Sử Ma của Zero

chương 6 : bạch quốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi chắc chắn rằng nhóm của Saito đã hướng về cửa sau, Kirche ra lệnh cho Guiche.

「Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Này Guiche, trong bếp có một cái nồi đựng dầu phải không?」

「Ý cô là cái nồi chiên đồ ăn ấy hả?」

「Đúng rồi. Lấy nó ra đây bằng con golem của cậu đi.」

「Đơn giản thôi mà.」

Guiche vung cây hoa giả của mình sau chiếc bàn. Đó là cây đũa phép của cậu. Cánh hoa bay lên, một nữ chiến binh bằng đồng hiện ra. Golem chạy lon ton vào bếp. Mũi tên bắn tới tấp về phía nó.

Nhiều mũi tên sắt cắm sâu vào thân đồng mềm mại của nó, khiến golem loạng choạng. Guiche trông có vẻ lo lắng, nhưng cuối cùng con golem cũng đến được bếp sau quầy và cầm lấy nồi dầu.

「Ném nó về phía cửa vào đi!」

Kirche nói trong khi nhìn vào gương tay và sửa lại lớp trang điểm.

「Trong tình huống thế này mà cô vẫn trang điểm sao? Thiệt tình……」

Guiche nói với giọng ngao ngán. Dù vậy, cậu vẫn điều khiển golem và làm theo lời Kirche, ném nồi về phía cửa vào.

Kirche cầm cây đũa phép đứng lên.

「Suy cho cùng thì đây cũng được gọi là phần mở đầu của một buổi ca kịch mà đúng chứ! Nữ chủ diễn không thể cứ thể mà để mặt mộc được……」

Cô vung cây đũa phép về phía chiếc nồi đang bay, dầu bắn tung tóe khắp nơi.

「Như vậy sẽ không hợp chút nào!」

Ma pháp của Kirche làm bùng lên ngọn lửa từ dầu trong nồi, khiến lối vào quán trọ 『Chiếc chày của nữ thần』 ngập trong biển lửa. Tiếng xôn xao vang lên. Một nhóm lính đánh thuê vừa chuẩn bị xông vào thì chợt chùn bước trước ngọn lửa dữ dội.

Kirche lẩm nhẩm thần chú với dáng vẻ quyến rũ rồi vung đũa phép lần nữa. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn, lan sang những lính đánh thuê đang đứng loạng choạng ở cửa. Bị lửa bao quanh, họ ngã lăn lộn.

Kirche đứng dậy, duyên dáng vén tóc và giơ cao cây đũa phép. Mấy mũi tên bay về phía cô bị ma pháp gió của Tabitha làm lệch hướng.

「Các quý ông lính đánh thuê vô danh. Chúng tôi hoàn toàn không biết vì sao các người tấn công chúng tôi.」

Giữa cơn mưa tên, Kirche mỉm cười cúi chào.

「Tôi là Kirche 『Mãnh Liệt』, xin hân hạnh được phục vụ mọi người.」

Y Y Y

Trên vai con golem khổng lồ, Fouquet bực tức chép miệng. Đội quân vừa được lệnh tấn công đã náo loạn vì ngọn lửa. Fouquet nói với quý tộc đeo mặt nạ và mặc áo choàng đen đứng bên cạnh.

「Chậc, đúng là không thể tin được đám lính chỉ biết đến tiền. Có chút lửa đã loạn lên rồi.」

「Thế là đủ rồi.」

「Như vậy thì làm sao hạ được chúng!」

「Không cần phải hạ, chỉ cần phân tán chúng là đủ.」

「Có thể với anh là đủ, nhưng tôi thì không. Tôi đã bị chúng làm bẽ mặt rồi.」

Nhưng người đàn ông áo choàng không đáp. Anh ta lắng tai nghe rồi đứng dậy, nói với Fouquet.

「Được rồi, ta sẽ đuổi theo con gái nhà La Vallière.」

「Vậy còn tôi thì sao? 」

Fouquet nói với giọng ngao ngán.

「Muốn làm gì thì làm. Đám lính còn lại, cô muốn nấu hay nướng cũng tùy. Tập hợp lại ở quán rượu như đã định.」

Người đàn ông nhẹ nhàng nhảy xuống từ vai golem và biến mất vào bóng tối. Anh ta di chuyển mềm mại như cơn gió đêm, nhưng cũng lạnh lẽo đến rợn người.

「Thật là, một tên ích kỷ. Không bao giờ chịu nói cho người khác biết bản thân đang nghĩ gì.」

Fouquet cay đắng lẩm bẩm.

Dưới kia, tiếng thét của đám đàn ông vang lên. Những ngọn lửa đỏ rực từ quán trọ 『Chiếc chày của nữ thần』 bùng lên dữ dội hơn nhờ cơn gió mạnh thổi từ bên trong, bắt đầu thiêu đốt các cung thủ ẩn nấp trong bóng tối.

