Trong làn sương sớm, Saito, Louise, cùng với Guiche đã yên vị trên lưng ngựa. Saito vác Derfflinger đằng sau. Anh ấy là một thanh kiếm khá dài, nên cậu không thể đeo bên thắt lưng được.
Louise vẫn mặc đồng phục học viện như mọi ngày, điểm khác biệt duy nhất là bữa nay cô bé mang đôi bốt cao. ‘Có lẽ lần này đi ngựa khá lâu đây. Mà Alvion cách đây bao xa vậy?’ Nhưng cậu quá sợ câu trả lời nên cứ thế để trong bụng. ‘Mình còn chưa quen cách cưỡi ngựa nữa. Au, có thể bị đau lưng không chừng.’
Khi chuẩn bị khởi hành, Guiche lo lắng nói gì đó:
「Tôi có một yêu cầu…」
「Là gì.」
Saito híp mắt nhìn Guiche trong khi buộc hành lý của mình lên yên ngựa. Saito vẫn chưa tha thứ cho cậu ấy vì những tổn thương bị Guiche ban cho.
「Tôi muốn mang theo Sử Ma của mình.」
「Cậu mà cũng có Sử Ma nữa à.」
「Có chứ. Chẳng phải đó là điều tất nhiên sao?」
Saito và Louise nhìn nhau. Sau đó cùng hướng về Guiche.
「Mang nó theo không phải ổn hơn sao. Cơ mà nó ở đâu vậy.」
「Ở đây.」
Guiche chỉ xuống đất.
「Chẳng phải chả có gì sao.」
Louise tay cầm roi ngựa, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Guiche mỉm cười rồi dậm chân xuống đất. Sau đó, mặt đất lụp bụp phồng lên, một sinh vật màu nâu nhạt ló mặt của nó ra khỏi lòng đất.
Guiche nhảy cẩng lên! Cậu quỳ xuống rồi ôm lấy sinh vật đó.
「Verðandi! Aa! Verðandi dễ thương của anh!」
Saito từ tận đáy lòng hỏi một câu ngu hết chỗ nói:
「Cái gì vậy?」
「Cái gì vậy, cậu nói kiểu thế khiến tôi bối rối không biết phải làm sao luôn ấy. Rất là bối rối luôn ấy. Đây là Sử Ma siêu dễ thương của tôi, Verðandi.」
「Sử Ma của ông là con giant mole này à?」
Hóa ra đó là một chú chuột chũi khổng lồ. Nó lớn cỡ một con gấu nhỏ.
「Đúng rồi. Aa, Verðandi, bé nhìn lúc nào cũng dễ thương hết nhỉ. Điều đó khiến anh cảm thấy rất lo đấy. Bé ăn sâu no trước khi đến đây chưa đó?」
Gật đầu gật đầu gật đầu, con chuột chũi có vẻ đang vui vẻ, giật giật chiếc mũi rồi gật đầu.
「Thế à! Nếu vậy thì tuyệt quá rồi!」
Guiche cọ má mình vào chú Sử Ma của mình.
「Thật ra ông, không muốn mang nó theo đâu đúng không?」
Saito nói với giọng ngạc nhiên.
「Nè, Guiche. Không được đâu. Sinh vật đó, nó di chuyển dưới mặt đất đúng không?」
「Đúng vậy. Verðandi là chuột chũi mà.」
「Vậy sao ta có thể mang nó theo được. Chúng ta, đi xe ngựa đến đó mà.」
Louise bối rối nói.
「Không cần phải lo, bé đào đất rất nhanh mà phải không? Naa, Verðandi.」
Con chuột chũi gật đầu.
「Chúng ta lúc này sẽ tiến đến Alvion đó. Việc mang theo một sinh vật đào đất thế này, không được đâu.」
Khi Louise nói vậy, Guiche khụy xuống đất.
「Phải chia tay tại đây, thật đau lòng, đau lòng quá đó…, Verðandi…」
Ngay lúc đó, con chuột chũi giật giật chiếc mũi. *Khịt khịt*, nó tiến lại gần Louise rồi cọ chiếc mũi vào người cô.
「Cái, cái con chuột chũi này làm gì vậy.」
「Chắc là giống chủ nhân của nó, mê con gái chứ gì nữa.」 Saito nói.
「Đợi, đợi đã!」
Con chuột chũi khổng lồ bất ngờ đẩy Louise xuống rồi bắt đầu dùng mũi của nó mơn trớn khắp cơ thể cô bé.
「Yá! Cái con này ngươi đang chạm vào đâu vậy!」
Louise bị con chuột chũi rúc vào người làm cho cơ thể cô bé nằm quằn quại trên mặt đất. Chiếc váy ngắn xộc xệch, cả quần lót của cô cũng bị lộ hết ra bên ngoài, làm Louise tức điên lên.
Saito đứng nhìn quang cảnh đó, như thể đó là thứ gì đó rực rỡ mà cả đời cậu chưa từng thấy qua bao giờ.
「Ìyaaa, một cô gái xinh đẹp nô đùa cùng với chú chuột chũi khổng lồ cũng làm mình thấy nóng hết trong người.」
「Đúng thật vậy.」
Saito và Guiche khoanh tay, gật gật đầu đồng ý nghĩ.
「Đừng có mà đứng đó mà nói những điều ngu ngốc nữa, mau lại đây giúp ta coi! Kyaa!」
Con chuột chũi khổng lồ nhìn thấy viên hồng ngọc lấp lánh đính bên trên chiếc nhẫn mà Louise đang đeo, sau đó nó dụi mũi mình vào nó.
「Cái con này! Đồ chuột chũi vô lễ! Đừng có mà chà chiếc mũi của ngươi vào nhẫn của công chúa tặng cho ta!」
Guiche lẩm bẩm rồi gật đầu:
「Ra vậy, là nhẫn à. Verðandi vốn rất thích đồ trang sức mà.」
「Một con chuột chũi đáng ghét.」
「Xin đừng nói em ấy như vậy. Verðandi đã tìm thấy quặng đá quý chứa rất nhiều đá quý giá cho tôi đó. Là một Ma Pháp Sư thuộc tính 『Thổ』, thì em ấy chắc chắn là một đối tác hoàn hảo cùng với tôi.」
Trong lúc Louise đang tức điên như vậy thì…
Một cơn gió nổi lên, thổi bay con chuột chũi đang đè lấy Louise đi chỗ khác.
「Ai vậy!」
Guiche tức giận hét lên.
Từ làn sương sớm, xuất hiện một quý tộc thân người cao to. Trên đầu anh ta đội chiếc mũ lông vũ. Saito bỗng chốc nín thở.
‘Tên, tên đó chắc chắn là…’
「Tên kia, ngươi vừa mới làm gì Verðandi của tôi vậy!」
Guiche nhanh chóng giơ bông hoa hồng giả lên. Ngay tức khắc, quý tộc với chiếc mũ lông vũ liền rút đũa phép của mình ra, rồi thổi bay bông hoa hồng giả. Những cánh tàn bay lả tả trong không trung.
「Tôi không phải kẻ địch. Công chúa điện hạ đã mệnh lệnh cho tôi đồng hành cũng mọi người. Có vẻ công chúa lo các cậu khó có thể đến được Alvion. Mà, vì đây là nhiệm vụ bí mật nên cũng không thể dẫn cả một đội quân theo được. Đó là lý do tôi được cử đến đây.」
Vị quý tộc cởi chiếc mũ lông vũ xuống rồi cúi đầu.
「Tôi là đội trưởng đội Cận vệ Ma pháp Griffon của Nữ vương bệ hạ, tử tước Wardes.」
Guiche định mở mồm ra phàn nàn thì lập tức nhận ra. Đội Cận vệ Ma pháp là giấc mơ của tất cả các quý tộc. Và Guiche cậu cũng không ngoại lệ.
Wardes nhìn Guiche rồi lắc đầu.
「Xin thứ lỗi. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ trước việc vị hôn thê của mình bị con chuột chũi khổng lồ đó tấn công được.」
‘Ể?’
Saito đứng hình.
‘Vị hôn thê?’
Saito há hốc mồm kinh ngạc.
‘Tên này? Quý tộc ga-lăng với chiếc mũ lông vũ đội trên đầu này? Là hôn phu của Louise?’
‘Rốt cuộc chuyện là như vầy sao!’
「Wardes – sama…」
Louise đứng dậy và nói với giọng run run.
「Đã lâu không gặp rồi nhỉ! Louise! Louise của anh!」
‘Louise của anh! Nói chuyện kiểu gì nghe thấy gớm dữ dzậy cha!’ Saito mở miệng còn to hơn khi nãy.
Wardes nở một nụ cười thân thiện, anh ta chạy về phía Louise rồi bế cô vào vòng tay mình.
「Lâu rồi không gặp ạ.」
Má Louise đỏ bừng lên, vì hiện giờ cô đang ở trong vòng tay của Wardes.
「Em vẫn nhẹ như ngày nào nhỉ! Trông em cứ như chiếc lông vũ vậy!」
「……Anh nói thế khiến em ngại quá.」
「Xin hãy giới thiệu mọi người với anh.」
Wardes thả Louise xuống, chỉnh lại mũ rồi nói.
「A, đây là…, Guiche de Gramont, Sử Ma này tên Saito ạ.」
Louise nói rồi chỉ vào từng người. Guiche cúi đầu thật sâu. Còn Saito thì chán nản mà gật gật.
「Cậu là Sử Ma của Louise đấy à? Tôi không bao giờ nghĩ rằng Sử Ma lại có thể là một con người cơ đấy.」
Wardes thân thiện tiếp cận Saito.
「Chân thành cảm ơn cậu đã chăm sóc cho vị hôn thê của tôi trong thời gian vừa qua.」
「Khỏi cần cảm ơn.」
Saito nhìn tên quý tộc từ đầu xuống chân. ‘Đẹp trai quá. Aa, tên này công nhận đẹp trai thật. Kirche quả thật cũng là một mỹ thiếu nam, nhưng nó ngạo man, kiêu căng, không chính chắn, có gu mặn, khoái những thứ kỳ lạ, đã vậy còn thích dụi má vào con chuột chũi khổng lồ kia nữa. Mà nói đúng hơn là, nó thuộc loại thích người khác qua vẻ bề ngoài.’
‘Nhưng đúng thật, tên này rất đẹp trai. Nói sao nhỉ. Pheromone. Cái chất đó sẽ tiết ra khi gặp trường hợp như hắn ta. Đôi mắt sắc sảo, sáng ngời như mắt diều hâu, bộ ria mép đẹp đẽ làm nổi bật vẻ nam tính vốn có.’
‘Hơn hết, hắn ta ắt hẳn có một thể chất rất tốt. Mình đã từng nghĩ rằng mọi Ma Pháp Sư đều yếu như sên giống hệt Guiche, nhưng có vẻ mình đã nhầm.’ Nếu như cậu và anh ta chiến đấu với nhau lúc này, có lẽ Saito cũng nằm chật vật chỉ sau 2 giây.
Nhìn thấy Saito thở dài. Nhìn thấy dáng vẻ đó của Saito, Wardes mỉm cười, rồi vỗ nhẹ vào vai cậu.
「Sao thế? Không lẽ cậu, sợ phải đến Alvion phải không? Tưởng gì! Chẳng có gì để mà phải sợ cả đâu. Cậu đã bắt được tên Fouquet 『Đất Vụn』 đó đúng chứ? Có cho mình sự dũng cảm đó, cậu chẳng cần phải sợ bất cứ thứ gì hết cả!」
Nói xong, anh ta mỉm cười, một nụ cười ngạo nghễ. Saito cảm thấy thất vọng. ‘Thêm nữa là, tên này còn là một người tốt bụng nữa à.’
Có vẻ chẳng có điểm nào ở cậu có thể thắng được anh ta. ‘Thế à, Louise sẽ kết hôn cùng với hắn ta à,’ cậu nghĩ vậy, điều đó khiến cậu cảm thấy rất buồn.
‘Khi Wardes xuất hiện, Louise không khỏi bồn chồn, nói cách khác là luôn cảm thấy cực kỳ lo lắng.’ Saito quay mặt về phía sau.
Wardes thổi huýt lên một tiếng, một con Griffon từ trong làn sương sớm xuất hiện. Nó là một huyễn thú có nửa thân trên là đại bàng, còn nửa thân dưới là sư tử. Bộ lông trông có vẻ cũng rất mịn màng.
Wardes leo lên lưng cưỡi con Griffon, xong dùng tay ra dấu cho Louise.
「Lên đây nào, Louise.」
Louise nhìn xuống đất, cô bé do dự một lúc. Dù nhìn thế nào đi chẳng nữa thì đó cũng là cử chỉ của một thiếu nữ lần đầu biết yêu, điều này khiến Saito vô cùng lo lắng.
‘Tên đó bị gì vậy. Cái gì mà lên đây nào kia chứ. Lên đây nào cái gì ở đây cơ. Kiêu căng! Kiêu căng! KAAAAAA! KIÊU CĂNG quá rồi đấy! Đồ kiêu căng!’
Saito là một thằng con trai, nên có khó chịu thì cũng phải cố mà nhẫn nhịn. Cậu im lặng ngồi lên thân ngựa.
Nhìn Louise cứ rụt rè như thế, Wardes liền bế cô lên rồi cưỡi con Griffon.
Wardes nắm lấy dây cương, cầm lấy thanh đũa phép rồi la lớn:
「Được rồi mọi người[note54094]! Xuất phát thôi!」
Con Griffon bắt đầu di chuyển. Guiche ấn tượng, rồi bắt chước làm theo. Saito thẫn thờ, cứ tiếp tục bám theo sau bọn họ.
Saito ngơ ngác ngưỡng mặt lên trời, ‘rốt cuộc Alvion cách đây bao xa vậy,’ cậu nghĩ vậy.
Y Y Y
Henrietta đang đứng quan sát nhóm của họ khởi hành từ cửa sổ của phòng thầy hiệu trưởng.
Cô nhắm đôi mắt, hai tay nắm chặt cầu nguyện.
「Xin người hãy che chở cho họ. Khởi tổ Brimir…」
Còn người đang ở kế bên, lão Osman đang lấy tay bứt mấy cọng lông mũi.
Henrietta quay người lại, đối mặt với lão Osman.
「Ông không ra tiễn họ sao? Ông Osman.」
「Hô hô, công chúa à, như người thấy, lão già này đang bận nhổ lông mũi mất rồi.」
Henrietta lắc đầu.
Đúng lúc đó, tiếng đập cửa dồn dập vào không gian tĩnh lặng. 「Vào đi」, lão Osman thì thầm, sau đó thầy Colbert phi vào bên trong với nét mặt hốt hoảng.
「Có có có có, có chuyện lớn rồi! Ông Osman!」
「Cậu lúc nào xuất hiện mà chẳng có chuyện. Có vẻ cậu đang có cuộc sống quá vội vàng rồi đó.」
「Chuyện đang rất tệ rồi đây! Cơ mà tôi chỉ lâu lâu mới hoảng thế này thôi đấy! Mới có tin tức từ bên lâu đài truyền về! Không thể ngờ tới được! Có vẻ như là Fouquet đã trốn thoát khỏi lao ngục Chornobog[note54095]!」
「Hừm…」
Lão Osman hầm hừ vài tiếng, tay xoắn xoắn ria mép.
「Theo lời kể lại của lính gác cổng, một kẻ khả nghi tự xưng là quý tộc đã đánh bất tỉnh cậu ta bằng 『Phong』 ma pháp! Cơ hội khi các đội Cận vệ Ma pháp khác cùng với vương nữ xuất cung, hắn ta đã dẫn cô ta vượt ngục! Nói tóm lại, có kẻ phản bội trong số những người trong tòa thành! Điều này không lẽ không phải chuyện lớn sao!」
Khuôn mặt Henrietta tái nhợt.
Lão Osman xua tay, giục Colbert mau rời khỏi phòng:
「Ta hiểu rồi ta hiểu rồi. Một lát nữa ta hẵng nói về việc đó nhé.」
Sau khi Colbert rời khỏi, Henrietta thở dài, hai tay đặt lên bàn.
「Có kẻ phản bội trong lâu đài! Việc này không thể nhầm lẫn đi đâu được nữa. Chắc chắn là quý tộc hoạt động ngầm của bên Alvion!」
「Cũng có thể là thế không chừng. UI DA!」
Lão Osman vừa nói vừa bứt lông mũi. Nhìn thấy dáng vẻ của lão, Henrietta ngơ ngác nhìn mà chẳng biết phải biểu cảm thế nào.
「Tương lai của Tristain đang bị đe dọa. Tại sao, ông lại có thể có thái độ thoải mái như vậy được chứ…」
「Đũa phép đã được vung, việc chúng ta cần làm hiện tại là chờ đợi. Ta nói không sai chứ?」
「Đúng vậy thật nhưng mà…」
「Không gì phải lo hết, nếu là cậu ta, cho dù gặp bất kỳ khó khăn nào, cậu ấy cũng có thể vượt qua được hết.」
「Cậu ấy là ai? Là Guiche à? Hay là, tử tước Waldes?」
Lão Osman lắc lắc đầu.
「Nếu thế thì, chẳng lẽ là thiếu nên đó, Sử Ma của Louise? Sao có thể! Cậu ta suy cho cùng cũng chỉ là một thường dân!」
「Công chúa có biết về truyền thuyết của Khởi tổ Brimir không?」
「Tôi chỉ tình cờ nghe qua…」
Lão Osman mỉm cười.
「Vậy thì, người có biết về sự tồn tại của 『Gandálfr』 chứ?」
「Về Sử Ma mạnh nhất được Khởi tổ Brimir trọng dụng? Không lẽ cậu ta chính là?」
Lão Osman nhận ra mình đã nói quá nhiều. Ông luôn giữ bí mật về 『Gandálfr』 cho bản thân. Không phải ông không tin tưởng Henrietta hay gì khác, chỉ là ông nghĩ nó sẽ thật tệ nếu nó bị lan truyền trong vương thất.
「Ề, e hèm, nói chung là cậu ta có sức mạnh tương đương với 『Gandálfr』, chuyện là thế. Có điều, cậu ta lại là người đến từ một thế giới khác.」
「Thế giới khác[note54096]?」
「Đúng vậy. Không phải Halkeginia, mà là ở một nơi khác. Không ở 『nơi này』, mà ở một nơi xa hơn. Từ một nơi như thế mà có thể đến được thế giới này, lão già đây tin chắc cậu trai ấy sẽ làm được. Đó là lý do ta vẫn đang trong trạng thái thư thả hết mức đấy.」
「Một nơi như thế, thật sự tồn tại à…」
Đôi mắt Henrietta dường như đang hướng về nơi xa xăm. Cảm giác đôi môi của chàng thiếu niên vẫn còn đọng lại. Henrietta lướt nhẹ trên môi cô, nhắm mắt lại, miệng mỉm cười.
