…Cậu chạy đi đâu thế?
Trong nháy mắt như có một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, khiến đáy lòng Úc Dạ Bạc trở nên rét lạnh.
“…”
“Alo? Alo?” Người ở đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng trả lời, lại alo thêm hai tiếng: “Làm cái gì vậy? Cậu đang ở đâu? Nhanh lên, lát nữa tôi còn một kế hoạch cần làm gấp, bụng đói mốc meo rồi này. Có phải lạc đường rồi không, alo, cậu nói gì đi!”
Sau đó bên trong truyền đến tiếng điện lưu “Tín hiệu bên cậu… tút tút… không ổn…”.
Cuối cùng cạch một tiếng, điện thoại cúp máy.
“Tút… tút… tút… tút…”
Tiếng báo máy bận lạnh lùng quẩn quanh giữa không gian tối tăm tĩnh lặng và tràn đầy áp lực.
Không biết con ma nơ canh với cái đầu đảo ngược nằm úp sấp trên bàn động đậy từ lúc nào, hai tròng mắt phía trên mái tóc đột nhiên xoay lại nhìn Úc Dạ Bạc chòng chọc, khóe miệng và lông mày đều bĩu mạnh xuống, vẻ mặt dường như cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng Úc Dạ Bạc biết, đó không phải là phẫn nộ, mà là đang mừng như điên!
Giống như một tên sát nhân biến thái nhốt nạn nhân lại rồi mài bén dao chuẩn bị xẻo từng miếng thịt trên người nạn nhân, ngược đãi nạn nhân đến chết, hai mắt nó cong thành hình trăng lưỡi liềm, lộ ra vẻ mặt thèm khát.
Thèm nhỏ dãi.
Dáng vẻ nhìn thoáng qua thôi cũng đủ khiến người ta gặp ác mộng!
Nhìn bằng mắt thường có thế thấy tay Úc Dạ Bạc nổi đầy da gà, cậu không hề nghĩ ngợi nhiều mà cất bước chạy nhanh. Trong nháy mắt khi cậu chạy ra ngoài cửa, khóe mắt chợt lướt qua hình ảnh phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh. Chỉ thấy đám ma nơ canh trong phòng đều quay đầu lại và tất cả đầu chúng đều bị lộn ngược!
Mà con ma nơ canh trốn trong phòng đang từng bước từ từ đi ra, quả nhiên nó chính là gã đàn ông mặt ngược đội mũ đỏ mặc áo liền quần màu trắng.
Úc Dạ Bạc cảm thấy vô cùng may mắn vì đã nhanh tay cầm hộp cơm lên sau khi phát hiện tình huống không ổn, nếu không chậm vài giây nữa thì cậu hết đường trốn chạy rồi.
Bên ngoài hành lang vẫn không có ánh đèn. Khác với sự cẩn thận khi đến, lần này Úc Dạ Bạc nhấc chân chạy như điên.
Dường như cậu giẫm phải thứ gì đó dưới chân khi chạy trốn.
Tiếng kính vỡ vang lên.
Úc Dạ Bạc không có thời gian dừng lại kiểm tra, cậu muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ quỷ quái này!
Chắc chắn không đủ thời gian chờ thang máy, Úc Dạ Bạc trực tiếp vọt như bay vào cầu thang thoát hiểm, định kéo dài khoảng cách rồi mới đi thang máy.
Cậu chạy liên tiếp suốt sáu tầng lầu, mệt đến độ thở không ra hơi, tay chân mềm nhũn, cuối cùng gắng gượng chạy xuống thêm một tầng nữa. Nhưng ngay cậu định chạy xuống, lại đột nhiên phát hiện ra một chuyện cực kỳ đáng sợ!
Khoan đã…
Cậu vừa nhìn thấy gì hả?
Úc Dạ Bạc đột nhiên dừng bước, cậu thở hổn hển ngước khuôn mặt trắng bệch lên.
Nhìn lại những con số được dán trên khung cửa thoát hiểm.
Lần này cậu thấy rất rõ, bên trên viết đây là tầng -.
Tầng -!
Trước không bàn tới chuyện rõ ràng cậu chạy từ tầng xuống thì có tòa nhà nào đi làm tầng - à? Hơn nữa lại còn đào sâu tận mét dưới lòng đất? Chẳng nhẽ tính đào địa đạo quốc phòng?
Con mẹ nó có cần thái quá như vậy không.
Mồm chửi thì chửi… nhưng thực ra bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy con số âm kia Úc Dạ Bạc đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Đảo ngược!
Kiến trúc trong tòa nhà này giống hệt đầu gã đàn ông mặt ngược, bên trong bị đảo ngược sạch!
Cho nên thứ mà ban nãy cậu giẫm nát lúc chạy trốn không phải vật gì xa lạ mà chính là bóng đèn thủy tinh hình chữ nhật được khảm trên trần nhà, song bởi vì ánh sáng nơi đây quá yếu nên mới khiến cậu không nhận ra.
Đâu ai có thể ngờ rằng sàn nhà sẽ ở trên đầu và trần nhà thật sự lại nằm dưới đất?
Bởi vậy ngay từ khi cậu bước vào thang máy, thang máy không phải là lên, mà là đi xuống!
Tần Hoài Chu đợi mãi không thấy Úc Dạ Bạc về bèn gửi tin nhắn hỏi thăm.
“Tiểu Dạ, bên em thế nào rồi?”
“Tiểu Dạ, em đang ở đâu? Em đã tìm thấy khách hàng chưa?”
Úc Dạ Bạc nói ngắn gọn chuyện mình trải qua cho anh, hơi tuyệt vọng đáp: “Điều này có nghĩa là tôi sẽ phải leo thêm hai mươi mốt tầng mới có thể ra bên ngoài.”
Nếu dùng thang máy thì chỉ đi được thêm hai tầng âm là nhiều, cho nên chắc chắn không thể ra ngoài bằng đường thang máy. Mà dù có được đi chăng nữa thì cửa thoát hiểm mấy tầng này đều bị khóa sạch, hơn nữa khả năng cao gã mặt ngược kia sẽ canh giữ trước cửa thang máy tìm mọi biện pháp chặn đứng cậu.
Nếu gã xuống tay với thang máy giống như cậu bé quỷ khiến Úc Dạ Bạc bị nhốt trong đó không ra được mới thực sự là xong đời.
Vả lại càng nguy hiểm hơn là chiếc đèn pin trên tay cậu đột nhiên mờ đi vài độ, vạch đỏ cảnh báo pin yếu bắt đầu nhấp nháy.
Không ổn!
Úc Dạ Bạc đã quen với việc mang theo túi xách di động cấp như Tần Hoài Chu bên người, muốn có gì chỉ cần vươn tay ra lấy, dẫn tới bây giờ cậu làm nhiệm vụ cũng không mang theo ba lô, lúc nãy rời đi chỉ cầm theo một chiếc đèn pin.
Hiện tại không phải thời gian ngồi nghỉ ngơi, nhân lúc gã đàn ông mặt ngược còn chưa xuất hiện, Úc Dạ Bạc bắt đầu đi lên.
Cậu một hơi lết lên ba tầng lầu, sau đó thực sự mệt không chịu nổi, cảm giác bản thân sắp đến cực hạn, cơ thể mệt mỏi rã rời, tay chân mềm nhũn, cổ họng khát khô khó chịu, trước mắt bắt đầu hiện lên mấy ngôi sao nhