Thầy Colbert năm nay đã 42 tuổi, làm việc tại Ma pháp Học viện Tristain được 20 năm. Ông là một Ma pháp sư với biệt danh 『Rắn Lửa』. Sở thích của ông, hay nói đúng hơn là lẽ sống của ông, là nghiên cứu và phát minh. Ông phát hiện thứ gì đó từ cửa sổ phòng thí nghiệm và nhanh chóng chạy ra ngoài khi thấy nó được kéo bởi một con rồng đến quảng trường của Ma pháp Học viện. Thứ đó đã kích thích trí tò mò mạnh mẽ của Colbert. 「Này cậu! Đây, đây là cái gì vậy? Nếu không phiền, thì nói cho tôi nghe với.」
Saito, người đang đứng quan sát công việc hạ nó xuống mặt đất, nở một nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy Colbert.
「Thật may quá. Em có chuyện muốn thảo luận với thầy.」
「Với tôi ư?」
Colbert ngạc nhiên. ‘Rốt cuộc, cậu bé dân thường này là ai vậy? Hôm đó, cô Vallière đã triệu hồi cậu, một Sử ma trong truyền thuyết, 『Gandálfr』.’ Đến từ Rub’ al Khali, cậu là người duy nhất từng khen ngợi phát minh của Colbert là 『tuyệt vời』……
「Đây gọi là 『Máy bay』. Ở thế giới của em, chúng bay lượn quanh trời thường xuyên.」
「Nó có thể bay sao! Thật là tuyệt vời!」
Colbert tò mò nhìn quanh chiếc Không Chiến Zero.
「Ồ! Đây có phải là cánh không? Nó không đập cánh như chim à! Còn cái quạt gió này là gì?」
「Đó là cánh quạt. Nó quay để đẩy máy bay tiến lên.」
Khi Saito trả lời, Colbert mở to mắt và tiến gần Saito.
「Ra vậy! Nó quay để tạo ra sức gió! Thật là tuyệt vời! Vậy cho tôi xem nó bay đi! Tôi không thể kìm nén sự tò mò này được nữa!」
Saito gãi đầu với vẻ bối rối.
「À…… để cánh quạt quay, chúng ta cần xăng.」
「Xăng là gì?」
「Đó là thứ mà em định thảo luận với thầy. Nhớ không, thầy đã dạy về phát minh của thầy trong lớp bữa trước?」
「Ý cậu là con rắn vui vẻ?」
「Đúng vậy! Thầy đã dùng dầu để làm nó hoạt động, phải không?」
「Đúng, cậu cần loại dầu đó à! Đơn giản thôi!」
「Không, em nghĩ dầu đó không phù hợp. Phải là xăng.」
「Xăng? Hmm…… Có nhiều loại dầu khác nhau mà.」
Saito nhận ra đội kỵ sĩ rồng đang nhìn mình với vẻ cười cợt. Guiche tiến lại gần và thì thầm vào tai Saito.
「Xin lỗi vì cắt ngang, nhưng cậu cần trả tiền vận chuyển cho họ.」
「Họ cũng là quý tộc mà. Sao họ cứ nhắc đến tiền hoài.」
「Quân nhân thường nghèo mà.」
Saito mỉm cười với Colbert.
「Thầy ơi, trước tiên, thầy có thể trả giúp em tiền vận chuyển được không ạ?」
Y Y Y
Phòng thí nghiệm của Colbert nằm ở một góc giữa tòa tháp chính và tháp lửa. Đó là một căn lều cũ kỹ.
「Lúc đầu, tôi nghiên cứu trong phòng của mình, nhưng nghiên cứu thường gây ra tiếng ồn và mùi khó chịu. Sau đó không lâu, những người sống cạnh phòng tôi lên phàn nàn.」
Colbert giải thích khi mở cửa cho Saito.
