「Ngươi là ai?」 Dưới bầu trời xanh, một thiếu nữ với đôi mắt xinh đẹp nhìn mặt Saito mà hỏi. Tuổi của cô với Saito không khác nhau là mấy, bên dưới chiếc áo choàng màu đen là một chiếc áo trắng, cùng với chiếc váy xếp ly màu xám.
Một cô gái rất dễ thương, sở hữu mái tóc màu hồng đào, làn da màu trắng, thêm cả đôi mắt to long lanh, xem ra rất giống người nước ngoài. Không, chắc chắn là người nước ngoài. Một cô gái đáng yêu không khác gì một con búp bê, hoặc cũng có thể là con lai nhỉ?
‘Thứ cô ấy đang mặc là đồng phục của trường học sao? Sao chưa từng thấy trước đây vậy?’
Saito hình như đang nằm ngủ gật dưới bãi cỏ, mặt hướng lên trời.
Có rất nhiều người mang áo choàng đen đang tò mò hướng về cậu. Ở phía xa, trên cánh đồng cỏ bát ngát, cậu nhìn thấy một lâu đài khổng lồ được xây bằng đá, giống như những bức ảnh nơi Châu Âu kia. Đây quả là kỳ diệu.
‘Đầu đau quá!’ Saito vừa lắc đầu, vừa nói.
「Cô hỏi tôi à? Tôi tên Hiraga Saito.」
「Tên thường dân kia ngươi từ đâu tới?」
Mọi người xung quanh cậu đều mặc bộ đồng phục như cô ấy, trên tay cầm lấy một thứ giống như cây gậy.
‘Không lẽ mình vào nhầm trường Mỹ Quốc hay gì à?’
「Louise, cô dùng Sử ma Triệu Hoán lấy một thường dân để làm gì thế?」
Không biết là ai nói câu đó, ngoại trừ cô gái đang nhìn Saito, tất cả mọi người nghe thấy câu đó đều cười vang lên.
「TÔI CHỈ LÀ LÀM SAI MÀ THÔI!!!」
Cô gái đứng trước mặt Saito, giọng to như chiếc chuông giận dữ hét lớn.
「Làm sai à?? Louise cô hình như lúc nào cũng làm sai thì phải, không đúng sao?」
「Thật không hổ danh là Louise Zero mà.」
Không biết câu nói đó xuất ra từ ai, tất cả mọi người đều cười phá cả lên.
Cô gái luôn nhìn Saito hình như tên là Louise.
Tóm lại, chỗ này có lẽ không quá giống trường Mỹ Quốc. Xuất hiện ngay trước một nơi có kiến trúc mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
‘Chỗ này là phim trường sao? Bây giờ họ đang quay bộ phim gì à?’
Saito đang thầm nghĩ trong đầu.
‘Nhưng mà, nếu như thật sự là phim trường thì có lẽ quá lớn rồi, hơn nữa ở Nhật Bản thật sự có nơi như thế này à? Không, đây chắc hẳn là một công viên giải trí mới được xây dựng nhỉ?! Nhưng mà tại sao mình lại ngủ ở một nơi như thế này nhờ?’
「Thầy Colbert!」
Cô gái được gọi là Louise giận giữ hét lên, từ đoàn người bước ra một người đàn ông trung niên. Saito sau khi vừa nhìn thấy ông ấy, sự biến đổi không ngờ hiện lên khuôn mặt cậu, bởi vì cách ăn mặc của ông ấy quá kỳ quá đi mất.
Cầm lấy 1 cây trượng gỗ lớn trong tay, ông ấy choàng lên toàn thân một chiếc áo khoác màu đen, đây là cách bận đồ kiểu quái gì thế này?
‘Đơn giản mà nói thì người này nhìn như Ma pháp sư vậy, ổng có vấn đề à?’
‘À! Mình hiểu rồi! Những người này đang cosplay làm Ma pháp sư.’
Nhưng mà bầu không khí ở đây có hơi kỳ quái.
Saito sau đó có chút cảm giác sợ hãi.
‘Nếu như đây là một nhóm tôn Giáo thì mình phải làm sao đây? Ừm, rất có thể là khả năng đó. Đám người này, một người đang đi mua sắm như mình, không biết bằng cách nào mà họ khiến mình ngủ thiếp đi, sau đó mang mình đến cái chỗ này.’
‘Họ dùng tấm gương đó như một đạo cụ, nếu như không phải như vậy, thực sự thì mình không thể nào giải thích được tình hình đang xảy ra này.’
Tóm lại, trước khi hiểu rõ được việc gì đang diễn ra, Saito ngoan ngoãn ở lại.
Cô gái được gọi là Louise dường như đang sợ hãi điều gì đó, 「Xin thầy hãy cho em thêm một cơ hội!」, 「Cầu xin thầy ạ!」, 「Em xin thầy hãy cho em thêm một cơ hội nữa thôi mà!」 Cô vừa nói, vừa vung đôi tay của mình.
‘Cô gái này, nhìn thì dễ thương thật, thế quái nào mà lại bị đám giáo phái tào lao này làm cho mê muội được nhỉ?’
Saito cảm thấy hơi tiếc cho cô ấy.
「Có chuyện gì thế, cô Vallière?」
「Xin thầy, xin thầy hãy cho em thêm một cơ hội triệu hồi đi ạ.」
‘Triệu hồi? Nó là gì vậy, lúc nãy hình như mình cũng nghe thấy họ có nói qua hồi nãy.’
Vị được gọi là thầy Colbert lắc lắc đầu rồi nói.
「Chuyện này là không thể, cô Vallière.」
「Tại sao lại không được?」
「Đây là quy tắc, mọi người phải triệu hồi được một Sử ma trước khi lên lớp Hai, như là việc mà mọi người đang thực hiện vậy.」
‘Sử ma? Nó lại là cái gì nữa vậy?’
「Căn cứ vào Sử ma mà bản thân mình triệu hồi được, nó phụ thuộc vào thuộc tính cố định của mọi người, sau đó thêm vào các khóa trình được tiến hành. Nếu như đã triệu hồi thành công Sử ma thì không thể đổi được. Nếu như còn muốn hỏi tại sao, tôi cũng chỉ có thể trả lời lại là bởi vì nó là nghi thức Xuân Thiên Sử ma Triệu Hoán thần thánh. Không quan tâm cô có thích hay không thích, cô hiện tại chỉ có thể biến hắn trở thành Sử ma cho mình thôi.」
「Nhưng đó giờ em chưa bao giờ nghe có việc để một thường dân làm Sử ma cho chính mình cả!」
Louise thấp giọng lại, xung quanh lại thêm trận cười vang. Cô cau có nhìn mọi người xung quanh, nhưng mọi người dường như chẳng thể nào dừng lại tiếng cười.
