắn nhẹ thôi. Sau đó cô ngước mắt nhìn lên mặt Saito.

「Hôm qua cũng vậy. Đừng mua quà cho mấy con nhỏ khác. Đừng mãi nhìn mấy con nhỏ khác. Anh đã có chủ nhân rồi, phải không?」

Saito nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào Louise. Cậu không nhận ra. ‘Không ngờ cô ấy lại thích mình đến thế……’

Nhưng có gì đó về thái độ của Louise khiến cậu cảm thấy khó hiểu. Cứ như một người hoàn toàn khác vậy. Khi bị bỏ rơi, Louise không trở nên ủy mị như thế này. Trước tiên cô ấy sẽ nổi giận. Và khi Louise giận, cô không chỉ cắn nhẹ lòng bàn tay như vậy. Mà sẽ cắn thật mạnh. Rồi tiếp tục đánh.

Việc cô ấy nịnh nọt kiểu này không giống Louise chút nào……

Tuy nghĩ vậy, nhưng vốn dĩ Saito đã thích Louise, nên khi bị bắn tia sét ái tình như thế, đầu óc cậu cũng dần trở nên mơ hồ.

「Nếu hiểu rồi thì anh hãy nói vâng đi.」

「V – Vâng.」

「Vậy, ai, ai là người anh thích nhất trên đời? Nói rõ ra đi.」

Louise thì thầm với giọng như sắp khóc, gương mặt vùi vào ngực Saito. Với cái đầu như đang phiêu diêu trong mây, Saito lúng túng trả lời.

「Là, là chủ nhân ạ. Vâng.」

「Nói dối.」

Không phải nói dối. Chỉ có Louise mới khiến tim cậu đập thình thịch như thế này khi ở gần. Nhưng mà, Louise hiện tại……

「Thật không?」

「Ừm……」

Nghe vậy, Louise đứng dậy, chạy vội ra phía bên kia giường. Cô lấy ra thứ gì đó có vẻ như được giấu trong khe tường, rồi cầm nó chạy về phía Saito.

「Hưm. Hưm, hưm.」

Rồi cô đưa vật đó cho Saito.

「Cái gì đây?」

「Mang đi.」

Đó là một khối vật thể được tạo nên từ sợi len rối rắm phức tạp. Nhìn thế nào cũng không giống một thứ có thể mặc được. Khi nhận nó, Saito bối rối tự hỏi 「Mang đi」 có nghĩa là gì. Chẳng lẽ nó có nghĩa là 『Mặc vào đi』? Không, không thể nào. Làm sao biết được phải luồn cơ thể vào chỗ nào chứ?

Louise vẫn nhìn chằm chằm vào Saito…… với đôi mắt ướt như sắp khóc. ‘Aa, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi mất. Phải đáp lại tình cảm của Louise. Mặc dù không biết phải làm gì, nhưng mình buộc phải làm gì đó!’

‘Rốt cuộc đây là cái gì vậy? Saito, hãy suy nghĩ đi. Suy nghĩ! Ừm, nhìn một cách thiện chí thì nó giống như một con sứa nhồi bông. Nó cũng có thể là một loài động vật trong nhóm động vật Burgess thống trị các đại dương trên Trái đất cổ đại. Mặc dù nó trông giống như một sinh vật kỳ lạ khó hiểu, nhưng vì Louise đưa nó cho mình nên chắc hẳn nó phải có công dụng gì đó. À! Phải rồi!’

Saito đang hoảng loạn bèn từ từ đội nó lên đầu. Có lẽ đó là cách sử dụng gần đúng nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

「Tuyệt quá! Cái này! Một chiếc mũ tuyệt vời! Cảm giác như mình là con sứa vậy! Tuyệt cú mèo!」

Gương mặt Louise bỗng méo xệch.

「Không phải…… Không phải vậy…… Đó là áo len mà……」

Quả nhiên áo len ở thế giới khác có chất lượng khác hẳn. Nó vượt xa trí tưởng tượng của Saito.

Saito vội vàng cố gắng mặc nó. Nhưng làm thế nào để mặc đây? Cậu cố gắng tìm lỗ để chui đầu vào. Nhưng tay lại không thể thò ra được. Mặt cũng bị che mất một nửa. Trông cậu giống như một con nhộng không thể chui ra khỏi kén, đứng sững sờ tại chỗ.

Louise ôm chặt lấy Saito như vậy, rồi đẩy cậu ngã xuống giường.

「Lou, Louise……」

Vì tay không thể thò ra khỏi 『áo len』 nên cậu không thể cử động được.

「Ôm em đi.」 Louise nũng nịu với Saito. Thật là khó xử. Cậu muốn ôm cô thật chặt, thật mạnh. Nhưng vì tay không thể ra khỏi 『áo len』 nên cậu không thể ôm được.

「Tôi không làm được.」 Cậu thành thật trả lời.

Nghe vậy, cô bảo cậu cứ nằm yên.

Louise ôm lấy Saito như một cô gái ôm chặt chú gấu bông yêu thích của mình.

「Nay không đi học à?」

「Không sao đâu. Nay em sẽ trốn học. Em muốn như thế này.」

Mặc dù trong lòng cậu reo lên sung sướng, nhưng sự nghi ngờ càng lúc càng lớn. Về cơ bản Louise là người nghiêm túc, cô ấy không dễ dàng trốn học như vậy.

「Hôm nay em sẽ ở như thế này cả ngày. Bởi vì nếu để anh ra ngoài, anh sẽ thân thiết với những con nhỏ khác mất. Em không thích điều đó tý nào.」

Có vẻ như cô ấy muốn trói buộc Saito theo cách này. Thật khó tin khi Louise kiêu hãnh lại nói ra những lời như vậy. Cho dù có nghĩ vậy đi chăng nữa, việc Louise nói ra điều đó là điều không thể nào xảy ra.

「Kể em nghe chuyện gì đó đi.」 Louise thì thầm với giọng nũng nịu.

Trong khi đầu óc Saito đầy những dấu chấm hỏi và lo lắng về việc tại sao Louise lại thành ra như vầy, cậu bắt đầu kể những câu chuyện bình thường.

Y Y Y

Đến sau trưa, Louise đã ngủ thiếp đi. Trông cô ngủ ngon thật.

Saito nhẹ nhàng trượt khỏi giường và đi đến phòng ăn để kiếm chút đồ bỏ bụng. Cậu định mang phần của Louise về cho cô ấy.

Khi Saito giải thích tình hình cho Siesta, người đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa trong bếp, Siesta mỉm cười.

「Anh được yêu quý quá nhỉ.」

「Không, không phải vậy đâu. Louise không còn là Louise bình thường nữa. Cô ấy trở nên kỳ lạ lắm. Anh đành phải mang đồ ăn về cho cô ấy……」

Khi Saito nói với vẻ bối rối, Siesta vẫn giữ nguyên nụ cười rồi giẫm lên chân cậu.

「Thật là khó xử nhỉ.」

「Sie, Siesta?」

Có vẻ như cô ấy đang tức giận. Nụ cười vẫn còn trên môi càng làm nổi bật cơn thịnh nộ một cách băng giá của Siesta.

「Hêê. Cô ấy bỗng nhiên trở nên yêu quý anh. Cô tiểu thư quý tộc kiêu hãnh Vallière đó với anh Saito. Em thật sự rất tò mò không biết anh Saito đã làm gì để khiến cô ấy quý anh đến vậy nhỉ.」

Vừa cười, Siesta vừa ấn mạnh chân lên chân Saito. Saito kêu lên đau đớn.

「Anh không làm gì cả! Cô ấy thật sự bỗng dưng trở nên kỳ lạ!」

「Thật vậy sao?」

「Ừm…… Giống như cô ấy đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy.」

Siesta nghiêm mặt lại và bắt đầu suy nghĩ.

「Nói mới nhớ, em từng nghe nói có loại thuốc ma thuật có thể thay đổi tâm trí người khác……」

「Thuốc ma thuật?」

「Đúng rồi. Em không phải là Ma pháp sư nên không rõ lắm, nhưng có thể đó là…… Cơ mà, cô Vallière không thể nào lại đi uống thứ đó được……」

Saito nhớ lại chuyện tối hôm qua. Thái độ của Louise thay đổi hoàn toàn sau khi cô ấy bước vào phòng của Montmorency và…… kéo tấm chăn che cậu ra khỏi giường.