Trên giá gỗ có các chai hóa chất, ống nghiệm và nhiều loại thuốc bí truyền. Bên cạnh đó là một tủ sách lớn đầy sách. Có các mô hình hành tinh làm từ giấy da dán lên quả cầu và bản đồ. Trong lồng có rắn, thằn lằn và những loài chim lạ chưa từng thấy. Một mùi hôi kỳ lạ, không biết là bụi hay mốc, tràn ngập trong không khí. Saito vô thức bịt mũi.
「Mùi này cậu sớm sẽ quen thôi. Nhưng những cô gái lại không thể quen được, nên đến giờ tôi vẫn độc thân.」
Colbert ngồi xuống và ngửi mùi xăng trong cái chai lấy từ thùng nhiên liệu của Không Chiến Zero. Xăng này đã được bảo vệ bằng ma pháp 『Cố định hóa』, nên không có biến đổi hóa học.
「Chưa từng ngửi thấy mùi này. Nó tỏa mùi ngay cả khi không được đun nóng…… Dễ bay hơi quá. Sức mạnh của nó khi nổ chắc chắn rất lớn.」
Colbert ghi chép nhanh chóng trên tấm giấy da gần đó.
「Nếu tạo ra loại dầu giống như vậy, máy bay này sẽ bay đúng không?」
Saito gật đầu.
「Chắc là vậy…… Miễn là nó không bị hỏng.」
「Thú vị! Điều chế nó sẽ khó, nhưng tôi sẽ thử!」
Colbert bắt đầu lẩm bẩm, lấy ra các loại thuốc bí truyền và đốt đèn cồn.
「Cậu là Saito, đúng không?」
Saito gật đầu.
「Cậu nói rằng ở quê hương cậu, máy bay này bay thường xuyên? Vùng đất phương Đông do Elf cai trị có lẽ sở hữu công nghệ vượt trội so với Halkeginia.」
Saito không biết nên nói gì, nhưng không muốn nói dối người đã nhận điều chế xăng và trả tiền vận chuyển giúp mình.
「Thầy ơi, thực ra em không phải người của thế giới này. Em và chiếc máy bay này, cũng như thanh trượng hủy diệt của Fouquet, đều đến từ một thế giới khác.」
Colbert dừng lại.
「Cậu nói gì cơ?」
「Em đến từ một thế giới khác.」
Colbert nhìn Saito chăm chú, rồi gật đầu hiểu biết.
「Hiểu rồi.」
「Thầy không ngạc nhiên sao?」
「Tất nhiên là ngạc nhiên. Nhưng cũng có thể lắm. Hành động và lời nói của cậu hoàn toàn khác với thế giới này. Rất thú vị.」
「Thầy là một người kỳ lạ.」
Colbert lẩm bẩm.
「Mọi người thường gọi tôi là người kỳ lạ, thậm chí tôi vẫn chưa lấy được vợ. Nhưng mà, tôi có một niềm tin.」
「Niềm tin?」
「Đúng vậy. Quý tộc ở Halkeginia chỉ xem ma pháp chỉ như công cụ……, một công cụ để dễ dàng sử dụng, chẳng khác gì cái chổi để quét nhà vậy. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Ma pháp có thể thay đổi tùy theo cách sử dụng. Vì vậy, tôi không ngại thử nghiệm nhiều cách khác nhau để khai thác triệt để công dụng của chúng mà không tuân theo quy luật tự nhiên.」
Colbert gật đầu và tiếp tục nói.
「Nhìn cậu, niềm tin của tôi càng mạnh mẽ hơn. Hừm, một thế giới khác à! Quy luật của Halkeginia không phải quy luật duy nhất tồn tại! Thật thú vị! Đây chẳng phải là điều rất thú vị sao! Sẽ có một phát kiến mới! Nó sẽ thêm một trang mới vào nghiên cứu ma pháp của tôi. Vì vậy, cậu Saito. nếu có gì khó khăn, hãy tìm tôi. Colbert 『Rắn Lửa』 luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu.」
Y Y Y
Ngồi trong buồng lái của chiếc Không Chiến Zero tại quảng trường Austri, Saito kiểm tra các bộ phận. Mỗi khi chạm vào cần lái hay công tắc, rune của Gandálfr trên tay trái cậu lại sáng lên và truyền thông tin về tình trạng của các bộ phận vào đầu cậu.