‘Xuân Thiên Sử ma Triệu Hoán? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?’
‘Không thể hiểu nổi, những người này từ lúc bắt đầu đã nói những gì thế này?’
‘Đây quả nhiên là một nhóm tôn giáo mới thành lập, xem ra mình đã đến một nơi rất kỳ quái rồi đây! Không biết có phải mình bị bọn chúng mang ra nước ngoài không, bắt cóc, mình bị bắt cóc rồi???’
Lúc này, Saito mới thật sự nhận ra bản thân mình đã bị kéo vào phiền phức.
「Đây là truyền thống, cô Vallière, chúng tôi không cho phép bất cứ ngoại lệ nào. Hắn ta…」
Vị trung niên cosplay Ma pháp sư kia chỉ chỉ Saito.
「Hắn tuy là một dân thường, nhưng nếu đã bị cô triệu hồi ra đây thì dĩ nhiên là Sử ma của cô rồi. Tuy nhiên từ trước đến giờ chưa có vụ việc tương tự nào như vậy, nhưng chúng tôi nhất định sẽ ưu tiên chấp hành quy tắc đã đặt trước của nghi lễ Xuân Thiên Sử ma Triệu Hoán. Nếu như cô không khiến hắn trở thành Sử ma của cô thì…」
「Việc này…」
Louise bất lực, cô nhún nhún đôi vai mình.
「Được rồi, từ giờ hãy tiếp tục tiến hành nghi thức đi.」
「Hả? Cùng với hắn ư?」
「Đúng, cùng hắn. Cô nhanh lên một chút, chúng ta sắp hết tiết rồi. Cô có biết việc cô triệu hồi đã tốn bao nhiêu thời gian không? Thử rồi lại thử, không dễ dàng gì mới triệu hồi được một lần, được rồi, mau mau thỏa thuận đi.」
「Đúng rồi!」, 「Đúng rồi đó!!!」 Xung quanh mọi người cùng nhau tham gia hò hét.
Louise vô cùng bất lực chằm chằm nhìn lấy Saito.
‘Đây rốt cuộc là gì? Bọn họ chuẩn bị làm gì với mình sao?’
「Ê, tên kia!」
Louise nhìn Saito rồi nói.
「Hả?」
「Ngươi bắt buộc phải biết ơn ta đó! Bởi vì việc mà một quý tộc sắp làm với ngươi, người bình thường cả đời có thể sẽ không tài nào với tới được đâu.」
‘Quý tộc? Bọn họ thực sự đầu óc có vấn đề phải không vậy? Ai là quý tộc! Các người chỉ là đám biến thái cosplay Ma pháp sư mà thôi!’
Louise bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Trên tay cầm cây trượng nhỏ nhẹ nhàng giơ lên trước mặt Saito, từ từ xướng lên những câu như chú văn vậy.
「Tên tôi là Louise Françoise Le Blanc de La Vallière, tập hợp năm loại năng lượng Pentagon, xin ban thưởng cho tôi và hắn ta phước lành, khiến hắn ta trở thành Sử ma của tôi.」
Tiếp theo, đặt cây trượng lên trán của Saito, môi cô sau đó dần dần tiến lại gần…
「Cô, cô muốn làm trò gì vậy?」
「Được rồi, yên tĩnh một chút.」 Louise giận dữ nói.
Mặt của Louise lại từ từ tiến lại gần.
「Từ… Từ từ đã, cô phải đợi tôi chuẩn bị tâm lý cái chứ.」
Mặt của Saito vì căng thẳng mà rung lên.
「Không phải ta đã nói là ngươi yên tĩnh đừng động đậy rồi sao?!」
Louise dùng tay trái của cô ấy giữ đầu của Saito lại.
「???」
「Ưm!」
Môi của Louise và của Saito chạm vào nhau.
‘Chuyện này?! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Bọn họ nói khế ước là chỉ hai người phải hôn nhau trực tiếp sao?!’
Đôi môi mềm mại của Louise càng khiến Saito thêm bối rối.
‘Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy! Cứ thế này tại chỗ này, cứ thế này mà bị người không biết là ai cướp đi sao!’
Saito di chuyển nhưng không thể cử động được, một phần cậu như đã bị tê liệt.
Louise cuối cùng cũng đã rời môi khỏi Saito.
「Kết thúc rồi!」
Khuôn mặt đỏ bừng lên, cô ngốc này hình như thấy xấu hổ vì sự táo bạo của mình.
「Người xấu hổ đáng ra là tôi mới đúng đây này! Cô có cái gì mà xấu với chả hổ? Tự nhiên lại hôn tôi đột ngột thế!」
Nhưng mà Louise hiện tại hoàn toàn xem thường sự tồn tại của Saito, chuyện ban nãy cứ như chưa xảy ra bao giờ vậy.
‘Rốt cuộc mấy người này là ai? Sợ quá, mình muốn về nhà. Muốn về nhà lên mạng cơ. Mình vừa mới đăng ký vào một trang web kiếm bạn mà, muốn xem xem có bạn nữ nào gửi email cho mình hay không!!!’
「Tuy cô đã thất bại nhiều lần liên tục trong việc triệu hồi Sử ma, nhưng mà cùng Sử ma kết hợp lại vô cùng hoàn hảo.」
Colbert dường như đang rất vui vẻ mà nói.
「Bởi vì hắn chỉ là một tên thường dân, em đã hoàn thành khế ước rồi.」
「Nếu như hắn là một Huyễn thú cấp cao, có lẽ khế ước sẽ không bao giờ hoàn thành mất.」 Vài đứa học sinh vừa cười vừa thầm thì với nhau.
Louise giận dữ nhìn những tên học sinh ấy.
「Không cần đem ta làm như đồ ngốc, ta đôi khi cũng sẽ có lúc thành công thôi.」
「Đúng thật là lâu lâu mới có nhờ, không hổ danh là Louise Zero à nha!」
Cô gái tóc xoăn cùng với một vài tàn nhan trên mặt nói với giọng chế giễu.