Fouquet hét lớn xuống dưới.

「Chết tiệt! Đám người vô dụng! Tránh ra ngay!」

Y Y Y

Golem đập mạnh xuống đất, gây ra tiếng động ầm ĩ, tiến đến gần cửa vào. Nó giơ nắm đấm lên và đập mạnh vào cửa. Bên trong quán, Kirche và Tabitha điều khiển ngọn lửa, khiến lính đánh thuê bên ngoài khốn khổ. Những kẻ bắn tên cũng bỏ chạy khi gió của Tabitha mang theo ngọn lửa.

「Ố hô hô! Ô hô! Ố hô hô!」

Kirche cười đắc thắng.

「Thấy chưa? Các ngươi đã thấy sức mạnh của lửa của ta chưa? Nếu không muốn bị bỏng, thì hãy cút về nhà đi! Á ha ha!」

「Được rồi, đến lượt tớ.」

Guiche, người vẫn chưa có cơ hội thể hiện, đứng dậy, chuẩn bị điều khiển 『Valkyrie』 tấn công kẻ địch đang hoảng loạn giữa ngọn lửa...

Tiếng nổ lớn vang lên, cửa ra vào của tòa nhà biến mất.

「Gì thế này?」

Trong làn bụi mù mịt, hình dáng của một golem khổng lồ hiện ra. Golem khổng lồ dễ dàng đá văng golem của Guiche.

「Chết thật, mình quên mất bà thím cứng đầu đó.」

Kirche lè lưỡi nói thầm.

「Đừng có mà đắc ý, mấy con nhỏ kia! Ta sẽ nghiền nát các ngươi!」

Fouquet đứng trên vai golem, mắt trợn lên giận dữ hét lớn.

「Giờ sao đây?」

Kirche nhìn về phía Tabitha.

Tabitha giơ hai tay ra và lắc đầu.

Guiche nhìn thấy golem khổng lồ, liền hoảng sợ và bắt đầu la hét.

「Mọi người! Tấn công! Tấn công! Đây là lúc để thể hiện lòng tự trọng của quý tộc Tristain! Cha ơi! Hãy nhìn xem! Guiche sắp trở thành người đàn ông thực thụ!」

Guiche chạy về phía golem, nhưng Tabitha dùng đũa phép cản chân cậu lại. Guiche ngã nhào một cách thảm hại.

「Sao cậu lại làm thế? Hãy để tớ trở thành một người đàn ông chân chính! Vì danh dự của Công chúa, hãy để tớ được hy sinh một cách anh dũng!」

「Im đi và chạy ngay!」

「Không! Tớ không chạy!」

「……Cậu đúng là loại người dễ chết sớm trên chiến trường.」

Tabitha nhìn golem đang tiến đến, dường như nghĩ ra điều gì đó. Cô kéo tay áo của Guiche.

「Cái gì vậy?」

「Cánh hoa.」

Tabitha chỉ vào cây hoa giả Guiche cầm. Cô làm động tác vung cây hoa đó.

「Nhiều cánh hoa.」

「Cánh hoa thì làm gì?」

Guiche hét lên giận dữ, nhưng ngay lập tức bị Kirche kéo tai.

「Làm theo lời Tabitha đi!」

Bị dọa, Guiche vung cây hoa giả. Nhiều cánh hoa bay lên. Tabitha niệm chú. Những cánh hoa bay theo ma pháp của Tabitha, bám vào golem.

「Cánh hoa bám vào golem để làm gì? Đúng là đẹp thật!」

Guiche hét lên.

Tabitha nhẹ nhàng ra lệnh cho Guiche.

「Luyện kim.」

Y Y Y

Fouquet đứng trên vai golem, nhìn thấy cánh hoa bám vào golem của mình, liền nhếch mũi.

「Cái gì đây? Quà tặng sao? Dù có mặc áo bằng cánh hoa cũng không tha đâu!」

Golem giơ nắm đấm lên, định đập tan bàn mà Kirche và Tabitha đang dùng làm lá chắn.

Ngay lúc đó, những cánh hoa biến thành chất lỏng nhớt. Mùi dầu bốc lên. Là một chuyên gia thuộc nguyên tố 『Thổ』, Fouquet ngay lập tức nhận ra lý do những cánh hoa biến thành dầu. Đó là phép 『Luyện kim』.

Họ đã biến những cánh hoa bám vào golem thành dầu bằng phép 『Luyện kim』.

Khi Fouquet vừa nghĩ ‘Chết rồi,’ thì nhận ra mọi chuyện đã quá muộn. Phép 『Hỏa cầu』 của Kirche vừa niệm liền lao thẳng về phía con golem của Fouquet.