「Vậy thì hãy cầu chúc cho họ. Cầu chúc cho một làn gió phước lành từ thế giới khác thổi về.」
Y Y Y
Thành phố cảng La Rochelle cách Tristain khoảng 2 ngày đi ngựa, nó là cổng để tiến vào Alvion. Mặc dù gọi đây là một thành phố cảng, nhưng nó lại được thiết kế trên một con đường núi giữa hai khe núi nhỏ hẹp. Dân số nơi đây khoảng chừng 300 người, nhưng số người đi tại đây thường chắc phải gấp 10 lần như thế.
Các quán trọ và cửa hàng xếp dọc thành hàng theo những vách đá nguyên khối khổng lồ. Nó là một công trình kiến trúc hoàn hảo, khi càng đến gần, sẽ dễ dàng nhận ra mỗi tòa nhà đều được chạm khắc từ cùng một tảng đá. Rõ ràng đây là khả năng của những Ma Pháp Sư cấp Square hệ 『Thổ』.
Con đường hẻm núi có vẻ hơi tối mặc dù hiện giờ đang giữa ban ngày. Sâu trong một con hẻm chật hẹp, trong một góc hẻm còn hẹp hơn nữa, có một quán rượu nằm ở đó.
Trên tấm biển hiệu hình bình rượu có ghi dòng chữ 『Quán Thùng Rượu Vàng』. Không nói về vàng bạc ở đây, chỉ cần vừa nhìn vào đã thấy nơi đây xập xệ chẳng khác gì một căn nhà bỏ hoang cả. Bàn ghế hư hỏng chất đầy ngay lối vào.
Những kẻ ngồi bên trong uống rượu là lính đánh thuê, thoạt nhìn, trông họ không có vẻ là người tốt.
Khi say, họ liền cãi nhau về những vấn đề nhỏ nhặt. Lý do cũng đều hết sức vớ vẩn. Mấy việc kiểu như là không cụng ly, hay là, nhìn đôi mắt thấy mà ghét, kiểu vậy. Rồi từ chửi lộn, bọn họ tiến tới đánh nhau.
Mỗi khi trận đánh nhau được khơi mào, bọn lính đánh thuê sẽ rút lấy vũ khí, tẩn nhau hoặc chết hoặc bị thương. Chủ quán sau nhiều lần trải qua cuộc tàn sát đã không thể chịu nổi mà ra bản một thông báo.
『Khi đánh nhau, ít nhất hãy dùng ghế.』
Khách hàng của quán rượu rất ấn tượng với bản thông báo được dán trước cửa quán ngày hôm đó, nó trông giống như là mọi xúc cảm của vị chủ quán đã vượt quá khả năng chịu đựng và bùng nổ ra vậy, từ khi đó về sau bọn họ bắt đầu sử dụng bàn ghế để giải quyết. Tuy vẫn còn người bị thương, nhưng vẫn tốt hơn việc có người chết. Thế rồi, sau mỗi cuộc tẩn nhau, bàn ghế gãy dần được chất đầy ngay bên cạnh cửa.
Coi nào, hôm nay 『Quán Thùng Rượu Vàng』 thật đông đúc. Quán đầy ngập các lính đánh thuê trở về từ Alvion, nơi đang diễn ra cuộc nội chiến.
「Ông vua Alvion hết thời thật rồi nhỉ!」
「Ì yá i yà! Và sau đó là đến cái thứ mà người ta thường gọi là 『Chế Độ Cộng Hòa』 nhỉ!」
「Vậy thì, để ăn mừng cho 『Chế Độ Cộng Hòa』, CẠN LY!」
Những tên lính đánh thuê thuộc Vương Đảng Phái của Alvion đang cười lớn mà cụng ly ăn mừng. Bọn họ, những tên đã bỏ trốn khỏi trận chiến mà người chủ thuê họ gần như sẽ thất bại. Cơ mà, đó chẳng phải là chuyện đáng xấu hổ. Rất rất ít có những tên lính đánh thuê nào sẽ gắn bó với một quân đội bại trận cho đến phút cuối cùng. Đối với họ, mạng sống luôn luôn quan trọng hơn nghề nghiệp, chỉ đơn giản thế thôi.
Sau đó, khi bọn họ cạn ly xong hết, cánh cửa mở ra và một cô gái dáng người cao lớn xuất hiện. Cô đội một chiếc mũ trùm kín mắt nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới mặt sau của cô, nhưng chỉ nhiêu đó thôi thì cũng biết chắc rằng cô là một người rất xinh đẹp. Thật hiếm khi có một cô gái xinh đẹp như thế lại đi đến một quán rượu tồi tàn như này. Mọi ánh nhìn của cả quán đều đổ dồn vào cô.
Tuy nhiên, cô gái không quan tâm đến những ánh mắt ấy, sau khi gọi rượu cùng với thịt, cô chọn lấy vị trí ngay góc quán rồi ngồi xuống. Sau khi đồ ăn được mang ra, cô ấy đưa cho người phục vụ một đồng vàng.
「Nhiều, nhiều thế này? Có được không ạ?」
「Bao gồm cả chi phí chỗ ở. Có phòng nào còn trống không?」
Đó là cách nói tao nhã. Ngữ điệu của cô ấy mang đậm chất quý tộc, nhưng khí chất lại mang dáng hình dân dã. Chủ quán gật đầu rồi rời đi. Một số tên lính nhìn nhau qua lại, sau đó đứng dậy và đến gần chỗ ngồi của cô.
「Ojou – san. Một mình vào những quán rượu như này thì không được đâu đấy.」
「Đúng vậy đúng vậy. Có rất nhiều người nguy hiểm mà cô chưa từng gặp qua lần nào đó. Cơ mà yên tâm đi nhé. Tụi anh sẽ bảo vệ cô em mà.」
Với một nụ cười biến thái lộ rõ trên nét mặt, hắn lấy tay vén chiếc mũ trùm đầu của cô gái lên. *Huýt*, một tiếng huýt sáo phát ra. Bởi vì, cô gái ấy rất chi là xinh đẹp. Đôi mi dài, thon gọn, cùng với chiếc mũi cao thanh tú.
Cô ấy là Fouquet 『Đất Vụn』.
「Xem nào, đúng thật là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mà. Nhìn nè, nước da này trông không khác gì ngà voi vậy.」
Hắn nâng cằm Fouquet lên. Dùng tay vuốt ve qua lại. Fouquet bật ra tiếng cười nhẹ. Một tên lính khác đứng dậy, sau đó kề dao cạnh má cô.