「Thầy Colbert, con Montmorency Ngập Lụt này xúc phạm em.」
「Cô bảo ai là Ngập Lụt? Tôi là Montmorency Nước Hoa nhé.」「Nghe đâu bảo là ngày xưa cô thường tè dầm mà nhỉ, quả thật thì Ngập Lụt hợp với cô hơn.」
「Nói nghe hay đấy! Louise Zero, đừng quên là cô chỉ mãi là SỐ KHÔNG mà thôi!」
「Được rồi được rồi, giữa quý tộc nên tôn trọng lẫn nhau đấy.」
Vị Ma pháp sư trung niên kia đứng bên cạnh khuyên giảng.
‘Rốt cuộc thì những người này đang nói cái quái gì vậy? Cái gì mà 『Khế ước』, 『Sử ma kết hợp』 chứ!!!’ Lúc đó, cơ thể Saito bắt đầu nóng lên.
「WAAAAAAAAAA!!!」Saito đột nhiên nhảy lên, 「NÓNG QUÁ!」
Louise dùng giọng trách móc mà mắng cậu.
「Ngươi ráng chịu xíu đi, một chút là xong rồi! Ta chỉ đang khắc ấn Sử ma lên người ngươi thôi!」
「Không được khắc! Cô muốn làm gì cơ thể của tôi vậy?」
‘Tuy không thể làm gì, nhưng mình nhất định không ngồi yên để cô ta muốn làm gì thì làm đâu. Đừng lấy cơ thể người khác ra làm trò đùa thế chứ!’
「Cái này… ừm…」
「Cái gì ???」
「Ngươi nghĩ một tên dân thường như ngươi mà dám nói chuyện với quý tộc như vầy sao?…」
Có điều, chỗ nóng lên chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, cơ thể cũng đã trở về nhiệt độ bình thường.
「HẢ……!!!」
Người đàn ông trung niên cosplay Ma pháp sư được bọn họ gọi là Colbert kia tiến lại gần Saito lúc bấy giờ đang khụy xuống và kiểm tra mu bàn tay của cậu. Ở ngay trên đó, xuất hiện những ký tự kỳ lạ.
‘Đây là Rune à? Cái hình thù kỳ quái này nhìn như một con rắn đang quằn quại vậy.’
Saito cũng nhìn chằm chằm vào nó rồi nghĩ…
‘Nếu đây không phải trò lừa đảo, thì rốt cuộc là cái quái gì vậy hả trời???’
「Hừm… dòng ấn ký này trông lạ thật.」
Người đàn ông trung niên cosplay Ma pháp sư nói.
Lúc này, Saito chịu hết nổi rồi.
「MẤY NGƯỜI LÀ AI VẬY HẢ?」
Cậu la lớn lên, nhưng chẳng ai màng đến.
「Được rồi, trở về lớp thôi các em.」
Người đàn ông cosplay vừa dứt câu đã quay gót chân, sau đó trôi lơ lửng giữa không trung. Saito kinh ngạc nhìn ông ta.
‘B… Bay? Ông tay đang bay lên đấy à? Lơ lửng trong không khí thế kia. Không thể tin được! Mà những người học viên khác ở đây hình như cũng đang bay thì phải… Không thể nào! Cả đám bọn chúng sao? Một người bay lên được nhờ vào mánh khóe còn có thể chấp nhận được, nhưng mà, lại nhiều đến như vậy ư?’
Saito cố gắng tìm dây và trục đẩy, nhưng quanh cánh đồng này chỉ toàn là cỏ. Chẳng có dấu vết nào cho thấy đây là khu vực được đặt thiết bị treo người lên như trong các bộ phim giống như trên tivi.
Các học viên bay lềnh bềnh về phía bức tường đá của ngôi trường phía trước.
「Louise, cô tốt nhất là nên lết bộ về.」
「Tốt hơn hết là cô không nên thử nó! Ngay cả bay lên còn không được nữa nói chi đến bay đi.」
「Một tên thường dân đúng là rất phù hợp với cậu đấy.」
Mấy tên học viên chế giễu cô rồi bay đi.
Cuối cùng, người bị bỏ lại là Louise và Saito.
Sau khi chỉ còn lại hai người, Louise quay về phía Saito rồi hét lớn.
「NGƯƠI LÀ AI?????」
‘Tụi nó cứ như thể chăm mòi lửa vào bình gas vậy!’ Saito thầm nghĩ. ‘Mà câu này để tôi nói mới đúng!’
「Cô là ai? Đây là chỗ quái gì đây? Mấy người kia là ai? Làm sao họ bay được? Cô đã làm gì với cơ thể của tôi?」
「Ta chả cần biết ngươi đến từ nơi khỉ ho cò gáy nào, nhưng được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết.」
「Cái gì? Khỉ ho cò gáy? Có nói thì chỗ này mới là chỗ khỉ ho cò gáy ấy! Tokyo chẳng có nơi nào giống vậy hết.」
「Tokyo? Ngươi đang nói đến chỗ nào thế? Ở đâu cơ?」
「Nhật Bản.」
「Chưa nghe bao giờ.」
「Trời ơi, làm ơn đi mà! Mà làm sao họ bay được thế? Cô cũng thấy mà. Họ đang bay đấy. BAY ĐẤY!!!」
Nhưng hình như Louise không thèm để ý những lời Saito đang nói. Cứ như là cô đang nghĩ rằng ‘Bay thì có gì lạ?’ vậy!
「Đương nhiên là bay được mà. Nếu Ma pháp sư mà không bay được thì chẳng khác gì đồ bỏ đi cả.」
Saito tiến tới, vồ lấy đôi vai Louise và hét lên
「Ma pháp sư? Tôi đang ở cái nơi quỷ quái nào đây???」
「Đây là Ma pháp Học viện Tristain.」
「Ma pháp Học viện?」
「Còn ta là học viên năm hai trường này, Louise de La Vallière. Kể từ bây giờ, ta sẽ là Chủ nhân của ngươi, hãy nhớ lấy.」
Những đốm lửa còn sót lại trong lòng cậu lúc nãy giờ đã chập tắt. Saito cảm thấy mình đang trong một tình huống vô cùng xấu.
「Ơ… C… Cô Louise ơi…」
「Cái gì?」
「Vậy cô là người đã triệu hồi tôi đến nơi này à?」
「Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần nữa thì ngươi mới hiểu đây. Không ngờ rằng ngươi lại đần đến như vậy. Tại sao Sử ma của ta lại là một tên thường dân hèn mọn đến thế này cơ chứ??? Ta muốn một con gì đó ngầu như Rồng, Điểu sư hay Manticore gì đó, hoặc cùng lắm thì là Đại bàng hay Cú chứ.」
「Rồng, Điểu sư? Những thứ đó thật sự tồn tại à?」
「Ừm. Chúng chắc chắn sẽ là những Sử ma tuyệt vời.」
「Chúng thật sự có tồn tại không vậy?」
「Có. Thì sao?」
「Hahaha, cô đừng chọc cười tôi chứ.」
Saito nói, rồi cậu cười lớn lên. Nhưng nhìn khuôn mặt của Louise thì không có vẻ như cô đang nói dối.
