Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

chương 93: con quỷ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai cô gái cầm ô đỏ bước lên xe, giây phút thấy rõ khuôn mặt của họ, mí mắt của Úc Dạ Bạc bỗng nhiên giật giật, bọn họ chính là hai học sinh cầm ô đỏ tối qua!

Hai cô gái cũng không phát hiện ra tầm mắt của Úc Dạ Bạc, đi thẳng đến hàng ghế đầu ngồi xuống.

Hai người cười hi hi ha ha nói về mấy chủ đề bản thân cảm thấy thú vị.

“Ê Thư Thư, tao nói cho mày cái này, hôm qua tao lướt Douyin thấy một anh đẹp trai cực.”

“Uầy? Thật hả? Cho tao xem với!”

Một cô gái khác kích động dí sát lại gần, kèm theo BGM đồng quê, cô gái phấn khích che miệng nở nụ cười: “Đờ mờ, đẹp xỉu up xỉu down!”

“Áu áu, đúng chuẩn gu tao! Nhanh lên! Share cho tao để tao ấn theo dõi ảnh!”

Úc Dạ Bạc mở điện thoại nhìn dự báo thời tiết, bên trên viết.

“Ngày tháng năm trời mưa.”

Giờ phút này trong đầu chàng trai đã có suy đoán mơ hồ, đáy lòng dâng lên rất nhiều dự cảm chẳng lành.

Xe buýt tiếp tục chạy, ngoại trừ hai cô gái trẻ tràn đầy sức sống thì phần lớn người ngồi trên xe đều là nhân viên văn phòng, có người đang tranh thủ từng giây ăn sáng, có người dựa vào cửa sổ ngủ gật.

Bây giờ vẫn còn khá sớm, xe buýt chạy bon bon suốt dọc đường nhanh chóng đến trạm thứ hai. Trạm thứ hai không có ai lên xe buýt, vả lại cũng không có ai xuống xe cả.

Nhưng đến trạm thứ ba thì bỗng có mười mấy người lên xe, có già có trẻ có nam có nữ.

Trong đó có một người đàn ông quay đầu nhìn khắp mọi nơi, Chu Chí Văn sợ tới mức gào nhỏ một tiếng.

Hắn cúi gằm mặt như thể sợ bị trông thấy, căng thẳng mở lời: “Mấy người nhìn, người đàn ông đó, cái kẻ mặc bộ vest đen, hắn chính là con quỷ đêm qua tôi gặp!”

Quý Diệp Phương đang định hỏi kỹ thì vẻ mặt cũng bất ngờ thay đổi, cô cất chất giọng run run: “Người phụ nữ vừa lên trên xe chính là nữ quỷ tôi chụp hôm qua!”

Úc Dạ Bạc ngẩng đầu nhìn, trùng hợp làm sao mà người này lại chính là người phụ nữ đắp mặt nạ nhận đơn giao hàng đầu tiên của cậu, giờ phút này cô ta đang giơ điện thoại, không biết là gọi cho ai.

Vừa lúc ánh mắt cô ta đối diện với Úc Dạ Bạc, trong mắt hiện chút kinh ngạc.

Có lẽ cô ta cảm thấy Úc Dạ Bạc hơi quen mắt, nhưng bởi vì đã thay quần áo cộng thêm ánh sáng tối qua khá tù mù nên người phụ nữ cũng không nhìn thấy rõ mặt cậu.

Úc Dạ Bạc nhanh chóng rời tầm mắt, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, tránh bị cô ta nhận diện.

“Còn có bà mẹ đang bế đứa bé bên kia tôi cũng gặp rồi.” Đáy lòng Chu Chí Văn bắt đầu phát rợn, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hôm nay đám quỷ đều xuất hiện, hành khách trên chiếc xe này… sẽ không phải ngoại trừ chúng ta thì tất cả đều là quỷ đấy chứ?”

Kể cho mọi người một câu chuyện kinh dị nổi tiếng, trên một chuyến xe buýt nọ, một cô gái bị bà già bí ẩn kéo mạnh xuống xe. Sau khi xuống xe bà cụ nói với cô rằng tất cả người ngồi trên xe đều là quỷ, bọn họ đều không có chân, đã chết từ rất lâu rồi.

Cô gái vốn dĩ không tin, tưởng bản thân gặp phải bệnh nhân tâm thần, mãi cho đến ngày hôm sau khi cô nhìn thấy tin tức tai nạn xe cộ mới hiểu rằng mình đã tránh được một kiếp!

Câu chuyện trên cực kỳ phù hợp với tình huống trước mặt của họ, nếu toàn bộ người trên xe đều là quỷ vậy thì không phải mấy người như họ chết chắc rồi sao?

Chu Chí Văn càng nghĩ càng hốt hoảng, đến khi trạm thứ tư lại có “quỷ quen” bước lên, hắn đã không có cách nào duy trì tỉnh táo.

“Bọn họ là quỷ, chắc chắn tất cả bọn họ đều là quỷ. Chúng ta không nên lên xe… Bọn họ đang đi tìm kẻ chết thay!”

Trong mắt hắn, những hành khách này đã biến thành ác quỷ với khuôn mặt dữ tợn… Chu Chí Văn quyết định mặc kệ như thế nào đi chăng nữa thì điểm dừng tiếp theo hắn nhất định phải xuống xe!

Hắn muốn chạy thoát khỏi chiếc xe buýt tử thần này.

Không ngờ xe buýt còn chưa tới trạm mà Úc Dạ Bạc đã đứng lên trước, đi thẳng về phía hàng ghế đầu.

Lúc này chỗ trống trên xe đã được lấp đầy, còn có năm sáu người đang đứng, Trác Lê vội vàng đuổi theo, cậu nhóc chen chúc giữa đám người hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh Úc?”

“Không có chuyện gì.” Úc Dạ Bạc hạ giọng giải thích: “Anh chỉ muốn quan sát mọi người trên xe.”

Đặng Tường vừa gửi tin nhắn, người chết cùng tên cùng họ đều có không ít chứ đừng nói chi đến người sống, số lượng càng nhiều không xuể, nhưng vận may lần này của họ khá tốt, Tần Hoài Chu chỉ tiện tay lật hai cái đã tìm thấy nữ quỷ Trịnh Giai kia.

Cậu bảo Đặng Tường tiếp tục điều tra.

Lần điều tra này lại phát hiện, đầu tháng người ta còn đi mở thẻ tín dụng ở ngân hàng, cuối tuần trước mới qua đêm ở khách sạn.

Chẳng lẽ chỉ trong một tuần ngắn ngủi cô ta nói chết là chết? Nhưng nếu không phải… vậy rốt cuộc đám quỷ hồn kia là thế nào?

Ngày mưa, xe buýt, không tra được hồ sơ tử vong… ba điểm này dung hòa vào nhau, suy đoán mơ hồ trong lòng Úc Dạ Bạc càng trở nên rõ ràng.

Úc Dạ Bạc vừa đi tới cửa sau đứng thì đã đến trạm thứ năm, lần này có sáu người bước đến.

Úc Dạ Bạc nghiêng người để cho bọn họ đi qua, nhìn thấy cuối hàng có một học sinh tiểu học bảy tám tuổi.

“Tích… thẻ học sinh.”

Rõ ràng đã là tháng ba mà đứa nhỏ còn mặc một chiếc áo lông mỏng nhạt màu, trước khi lên xe thằng gấu con này còn nhảy nhót dưới vũng nước khiến nước bùn bắn cả lên người.

Đằng sau có một bà cụ cầm ô đẩy nó lên xe, có lẽ hai mắt không tốt lắm nên không phát hiện ra điều gì, chỉ dặn dò: “Cháu trai ngoan, con đã mang đủ đồ chưa? Đến trường nhớ chăm chỉ học hành, bữa trưa ăn nhiều một chút, ô trong cặp sách của con, quần áo không được cởi, bây giờ đổi mùa rất dễ bị ốm.”