Lúc đó, thái độ của Louise thay đổi nhanh chóng…… Trước đó, Louise có làm gì không nhỉ?

A.

Phải rồi, cô ấy đã nói 「Phù! Chạy làm khát quá!」 và uống một hơi cạn thứ gì đó. Là rượu trên bàn!

Phải chăng? Có phải là nó không?

Trong đầu Saito, mối nghi ngờ về chai rượu trong phòng Montmorency ngày càng lớn.

Y Y Y

Saito nắm chặt tay Montmorency khi cô vừa ra khỏi phòng ăn. Guiche đứng bên cạnh hét lên.

「Này! Cậu định làm gì Montmorency của tớ vậy?」

Tuy nhiên, Montmorency không phàn nàn mà mặt lại tái xanh. Bình thường cô ấy sẽ không có biểu hiện như vậy. Montmorency còn kiêu ngạo hơn cả Louise, chắc chắn sẽ nổi cáu vì bị một tên dân thường nắm tay. Điều đó có nghĩa cô ấy đang cảm thấy có lỗi với Saito về điều gì đó. Chắc chắn nó liên quan đến sự thay đổi đột ngột của Louise.

「Này Montmo.」

Saito trừng mắt nhìn Montmorency.

「Cái, cái gì……?」

Cô ấy lảng tránh ánh mắt với vẻ không thoải mái. Còn không tức giận khi bị gọi là Montmo. Càng thêm khả nghi.

「Cô đã cho Louise uống cái gì?」

Ể, Guiche mặt đầy khó hiểu.

「Montmorency, em đã đãi Louise món gì sao?」

「Nàa Guiche. Cậu đã thấy sự thay đổi của Louise rồi đúng không? Một người dễ nổi giận như cô ấy không thể đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy được. Dù cậu có đần độn đến mấy thì cũng phải thấy điều này đáng ngờ chứ.」

Guiche khoanh tay suy nghĩ. Có vẻ như cậu ta cần thời gian để nhớ lại vì quá chậm hiểu. Cuối cùng khi nhớ ra chuyện tối qua, Guiche gật đầu.

「Đúng là như cậu nói. Louise không thể nào trở nên ngoan ngoãn như vậy được. Rồi sao?」

「Sao gì nữa! Nè nhé Montmo! Louise đã uống ly rượu trong phòng cô và trở nên kỳ lạ! Chuyện này là sao?」

「Đó là rượu tớ mang tới! Không có gì đáng nghi trong đó cả!」

Nói đến đó, Guiche nhận ra có gì đó không bình thường với Montmorency. Cô ấy cắn môi chặt, mồ hôi lạnh chảy dọc trán.

「Montmorency! Đừng nói là trong rượu đó……」

「Cô ấy tự ý uống đấy chứ!」

Montmorency không chịu nổi nữa, hét lên.

「Nói cho cùng thì tại anh đấy!」 Cô chỉ vào Guiche và ấn ngón tay vào mũi cậu ta. Cô ấy đang phản công. Saito và Guiche nhìn Montmorency với vẻ sửng sốt.

「Tại anh cứ ngoại tình hoài nên em mới phải làm vậy!」

「Cô đã cho gì vào rượu?」

Saito đã hiểu ra. Montmorency đã bỏ thứ gì đó vào rượu để Guiche uống. Nhưng Louise đã xông vào phòng và uống cạn nó mất rồi.

Montmorency lúng túng vặn vẹo người một lúc, nhưng có vẻ như đã đầu hàng trước ánh mắt trừng trừng của Guiche và Saito. Tuy vậy, cô vẫn nói với giọng bình thản, không chút hối lỗi.

「…… Là tình dược.」

「TÌNH DƯỢC ÁÁÁ!」

Guiche và Saito cùng hét lên. Montmorency vội vàng lấy tay bịt miệng họ lại.

「Đồ ngốc! Đừng có hét to lên coi!…… Đó là thứ bị cấm đấy.」

Saito gỡ tay Montmorency ra khỏi miệng và hét lên.