「Ra vậy, thì ra trước giờ ngươi chưa từng thấy qua chúng nhỉ?」
Louise nghiêm túc nói với giọng thương hại.
Những Ma pháp sư vừa mới bay đi kia, cùng với thế giới này bỗng nhiên liên kết lại với nhau.
Saito cảm thấy ớn lạnh sống lưng, toát mồ hôi lạnh.
「Những người kia… thật sự bay được à? Vậy các người thật sự là Phù Thủy và Ma pháp sư, có đúng không?」
「Tất nhiên rồi! Ngươi mau bỏ tay khỏi vai ta mau. Nhà ngươi nghĩ là mình có quyền nói chuyện với ta kiểu đó hay sao.」
「Là mơ nhỉ…? Chắc chắn là mơ rồi.」
Từ từ, cơ thể Saito bắt đầu kiệt sức, cậu khuỵu gối xuống.
「Louise…」 Cậu nói với giọng yếu ớt.
「Đừng có gọi ta bằng tên như thế.」
「Đánh tôi đi.」
「Ngươi nói gì cơ?」
「Làm ơn… hãy đánh tôi thật mạnh vào.」
「Hả??? Ngươi đang nói cái gì vậy?」
「Tôi muốn thoát khỏi giấc mơ này. Tôi sẽ thức dậy rồi chơi laptop. Mẹ tôi sáng nay đã bảo rằng, tối nay cả nhà sẽ ăn món Bít tết Hamburger…」
「Laptop?」
「K… Không có gì đâu. Đến cùng thì cô chỉ là một phần trong giấc mơ của tôi, nên không cần để ý những điều đó. Trước hết thì hãy giúp tôi thoát khỏi giấc mơ này đã.」
「Ta không biết ngươi đang lẩm nhẩm cái gì, nhưng ngươi muốn ta đấm ngươi có đúng không?」
Bàn tay Louise nắm chặt lại tạo thành hình nắm đấm.
「Vâng. Xin cô!」
Louise cứ thế giáng cú đấm về phía Saito, cô trở nên hung hãn hơn, chắc là nghĩ lại về những chuyện xảy ra từ nãy đến giờ.
「Tại sao là ngươi, ngươi lại bị ta triệu hồi đến đây???」
「Sao tôi biết được?!」
「Ta đường đường là con gái thứ ba nhà Vallière, xuất thân lịch sử lâu đời, là một gia đình thuần quý tộc, vì sao nhất định lại phải là ngươi chứ?!」
「Có quỷ biết ấy! Là ai đã quyết định sử dụng nụ hôn để ký ước vậy???」
Saito cố gắng trả lời Louise nhiều nhất có thể…
「Trời biết!!! Được rồi, cô nhanh một chút được không, tôi muốn nhanh chóng chấm dứt cái ác mộng này.」
「Ác mộng?! Câu đó nên để ta nói mới đúng.」
「Đó là nụ hôn đầu của tôi đấy!」
Sau đó, Saito dần mất đi ý thức.
Y Y Y
Hiraga Saito. Cao trung năm Hai 17 tuổi.
Hệ thần kinh vận động bình thường, thành tích bình thường, không có bạn gái, một cuộc sống bình thường đến nhàm chán.
Lời đánh giá của giáo viên. 「Hả? Hiraga hả? Không chấp nhận thua, lòng hiếu kỳ lớn, nhưng đầu óc có hơi chậm chạp.」
Lời đánh giá của gia đình. 「Nhớ học hành cho đàng hoàng nghe chưa. Con tiếp thu chậm lắm đấy!」
Bởi vì khá chậm, nên khi gặp tai nạn sự cố, khó mà tỏ ra hoang mang, lo sợ, là một người có thể chấp nhận bất cứ thứ gì.
Vừa lúc nãy Saito còn ngạc nhiên khi thấy người bay trên trời, nhưng bây giờ việc đó như chuyện bình thường vậy. Điều này liên quan đến tính cách chậm chạp của cậu chàng.
Nếu nói không dễ nghe thì đó là tính cách không lo nghĩ thấu đáo mọi việc.
Nhưng bản thân lại vô cùng háo thắng. Nếu nói như thế, tính cách của Saito với Louise gần như là một loại.
Saito cậu, vừa mới chỉ 30 phút trước thôi, vẫn còn đang ở trên đường phố Tokyo Nhật Bản.
Vừa mới đi sửa xong cái Laptop và trên đường trở về nhà. Cùng với tâm trạng vẫn còn đang vui vẻ, bởi vì sắp được lên mạng chơi rồi. Đúng lúc mới vừa đăng ký tài khoản xong trên trang web tìm bạn bè.
‘Nói không chừng có thể kiếm được cả bạn gái luôn ấy nhỉ?!’
Saito hy vọng mỗi ngày bình thường cậu trôi qua sẽ trở nên kích thích hơn một chút.
Nhưng, cái kích thích mà cậu mong đợi không phải xuất hiện trên trang web kết bạn mà chính là trên con đường về nhà của mình.
Từ nhà ga trở về, Saito thấy trước mặt xuất hiện một tia sáng từ chiếc gương.
Cậu dừng lại một chút, đôi mắt không chút động đậy, với tính cách hiếu kỳ hơn người.
Chiếc gương hình bầu dục cao khoảng 2m, rộng khoảng 1m hơn, không có bề dày. Nhìn kỹ lại, chiếc gương như đang lơ lững trên không vậy.
Tính hiếu kỳ trổi dậy.
‘Rốt cuộc đây là hiện tượng gì vậy?’
Vừa nghĩ, cậu vừa đắm đuối nhìn lấy nó.
Có suy nghĩ thế nào cũng chẳng ra. Hiện tượng kỳ lạ này đó giờ đã nghe nói đến đâu.
Vừa nghĩ vừa lượn lờ xung quanh xem thử, nhưng tính hiếu kỳ muốn nhìn phía sau tấm gương lại lan ra khắp trí não cậu.
Lại nghĩ đến có thể đi thẳng xuyên qua tấm gương hay không?
Căn bản nghĩ thôi thì chả được gì. Saito liền nghĩ…
‘Chắc chỉ một chút thôi thì không có ăn nhằm gì đâu nhỉ!’.