Cần lái điều khiển các cánh và đuôi của máy bay thông qua dây cáp. Khi Saito nhấn vào thanh điều khiển chân, bánh lái đuôi cũng di chuyển.
Khi bật công tắc mục tiêu, một vòng tròn và dấu thập hiện trên kính. Máy phát điện trên máy bay vẫn hoạt động. Dấu ấn Gandálfr chỉ cho cậu cách sử dụng và cấu tạo của máy bay. Saito mỉm cười.
Derfflinger, thanh kiếm đặt kế cậ, nói với giọng đùa cợt.
「Cộng sự, thứ này có bay được không vậy?」
「Bay được.」
「Nếu vậy, thế giới cậu đến thật kỳ lạ.」
Một số học sinh tò mò nhìn Saito và Không Chiến Zero, nhưng nhanh chóng mất hứng thú và rời đi. Không nhiều quý tộc quan tâm đến nó như Colbert.
Một cô gái với mái tóc dài màu hồng xuất hiện.
Louise nhìn lần lượt Saito và chiếc máy bay.
Sau đó, cô tức giận chỉ ngón tay về phái cậu, rồi nói 「Cái gì đây?」
Saito nhìn lên từ buồng lái. 「Máy bay」, cậu nói, vẫn quay lưng với Louise.
「Xuống khỏi máy bay ngay.」
Louise ra lệnh với giọng giận dữ và đặt tay lên hông. Khi Saito tiếp tục kiểm tra, Louise nắm lấy cánh máy bay và lắc mạnh.
「Ta nói là xuống khỏi máy bay ngay!」
Saito thở dài và bước xuống, đứng trước Louise.
「Ngươi đã đi đâu?」
「Đi tìm kho báu.」
「Không xin phép ý kiến chủ nhân, nghĩ nghĩ gì mà làm vậy?」
Louise khoanh tay và nhìn Saito chằm chằm. Cô có quầng thâm dưới mắt.
「Không phải cô đuổi tôi rồi sao?」
Khi Saito hỏi vậy, Louise cúi đầu và nói với giọng nghẹn ngào như sắp khóc.
「Không, không cho cơ hội để giải thích quả là bất công cho ngươi. Nếu có gì muốn nói, nói ngay giờ đi.」
「Tôi không làm gì cả. Chuyện với Siesta, cô ấy sắp ngã và tôi nhanh chóng đỡ, nhưng rồi cũng ngã theo. Mọi chuyện cô thấy chỉ là tai nạn.」
Siesta hứng lên và bắt đầu cởi đồ, nhưng vì danh dự của Siesta, Saito không thể kể chi tiết.
「Không có gì thật sao?」
「Đúng vậy. Cô nghĩ gì vậy? Siesta và tôi chẳng có gì cả. Sao cô lại tức giận? Chuyện gì xảy ra giữa tôi với Siesta cũng chẳng liên quan tới cô.」
Saito nói. Suy cho cùng, Louise cũng chỉ coi cậu như Sử ma mà cô triệu hồi. Sự tử tế của cô chỉ là lòng thương của mình đối với động vật mà thôi.
「Nói là không liên quan nhưng mà, cũng có chứ.」
「Liên quan gì?」
Louise nhìn Saito. Cô khẽ rên u~~~~ trong miệng.
Cô kéo tay áo cậu. Lẩm bẩm điều gì đó như là xin lỗi ta đi, hay là trong khi ta đang tỏ ra lo lắng nhưng ngươi lại trông hách dịch như vậy. Saito không nhìn Louise, chỉ chăm chú vào máy bay.
Louise cảm thấy thất vọng vì hiểu lầm của mình. Cô đã nhốt mình trong phòng, không ra ngoài suốt thời gian qua.
Buồn bã, Louise dùng chiêu cuối. Cô bật khóc. Những giọt nước mắt to như ngọc trai lăn xuống má.
「Anh đã đi đâu cả tuần rồi. Đồ ngốc, tôi ghét anh.」
Louise khóc nức nở, lau nước mắt bằng tay.
「Đừng khóc.」
Saito hoảng hốt đặt tay lên vai Louise. Cô khóc mạnh hơn.
「Tôi ghét anh. Ghét lắm.」
Khi đó, Kirche và các bạn của cô xuất hiện. Họ cầm chổi và giẻ lau, bị phạt vì trốn học. Saito không phải quý tộc hay học sinh nên không liên quan.Guiche cười khi nhìn Louise khóc và Saito an ủi cô.
「Sao cậu ta lại dám làm chủ nhân của mình khóc vậy chứ?」
Kirche nhìn họ một cách nhàm chán.
「Họ làm lành rồi à? Chán thật.」 Cô lẩm bẩm.
Tabitha chỉ vào họ.
「Sau cơn mưa trời lại sáng.」 Cô nói.
Y Y Y
Đêm đó……, Louise nằm trên giường, ôm chặt chiếc gối. Saito cởi chiếc áo khoác mỏng của cậu ra. Cởi hết cả quần áo dơ, rồi mặc một bộ đồ mới trong căn phòng như thể đó là chuyện bình thường. Cậu nhìn qua Louise, trông cô có vẻ như đang dùng hết tâm trí của mình để đọc sách vậy. Saito nhìn quanh phòng Louise sau hơn một tuần xa cách. Bát đĩa nằm lung tung trong phòng.
「Nghe nói cô nghỉ học suốt nhỉ.」
Saito nói khi nhớ lại lời Montmorency nói khi họ đi ngang qua nhau ở hành lang ký túc xá. Dạo này cô nghỉ học nhiều quá rồi đó, nhưng Louise có vẻ không quan tâm và lướt qua.
Louise nhìn cậu với ánh mắt giận dữ.
「Vậy thì có sao à.」
「Cô bị bệnh à?」
Saito lo lắng hỏi. Louise muốn nói rằng cô nghỉ học vì lo lắng cho cậu, nhưng lòng tự trọng ngăn cản cô lại. Cô trùm chăn kín đầu và nằm xuống. Saito gãi gãi đầu nhìn về phương đống rơm. Cậu nhận ra rằng cô đã không vứt nó đi, tự nhiên việc đó khiến cho Saito yêu mến Louise hơn nữa.
Y Y Y
Ba ngày trôi qua.
Colbert thức dậy khi nghe tiếng gà gáy. Ông đã ngủ quên. Suốt ba ngày qua, ông nghỉ dạy và ở lì trong phòng thí nghiệm.
Trước mặt ông là một cái bình đặt trên đèn cồn. Một ống thủy tinh kéo dài vào một cái cốc chứa chất xúc tác đã nguội.
Colbert hít mùi xăng từ Saito và thận trọng niệm chú 『Luyện kim』. Hình dung rõ mùi xăng, ông niệm chú vào cốc.
Một tiếng *bùm* vang lên, chất lỏng trong cốc biến thành màu nâu. Mùi xăng nồng nặc. Colbert bật cửa và lao ra ngoài.
Y Y Y
「Cậu Saito ơi! Cậu Saito ơi! Tôi làm được rồi! Tôi đã điều chế thành công!」
Colbert hớt hải chạy đến chỗ Saito đang kiểm tra Không Chiến Zero.