Tay trái thằng bé cầm một miếng bánhquy, tay phải xách túi, miệng vẫn còn nhai bánh quy, bất đắc dĩ gật đầu: “Bà ơi bà đừng nói nữa, con biết rồi mà.”

Nhìn chiếc bánh quy màu nâu trong tay nó, Úc Dạ Bạc đột nhiên hiểu ra, chỉ sợ thứ trong miệng con quỷ cậu gặp khi giao đơn hàng đầu tiên không phải bùn đất mà là bánh quy màu nâu!

Xe buýt đóng cửa lại tiếp tục di chuyển đến trạm tiếp theo.

“Úc Dạ Bạc, Trác Lê.” Quý Diệp Phương cũng qua bên họ, lúc này trên xe đã quá tải, cô phải tốn chút sức lực mới chen qua được, nói cho họ biết: “Chu Chí Văn vừa xuống xe, chúng ta cũng xuống ở trạm tiếp theo đi.”

“Tôi nghi ngờ đám quỷ đang tái hiện những gì xảy ra trước khi chết, chỉ sợ bây giờ chúng ta đang ở trong không gian linh dị, nhưng một khi đến thời gian bọ họ tử vong chắc chắn chúng ta trốn không khỏi.”

Tình tiết như vậy khá phổ biến trong phim kinh dị, nhân vật chính bị quỷ dụ dỗ vào không gian linh dị, ban đầu tưởng như tất cả bình thường, song chờ đến khi vai chính phát hiện điều không ổn thì đã muộn.

Hắn bị quỷ quái giết chết, trở thành một oan hồn mới trong vòng lặp, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Nhắc đến chuyện xung quanh đều là quỷ, Quý Diệp Phương ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi, ngón tay bởi vì lo lắng nắm chặt tay vịn mà trở nên trắng bệch.

Suy luận này hoàn toàn hợp lý, ngay cả Trác Lê cũng thấp thỏm theo. Cậu nhóc nắm chặt điện thoại hạ giọng hỏi: “Anh Úc, chúng ta có xuống xe không? Mẹ kiếp, hai mẹ con mặc áo mưa kia cũng lên!”

Đây còn chưa phải chuyện đáng sợ nhất, điều đáng sợ hơn chính là…

Bọn họ cũng không biết rốt cuộc đám quỷ trên chuyến xe này chết khi nào, có thể là nửa giờ sau, có thể là hai mươi phút, cũng có thể là một giây sau!

Như thể có một thanh đao sắc nhọn lắc lư treo trên đỉnh đầu ba người!

“Đừng sợ.” Chỉ có Úc Dạ Bạc là vẫn giữ vững bình tĩnh, cậu đã nhìn kỹ, còn có hai con quỷ chưa lên.

Gã đàn ông mặt ngược và tên mập.

Khu trung tâm thương mại của tên mập thức đêm tăng ca nằm ở trạm thứ tám, nói cách khác bọn họ còn an toàn ít nhất ba trạm.

Chờ người trên xe đứng ổn, cậu chen từ giữa lối đi lên hàng ghế đầu, cố ý đứng trước mặt hai học sinh cầm ô đỏ kia, nhìn chằm chằm điện thoại của các cô nửa ngày, chọn một câu nói làm quen cực kỳ thiểu năng: “Hi mấy bạn, cho hỏi hôm nay là ngày mấy tháng mấy, tôi quên mang điện thoại rồi.”

Trác Lê và Quý Diệp Phương sợ tới mức xám hồn.

Thế mà lại dám bắt chuyện với quỷ?!

Hai cô gái sửng sốt, vừa ngẩng đầu thấy khuôn mặt Úc Dạ Bạc đã bật chế độ trồng cây si một giây, một trong hai người tích cực trả lời: “Ngày tháng .”

“Năm bao nhiêu?”

“Năm .”