「VẬY THÌ ĐỪNG CÓ BỎ THỨ ĐÓ VÀO CHỨ! MAU LÀM GÌ ĐÓ VỚI LOUISE ĐI!」

Y Y Y

Montmorency, Saito và Guiche đang đau đầu trong phòng của Montmorency. Montmorency miễn cưỡng giải thích cho hai người. Cô đã làm tình dược để ngăn Guiche ngoại tình. Khi vừa cho nó vào ly của Guiche thì Saito và Louise xông vào phòng…… Sau đó mọi chuyện diễn ra đúng như Saito tưởng tượng. Louise đã uống cạn nó. Saito kêu lên.

「Làm gì đó đi chứ!」

「…… Có sao đâu. Được yêu thì có gì phải phiền lòng chứ?」

Guiche, người vẫn im lặng đến lúc đó, nắm tay Montmorency với gương mặt ửng đỏ.

「Montmorency, em quan tâm anh đến vậy sao……」

「Hứ! Không nhất thiết phải là anh đâu! Hẹn hò chẳng qua chỉ là cách giết thời gian thôi. Em chỉ không thích bị phản bội!」

Montmorency đỏ mặt, quay đi. Đúng là một nữ quý tộc kiêu hãnh của Tristain. Thật là một sự kiêu ngạo đáng nể.

「Anh làm sao có thể ngoại tình được chứ! Anh là người phục vụ trung thành suốt cuộc đời của em mà!」

Guiche ôm chặt lấy Montmorency. Rồi cậu ta cố nắm lấy má cô và định hôn. Có vẻ như Montmorency cũng không phản đối, cô nhắm mắt lại.

「Hai người để sau đi.」

Saito kéo cả hai ra.

「Cậu thật là vô duyên!」

「Thôi nào! Mau làm gì đó với Louise đi!」

「Rồi nó sẽ hết thôi.」

「Hết là khi nào?」

Montmorency nghiêng đầu.

「Tùy người, có thể là sau một tháng, hoặc sau một năm ……」

「Em định cho anh uống thứ đó thật sao?」

Ngay cả Guiche cũng tái mặt.

「Làm sao tôi đợi lâu thế được. Ngay lập tức! Làm gì đó đi!」

Saito áp sát mặt vào Montmorency.

「Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ pha thuốc giải, đợi một chút!」

「Làm nhanh lên. Nào, làm đi. Làm ngay bây giờ.」

「Nhưng để làm thuốc giải, tôi cần một loại thuốc bí mật đắt tiền, mà tôi đã dùng hết để làm tình dược rồi. Vậy phải làm sao đây?」

「Thế thì gay go rồi. Không phải tự hào gì, nhưng tớ cũng không có tiền.」

「Không có tiền á? Các cậu là quý tộc mà!」

Khi Saito hét lên như vậy, Guiche và Montmorency nhìn nhau.

「Dù là quý tộc, chúng tớ vẫn chỉ là học sinh thôi mà.」

「Lãnh địa và tiền bạc đều thuộc về cha mẹ ở quê nhà mà.」

「Vậy thì gọi về nhà bảo họ gửi tiền đi.」

Saito trừng mắt nói với cả hai. Guiche giơ ngón trỏ lên, bắt đầu giải thích một cách nghiêm túc.

「Này cậu. Trên đời có hai loại quý tộc. Quý tộc không có duyên với tiền và quý tộc thân thiết với tiền. Ví dụ như gia tộc de Montmorency của Montmorency thất bại trong việc khai hoang đất đai nên gặp khó khăn trong quản lý lãnh địa……」

Montmorency tiếp lời.

「Hoặc như gia tộc de Gramont của Guiche, tiêu xài hoang phí khi xuất chinh……」

「Như vậy, những quý tộc không có duyên với tiền được hình thành. Không phải tự hào gì, nhưng một nửa quý tộc trên đời chỉ đủ sức duy trì dinh thự và lãnh địa thôi. Cậu là thường dân nên không hiểu đâu, nhưng việc bảo vệ danh dự và lòng tự hào của quý tộc cũng khá vất vả đấy.」

Bọn này vô dụng thật. Saito gục xuống. Bất đắc dĩ, cậu đành lục lọi túi áo khoác và quần jean. Bên trong có những đồng tiền vàng mà Henrietta đã cho, leng keng leng keng. Cậu để một nửa trong phòng Louise và mang theo một nửa.