Y Y Y

Trong chốc lát, golem khổng lồ bị bao trùm trong ngọn lửa. Không chịu nổi ngọn lửa dữ dội, golem quỳ gối. Sau một lúc loạng choạng, nó đổ sập xuống đất.

Nhìn thấy chủ thuê của mình bị đánh bại, đám lính đánh thuê chạy tán loạn như bầy nhện con. Kirche và những người khác vui mừng nắm tay nhau.

「Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!」

「Nhờ phép 『Luyện kim』 của tớ chúng ta có thể giành chiến thắng! Cha ơi! Công chúa ơi! Guiche của mọi người đã chiến thắng rồi!」

「Không phải, là nhờ kế hoạch của Tabitha chứ!」

Kirche đập nhẹ lên đầu cậu.

Trước khung cảnh golem đang cháy rụi, Fouquet đứng dậy với gương mặt giận dữ.

「Giỏi lắm, các ngươi đã hai lần làm bẽ mặt Fouquet này……」

Trong bộ dạng thê thảm, tóc dài đẹp đẽ của Fouquet đã bị cháy xém, áo choàng thì rách bươm vì lửa. Khuôn mặt cô ta đen kịt vì bụi than, làm mất đi vẻ đẹp vốn có.

「Ara, lớp trang điểm đẹp quá nhỉ, bà thím à. Với tuổi của bà thím thì trang điểm rực rỡ thế này mới hợp đấy.」

Kirche giơ đũa phép về phía Fouquet, như muốn kết thúc mọi chuyện. Tuy nhiên, có vẻ như cô đã kiệt sức sau trận chiến vừa rồi. Một ngọn lửa nhỏ lóe lên rồi nhanh chóng tắt.

「Ara, hết phép rồi sao?」 Kirche gãi đầu.

Tabitha và Guiche cũng đã kiệt sức như vậy. Fouquet cũng thế, cô ta tiến thẳng về phía họ mà không niệm bất kỳ chú văn nào.

「Bà thím sao? Cô nhỏ à! Ta mới chỉ hai mươi ba tuổi thôi đấy nhé!」

Fouquet siết chặt nắm đấm và lao tới đánh Kirche. Kirche cũng không kém, đánh trả quyết liệt.

Hai cô gái bắt đầu một trận ẩu đả trong bộ dạng rách rưới.

Tabitha ngồi xuống, không mấy quan tâm, bắt đầu đọc sách.

Guiche thì đỏ mặt, ngắm nhìn trận đấu giữa hai mỹ nhân. Quần áo của họ xộc xệch, tạo nên một cảnh tượng rất hấp dẫn.

Đám lính đánh thuê đứng xem từ xa cũng bắt đầu đặt cược xem ai sẽ thắng.

Y Y Y

Trong khi Kirche và Fouquet đang đánh nhau, nhóm của Saito chạy về phía bến tàu. Ánh trăng chiếu sáng con đường. Wardes chạy lên cầu thang giữa hai tòa nhà.

「Muốn tới 『Cầu tàu』 mà lại leo núi sao?」

Saito hỏi, nhưng Wardes không trả lời.

Họ leo lên những bậc thang rất dài, rất dài, cuối cùng ra đến đỉnh đồi. Saito hít một hơi kinh ngạc khi thấy cảnh tượng trước mắt.

Một cái cây khổng lồ với các cành vươn ra tứ phía. Kích thước của nó lớn như một ngọn núi, cao đến mức đỉnh của nó ẩn trong màn đêm. Saito nhìn chằm chằm vào cái cây khổng lồ đó, cảm giác như đang nhìn vào tháp Tokyo vậy.

Và……, khi nhìn kỹ hơn, cậu thấy có cái gì đó như đang treo vào những cành cây. ‘Quả khổng lồ luôn sao,’ cậu nghĩ vậy, nhưng hóa ra, đó lại là những con tàu. Chúng có hình dạng như những cái khinh khí cầu được treo trên cành cây.

「Đây là 『Cầu tàu』? Và kia là 『Thuyền』?」

Saito kinh ngạc hỏi, Louise thắc mắc trả lời.

「Đúng vậy. Thế giới của cậu khác à?」

「Bến tàu và tàu đều ở biển.」

「Có những con tàu nổi trên biển và cũng có những con tàu nổi trên trời.」

Louise nói một cách đơn giản.

Wardes chạy về phía gốc cây. Gốc cây rộng như sảnh lớn của một tòa nhà, rỗng bên trong. Có vẻ như nó đã bị đục từ một thân cây khô cằn. Không có ai vào ban đêm. Các bậc thang dẫn lên các cành cây có gắn biển kim loại, giống như biển chỉ dẫn trên sân ga. Wardes tìm thấy cầu thang mình cần và bắt đầu leo lên.