Ông chìa ra chai rượu chứa chất lỏng màu nâu. Saito mở nắp bình xăng trước mặt kính chắn gió. Nắp bị khóa nên Colbert dùng phép 『Unlock』. Saito đổ hai chai rượu xăng vào bình.
「Trước tiên, tôi đã phân tích thành phần loại dầu cậu đưa.」
Colbert nói với vẻ tự hào.
「Nó được làm từ hóa thạch vi sinh vật. Tôi đã tìm kiếm chất tương tự từ hóa thạch gỗ…… than đá. Tôi ngâm nó trong chất xúc tác đặc biệt và dùng phép 『Luyện kim』 trong nhiều ngày. Kết quả là……」
「Xăng.」
Colbert gật đầu và thúc giục Saito.
「Mau quay cánh quạt đi. Tôi háo hức đến mức cơn buỏn ngủ bị thổi bay luôn rồi.」
Saito ngồi vào buồng lái. Thông tin về cách khởi động động cơ tràn vào đầu cậu. Để khởi động, cần quay cánh quạt. Saito hỏi Colbert.
「Thầy có thể dùng ma pháp để quay cánh quạt không?」
「Không phải nó quay bằng lực đốt dầu sao?」
「Đầu tiên…… cần dùng tay để quay để khởi động động cơ. Không có công cụ, nên nhờ thầy quay bằng ma pháp.」
Colbert gật đầu. Saito điều chỉnh các bộ phận.
Cậu chuyển van nhiên liệu sang thùng chính.
Điều chỉnh các cần gạt tỷ lệ pha trộn, cánh quạt. Nhờ sức mạnh Gandálfr, tay cậu tự động thực hiện.
Mở cánh tản nhiệt. Đóng nắp bộ làm mát dầu.
Cánh quạt quay nặng nề nhờ phép của Colbert. Saito nhìn đúng thời điểm, nhấn công tắc đánh lửa bằng tay phải.
Cậu đẩy cần ga về phía trước bằng tay trái.
Âm thanh ầm ĩ phát ra, cánh quạt bắt đầu quay, động cơ khởi động. Máy bay rung lắc. *Vụt vụt vụt vụt.*
Nếu không phanh bánh xe, nó đã chạy mất.
Colbert nhìn đầy cảm xúc. Saito kiểm tra các đồng hồ áp suất dầu. Tất cả đều hoạt động tốt. Sau khi để động cơ chạy một lúc, Saito chuyển công tắc sang OFF.
Cậu nhảy ra khỏi buồng lái và ôm chầm lấy Colbert.
「Làm được rồi! Động cơ đã hoạt động!」
「Thật tuyệt! Nhưng tại sao không bay?」
「Xăng không đủ! Phải có ít nhất năm thùng.」
「Cần nhiều thế sao! Nhưng đã đi thì đi tới cùng! Làm thôi!」
Colbert trở lại phòng thí nghiệm, Saito tiếp tục bảo trì máy bay. Không có dụng cụ, cậu chỉ có thể lau chùi các bộ phận. Đang say mê, Louise đến gọi cậu.
「Đến giờ ăn tối rồi. Tối thế này mà ngươi còn làm gì?」
「Động cơ khởi động rồi!」
Saito vui mừng hét lên. Nhưng Louise có vẻ không quan tâm.
「Vậy à. Tốt cho ngươi nhỉ. Nhưng khởi động rồi thì sao?」
「Nó giúp tôi bay được! Bay được đó!」
「Bay rồi thì sao?」
Louise buồn bã hỏi.
Saito nói điều đã suy nghĩ suốt hai, ba ngày qua.
「Tôi muốn bay về phương đông.」
「Phương đông? Điên rồi. Ngươi định bay đến Rub’ al Khali thật à? Ngươi điên thật rồi!」
「Tại sao? 『Máy bay』 này là từ đó đến. Có thể có cách để trở về thế giới của tôi.」
Saito nói với giọng nhiệt huyết. Nhưng Louise không mấy quan tâm.