Cái tính bỏ bà đó…
Không cần biết gì, cậu lụm đại một hòn đá rồi thẳng tay ném vào trong.
Hòn đá rơi vào tấm gương biến mất rồi!?
Dù có ra sau mặt gương tìm, cũng chẳng tìm thấy nó đâu.
Tiếp theo cậu móc chìa khóa nhà từ trong túi ra, thử cắm đầu chìa khóa vào gương.
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Rồi lại kéo nó ra xác nhận lại việc này, nhưng chìa khóa một chút biến đổi cũng chẳng có. Thế là Saito đoán rằng nếu đi qua nó chắc cũng chả sao. Bởi một mực nghĩ như thế, nên mới cực kỳ cực kỳ muốn đi qua xem thế nào.
Kết quả là, nó giống như cảnh lúc bạn bảo sẽ bắt đầu học, nhưng lại nhặt quyển truyện tranh lên đọc vậy. Saito lúc này thà không đi qua tấm gương còn hơn.
Sau chịu đả kích nghiêm trọng. Cái cơn đau này, như hồi còn nhỏ vậy, nghe đâu có thiết bị khiến cho não bộ thông minh lên, mẹ liền đi mua về, cảm giác khi bật công tắc để điện chạy qua cơ thể, cảm giác đó nó khiến cậu chàng nhớ đến tận bây giờ.
Saito sau đó ngất đi, khi tỉnh dậy, cậu phát hiện ra rằng nơi đây là một thế giới huyền bí, như được sinh ra từ trí tưởng tượng vậy.
Y Y Y
「Ngươi nói thật sao?」
Louise nghi ngờ nơi mà Saito nhắc tới. Tay cầm ổ bánh mì cho bữa tối.
Hai người ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn.
Phòng của Louise. Khoảng 12 tấm tatami[note58978], cửa sổ phía Nam, giường ngủ phía Tây, cửa phía Bắc, và tủ để quần áo phía Đông.
Vật nào xem ra cũng là những dụng cụ có kỹ nghệ sang trọng, đáng giá.
Vừa tỉnh lại, Saito đã bị Louise đem về đây.
Saito vừa trả lời, vừa xoa cái đầu đau nhói của mình.
「Tại sao tôi lại nói dối làm gì?」
Saito từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ cậu lại ghét cái tính hiếu kỳ này của mình như hiện tại.
‘Mày đó, nếu như không đi qua thì tốt rồi.’
Đây không phải là Nhật Bản, thậm chí cũng chẳng phải Trái Đất.
‘Ít nhất là hồi cấp Hai, mình đã không học qua nơi như thế này, một quốc gia có những Ma pháp sư biết bay và lơ lửng trên không trung.’
‘Ngay cả khi nếu nó tồn tại thật, vậy cái mặt trăng to đùng kia lại là cái gì? Nó lớn ít nhất gấp đôi cái mặt trăng trên bầu trời đêm ở Trái Đất.’
‘Khổng lồ như vầy thực chất cũng chả tính là gì! Có lẽ ở một quốc gia nào đó, vào ban đêm nói không chừng cũng lớn như vậy.’
‘Nhưng mà tận hai cái thì dị quá rồi. Không lẽ nó đã tăng thêm một cái lúc nào mà mình không biết chăng?’
‘Không đúng. Không thể nào là như thế được. Nói cách khác, đây không phải là Trái Đất.’
‘Thời gian từ buổi tối đã dần chuyển sang khuya. Không biết bây giờ người nhà đã lo lắng cho mình chưa nhỉ? Nghĩ thôi cũng thấy buồn rồi.’
Từ song cửa sổ không chỉ thấy được bầu trời đêm mà còn cả của bãi cỏ Saito nằm ngủ buổi sáng. Dưới ánh trăng, có thể nhìn rõ dãy núi khổng lồ đối diện bãi cỏ.
Bên phải thì có một cánh rừng xanh tốt. Saito thở dài. Ở Nhật, rừng hoàn toàn khác nơi này. Căn bản chẳng hề có khu rừng nào xanh tươi quanh năm như ở đây.
Sau khi đến dãy hành lang mang phong cách Trung Cổ, cảm giác thích thú như được đi du lịch của cậu lộ ra trên từng nét mặt.
Cánh cửa vòm bằng đá, ngay cả cầu thang cũng được xây bằng đá cùng loại.
Đây là Ma pháp Học viện Tristain, như Louise đã nói trước đó. Nó là một trường học mà toàn bộ học sinh đều nội trú.
‘Ma pháp Học viện! Tuyệt vời! Toàn nội trú! Tuyệt vời! Những gì đang diễn ra cứ y hệt như trong phim vậy!’
Có điều, đây không phải Trái Đất.
「Không thể tin nổi chuyện này.」
「Tôi cũng không tin nổi lại có chuyện này.」
「Nói là có một thế giới khác, nó như thế nào?」
「Không có Ma pháp sư, chỉ có một mặt trăng.」
「Sao lại có thế giới như này được?」
「TÔI VỐN Ở THẾ GIỚI NHƯ VẬY ĐÓ!!!」
Saito giận dữ la lên.
「Đừng có la lớn. Rõ ràng chỉ là một tên dân thường…」
「Ai là tên dân thường hả?」
「Đó không phải là vì ngươi không thể sử dụng được ma pháp sao? Nếu là vậy thì ngươi là tên dân thường rồi.」
「Cái gì? Cái gì mà 『Ma pháp sư』? Rồi cái gì mà 『dân thường』 cơ chứ!?」
「Thật là! Ngươi có phải là người của thế giới này không vậy?」
「Nên mới nói tôi là người của thế giới khác rồi mà.」
Nghe Saito nói vậy, Louise phiền não chống tay lên trên mặt bàn.
Trên bàn đặt chiếc đèn dầu, nó phát ra một ánh sáng kỳ ảo. Căn phòng được chiếu bởi ánh sáng lờ mờ. Hình như chỗ này không có điện thì phải.
‘Trời ạ, lắp điện thì có gì mà phức tạp nhỉ? Chỗ này y như cái túp lều mà gia đình mình đi cắm trại mùa hè năm ngoái vậy.’
‘Chờ đã… lắp đặt à? Vậy cũng có thể nói… cái này là…’
「Tôi hiểu rồi.」
「Ngươi hiểu cái gì cơ?」
「Là Chương Trình Tivi Quay Bí Mật chứ gì! Là Chương Trình Tivi Quay Bí Mật đúng không? Mọi người hợp lực đẩy tôi vào bẫy như vậy có đúng thế không? Là như thế phải không???」
「Chương Trình Tivi Quay Bí Mật là cái gì vậy?」
「Lần trước tôi nhớ là có ngươi bị thương nên bị cấm sóng rồi mà? Dạo này làm gì còn trên mạng nữa đâu, giờ lại đi đem tôi ra đùa. Máy ảnh ở đâu?」
「Ngươi đang nói cái quái gì vậy?」
Saito lấn đến chỗ của Louise.
「Ahhhhhhhhhhhhhh!!! Ngươi muốn làm cái gì vậy?」
Xô ngả cả ghế, Saito đè lấy Louise.
「Micro đâu? Ở đây à?」
Đè lấy Louise đang tức giận xuống đất, cậu cởi cúc áo của cô. Nhưng lại bị cô đá một phát cực mạnh vào đũng quần, Saito sau đó liền nằm rên rỉ dưới sàn.
「AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!」
「Ngươi, nhà ngươi, sao dám làm thế với quý tộc ta.」
Louise vừa tức giận, cơ thể cô run lẩy bẩy, vừa bật dậy.
Nhịn lấy vết đá chí mạng, Saito liền nghĩ…
‘Chắc đây không phải mơ rồi nhỉ!’
Hơn nữa, đây cũng không phải là Trái Đất. Là nơi ở một hành tinh khác.
「Xin cô đó.」
「Cái gì vậy?」
「Cho tôi về nhà đi.」
「Không được.」
「Tại sao vậy?」
「Vì ngươi là Sử ma của ta, đã ký ước rồi. Ta mặc kệ ngươi xuất thân từ quốc gia nào, hay là đến từ hành tinh nào khác, một khi đã ký khế ước Sử ma thì sẽ không bao giờ thay đổi được đâu.」
「Cô đừng có mà đùa nữa!!!」
「Ngươi nghĩ ta muốn đem kẻ như ngươi làm Sử ma à?」
「Nếu đã vậy thì cho tôi trở về nhà đi!!!」
「Có thật là ngươi đến từ thế giới khác không?」
‘Rắc rối thật.’
Louise nói.
「Ừm.」
Saito gật gật đầu.
「Có chứng cứ gì không đưa ta xem.」
Saito nhịn cú đau phía dưới lúc nãy, sau đó, cậu liền mở cái túi ra.
「Cái gì đây? Vật này?」
「Laptop.」 Saito nói.
Vỏ ngoài của chiếc laptop vừa được đi sửa về, song phản chiếu với ánh đèn lập lòe trông thật kỳ ảo.
「Đúng thật là ta chưa bao giờ thấy nó. Đây là ma pháp gì vậy?」
「Không phải ma pháp, là khoa học.」
Nói xong, Saito mở màn hình lên. *Bụp*, laptop sáng đèn.
「Waaaaaaaaaaaa!!! Cái này… Cái này là cái gì vậy?」
Nhìn vào ánh sáng trước màn hình, Louise kinh ngạc thốt lên.
「Màn hình laptop.」
「Đẹp quá, đây là nguyên tố ma pháp nào vậy? 『Phong』? Hay là 『Thủy』?」
「Là khoa học đó!」
Louise nhìn Saito, cô thật sự chẳng hiểu gì cả.
「Khoa học? Đó là loại nguyên tố gì? Nó có khác gì với các loại nguyên tố kia không?」
「AAAAAAAAAAAA!!! Đủ rồi! Để tôi nói cô nghe lần nữa, đây không phải là ma pháp!」 Saito vừa nói, hai tay vừa vung qua vẫy lại.
Louise ngồi lên mép giường, đung đưa chân. Sau đó, cô thản nhiên nói.
「Hừm, nhưng ta vẫn chưa hiểu lắm…」
「Thấy không, cô đã từng thấy vật nào có hình dáng giống như cái này ở đây chưa?」
Louse bĩu môi.
「Không, nhưng mà…」
「Vậy thì cứ tin tôi đi! Có gì mà hiểu với cả không hiểu chứ!」
Giữ lấy mái tóc dài của mình, Louise gật đầu nói.
「Được rồi. Ta tin ngươi.」
「Thật không?」
Khoanh tay lại, đầu ngã sang một bên, Louise gầm gừ lên tiếng.
「Dám chắc nếu ta nói là không tin thì ngươi sẽ luyên thuyên liên tục cho mà xem.」
「Bỏ đi, miễn sao cô hiểu cho tôi là tốt lắm rồi. Vậy thì, cô có thể đem tôi trở về nhà được không?」
「Không làm được.」
「Tại sao vậy?」
Khuôn mặt Louise trở nên khó chịu, cô la lên.
「BỞI VÌ KHÔNG CÓ MA PHÁP NÀO KẾT NỐI ĐƯỢC THỜI GIAN BÊN TA VỚI THẾ GIỚI CỦA NGƯƠI CẢ!!! 」
「Vậy thì thế quái nào tôi lại ở đây vậy?」
「Chuyện này làm sao mà ta biết được.」
Saito và Louise lườm nhau.
「Hừm, nghe đây! Ta thật sự thật sự không nói dối về việc không có ma pháp nào có thể mang ngươi về thế giới đó cả. Vốn dĩ thì từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nghe nói còn một thế giới nào khác ngoài nơi này.」
「Rõ ràng là có mà, nếu không thì tôi đã không ở đây rồi.」
「Sử ma Triệu Hoán, đó là một nghi thức được dùng để triệu hồi những sinh vật sống trong Halkeginia. Bình thường thì chỉ có thể tác dụng lên Linh thú hoặc Thần thú. Không ngờ là nó còn tác động lên cả con người.」
「Đừng có nói như kiểu cô chẳng liên quan gì trong việc này thế chứ. Mà nếu thật là vậy thì cô dùng ma pháp đó lên tôi một lần nữa đi.」
「Để làm gì?」
「Có thể nó sẽ giúp tôi trở về thế giới của mình.」
Louise bối rối, nghiên đầu về một phía.
「Không thể được đâu. Sử ma Triệu Hoán chỉ có thể triệu hồi. Không có chú ngữ nào có thể đem Sử ma trở về nơi ban đầu của nó hết.」
「Kệ nó, cô cứ thử đi.」
「Không thể được. Mà bây giờ ta cũng chẳng thể sử dụng nó.」
「Cái gì? Tại sao lại không???」
「Bởi vì, nếu sử dụng Sử ma Triệu Hoán bây giờ thì…」
「T… Thì sao?」
「Nó sẽ chẳng có tác dụng gì thì khi Sử ma trước đã chết.」
「Cô nói… gì cơ?」
Saito nghe xong, đứng sững người.