Cầu thang gỗ rung rinh dưới mỗi bước chân. Dù có tay vịn nhưng nó trông cũ kỹ và không chắc chắn. Qua những khe hở của cầu thang, ánh sáng từ thị trấn La Rochelle bên dưới lấp lánh.

Ở một chiếu nghỉ, họ nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo từ phía sau. Saito quay lại, thấy một bóng đen lướt qua đầu cậu, đứng sau lưng Louise. Đó là người đàn ông đeo mặt nạ trắng đã đứng trên vai golem của Fouquet.

Saito rút kiếm và hét lên.

「Louise!」

Louise quay lại. Người đàn ông lập tức bắt lấy Louise.

「Kyaa!」

Louise hét lên. Saito giơ kiếm nhưng không thể chém xuống vì sợ làm bị thương Louise. Người đàn ông như một nghệ sĩ nhào lộn, ôm Louise nhảy lên.

Saito đứng sững sờ, không thể cử động. Bên cạnh cậu, Wardes vung cây đũa phép. Người đàn ông đeo mặt nạ bị một cú đánh mạnh từ ma pháp gió từ Wardes, buộc phải buông Louise ra. Hắn bám vào tay vịn cầu thang, còn Louise rơi thẳng xuống đất.

Ngay lập tức, Wardes nhảy khỏi cầu thang, lao xuống như một con chim cốc, ôm lấy Louise đang rơi và bay lơ lửng giữa không trung.

Người đàn ông đeo mặt nạ trắng quay lại, nhảy lên cầu thang đối diện với Saito. Hắn có vóc dáng tương tự Wardes và rút ra một cây đũa phép đen từ thắt lưng.

Saito xác nhận rằng Louise an toàn và giơ kiếm lên. Cậu nhớ lại trận đấu với Wardes trước đó. Tấn công mà không suy nghĩ sẽ rất nguy hiểm. Nhưng cậu cũng không biết đối thủ này sẽ dùng loại ma pháp gì.

Người đàn ông vung đũa phép. Không khí quanh đầu hắn bắt đầu lạnh đi, một luồng không khí lạnh buốt chạm vào da Saito. Hắn định làm gì đây?

Người đàn ông tiếp tục niệm chú. Saito giơ kiếm lên, nhưng Derfflinger hét lên.

「Cộng sự! Chuẩn bị!」

Ngay khi Saito chuẩn bị, không khí rung chuyển. Một tiếng nổ vang lên, và từ xung quanh người đàn ông, những tia sét phóng ra, đánh thẳng vào Saito.

「『Lightning Cloud』!」

Derfflinger hét lên, nhận ra có sự hiện diện của ma pháp. Saito bị điện giật mạnh, ngã gục xuống cầu thang.

「Ưaaaaaaaaaaaaa!」

Saito rên rỉ. Cánh tay trái của cậu đau nhói. Nhìn xuống, cậu thấy vết thương do điện giật đã làm cháy xém áo, và cánh tay trái bị bỏng nặng.

Y Y Y

Trong cơn đau và hoảng sợ, Saito ngất đi. Wardes, đang ôm Louise, niệm chú 『Fly』 và đáp xuống cầu thang.

「Saito!」

Louise hét lên khi thấy Saito ngã xuống. Wardes nghiến răng, vung đũa phép về phía người đàn ông đeo mặt nạ. Ma pháp gió 『Air Hammer』 tạo ra một luồng không khí mạnh mẽ, đánh bay người đàn ông khỏi cầu thang, rơi xuống đất.

Louise rời khỏi tay Wardes, chạy đến chỗ Saito. Vết điện giật từ tay cầm kiếm của cậu kéo dài lên cánh tay, làm cháy sém quần áo.

Louise áp tai vào ngực Saito để nghe nhịp tim. Cô thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy nhịp đập. Dù bị điện giật mạnh, nhưng cậu vẫn sống. Saito rên rỉ và mở mắt, cố gắng đứng dậy.

「Hắn ta là tên quái nào thế…… Nhưng mà công nhận, đau quááá…… Khỉ thật!」

Derfflinger lo lắng nói.

「Ma pháp vừa rồi là 『Lightning Cloud』. Đó là một loại ma pháp cực mạnh của nguyên tố 『Phong』. Hắn ta, thực sự là một pháp sư rất mạnh.」

「Khốn kiếp! Đau quá……」

Saito nhăn mặt vì đau đớn.

Wardes kiểm tra tình trạng của Saito.

「May mà chỉ bị thương ở tay. Thực ra, loại ma pháp đó, có thể giết chết người được đấy. Hừm…… Có vẻ như thanh kiếm này đã giảm bớt tác động của dòng điện. Tôi không chắc lắm, nhưng đây chẳng phải là kim loại hay sao?」

「Không biết, quên rồi.」

Derfflinger trả lời.