「Thế này đủ không?」

Cậu đổ hết lên bàn.

「Uôô! Sao cậu lại có nhiều tiền thế!」

Nhìn đống tiền vàng chất đống trên bàn, Montmorency thở dài.

「Tuyệt quá. Có đến 500 ecu đấy.」

「Đừng hỏi nguồn gốc. Nghe này, dùng số tiền này mua thuốc bí mật đắt tiền gì đó và giải quyết vấn đề vào ngày mai.」

Montmorency miễn cưỡng gật đầu.

Y Y Y

Khi trở về phòng với chiếc túi nhẹ hơn, Saito thấy có điều gì đó kỳ lạ. Căn phòng ngập trong khói và mùi thơm ngọt ngào, như thể ai đó vừa hút thuốc vậy. Louise đang ngồi giữa phòng, đốt hương.

「Này, có chuyện gì vậy? Hương này là gì thế?」

Khi Saito hỏi vậy, Louise nhìn cậu với ánh mắt như sắp khóc.

「Anh đi đâu vậy……」

Saito nhận ra trang phục của Louise. Cô ấy không mặc váy.

「Em không muốn ở một mình……」

Louise nhìn lên Saito với vẻ hờn dỗi và giọng như sắp khóc. Có vẻ cô cảm thấy cô đơn nên đã đốt hương.

「Xin, xin lỗi……」

Sao cô ấy không mặc váy vậy! Khi cố tình nhìn sang chỗ khác, Saito lại nhận ra một sự thật kinh hoàng hơn. Lou, Louise, Louise Françoise, cô ấy không chỉ không mặc váy, mà còn…… không mặc cả quần lót.

Qua khe hở của chiếc áo sơ mi, có thể thấy đường cong hông của cô. Không có dấu hiệu của bất kỳ loại đồ lót nào.

Saito bắt đầu run rẩy.

「Cô, cô, cô, mau, mau, mau, mặc quần vào đi!」

Cậu quay mặt đi và hét lên trong run rẩy.

「EM, EM KHÔNG MẶC ĐÂU!」

「Tại sao? Nếu được thì cho tôi biết lý do đi!」

「Em không gợi cảm. Em biết mà. Vì vậy, dù em nằm bên cạnh, Saito cũng không làm gì cả. Em không chịu nổi chuyện đó.」

Louise nói một mạch với giọng như sắp khóc.

「Vây, vậy ý cô là, nếu tôi đột nhiên đẩy cô xuống và làm mấy chuyện kiểu đó thì…… thế là được sao?」

「Không, không được……」

「Phải không? Tôi biết mà.」

「Nhưng, nhưng em sẽ nhắm mắt làm ngơ một chút. Nếu chỉ khoảng một tiếng thôi, em sẽ coi như không biết gì hết.」

Tôi nghĩ nếu nói vậy thì chẳng còn gì gọi là 「làm ngơ」 nữa…… Có vẻ Louise đã hoàn toàn mất bình tĩnh rồi.

Louise kéo mép áo sơ mi xuống, che phần trước và đứng dậy. Đôi chân trần mảnh mai của cô đập vào mắt Saito. Trong lồng ngực cậu, tiếng chuông báo động như ở các nút giao cắt đường sắt vang lên ầm ầm.

Louise nhảy vào lòng Saito. Mái tóc cô toả ra mùi hương ngọt ngào giống như mùi hương trong phòng. Có vẻ cô còn xịt cả nước hoa lên người, thứ mà bình thường không thèm dùng tới.

Louise vùi mặt vào áo khoác của Saito và run rẩy.

「Em rất cô đơn đấy…… đồ ngốc……」

Hai tay Saito vươn về phía cơ thể Louise.

Cậu suýt nữa đã ôm chặt lấy cô.

Saito cắn môi. Cắn thật mạnh. Cơn đau làm cậu tỉnh táo lại.