“Đồng phục của hai người đẹp thật đấy, em gái tôi cũng là học sinh trường trung học Đồng Nhân mà chưa thấy con bé mặc bao giờ, là đồng phục mới hả?”

“Đúng rồi, là đồng phục hôm qua mới phát!” Một cô gái trả lời.

Nếu đổi thành người khác hỏi phỏng chừng hai cô sẽ cảm thấy người hỏi có vấn đề thần kinh, nhưng đặt giá trị nhan sắc Úc Dạ Bạc ở chỗ này thì hai nữ sinh chỉ có nước trồng cây si, cũng không cảm thấy quái lạ chỗ nào, hỏi gì cũng đáp.

Vì sao không thể tra được đồng phục trên mạng? Bởi vì trừ bỏ khả năng đồng phục may lâu lắm rồi thì còn một khả năng khác, đó là đồng phục mới tinh!

Đồng phục học sinh mới được phát ngày hôm qua sao có thể dễ dàng tìm thấy trên mạng?

Và ngày tháng năm cũng chính là hôm nay!

“Quả nhiên là như vậy!” Úc Dạ Bạc đã tìm được đáp án.

Suy đoán của cậu hoàn toàn chính xác.

“Sao vậy?” Trác Lê đang định hỏi nhưng Quý Diệp Phương đứng cạnh đã phản ứng trước, cô nói với vẻ mặt khó tin: “Chẳng lẽ… Không phải là đám quỷ này đang lừa chúng ta đấy chứ?”

Vừa mới dứt lời, Quý Diệp Phương bỗng thấy bên ngoài cửa sổ cũng có học sinh trường trung học Đồng Nhân đi ngang qua, trên người mặc đồng phục giống hệt hai cô gái.

Lời từ miệng quỷ có thể là giả dối, nhưng nếu chúng có thể thay đổi những gì mắt người nhìn thấy thì không phải nhiệm vụ rơi vào ngõ kẹt à.

Đáp án đã rõ ràng.

Úc Dạ Bạc đáp bằng giọng điệu chắc nịch: “Sở dĩ không có ghi chép thời gian tử vong bởi vì bọn họ căn bản chưa chết.”

Trác Lê: “Hả? Cái gì gọi là chưa chết chứ?”

“Chính xác mà nói là chưa phát sinh.”

Ngày mưa tháng năm , một chuyện gì đó sắp xảy ra, tất cả những người trên xe sẽ chết!

“Thứ chúng ta nhìn thấy vốn dĩ không phải quỷ hồn mà là tử vong báo trước!”

Cho nên Tần Hoài Chu mới luôn cảm thấy đám quỷ lần này rất yếu, bởi vì chúng vốn không được tính là quỷ.

Trác Lê trợn mắt há hốc mồm: “Vậy khuôn mặt tối qua cô bé nhìn thấy thật ra…”

Vì sao khi đó Úc Dạ Bạc hỏi cô bé là ai nhưng cô bé không nói thẳng luôn là không quen hay không biết, trái lại còn bày ra dáng vẻ có quen, tuy nhiên chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ.

Bởi vì khuôn mặt đó là chính họ, là báo trước cái chết của họ!

Chỉ có mấy người làm nhiệm vụ chết trước đó mới thật sự biến thành quỷ hồn, cho nên bọn họ mới nói “Các ngươi đều sẽ phải chết”, bởi vì sau khi chết đi bọn họ hiểu ra được đó là báo trước!

Giống như đang chứng minh suy đoán của Úc Dạ Bạc, một người hô to gọi nhỏ chạy như điên sau đuôi xe buýt.

“Chờ một chút! Chờ một chú với! Bác tài! Bác tài! Chờ tôi!”

Người đàn ông đội chiếc mũ đỏ mặc quần áo liền thân màu trắng, tay cầm theo một cái rương lớn thở hồng hộc chạy lên xe, vừa mới đứng vững đã nhận được một cuộc điện thoại.

“Xin lỗi xin lỗi giám đốc Lý, tôi lập tức đến liền, hôm qua không biết vì chuyện gì mà điện thoại bị hỏng, thời gian từ giờ sáng biến thành giờ tối cho nên đồng hồ báo thức mãi không kêu. Hôm qua hơn giờ tôi mới ngủ, không cẩn thận ngủ quá mười phút, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Cầu xin ngài đừng đưa công việc này cho người khác.”

“Không phải ngài yêu cầu linh vật biết hát với nhảy sao? Tôi sẽ làm tất cả, làm ơn, tôi thực sự rất cần công việc này.”

Người đàn ông mũ đỏ nói với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, cuối cùng bên kia cũng đồng ý. Hắn buông điện thoại xuống, cảm giác được ánh mắt của đám người xung quanh bèn xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, dùng tay lau sạch mặt mình.

Hắn chính là gã đàn ông mặt ngược tối qua!

Bảo sao mặt hắn bị đảo ngược, bảo sao nhiều ma nơ canh cũng bị lộn ngược mặt giống như vậy.

Hiển nhiên tất cả những thứ này đều liên quan đến những gì đã xảy ra trước khi chết của họ!

Xe buýt lại tiếp tục chạy, bây giờ trên xe đã quá tải, ba người đứng ở lối đi bị chen có chút khó chịu. Úc Dạ Bạc có Tần Hoài Chu che chở còn đỡ, hai người còn lại đã có chút đứng không vững.

Quả nhiên đi làm và đi học vào giờ cao điểm đúng là danh bất hư truyền.

Biết được bây giờ những người này vẫn còn sống, Quý Diệp Phương không thể không buông từ bỏ ý định xuống xe chạy trốn một mình, cô cắn răng hỏi: “Vậy lát nữa sẽ xảy ra tai nạn xe cộ sao? Chúng ta có thể dừng xe ngay bây giờ không?”

Trác Lê đồng ý: “Em có thể giả vờ bị bệnh đột xuất, ví dụ như động kinh các kiểu để tài xế dừng xe, sau đó hai người xuống xe, anh Tần nhân dịp náo loạn đâm thủng lốp!”

Tuy rằng loại hành vi này khá khốn nạn nhưng mạng người quan trọng, trên xe có ba bốn chục người, nếu dựa theo tử vong báo trước thì tất cả sẽ phải bỏ mạng

“Chỉ sợ sẽ không đơn giản.” Hai mắt Úc Dạ Bạc không ngừng lướt qua đám người trong xe, giống như đang tìm kiếm cái gì đó: “Hơn nữa mọi người đừng quên, khả năng cao vị tài xế này chính là khách hàng cuối cùng của chúng ta.”

Đơn đặt hàng quy định thời gian và địa điểm, một khi thực sự khiến xe dừng lại, tài xế không đúng giờ vào trạm cuối, bọn họ cũng nhất định phải chết.

Nói tóm lại, bọn họ không chỉ phải cứu những người trên chiếc xe này mà còn phải đảm bảo rằng tài xế đến trạm đúng giờ.

“Nhưng nếu xe không dừng lại…” Trác Lê hít một ngụm khí lạnh: “Vậy nên làm sao bây giờ? Không thì chờ xe dừng lại chúng ta đánh tài xế ngất xỉu rồi trói?”

Việc đến nước này không thể không sử dụng hành vi bạo lực.

“……”

“Thế nào hả? Anh Úc.”

Úc Dạ Bạc vẫn nói: “Không đơn giản như vậy.”

Quý Diệp Phương thấy Úc Dạ Bạc một mực nhìn xung quanh, nhịn không được hỏi: “Anh đang tìm cái gì vậy?”

Úc Dạ Bạc nghiêng mặt nhìn bọn họ một cái rồi hỏi: “Nếu không phải tai nạn xe cộ thì sao?”

“Vậy còn có thể là cái gì?”

“Ví dụ như, trên xe có quỷ.”

Truyện Chữ Hay