「Trí tuệ chi kiếm à. Đúng là hiếm thấy thật đó.」

Saito cắn chặt môi. Cánh tay bị thương đau đớn, nhưng việc không thể bảo vệ được Louise làm cậu đau lòng hơn. Cảm giác bị Wardes cướp mất hào quang khiến cậu tức giận. Cậu không muốn thể hiện sự yếu đuối thêm nữa. Dù đau đớn, Saito cố gắng đứng dậy và cất kiếm vào vỏ.

「Đi thôi, tôi ổn rồi.」

Y Y Y

Họ tiếp tục leo lên cầu thang, đến một nhánh cây lớn. Một con tàu giống như tàu buồm đậu trên đó. Nó có hình dáng như một chiếc thuyền buồm nhưng có cánh để bay. Nhiều sợi dây thừng nối từ thân tàu đến các cành cây phía trên. Một cầu thang dây dẫn từ nhánh cây lên boong tàu.

Khi họ bước lên boong tàu, một thủy thủ đang ngủ gật tỉnh dậy.

「Gì thế này? Các người là ai?」

「Thuyền trưởng đâu?」

「Hắn đang ngủ. Nếu có chuyện gì, quay lại vào sáng mai.」

Người đàn ông đáp lời trong cơn say, tay cầm chai rượu rum.

Wardes không đáp, chỉ rút đũa phép ra.

「Ngươi định bắt quý tộc phải nói lại lần nữa sao? Ta đã bảo gọi thuyền trưởng ra.」

「Quý, quý tộc!」

Người đàn ông lập tức chạy vào phòng thuyền trưởng.

Một lát sau, hắn dẫn một người đàn ông trung niên, đội mũ, trông có vẻ là thuyền trưởng, bước ra với đôi mắt còn ngái ngủ.

「Các người cần gì?」

Thuyền trưởng nhìn Wardes với ánh mắt nghi ngờ.

「Ta là Đội trưởng Đội phòng vệ ma pháp của Nữ hoàng, Tử tước Wardes.」

Đôi mắt của thuyền trưởng mở to kinh ngạc. Biết rằng người đối diện là một quý tộc có thân phận cao, ông ta lập tức thay đổi cách nói chuyện.

「Ồ, thì ra là ngài. Vậy, xin hỏi ngài đến tàu của chúng tôi có việc gì?」

「Tôi muốn các người khởi hành ngay lập tức đến Alvion. 」

「Không thể được!」

「Đây là mệnh lệnh của hoàng gia. Ngươi muốn chống lại hoàng gia sao?」

「Chúng tôi không cần biết các người đi Alvion làm gì, nhưng trước khi trời sáng thì không thể khởi hành được!」

「Tại sao?」

「Alvion đến gần La Rochelle nhất vào buổi sáng! Nếu khởi hành trước đó, chúng ta sẽ thiếu phong thạch!」

「Phong thạch là gì?」

Saito hỏi. Thuyền trưởng nhìn cậu với vẻ mặt như nói lên rằng, đến cả 『Phong thạch』 mà còn không biết nữa sao?

「Đó là viên đá tích trữ ma lực từ 『Gió』. Nhờ nó mà tàu có thể bay được trên không.」

Sau đó, thuyền trưởng quay lại nhìn Wardes.

「Thưa ngài Tử tước, lượng 『Phong thạch』 mà tàu chúng tôi mang chỉ đủ để đi khoảng cách ngắn nhất tới Alvion. Nếu mang nhiều hơn, chúng tôi sẽ gặp khó khăn. Do đó, hiện tại chúng tôi không thể khởi hành được, nếu không sẽ rơi xuống đất giữa chừng.」

「Phần thiếu hụt 『Phong thạch』 tôi sẽ bù đắp. Tôi là pháp sư nguyên tố 『Phong』 cấp Square.」

Thuyền trưởng và thủy thủ trao đổi ánh mắt. Sau đó, thuyền trưởng quay lại gật đầu với Wardes.

「Vậy thì được. Nhưng giá cả sẽ khá cao đấy.」

「Chở gì trên tàu vậy?」

「Lưu huỳnh. Ở Alvion, nó có giá trị tương đương với vàng. Các quý tộc đang xây dựng trật tự mới rất cần lưu huỳnh để chế tạo thuốc súng và các loại thuốc nổ.」

「Tôi sẽ trả giá tương đương với cước vận chuyển đó.」

Thuyền trưởng nở một nụ cười gian xảo và gật đầu. Khi thỏa thuận được xác lập, ông ta lập tức ra lệnh.