「Ngươi muốn chết thử không?」
「Không, không không không không không. Thế này thì không ổn rồi.」
Saito cúi đầu, mắt nhìn lấy dòng Cổ ngữ mới bị khắc trên mu bàn tay trái sáng nay.
「Rốt cuộc thì đây là cái gì?」
「Có muốn biết ý nghĩa của nó chứ?」
「Muốn.」
「Hừm. Đó là dấu ấn để nhận biết rằng ngươi là Sử ma của ta.」
Louise đứng lên rồi khoanh tay lại.
Ở khoảng cách như thế này, trông cô bé thật dễ thương với đôi chân mảnh khảnh, cân đối, với mắt cá chân nho nhỏ. Nhìn kỹ lại cô không quá cao, có lẽ chỉ khoảng 1m5 là cùng.
Đôi mắt Louise giống như mèo con vậy. Đôi lông mày kiêu kỳ được sắp xếp một cách tinh tế phía trên đôi mắt.
Nghĩ lại nếu như cuộc gặp gỡ của họ trên trang web kết bạn mà cậu mới tạo tài khoản thì chắc là bây giờ cậu chàng đang nhảy cẫng lên vì vui sướng mất. Nhưng tiếc thay, nơi đây không phải Địa Cầu, muốn quay về thì lại không thể. Saito cảm thấy sầu não với cái suy nghĩ đó rồi chùn vai chán nản.
「Được rồi. Chẳng còn cách nào khác nhỉ! Thôi thì đành làm Sử ma cho cô vậy.」
「Ngươi vừa nói gì?」
「Cái gì? Tôi nói có vấn đề gì sao?」
「Ra vậy, hình như ngươi vẫn chưa biết cách dùng kính ngữ khi nói chuyện thì phải. Khi nói chuyện với ta, ngươi phải nói như thế này này. ‘Nếu như có bất cứ vấn đề gì cần sai bảo, xin hãy nói cho tôi biết, thưa Chủ nhân.’ Đấy, nó như vậy đấy.」
Louise giơ ngón tay lên rồi đắc ý lên lớp Saito. Cái tạo dáng rất chi là dễ thương nhưng giọng nói lại lạnh lùng vô cảm.
「Nhưng mà, là Sử ma, chính xác thì phải làm gì?」
Saito hỏi. Đương nhiên là bản thân cậu đã từng thấy nhiều Sử ma trên các bộ Anime dính dáng đến Phù Thủy hay Ma pháp sư nhưng hầu hết chúng toàn là Đại bàng hoặc là Cú. Có điều chúng chỉ ngồi lên tay hoặc vai của Chủ nhân chứ chẳng làm việc gì khác.
「Đầu tiên, Sử ma được ban cho khả năng làm tai và mắt cho Chủ nhân.」
「Có nghĩa là gì?」
「Giống như là ngươi thấy cái gì thì ta cũng sẽ nhìn thấy cái đó vậy.」
「Àaaaa!」
「Nhưng có vẻ là nó không có tác dụng với ngươi rồi. Ta chẳng thấy gì cả.」
「Có thể là tôi không có năng lực đó chăng.」
Saito thờ thẫn nói.
「Rồi Sử ma còn có thể tìm đồ giúp cho Chủ nhân nữa. Ví dụ như mấy loại mật dược chẳng hạn.」
「Mấy loại mật dược?」
「Là các vật dùng để thực hiện những ma pháp đặc biệt. Mấy loại như lưu huỳnh, hay vẩy cá gì gì đấy.」
「Àaaaaaaaaaaaaaaa!」
「Nhưng ngươi cũng không hề sử dụng được năng lực đó, thậm chí ngươi không hề nhận biết được các loại mật dược đấy.」
「Hừm, đúng thật là tôi không biết chúng.」
Louise nhướn mày khó chịu, tiếp tục nói.
「Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất… nhiệm vụ Sử ma là phải bảo vệ sự an toàn cho Chủ nhân của nó. Dùng sức mạnh của bản thân để giải cứu Chủ nhân khỏi kẻ thù. Có điều, đối với ngươi mà nói thì chuyện đó chắc cũng không thể rồi.」
「Bởi vì tôi là con người à…」
「Nếu như đó là một Huyễn thú, thì dù cho là kẻ thù mạnh đi chăng nữa cũng có thể đánh bại mọi kẻ thù. Còn đối với ngươi thì chắc đánh với quạ vẫn thua như thường chứ đừng nói chi…」
「IM ĐI, ĐỦ LẮM RỒI!」
「Cho nên, to sẽ chỉ cho ngươi làm những việc mà ngươi có thể, như là giặc đồ, quét nhà, dọn dẹp hay vài việc linh tinh chẳng hạn.」
「Bớt đùa, cứ chờ xem, tôi sẽ cho cô chống mắt lên mà xem tôi trở về nhà.」
「Hừm, hừm, ta sẽ rất cảm kích nếu ngươi tìm được cách về nhà đấy, bởi vì chỉ như vậy ta mới có thể triệu hồi được Sử ma mới.」
「Cái con nàyyyyyyyyyyyy!」
「Thôi, nói nhiều làm ta buồn ngủ quá.」
Louise ngáp một cái rõ to.
「Vậy thì, giờ tôi ngủ ở đâu?」
Louise chỉ tay xuống sàn nhà.
「Tôi không phải là chó hay mèo nhá!!!」
「Không phải như vậy, thực ra là chẳng còn cách nào khác cả. Căn phòng này cũng chỉ có mỗi chiếc giường.」
Louise sau đó quăng cho Saito một cái chăn.
Rồi Louise đưa tay lên cái cúc áo trên cùng của chiếc sơ-mi trắng mà cô bé đang mặc.
Từng chiếc cúc một lần lượt được cởi ra.
Khi sắp lộ chiếc áo lót ra, Saito đỏ mặt, hoảng cả lên.
「Êyyyyyyyyyyyyy!!! C… CÔ ĐANG ĐỊNH LÀM CÁI TRÒ GÌ ĐẤY?!」
Louise thản nhiên trả lời.