Buồn bã, Louise nói.
「Nhà người là Sử ma do ta triệu hồi. Không được tự ý làm gì hết. Chưa hết, còn năm ngày nữa là tới đám cưới của công chúa. Ta phải đọc sắc chỉ trong buổi lễ. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra lời nào hay.」
Saito chỉ gật đầu, mắt vẫn dán vào 『máy bay』. Cậu say mê đến mức không muốn rời xa nó.
Louise kéo tai Saito. Cô thấy khó chịu vì cậu không quan tâm đến mình.
「Có nghe ta nói không?」
「Nghe mà.」
「Nhìn là biết không nghe rồi. Giờ ngươi trông cứ như đang trên mây vậy. Không có tên Sử ma nào nghe lệnh chủ nhân mà lơ đãng như vậy cả!」
Louise kéo Saito về phòng.
Y Y Y
Louise mở cuốn 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 trước mặt Saito.
「Thử đọc sắc chỉ cô nghĩ ra đi.」
Louise ho nhẹ rồi bắt đầu đọc sắc chỉ mình nghĩ ra.
「Trong ngày đẹp trời này, nguyện cầu ánh sáng của tổ tiên, Louise Françoise le Blanc de la Vallière. Kính cẩn đọc sắc chỉ chúc phúc……」
Louise im lặng.
「Đọc tiếp đi.」
「Tiếp theo là cảm ơn lửa, nước…… Cảm ơn bốn nguyên tố lớn bằng lời thơ vần điệu,
nối tiếp nhau, nối tiếp nhau……」
「Cô cứ đọc tiếp đi, đừng có ngưng giữa chừng nữa.」
Louise mím môi nói.
「Chẳng nghĩ ra gì cả. Nếu ta là nhà thơ thì chắc chắn sẽ không rơi vào tình huống khó xử như này rồi. Ta không phải nhà thơ.」
「Có gì trong đầu cô nghĩ ra thì nói thôi.」
Louise cố gắng nghĩ ra lời thơ.
「Ừm, ngọn lửa rất nóng, nên hãy cẩn thận nhé.」
「『Nhé』 không dùng được trong thơ kiểu này đâu.」
「Ngươi im đi. Gió thổi, tiệm rượu làm ăn phát đạt.」
「Đọc tục ngữ làm gì?」
Louise không có tài làm thơ, cô chán nản ngả người lên giường, lẩm bẩm 「Đi ngủ đây.」
Cô thay đồ dưới lớp chăn và tắt đèn. Saito chui vào đống rơm, Louise gọi cậu.
「Ta đã bảo ngủ trên giường được rồi mà.」
Tim Saito đập mạnh. Được sao? Cậu hỏi, không có câu trả lời đáp lại, nhưng cậu biết rằng Louise sẽ nổi điên nếu cậu không lên giường ngủ cùng. Như thường lệ, cậu nhẹ nhàng chui vào mép giường.
Tưởng rằng Louise sẽ ngủ sớm, nhưng có vẻ cô vẫn còn thức.
Cô muốn nói chuyện với Saito về vấn đề gì đó.
「Nè, ngươi thật sự muốn đi phương đông?」
Louise hỏi.
「Ừm.」
Saito trả lời
「Nguy hiểm lắm. Elf ghét con người……」
「Nhưng bên kia có vùng đất con người ở, đúng không? Rub…… gì đó.」
「Nhưng tính cách họ khác chúng ta. Nguy hiểm lắm.」
Louise lo lắng không muốn Saito đi.
「Ngươi vẫn quyết định đi à?」
Saito suy nghĩ rồi trả lời.
「Bởi vì…… nơi đó có thể có cách tìm được đường về nhà.」
Louise nhích lại gần và đặt đầu lên ngực Saito.