「Khởi hành! Thả dây neo! Căng buồm!」

Mặc dù có chút phàn nàn, các thủy thủ đã được huấn luyện kỹ càng nhanh chóng tuân theo lệnh của thuyền trưởng, tháo dây neo và leo lên dây dọc để căng buồm.

Con tàu ngay lập tức chìm xuống một chút, nhưng rồi nhờ vào sức mạnh của 『Phong thạch』, nó bay lơ lửng. Cánh buồm căng lên, con tàu bắt đầu chuyển động.

「Bao giờ đến Alvion?」 Wardes hỏi.

「Chúng ta sẽ đến cảng Scarborough vào chiều mai.」

Saito nghiêng người sang một bên, ngó xuống mép tàu, nhìn về phía đất liền. 『Cầu tàu』……, ánh sáng từ La Rochelle giữa các cành cây lớn dần xa. Có vẻ con tàu đang bay khá nhanh.

Louise tiến lại gần Saito và đặt tay lên vai cậu.

「Này Saito, vết thương ổn không?」

Louise lo lắng hỏi.

「Đừng chạm vào.」

Saito gạt tay cô ra. Khuôn mặt Louise biến sắc.

「Gì chứ! Tôi chỉ lo cho cậu thôi mà!」

Louise tức giận khi Saito không thèm nhìn mình. Cô cảm thấy bị tổn thương vì sự lạnh nhạt của cậu.

Saito thì vẫn còn cảm thấy xấu hổ và đau lòng vì không thể bảo vệ được Louise khi bị người đàn ông đeo mặt nạ bắt đi. Lời nói của Wardes hôm trước lại vang lên trong đầu cậu.

『Nói tóm lại, người như cậu hiện giờ không thể bảo vệ được cho Louise.』

Saito cảm thấy thất vọng về bản thân mình.

Wardes tiến lại gần hai người.

「Theo lời thuyền trưởng, quân đội hoàng gia tại Newcastle đang gặp khó khăn.」

Louise giật mình hỏi.

「Hoàng tử Wales thì sao?」

Wardes lắc đầu.

「Không rõ. Có vẻ như anh ta vẫn sống, nhưng...」

「Chắc là các cảng đã bị quân phản loạn chiếm hết rồi, đúng không?」

「Đúng vậy.」

「Chúng ta phải liên lạc với phe ủng hộ hoàng gia như thế nào?」

「Chỉ có cách đột phá vòng vây. Từ Scarborough đến Newcastle mất một ngày đi ngựa.」

「Phải vượt qua quân phản loạn à?」

「Đúng vậy. Không còn cách nào khác. Tuy nhiên, quân phản loạn sẽ không dám công khai tấn công quý tộc của Tristain. Chúng ta phải nhân lúc có cơ hội, vượt qua vòng vây và đến được Newcastle. Nhưng phải cẩn thận với bóng tối.」

Louise căng thẳng gật đầu. Sau đó, cô hỏi.

「Nhưng Wardes, con Griffon của anh đâu rồi?」

Wardes mỉm cười. Anh ta bước tới mép tàu, huýt sáo. Tiếng cánh đập từ phía dưới vang lên, và con Griffon đáp xuống boong tàu, làm các thủy thủ ngạc nhiên.

「Không phải chúng ta có thể đi bằng con Griffon đó sao?」 Saito hỏi.

「Đây không phải là rồng, nó không thể bay xa như vậy.」 Louise trả lời.

Saito ngồi xuống mép tàu, nhắm mắt lại. Có vẻ như họ lại sắp đối mặt với nguy hiểm. Cậu cố gắng ngủ, dùng tiếng nói của Louise và Wardes làm bài hát ru.

Y Y Y

Khi tiếng ồn của thủy thủ và ánh sáng chói lọi đánh thức cậu, bầu trời xanh rộng lớn đang hiện ra. Nhìn xuống dưới, cậu thấy những đám mây trắng trải dài. Con tàu đang lướt trên những đám mây.

「Nhìn kìa, thấy được Alvion rồi!」

Một thủy thủ đứng trên tháp chuông hét lớn. Saito dụi mắt, nhìn xuống từ mép tàu. Nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là những đám mây trắng xóa, không có dấu hiệu của đất liền.

Louise, người ngủ cạnh cậu cũng vừa thức dậy, cô đứng lên.

「Chả biết đất liền ở đâu nữa.」

Saito lẩm bẩm. Louise chỉ tay về phía bầu trời, 「Ở đằng kia kìa.」

「Hả? 」

Saito ngước nhìn theo hướng Louise chỉ và không khỏi kinh ngạc. Một cảnh tượng vĩ đại…… một khung cảnh không thể miêu tả bằng từ nào khác bằng hai từ vĩ đại hiện ra trước mắt cậu.

Từ khoảng trống giữa những đám mây, một lục địa đen ngòm hiện ra. Lục địa này trải dài đến tận đường chân trời, với những ngọn núi cao và dòng sông chảy xiết.