Louise hiện giờ…… không phải Louise mà cậu biết. Cô ấy đang đánh mất bản thân vì tình dược. Saito rất thích Louise, đến mức muốn bảo vệ cô mãi mãi…… Nhưng chính vì vậy, cậu không thể ôm Louise lúc này. Nếu làm vậy, cậu sẽ không thể kiềm chế được nữa. Chắc chắn cậu sẽ nuốt chửng Louise như một con dã thú.

Chính vì yêu nên không được phép làm vậy.

Saito nắm lấy đôi vai Louise bằng đôi tay run rẩy. Rồi nhìn vào mắt cô, cố gắng nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.

「Louise……」

「Saito……」

「À, cô biết không? Bây giờ cô đang bị thuốc làm cho mất bình tĩnh đấy.」

「Thuốc……?」

Louise ngước nhìn Saito với đôi mắt ướt át.

「Phải đấy. Vì vậy, bây giờ cô không phải là cô. Nhưng đừng lo, tôi sẽ tìm cách giải quyết, được chứ?」

「Không phải do thuốc đâu.」

Louise nhìn thẳng vào Saito.

「Cảm xúc này không phải do thuốc. Bởi vì khi em nhìn chằm chằm vào Saito, tim em đập thình thịch. Không chỉ vậy…… em còn cảm thấy khó thở và không thể kiểm soát được. Em biết. Đây là……」

「Không, không phải đâu. Tôi cũng, kiểu, ước gì là vậy, nhưng thật sự không phải đâu. Đó là tình dược. Họ nói rằng thuốc giải sẽ được làm xong vào tối mai, nên hãy đợi đến lúc đó nhé. Dù sao thì bây giờ cô nên đi ngủ đi. Được chứ?」

Louise lắc đầu.

「Em không hiểu. Em không quan tâm. Em chỉ muốn anh ôm thôi. Nếu không em sẽ không ngủ đâu.」

「Nếu tôi ôm cô, cô sẽ ngủ chứ?」

Louise gật đầu. Saito bế Louise lên giường. Cậu nằm xuống bên cạnh, sát bên cô. Louise bám chặt lấy cậu như mọi khi.

「Đừng đi đâu cả. Đừng nhìn những con nhỏ khác. Chỉ được nhìn mỗi em thôi.」

Cô lặp đi lặp lại như một câu thần chú.

Saito gật đầu.

「Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ ở đây mãi mà.」

「Thật chứ?」

「Ừm. Vậy nên hãy ngủ đi. Hiểu chưa?」

「Vâng…… Nếu anh Saito bảo em ngủ thì em sẽ ngủ. Vì em không muốn bị ghét.」

Nhưng Louise đã không ngủ. Cô cựa quậy, mặt đỏ bừng, và đưa mặt lại gần cổ Saito. Cậu tự hỏi cô đang cố làm gì, thì Louise bắt đầu hôn lên cổ cậu. Một luồng điện chạy dọc sống lưng Saito.

「Ho, hooaaaaaaaaa……」

Saito run rẩy co giật. Rồi Louise bắt đầu mút mạnh vào da cậu.

「Louise! Louise!」

Nếu cô ấy không dừng lại, cậu cảm giác mình sẽ chết mất. Nhưng Louise không dừng. Với đôi má ửng đỏ, cô nhìn chằm chằm vào chỗ mình vừa hôn mạnh. Nó đỏ lên như bị côn trùng đốt.

Khi nhận ra điều đó, Louise bắt đầu mê mải để lại dấu ấn trên da Saito.

「Louise, dừng lại đi! Tôi sắp…… Tôi sắp…… Aa!」

Cậu cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung. Louise rời môi ra và lẩm bẩm giận dữ.

「Không được. Em không dừng đâu. Saito là của em. Vì vậy, em sẽ để lại nhiều dấu như thế này để cho mọi người biết anh là của em, để những con nhỏ khác không thể lấy anh đi.」

Sau đó, Saito trải qua khoảng thời gian mà theo một nghĩa nào đó có thể gọi là một cực hình. Những dấu hôn Louise để lại không chỉ ở cổ mà còn lan xuống ngực cậu. Số lượng lên đến hàng chục.