「Chuyện gì vậy?」 Saito giật mình, nhưng sau đó một giọng nói giận dữ, cáu kỉnh vang lên. 「Chỉ là thay cái gối khác mà thôi.」 Sau đó Louise đặt tay lên ngực Saito. Những ngón tay mảnh khảnh dịu dàng của cô lướt trên người cậu.
Saito cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng. Louise nói với giọng ngượng ngùng.
「Đừng có hiểu lầm. Mặc dù ta làm như vậy thì không có nghĩa là ta thích ngươi đâu đấy.」
Rồi cô nói với giọng giận dữ thường ngày.
「Nếu ta cấm thì ngươi vẫn sẽ đi chứ?」
Saito im lặng. Louise thở dài, lẩm bẩm, đúng vậy nhỉ.
「Nơi này……, không phải thế giới của ngươi. Nên là ngươi muốn về nhỉ.」
Mái tóc của Louise tỏa ra mùi hương dễ chịu. Tiếng thở rất gần người cậu.
Hai người im lặng một lúc, Saito nghĩ về nhiều thứ.
Saito không nói câu nào, cậu còn không biết mình muốn nói cái gì. Louise ôm chặt Saito và thì thầm như tiếng chuông sắp tới hồi kết.
「Ta không muốn. Có ngươi bên cạnh, ta ngủ sẽ thấy an tâm hơn. Điều đó khiến ta cảm thấy khó chịu.」
Quầng thâm dưới mắt Louise là do thiếu ngủ. Sau khi nói xong, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như một đứa trẻ trong vòng tay Saito. Louise thật đáng yêu khi ngủ.
Louise được chiều chuộng tới mức cậu cảm thấy lo lắng khi không ở bên cô. ‘Nếu không có mình ở cạnh thì sẽ bất an à. Mà, cũng đúng, suy cho cùng thì mình cũng là Sử ma của cổ mà.’
Saito nghĩ trong lúc lắng nghe nhịp thở của Louise.
Cậu nghĩ về những người đã gặp trong thế giới này……
Trong vài tháng ngắn ngủi, cậu đã gặp nhiều người. Có kẻ xấu tính, nhưng cũng có người tốt.
Ông Martour đầu bếp đã cho cậu ăn.
Ông Osman đã hứa giúp đỡ khi cần.
Colbert, người đã vui lòng điều chế xăng và trả tiền vận chuyển.
Guiche, kẻ kiêu ngạo khó ưa nhưng lại thân thiện dễ gần.
Thanh kiếm Derfflinger, cộng sự tin cậy.
Công chúa xinh đẹp Henrietta.
Vương tử dũng cảm Wales……, người đã hy sinh.
Tabitha trầm lặng nhưng luôn giúp đỡ cậu nhiều lần khi gặp khó khăn.
Kirche, một người gợi cảm và đùa rằng thích Saito.
Siesta, cô hầu gái dễ thương…… và có lẽ có cảm tình với cậu.
Và Louise, chủ nhân làm tim cậu đập nhanh khi bên cạnh cô.
Louise kiêu ngạo và tự mãn, nhưng đôi khi lại rất dịu dàng.
Một cô gái với mái tóc hồng đào, đôi mắt to màu nâu hạt dẻ……
Thật khó để nói lời chia tay với bọn họ. Mặc dù rất muốn về nhà, nhưng mà nếu ngày đó thật sự tới……, liệu cậu có thể cười mà chào tạm biệt họ không?
Liệu cậu có thể cười khi chia tay Louise không?
Cậu không biết.
Nhưng……, Saito nghĩ
Cậu muốn làm gì đó cho những người đã đối xử tốt với mình.
Cậu muốn đền đáp lòng tốt của họ trong thời gian ở đây……, ít nhất là khi cậu còn trên thế giới này.
Một cảm giác chưa từng có trước đây……
Saito ôm đầu Louise đang nằm ngủ.
Louise mơ màng, vặn vẹo xoắn người.