「Tôi tưởng ở đây không dùng dao, chỉ dùng ghế thôi mà nhỉ?」
「Này chỉ là đe dọa thôi. Nếu là ghế thì nó chẳng đe dọa nổi ai đâu ha? Cơ mà, không cần phải tỏ ra lạnh lùng nữa đâu. Cô đến đây để câu dẫn đàn ông đúng không? Để chúng tôi giúp cô một tay.」
Fouquet không có vẻ gì là ngán con dao. Cô vặn mình, rồi rút cây đũa phép ra.
Trong giây lát, đã niệm xong một chú văn.
Con dao tên đàn ông cầm bỗng biến thành một đống đất rồi rơi xuống bàn.
「Quý, quý tộc!」
Những tên lính lùi lại. Bởi vì cô ấy không khoác áo choàng nên không ai trong họ nhận ra cô ấy là Ma Pháp Sư.
「Tôi đúng thật là Ma Pháp Sư, nhưng không phải là quý tộc.」
Fouquet thở dài một tiếng.
「Mấy người, là lính đánh thuê phải không?」
Mấy tên lính kinh ngạc nhìn nhau. Nếu không phải quý tộc thì trước mắt chẳng cần phải lo lắng cho tính mạng bọn họ. Nhưng nếu chuyện này xảy ra với một quý tộc, thì khỏi bàn tiếp cũng được, bị giết là cái chắc rồi.
「Đúng, đúng vậy. Còn cô là?」
Một tên lính đánh thuê có tuổi lên tiếng.
「Là ai không quan trọng. Nói chung, nay tôi đến đây để thuê các người.」
「Cô đến để thuê chúng tôi à?」
Những tên lính nhìn Fouquet với vẻ mặt khó hiểu.
「Mấy người đang làm vẻ mặt gì vậy. Thuê lính đánh thuê có gì kỳ lạ lắm à?」
「Không, không phải vậy. Chỉ là, cô có mang theo tiền, đúng không?」
Fouquet đặt một túi tiền đầy đồng vàng lên trên bàn. Sau khi kiểm tra bên trong, một tên trong số họ nói nhỏ.
「Ô hô, đây chẳng phải là đồng ECU[note54097] sao.」
Cánh cửa bỗng đóng sầm lại, một người đàn ông mang mặc nạ trắng cùng với áo choàng xuất hiện. Anh ta chính là quý tộc đã giúp Fouquet vượt ngục.
「Ồ yá, đến sớm quá nhỉ.」
Fouquet nhìn người đàn ông rồi thì thầm. Nhìn thấy hành vi kỳ lạ của hắn ta, những tên lính đánh thuê há hốc mồm.
「Bọn họ sắp xuất phát rồi.」 Người đàn ông đeo mặt nạ trắng nói.
「Tôi đã làm như lời của anh nói, đây là những người tôi đã thuê về.」
Người đàn ông đeo mặt nạ trắng nhìn một lượt những tên lính đánh thuê do Fouquet thuê.
「Nhân tiện thì cho ta hỏi, các người có làm việc cho Vương Đảng Phái của Alvion không?」
Mấy tên lính đánh thuê cười mỉm nhè nhẹ.
「Cho đến tháng trước.」
「Nhưng mà, ngài chắc chắn sẽ không thua đâu, thưa chủ nhân.」
Bọn lính đánh thuê cười phá lên. Người đàn ông đeo mặt nạ trắng cũng cười theo.
「Tiền ta đã trả. Ta không phải tên vua lạc quan kia. Nếu dám bỏ chạy, ta sẽ giết hết.」
Y Y Y
Kể từ khi rời Ma pháp Học viện, Waldes đã cưỡi con Griffon phi liên tục. Bọn Saito thì đã đổi ngựa hai lần trên quãng đường đi tại các trạm dừng, nhưng có vẻ con Griffon đó của Waldes vẫn chưa có dấu hiệu mệt mỏi. Đúng là một con vật khỏe mạnh, huyễn thú mà lị.
「Đợi chút, chẳng phải tốc độ này quá nhanh rồi sao?」
Louise lúc này đang bị ôm phía trước mặt của Wardes. Khi nói chuyện, ngữ khí của Louise chuyển từ cách nói tao nhã mà cô thường nói trở về ngữ khí bình dị như hiện tại. Một phần bởi vì Wardes kêu cô làm như thế.
「Cả Guiche với Saito đều mệt đứt hơi rồi kìa.」
Wardes quay đầu lại nhìn. Quả thật, cả hai người đang cố hết sức bám vào ngựa như muốn té đến nơi. Cứ đà này thì cả hai sẽ đi trước cả con người mất.
「Anh muốn đi thẳng đến thành phố cảng La Rochelle…」
「Sao có thể chứ. Với quảng đường dài như vậy thì bình thường đi ngựa phải mất tận 2 ngày đó.」
「Nếu mệt đứt hơi rồi thì cứ để mặc họ lại đây đi.」
「Không thể để việc đó xảy ra được.」
「Tại sao?」
Louise bối rối nói:
「Bởi vì, chúng ta là đồng đội không phải chứ. Hơn nữa…, bỏ mặt Sử Ma của mình, đó không phải là việc mà một Ma Pháp Sư sẽ làm.」
「Quả nhiên là em luôn nghĩ về bọn họ nhỉ. Ai trong số họ là người yêu của em à?」
Wardes cười nói.
「Người, người yêu gì ở đây ạ.」
Mặt Louise đỏ hết cả lên.
「Vậy à. Nếu vậy thì tốt quá. Nếu nghe tin hôn thê của mình có người yêu thì chắc anh shock chết mất.」
Ngay khi nói điều này, nụ cười vẫn nở trên môi Wardes.
「Chẳng, chẳng phải điều này đã được ba mẹ em quyết định rồi hay sao.」
「Ồ yá? Louise! Louise bé nhỏ của anh! Em bắt đầu thấy ghét anh rồi à?」
Vẫn như hồi trước, Wardes vẫn nói với một giọng điệu bông đùa, vui vẻ.
「Mồ, người ta có còn nhỏ nữa đâu. Anh kỳ cục quá đó.」
Louise phồng má lên.
「Đối với anh thì em vẫn mãi là một cô bé thôi.」
Louise nhớ lại giấc mơ hôm nọ. Khoảng sân trống của biệt thự La Vallière, quê hương nơi cô sinh ra và lớn lên.