「Ngươi ngạc nhiên à?」

Louise hỏi Saito.

「Ừm, tôi chưa từng thấy điều gì như thế này bao giờ.」

Saito thốt lên, đứng ngây ra.

「Đó là lục địa nổi Alvion. Nó lơ lửng trên không trung, chủ yếu trôi dạt trên đại dương. Nhưng vài lần trong tháng, nó sẽ bay qua Halkeginia. Kích thước của nó lớn như vương quốc Tristain. Nó còn được gọi là 『Bạch quốc』.」

「Tại sao lại gọi là 『Bạch quốc』?」

Louise chỉ vào lục địa. Nước từ những con sông lớn tràn ra, rơi xuống không trung và biến thành một làn sương trắng bao phủ nửa dưới của lục địa. Làn sương này trở thành những đám mây và mang mưa lớn đến Halkegenia, Louise giải thích.

Lúc đó, thủy thủ trên tháp chuông lại hét lớn.

「Một con tàu đang tiếp cận từ phía mây bên phải!」

Saito nhìn về phía được chỉ. Đúng thật, một con tàu đang tiến đến. Con tàu này lớn hơn tàu của họ một bậc. Từ những lỗ mở ở mép tàu, các khẩu đại bác nhô ra.

「Ồ, có cả đại bác nữa à.」

Saito thốt lên với giọng ngạc nhiên.

Louise nhíu mày.「Phiền phức rồi đây. Quân phản loạn……, có lẽ đó là tàu chiến của giới quý tộc.」

Louise nói, lo lắng nhìn về phía con tàu đen đang tiếp cận.

Y Y Y

Thuyền trưởng đứng trên boong phía sau, cùng với Wardes, chỉ huy con tàu, nhìn lên phía tàu đen. Thân tàu được sơn đen như nhựa hắc ín, tạo cảm giác đây là một tàu chiến thực sự, với hơn hai mươi khẩu pháo đang hướng thẳng về phía họ.

「Có phải là phe quý tộc của Alvion không? Hãy cho họ biết chúng ta đang vận chuyển hàng hóa cho họ,」

Thuyền trưởng ra lệnh.

Thủy thủ giơ cờ hiệu theo lệnh của thuyền trưởng, nhưng không có phản hồi từ con tàu đen. Phó thuyền trưởng chạy đến, mặt tái nhợt, báo cáo với thuyền trưởng.

「Con tàu đó không treo cờ!」 Mặt thuyền trưởng nhanh chóng tái đi.

「Vậy, vậy nghĩa là, không tặc sao?」

「Không nghi ngờ gì nữa! Tôi nghe nói chúng đang hoạt động mạnh hơn trong tình hình hỗn loạn của cuộc nội chiến…」

「Chạy đi! Chuyển hướng ngay!」

Thuyền trưởng cố gắng điều khiển con tàu tránh xa khỏi không tặc. Nhưng đã quá muộn. Con tàu đen bắt đầu chạy song song với họ và bắn một phát đạn cảnh cáo dọc theo hướng đi của thuyền Saito.

*Bùm!* Tiếng nổ vang lên và viên đạn pháo biến mất trong mây. Trên cột buồm của con tàu đen, một lá cờ tín hiệu bốn màu nhanh chóng kéo lên.

「Lệnh dừng tàu, thưa thuyền trưởng.」

Thuyền trưởng bị buộc phải ra quyết định khó khăn. Tàu của ông cũng được trang bị vũ khí, nhưng chỉ có ba khẩu pháo di động trên boong, không thể sánh được với hỏa lực của con tàu đen có hơn hai mươi khẩu pháo. Nếu đem đi chiến đấu thì chẳng khác gì một món đồ trang trí vô dụng.

Ông nhìn sang Wardes, như cầu xin sự giúp đỡ.

「Ma pháp của tôi đã cạn kiệt để giữ cho tàu tiếp tục trôi nổi. Trước hên đành tuân theo lệnh của chúng thôi.」

Wardes nói với giọng điềm tĩnh. Thuyền trưởng thở dài, lẩm bẩm, 「Ca này phá sản thật rồi,」 sau đó ra lệnh.

「Dựng buồm lại. Cho dừng tàu!」

Y Y Y

Louise bất an nép sát vào Saito khi con tàu của họ giảm tốc độ và dừng lại. Cô lo lắng nhìn về phía con tàu đen qua vai Saito.

「Không tặc đây! Đừng cố chống cự!」

Một người đàn ông cầm loa từ con tàu đen hét lớn.

「Không tặc sao?」

Louise kinh ngạc nói.