Khi Saito run rẩy, co giật và gần như ngất đi, Louise rời môi khỏi ngực cậu và nghiêng cằm, như thể muốn cho Saito thấy cổ mình.

「Để lại dấu trên người em nữa.」

「Nhưng, nhưng mà……」

Cổ Louise trắng muốt và mảnh mai hiện ra trước mắt cậu.

「Nếu anh không làm, em sẽ không ngủ đâu.」

Không còn cách nào khác. Saito nhắm mắt lại và đưa môi đến gần cổ Louise. Chạm vào. Một tiếng thở dài thoát ra từ môi Louise. Saito cảm thấy mình sắp chết khi nghe tiếng thở dài ngọt ngào như vậy.

Với sự căng thẳng tột độ, cậu mút lấy làn da Louise, mịn như món đồ sứ.

「Hưmm……!」

Có vẻ Louise cũng rất căng thẳng, cô kêu lên một tiếng rồi gục xuống.

Có vẻ cô ấy đã ngất đi. Và sau một lúc, Louise bắt đầu ngáy nhẹ.

Vết đỏ trên cổ Louise do Saito để lại thật chói mắt. Nó đỏ lên trên làn da trắng như tuyết, như thể có ai rắc một mảnh dâu tây lên đó vậy.

Saito thở hổn hển, tự nhủ với bản thân nhiều lần. Nếu không làm vậy, cậu cảm thấy mình có thể nhảy xổ vào Louise đang ngủ bên cạnh bất cứ lúc nào.

‘Bình tĩnh lại! Louise chỉ đang mất bình tĩnh vì thuốc thôi!’

Khi uống thuốc giải, cô ấy sẽ trở lại thành Louise xấc xượt và không dễ thương như mọi khi!Lúc đó Saito nhận ra Louise đang nắm chặt thứ gì đó.

Đó là chiếc mặt dây chuyền mà Saito đã mua cho cô ở phố. Cô nắm chặt nó như thể đó là thứ rất quan trọng. Nhìn thấy vậy, Saito càng cảm thấy yêu thương và không thể kiềm chế được.

Thật tệ. Louise thật là…… Thật không công bằng khi cô ấy dễ thương đến vậy.

Vô tình Saito đưa tay về phía Louise, nhưng cậu tự tát vào tay mình. Cậu không có quyền làm gì với Louise lúc này. ‘Không được đâu Saito. Phải kiềm chế.’

Dù sao thì, Louise đã trở nên như thế này vì cậu đã cho Siesta mặc bộ đồng phục thủy thủ đó…… Nên đây là lỗi của cậu.

‘Mình thật là tồi tệ,’ Saito nghĩ vậy. ‘Cứ làm những chuyện thu hút sự chú ý của con gái……’

Siesta. Phải rồi, Siesta.

Aa, Siesta, người luôn khiến cậu cảm thấy an tâm khi ở bên. Cô ấy cũng rất tuyệt.

Và Louise, người khiến tim cậu đập nhanh khi ở gần.

‘Aa, mình thích ai hơn nhỉ?’

Thật là một nỗi băn khoăn xa xỉ. Khi còn ở Trái Đất, cậu chưa từng tưởng tượng ra được nỗi băn khoăn như vậy.

Khi nghĩ về những điều đó và nhìn khuôn mặt ngủ của Louise như thế…… Cậu bắt đầu nghĩ rằng không về lại thế giới cũ mà ở lại đây cũng không sao.

Khi Louise trở thành Nữ quan trực thuộc của Henrietta và khó có thể bay về Phía đông…… Cậu đã thất vọng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui.

Bởi vì, cậu có thể ở bên cạnh Louise mà.

Aa, Trái Đất, Siesta và Louise. Cả ba xoay mòng mòng quanh đầu Saito và khiến cậu trở nên chóng mặt.

Cậu tự hỏi rốt cuộc chuyện gì rồi sẽ xảy đến bản thân mình. Cuối cùng thì vào một ngày nào đó, cậu cũng phải tự quyết định mà thôi.

Có lẽ, đó là một tương lai không xa.

Y Y Y

Chiều hôm sau, Saito đang ôm đầu trong phòng của Montmorency. Cậu đã cố gắng để Louise ở lại phòng và đến đây nhưng……

「Không thể làm thuốc giải sao?」

Saito ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Montmorency và nói. Bên cạnh, Guiche đang đặt tay lên cằm với vẻ mặt nhăn nhó.