Một chiếc thuyền nhỏ, trôi trên một cái ao bị lãng quên…
Hồi còn nhỏ, mỗi khi nghỉ ngơi trên con thuyền đó, Wardes đều đến đón cô về.
Việc kết hôn được ba mẹ cùng nhau quyết định…
Lời hứa từ ngày còn bé. Fiancé. Vị hôn phu.
Lúc đó, cô chẳng hiểu nó thật sự có ý nghĩa gì. Có điều, cô vẫn phần nào thấy hạnh phúc khi được nói rằng sau này cô sẽ được ở bên cạnh với người cô ngưỡng mộ nhất.
Đến bây giờ cô mới hiểu được điều đó nghĩa là gì. Đó chính là kết hôn.
「Không phải là em không ghét anh đâu.」
Louise nói với một chút xấu hổ.
「Thật may quá. Vậy thì, em thích lắm nhỉ?」
Với một tay nắm dây cương, tay còn lại Wardes giữ lấy vai của Louise.
「Anh thì lúc nào cũng không thể quên em được đó. Em còn nhớ chứ? Ba của anh đã tử chiến trong trận Reims[note54098]…」
Louise gật đầu.
Wardes nói chậm rãi, ký ức từ từ trở về.
「Mẹ anh qua đời từ khi anh còn nhỏ, ngay sau khi kế thừa tước vị và lãnh thổ, anh liền rời khỏi thị trấn. Anh muốn bản thân mình trở thành một quý tộc tốt. Bệ hạ nhớ rất rõ ba của anh, người đã anh dũng hy sinh trong trận chiến đó. Đó là lý do anh có thể dễ dàng gia nhập đội Cận vệ Ma pháp. Lúc đầu thì anh chỉ là một người kiến tập, thời gian đó thật sự rất gian khổ.」
「Hầu hết, khi rời khỏi lãnh địa Wardes thì họ chẳng bao giờ quay về nữa nhỉ.」
Louise nhắm mắt lại, nhớ về trước đây.
「Bận rộn với quân vụ, dinh thự cùng với lãnh thổ đành để cho quản gia là lão Jean trông coi. Anh đã chăm chỉ làm việc, cống hiến hết mình. Nhờ đó mà anh đã được nhanh chóng thăng chức. Dù sao thì, đó cũng là việc mà anh đã tự quyết định từ khi rời khỏi quê hương mà.」
「Việc gì?」
「Trở thành một quý tộc tốt, rồi trở về đón em đó.」
Wardes nở nụ cười rồi nói.
「Anh đang đùa phải không, Wardes, anh sau này sẽ ngày càng có tiếng đúng chứ? Không cần phải làm đúng như lời hứa là phải kết hôn với một người nhỏ mọi như em đâu…」
Cô đã quên mất Wardes cho khi cô mơ một giấc mơ. Đối với Louise, Wardes giống như một người mà cô ngưỡng mộ trong một ký ức xa xôi hơn là một vị hôn phu thật sự của mình.
Kết hôn gì chứ, cô nghĩ rằng nó đã bị lãng quên từ lâu rồi. Một lời hứa vu vơ mà hai người cha trao đổi cho nhau… Đó là tất cả những gì cô nghĩ.
10 năm kể từ ngày cô và anh ly biệt, cô hầu như không gặp lại Wardes, và những ký ức của cô về anh ta cũng ngày một xa vời. Đó là vì sao khi gặp lại Wardes ngày hôm đó, Louise đã vô cùng dao động.
Những ký ức bỗng thành hiện thực, cô đang lạc hướng và không biết phải làm gì.
「Du lịch là một cơ hội tốt.」 Wardes nói với giọng bình tĩnh.
「Nếu chúng ta tiếp tục đi du lịch cùng nhau, chắc chắn ta sẽ cảm nhận được cảm giác hoài niệm đó.」
Louise trầm ngâm. Không biết cô có thích Wardes không nữa?
Đúng thật thì, không phải là cô ghét nó. Cô chắc chắn là đã từng mong chờ nó. Cái đó không có gì sai cả. Nhưng mà suy cho cùng, đó cũng là những việc xảy ra trong ký ức xưa của cô mà thôi.
Tự dưng khi không lại có một vị hôn phu, rồi nói rằng cô sắp kết hôn, nó khiến cô không biết phải làm gì cả.
Nói sao nhỉ, hai người ly biệt đã lâu, cô không chắc là mình có thật sự thích anh ta hay không nữa.
Louise quay người lại nhìn về phía sau.
Saito đang dần kiệt sức trên con ngựa cậu ấy đang cưỡi. Có vẻ cậu ta đã rất mệt rồi. Louise tặc lưỡi. ‘Thật thảm hại!’ Cô nghĩ vậy, rồi bỗng cô cảm thấy lo lắng, lồng ngực bỗng run lên.
Y Y Y
「Ta đã chạy liên tục hơn nửa ngày rồi. Cái chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Đám Cận vệ Ma pháp này bộ toàn là quái vật cả à.」
Guiche, người cũng đang cưỡi ngựa cạnh Saito, đang tựa vào thân con ngựa. Cũng giống như Saito, cả người cậu giờ đang đè hẳn lên nửa thân trên con ngựa.
「Ai mà biết.」
Saito nói với giọng mệt mỏi. Cứ lần nào Wardes chạm vào cơ thể của Louise, cậu đều cảm thấy khó chịu. ‘A, chạm vào rồi. Ôm vai rồi. Tên đó bị cái quái gì vậy. Sẽ chẳng ai kêu tên đó dừng làm những việc đó cả. Họ có hôn ước với nhau hết rồi. Cơ mà nếu muốn đụng chạm thì ít nhất hãy làm ở nơi mà tôi không nhìn thấy chứ.’
Mỗi lần nghĩ như thế, cậu lại thấy mình càng mệt hơn. Một cảm giác suy sụp.
Mỗi lần thấy Saito như thế, Guiche đều cười hì hì.
「Ha, haha. Không lẽ là, cậu…, cảm thấy ghen à?」
「HẢ? Rốt cuộc ông có ý gì!」
Saito đứng dậy thẳng trên lưng ngựa.
「À rế, không phải thế sao? Không lẽ, đây là do tôi tưởng tượng à?」 Guiche thậm chí còn cười lớn hơn.