Những người đàn ông trên con tàu đen, cầm cung và súng kíp[note58712], xếp hàng dọc theo mép tàu, nhắm thẳng vào họ. Những sợi dây thừng móc được ném qua, móc vào mép tàu của họ. Những người đàn ông to khỏe cầm rìu và kiếm cong bắt đầu trườn qua dây thừng, tiến về phía tàu của họ, số lượng lên đến vài chục người.

Saito nắm chặt kiếm, nhưng cánh tay bị thương từ trận chiến đêm qua vẫn đau nhói, khiến cậu không thể dùng hết sức lực.

「Saito……」 Louise thì thầm. Nghe giọng cô, Saito cố gắng nắm chặt kiếm hơn, và rune trên tay trái của cậu bắt đầu phát sáng. Tuy nhiên, Wardes đã kịp thời đặt tay lên vai cậu từ phía sau.

「Đừng làm thế. Kẻ thù không chỉ có thủy thủ vũ trang. Họ có cả một dàn pháo lớn nhắm vào chúng ta. Nếu muốn sống sót trên chiến trường, hãy biết đánh giá thực lực của đối thủ và bản thân. Hơn nữa, có thể họ có pháp sư.」

Con Griffon của Wardes, bị buộc ở boong trước, bắt đầu gầm lên khi thấy không tặc tiến tới. Đột nhiên, đầu của Griffon bị bao phủ bởi một đám mây xanh mờ. Nó ngã xuống boong và bắt đầu ngáy.

「Đám mây ru ngủ……, quả thật là có pháp sư ở đây.」

Một tiếng *thịch* vang lên khi không tặc đáp xuống boong. Một tên không tặc nổi bật trong trang phục lố lăng bước tới. Áo sơ mi của hắn, từng màu trắng nhưng giờ đã bẩn thỉu và đen ngòm vì mồ hôi và dầu mỡ, phô ra bộ ngực rắn chắc màu đồng đỏ. Tóc đen dài của hắn được buộc lỏng lẻo bằng một dải băng đỏ, và khuôn mặt hắn đầy râu. Hắn còn đeo một miếng che mắt.

「Thuyền trưởng đâu?」

Hắn hỏi, giọng nói thô lỗ và cử chỉ cộc cằn.

「Tôi đây.」

Thuyền trưởng run rẩy, cố gắng giữ vẻ oai phong, giơ tay lên. Tên không tặc lớn bước tới, vỗ mặt thuyền trưởng bằng lưỡi kiếm cong.

「Tên tàu và hàng hóa là gì?」

「Tàu Marie ・ Galante của Tristain. Hàng hóa là lưu huỳnh.」

Những tiếng thở dài phát ra từ đám không tặc. Tên không tặc lớn cười gằn, giật lấy mũ của thuyền trưởng và đội lên đầu mình.

「Cả tàu này thuộc về chúng ta. Giá của nó là mạng sống của các ngươi.」

Thuyền trưởng run rẩy vì tức giận và nhục nhã. Sau đó, tên không tặc lớn nhìn thấy Louise và Wardes đang đứng trên boong.

「Ồ ya, có cả khách quý tộc trên tàu nữa.」

Hắn tiến tới Louise, nắm cằm cô và nâng lên.

「Một cô gái xinh đẹp. Cô có muốn làm người rửa bát trên tàu của ta không nào?」

Đám không tặc cười lớn một cách thô tục. Louise đẩy tay hắn ra, nhìn hắn với ánh mắt đầy lửa giận.

「Lùi lại, tên hạ đẳng.」

「Ồ, thật ngạc nhiên! Cô gọi ta là tên hạ đẳng sao!」

Tên không tặc cười lớn. Saito định rút kiếm ra, nhưng Wardes nhẹ nhàng ngăn lại và thì thầm vào tai cậu.

「Nà, cậu Sử ma nè. Có vẻ như cậu không thể giữ bình tĩnh được nhỉ.」

「Nhưng, nhưng…… Louise……」

「Cậu nghĩ rằng gây náo loạn ở đây sẽ giải quyết được gì sao? Louise, cậu, và tất cả những người ở đây sẽ bị biến thành tổ ong bởi đống ma pháp, đại bác và cung tên đó.」

Saito sững lại.

「Cậu không muốn Louise được an toàn sao?」

Nỗi hối hận sâu sắc bao trùm trái tim Saito. Cậu cảm thấy thực sự đáng tiếc và nhục nhã. Cậu nhận ra mình không thể sánh được với Wardes. Từ trong thâm tâm, cậu nghĩ rằng, có lẽ Louise…… sẽ hạnh phúc hơn nếu kết hôn với Wardes.

Tên không tặc chỉ vào Louise, Wardes và những người khác rồi ra lệnh.

「Bọn bây. Bắt tất cả những tên này lại. Chúng ta sẽ nhận được một khoản tiền chuộc lớn đấy.」

Truyện Chữ Hay