「Sắp đi ngủ rồi, không phải nên thay đồ trước khi ngủ là chuyện bình thường sao?」
「Vậy thì thay ở chỗ mà tôi không thấy chứ!」
「Tại sao cơ?」
「Bởi vì… bởi vì… cô không thấy như thế này rất tệ sao? Cô không thấy xấu hổ à?」
「Ta chẳng thấy xấu hổ chỗ nào cả.」
「Cô đừng nói với tôi là các nữ Ma pháp sư bị con trai nhìn thế này là chuyện bình thường nhé?」
「『Con trai』? Ai cơ? Nếu bị Sử ma của mình nhìn thì cũng chẳng có gì to tát cả.」
‘Cái quái quỷ gì thế này? Mình như vừa bị xem không khác gì chó mèo vậy.’
Saito chộp lấy tấm chăn lúc nãy chùm lên đầu.
Cậu quyết định loại bỏ hết những suy nghĩ lúc nãy của mình về sự đáng yêu của Louise. Thật không thể tưởng nổi.
‘Làm Sử ma cho loại người này á? Đừng có mà đùa chứ.’
「Vầy đi, sáng ngày mai ngươi đi giặt cho ta cái này.」
Vài món đồ gì đó vừa bay đến chỗ Saito đang nằm. Cậu nhặt lên, tự hỏi đây là cái gì thì…
Áo vest và quần lót ren, cả hai đều là màu trắng!!! Một màu trắng thật tinh khiết…
‘Trông chúng dễ thương thật!’
Saito đỏ mặt nghĩ.
Cậu nắm chặt chúng lại với niềm ‘hân hoan’ và sự ‘nhục nhã’ hòa quyện với nhau.
「Chờ đã? Tại sao chứ? Tại sao tôi phải đi giặt quần áo của cô! Hừm… mặc dù trông tôi thì vui thật đấy nhưng đừng có mà giỡn mặt, cái chuyện này…」
Bất tri bất giác đứng dậy trước khi nhận ra mình đang làm gì, lúc đó Louise đang mặc bộ đồ ngủ qua đầu. Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, Saito có thể thấy mơ hồ mường tượng ra đường nét cơ thể của Louise. Mặc dù trời tối nên việc quan sát trở nên không rõ ràng, nhưng Louise hình như một chút mắc cỡ cũng không có. Không cam tâm, Saito cảm thấy như bị sỉ nhục vì bản thân cậu không được xem như một thằng đàn ông vậy.
「Ngươi nghĩ xem rồi ai sẽ nuôi ngươi? Ai sẽ cho ngươi ăn? Rồi ai sẽ cho ngươi chỗ ngủ???」
「…」
「Đừng có mà im lặng như vậy! Ngươi là Sử ma của ta đúng không? Chuyện giặt giũ, dọn dẹp, hay mấy việc linh tính khác đó đương nhiên là lượt của ngươi rồi.」
Saito lại tiếp tục quấn mình trong chăn.
‘Mình không biết nói sao về nhỏ này rồi. Nó xem mình cứ như là vật nuôi trong nhà vậy!’
Saito nghĩ.
‘Mình muốn về nhà quá. Mình nhớ căn phòng, ba mẹ của mình chết đi được.’
Nỗi nhớ nhà tràn ngập lấy tâm trí cậu chàng.
‘Mình thật sự có thể quay về sao?’
‘Thật sự có cách để trở về sao?’
‘Không biết lúc này, người nhà đã lo lắng cho mình chưa nhỉ?’
‘Mình chắc chắn sẽ tìm được cách để về nhà.’
‘Làm sao bây giờ? Trốn khỏi đây chăng? Nhưng rồi sau đó thì sao nữa?’
‘Hay là mình sẽ đi cầu sự trợ giúp? Nhưng nếu thật là như lời của Louise nói ban nãy, chắc không ai tin mình đến từ một thế giới khác đâu ha!’
‘Bình tĩnh suy nghĩ một chút xem nào. Dù cho có vùng vẫy cỡ nào đi chăng nữa cũng không phải là cách giải quyết. Bởi nếu không có manh mối gì, thì cũng không gì có thể đảm bảo mình sẽ trở về được thế giới kia.’
‘Mình cũng chẳng có họ hàng người quen ở cái thế giới này. Người duy nhất mình có thể dựa vào chỉ còn lại con Louise tự cao tự đại kia thôi.’
‘Đành vậy thôi nhỉ, trước tiên phải làm Sử ma cho bà thần Louise đấy trước, ít nhất thì cũng được cho ăn. Tuy khó chịu thật, nhưng đối với cô nàng kia thì mình cũng chỉ là một tên Sử ma không hơn không kém mà thôi.’
‘Tuy kiêu ngạo, nhưng ít ra thì cô ta trông cũng dễ thương ra phết ấy chứ. Nếu như em thành người yêu của mình thì tốt rồi. Nếu như một lúc nào đó tình cờ gặp nhau trên mạng thì thật tốt nhỉ? Muốn gặp nhau thì ra nước ngoài cũng được thôi. Sẽ càng tốt hơn nữa nếu chúng ta học chung với nhau. Ừm, khá lên một chút rồi nhỉ? Cứ như vậy đi. Mình đúng là thông minh mà ~ ~ ~ ~ ~ Thật tuyệt vời!!!’
‘Được rồi, mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp lên thôi. Nhưng có lẽ nếu chỉ nghĩ thôi thì tất cả sẽ chẳng ăn thua gì nhờ.’
‘Quyết định rồi, mình sẽ vừa làm Sử ma, vừa tìm cách để trở về nhà!’
Sau khi đã lên kế hoach và sắp xếp xong, Saito dần chìm vào giấc ngủ.
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, khả năng thích nghi đáng ngạc nhiên của cậu luôn cứu bản thân khỏi những tình huống nguy nan. Cậu chàng luôn vượt qua những chuyện mà người bình thường không thể chịu đựng nổi. Saito chắc hẳn còn phải cảm ơn cái tính dễ dãi của mình dài dài.
Louise búng ngón tay, ánh sáng của căn phòng vụt tắt.
‘Ngay cả đèn dầu cũng là ma pháp luôn ư? Chỗ này còn cần quái gì tới điện nữa.’
Saito nghĩ về chuyện không đâu vào đâu.
Màn đêm bao trùm lấy căn phòng.
Bên ngoài song cửa sổ, hai mặt trăng sáng lấp lánh một cách huyền ảo.
‘Thưa mẹ kính yêu, con trai của mẹ, Saito đã đặt chân đến một thế giới mà nơi đâu cũng toàn là Ma pháp sư rồi. Cậu ta có lẽ sẽ không thể đến trường, cũng như tiếp tục việc học hành trong một thời gian khá dài đấy, mẹ ạ. Xin hãy tha lỗi cho con.’
Và thế là, cuộc sống trở thành Sử ma của Saito cứ thế mà bắt đầu.