「Im đi. Đồ chuột chũi.」
「Ha, hahaha. Có tình cảm với chủ nhân của mình á? Không phải không phải! Tôi không có ý xấu đâu. Nhưng tình yêu khác với thân phận là nguồn gốc của nỗi bất hạnh, đúng chứ? Cơ mà, trông cậu cũng tội ghê luôn!」
「Im đi. Tôi còn chả ưa nổi cái tên đó. Mà, phải nói thật là khuôn mặt hắn ta cũng có phần dễ thương, nhưng tính cách thì tệ hết chỗ nói.」
Guiche nhìn về phía trước, ngạc nhiên nói:
「A, đang hôn kìa.」
Saito giật mình nhìn về phía trước. Cậu cố căng mắt ra mà nhìn. Tuy nhiên, cả hai người chẳng có tý hành động nào là đang hôn nhau cả.
Rồi cậu nhìn về phía Guiche, thì thấy cậu ta đang che miệng và ráng nín cười.
「ĐÁNG GHÉT.」
Saito gào lên rồi vồ lấy Guiche. Hai đứa ngã ngựa rồi bắt đầu vật lộn.
「Này, tôi bỏ mặc hai người luôn bây giờ!」 Nhìn thấy tình cảnh đó, Wardes tức giận la lên.
Guiche vội vàng leo lên lưng ngựa. Saito thì chợt nhận ra Louise đang nhìn mình.
Ánh mắt cậu và cô vô tình chạm nhau, Saito nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Y Y Y
Sau khi đổi ngựa nhiều lần và tiếp tục chặng đường mà chẳng cần nghỉ chân, cuối cùng thì nhóm của Saito đã đến được lối vào của La Rochelle vào giữa đêm. Saito ngạc nhiên nhìn quanh. Mặc dù nói đây là thành phố cảng nhưng đâu đâu cũng chỉ toàn là những con đường núi. Chẳng có chỗ nào có thể gọi là biển ở đây cả. Có lẽ là nếu đâm xuyên qua một ngọn núi thì sẽ thấy được biển chăng.
Trên con đường băng qua giữa ngọn núi thẳng đứng, ánh trăng trôi nổi trên đỉnh đầu, có thể dễ dàng nhìn thấy cả thành phố tĩnh lặng nằm giữa hẻm núi. Những tòa nhà được điêu khắc từ đá xếp dọc theo con đường.
「Tại sao nơi này lại có núi trong khi nó được gọi là thành phố cảng nhỉ.」
Nghe Saito nói vậy, Guiche kinh ngạc nói:
「Cậu không biết Alvion à?」
Saito lẫn Guiche sức lực đều đã đến giới hạn, nhưng ở đây có vẻ họ đang dần nói nhiều hơn, chắc tại cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút vì đã có thể được nghỉ ngơi.
「Sao mà biết được.」
「Không lẽ!」
Guiche thì cười cười, Saito thì không.
「Tôi sẽ gặp rắc rối nếu mọi người nghĩ thường thức ở đây là thường thức của tôi mất.」
Đúng lúc đó.
Đột nhiên, từ trên vách núi, có rất nhiều ngọn đuốc ném về phía bọn Saito.
Những ngọn đuốc cháy sáng rực, soi sáng khu núi nơi Saito đang cưỡi ngựa tiến về.
「Cái, cái gì vậy!」 Guiche hét toáng lên.
Con ngựa chưa được huấn luyện qua chiến đấu giật mình trước những ngọn đuốc lửa sáng rực, nó hí lên một tiếng, hai chân trước giơ cao lên trong không trung, khiến cho Saito và Guiche ngã xuống mặt đất.
Nhằm mục đích đó, hàng chục hàng trăm mũi tên lao vèo vèo trong gió nhắm đến hai người họ.
「Có phục kích!」 Guiche hét lên.
Mũi tên cắm xuống mặt đất với âm thanh *phập phập* nhẹ nhàng.
Saito hoảng sợ. Khi cậu cố rút Derfflinger đằng sau lưng ra, lập tức có hai mũi tên bay vù vù về phía cậu.
Vô số mũi tên lao về phía Saito và Guiche.
「Wa!!」
Cậu không hề nghĩ rằng mọi việc sẽ kết thúc như thế này, cậu mím chặt môi, vô tình nhắm mặt lại. Vào đúng khoảnh khắc đó…
Một cơn gió nổi lên, làm biến dạng không khí trước mặt Saito, đồng thời xuất hiện một cơn lốc nhỏ.
Cơn lốc cuốn bay mọi mũi tên đang hướng về phía hai người họ, làm cho nó bị bật về phía sau.
Wardes ngồi trên lưng con Griffon, anh ta đang giơ thanh đũa phép của mình lên.
「Không sao chứ!」 Giọng Wardes vang tới Saito.
「Không, không sao ạ…」
‘Uuuuuu, hôn phu của Louise vừa ra tay cứu mình!’ Sự hối hận chợt dâng trào, cảm giác đáng thương kích thích cảm giác tự ti của Saito. Cậu rút Derfflinger ra khỏi lưng. Dòng chữ Rune bên tay trái phát sáng. Cảm giác mệt mỏi bỗng biến mất, cơ thể cậu liền trở nên nhẹ nhàng hơn.
「Cộng sự, tôi cô đơn quá… Thật quá đáng khi lúc nào cũng để tôi trong bao kiếm.」
Saito nhìn về phía vách đá, nhưng lần này không có mũi tên nào bay tới nữa.
「Một loại dạ tặc hay sơn tặc nào đó chăng?」
Wardes lẩm bẩm. Louise liền nói:
「Không lẽ, đây là chiêu trò của bọn quý tộc Alvion…」
「Nếu là quý tộc, hẳn bọn họ sẽ không dùng cung.」
Vào lúc đó…, *xoạch xoạch*, tiếng vỗ cánh từ đâu vọng tới. Saito và mọi người cùng nhìn nhau.
Đó là âm thanh vỗ cánh rất thân thuộc mà mọi người ai cũng đều biết rất rõ.
Có thể nghe thấy tiếng la hét của những tên tặc trên đỉnh vách núi. Rõ ràng, họ đang hốt hoảng và sợ hãi trước thứ khổng lồ đang xuất hiện phía trên đầu họ.
Những kẻ đó bắt đầu bắn tên loạn xạ vào bầu trời đêm. Tuy nhiên, tất cả đều bị lệch quỹ đạo bởi Phong ma pháp.
Tiếp theo, một cơn lốc nhỏ xuất hiện, cuốn bay những kẻ đang ẩn mình trên đỉnh vách đá.