Hôm nay, Montmorency và Guiche đã ra phố đến tiệm thuốc bí mật để tìm kiếm loại thuốc bí truyền cần thiết cho việc pha chế thuốc giải nhưng……

「Không còn cách nào khác! Nó đã bán hết rồi!」

「Vậy khi nào mới có được?」

「Về chuyện đó…… Có vẻ như không thể nhập hàng được nữa.」

「Ý gì vậy chứ?」

「Loại thuốc bí truyền đó là nước mắt của Thủy tinh linh sống ở hồ Lagdorian nằm giáp biên giới với Gallia…… Nhưng gần đây, có vẻ như họ đã mất liên lạc với các Thủy tinh linh sống tại đó.」

「Cái gì cơ?!」

「Nói cách khác, chúng ta không thể có được thuốc bí truyền.」

「Vậy phải làm sao với Louise đây?!」

「Có sao đâu. Được yêu thế thì có gì mà phải lo lắng chứ. Cậu không thích Louise à?」

Guiche nói vậy, nhưng Saito không đồng ý.

「Được yêu thương bởi loại thuốc như vậy thì có gì vui. Đó không phải là cảm xúc thật của Louise. Tớ muốn Louise trở lại bình thường càng sớm càng tốt.」

Nhưng…… Montmorency chỉ cau mày. Guiche cũng lắc đầu như thể chẳng còn cách nào khác. Saito im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nắm chặt nắm đấm như thể đã quyết tâm.

「Vậy Thủy tinh linh đó ở đâu?」

「Tôi đã nói rồi mà. Ở hồ Lagdorian.」

「Nếu không liên lạc được, thì chúng ta đến đó không phải là được sao?」

「Ểểểể?! Thế còn việc đi học ở trường thì sao?! Hơn nữa, Thủy tinh linh hiếm khi xuất hiện trước con người, và họ cực kỳ mạnh đấy! Nếu làm họ tức giận thì sẽ rất nguy hiểm!」

「Mặc kệ. Chúng ta sẽ đi.」

「Tôi tuyệt đối không đi đâu!」

Saito khoanh tay.

「Vậy thì không còn cách nào khác. Tôi sẽ tham khảo ý kiến Công chúa, à không, bây giờ là Vương nữ nhỉ? Dù sao cũng được, tóm lại là tôi sẽ xin lời khuyên từ cô ấy về loại tình dược. Chắc chắn đó là thứ bị cấm phải không? Là thứ không được phép làm. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi báo cáo với Vương nữ ha?」

Mặt Montmorency tái xanh.

「Muốn ăn cơm tù không, Montmo?」

「Tôi hiểu rồi! Chúng ta sẽ đi! Đi là được chứ gì! Thiệt tìnhhh!」

「Hừmm, đúng là chúng ta không thể để Louise trong tình trạng đó mãi được. Nếu thấy thái độ đó của cô ấy, mọi người có thể sẽ sớm phát hiện ra chuyện tình dược mất.」

Guiche gật đầu mạnh.

「Đừng lo, hỡi người anh yêu. Anh cũng sẽ đi cùng em mà.」

Nói rồi Guiche choàng tay qua vai Montmorency, nhưng cô nàng lại tránh đi.

「Chẳng an ủi được gì cả. Anh yếu xìu.」

Sau đó, ba người bàn bạc về chuyến đi.

Vì càng sớm càng tốt nên họ quyết định khởi hành vào sáng sớm ngày mai. Họ cũng quyết định mang Louise theo vì nếu để cô ấy một mình thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Hàa, đây là lần đầu tiên em trốn học đấy, Montmorency thở dài.

「Có gì đâu, anh còn chưa đến lớp được một nửa số buổi học trong năm nay nữa kìa? Kể từ khi Saito đến chẳng hiểu sao ngày nào đối với anh cũng là một chuyến phiêu lưu vậy! Ahaha!」 Guiche cười lớn, trông cậu có vẻ như không hề phiền lòng chút nào.

Truyện Chữ Hay