「Ồ yá,
đó chẳng phải là 『Phong』 chú văn hay sao?」 Wardes thì thầm.
*Lộp bộp lộp bộp*, âm thanh rơi xuống của những kẻ bắn cung ngã xuống khỏi vách đá.
Cơ thể họ đập mạnh xuống nền đất cứng và giờ ai nấy đều rên rỉ.
Với ánh trăng làm nền đằng sau, một con huyễn thú quen thuộc hiện ra. Louise bất ngờ la lên:
「Sylphid!」
Quả thật đó là con rồng gió của Tabitha. Khi nó đáp xuống đất, một cô gái tóc đỏ nhảy ra khỏi con rồng, vuốt vuốt mái tóc của mình.
「Cảm ơn vì đã đợi.」
Louise nhảy khỏi con Griffon, rồi hét vào mặt Kirche:
「Cảm ơn vì đã đợi cái gì chứ! Cô đến đây để làm gì vậy!」
「Chẳng phải tôi đến đây để giúp cô sao. Hồi sáng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mọi người lên ngựa rồi khởi hành, tôi liền chạy đến đánh thức Tabitha rồi nhanh chóng đuổi theo đó.」
Kirche chỉ về phía Tabitha đang ngồi trên lưng con rồng gió. Có vẻ hồi sáng cô bé bị đánh thức xong liền bị lôi đi luôn nên cô hiện giờ vẫn đang mang trên mình bộ đồ ngủ. Dù vậy, Tabitha dường như không bận tâm và tiếp tục lật từng trang sách.
「Zerbst. Nè, cái này là cô theo dõi tôi rồi đó.」
「Theo dõi á? Vậy thì, tại sao cô lại không nói cho tôi biết. Nếu cô nói cho tôi thì tôi sẽ chẳng phải chơi trò theo dõi này rồi. Nói tóm lại, cô phải cảm ơn tôi. Nhờ tôi mà mọi người mới bắt được những kẻ tấn công này.」Kirche chỉ vào những kẻ đang nằm quỵ trên mặt đất. Họ bị thương, không thể cử động, chỉ có thể nằm rủa Louise và mọi người. Guiche đến gần và thẩm vấn một trong số bọn họ.
Louise khoanh tay, trừng mắt nhìn lấy Kirche.
「Đừng hiểu lầm. Tôi không có đến đây để giúp cô. Được rồi chứ?」
Kirche tiến lại gần Wardes, người đang cưỡi con Griffon.
「Anh có bộ râu tuyệt quá. Anh, biết si mê là gì không?」
Wardes liếc nhìn Kirche, rồi đẩy cô qua một bên bằng tay trái.
「À rá?」
「Tôi rất cảm kích vì sự giúp đỡ của cô, nhưng xin cô đừng tiến gần thêm nữa.」
「Vì sao? Rốt cuộc tại sao? Tôi đã nói thích anh rồi kia mà!」
Wardes vẫn không chút động thái nào là muốn đáp lại. Từ trước tới giờ, chưa có bất kỳ tên con trai nào đối xử với cô lạnh nhạt đến thế. Bất kỳ ai cũng có dấu hiệu bị kích thích khi cô cố gắng xích lại gần. Nhưng Wardes lại không hề như vậy. Điều đó khiến cho Kirche kinh ngạc đến há hốc mồm.
「Tôi không muốn hôn thê của mình hiểu lầm.」
Nói xong, anh ta nhìn lấy Louise. Má Louise ửng hồng.
「Gì chứ? Nhỏ đó là hôn thê của anh á?」
Kirche chán nản nói. Wardes gật đầu. Louise bắt đầu thấy bồn chồn, bối rối. Kirche nhìn Wardes.
Do nhìn từ xa nên không rõ lắm, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng, đôi mắt đó rất lạnh lùng. Cứ như là băng vậy. Kirche khịt mũi. ‘Gã này bị gì vậy. Thật nhàm chán.’ Cô nghĩ vậy.
Sau đó cô nhìn về phía Saito. ‘Có vẻ, anh ấy đang không được khỏe lắm. Cứ đứng trơ người, rồi lẩm bẩm trao đổi với thanh kiếm.’
‘À rá? Không lẽ, ảnh cảm thấy khó chịu vì mình cứ liếc mắt đưa tình với Wardes sao?’ Khi cô nghĩ về việc đó, Kirche chợt nhận ra Saito rất là dễ thương. Kirche chạy lại, ôm chặt lấy Saito.
「Thiệt tình luôn đó. Thật ra em đã lo cho anh yêu lắm luôn!」
Saito có vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn Kirche.
「Xạo ke.」
Saito bĩu môi nói. ‘Aa, ghen à?’ Cô nghĩ vậy, sau đó ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy lên trong tim Kirche.
「Dễ thương. Dễ thương quá! Anh đang ghen có đúng không?」
「Làm gì có…」
「Xin lỗi anh nhiều nha! Chắc là anh giận lắm khi em lạnh nhạt với anh như vậy đúng không?」
Vừa nói, Kirche vừa lấy bộ ngực khổng lồ như trái dưa ép vào mặt Saito.
「Xin hãy thứ lỗi cho em! Có thể đôi lúc em sẽ ngoảnh mặt đi và nhìn một người khác, nhưng anh vẫn luôn là người mà em thích nhất mà!」
Louise cắn môi và cố hét lên. Cô không thể để một người như Zerbst cướp đi Sử Ma của mình như thế được.
Wardes đặt tay lên vai Louise. Anh ta nhìn cô rồi mỉm cười.
「Wardes…」
Guiche quay lại sau khi đã thẩm vấn xong.
「Tử tước, bọn họ chỉ nói là định cướp đồ đạc thôi ạ.」
「Hừm…, vậy thì để mặc bọn họ đi.」
Cưỡi trên lưng con Griffon, Wardes ga lăng bế Louise trên tay.
「Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ lại La Rochelle một đêm, sáng sớm hôm sau, ta sẽ cùng nhau khởi hành đến Alvion.」
Waldes nói với cả nhóm.
Kirche đang cưỡi chung lưng ngựa với Saito, hai người dường như đang đùa giỡn gì đó. Guiche cũng cưỡi ngựa. Tabitha thì vẫn bình thản đọc sách trên lưng con rồng gió.
Hai bên đường, ánh đèn của thành phố cảng La Rochelle bao quanh khắp hẻm núi, tỏa sáng một cách bất bình thường.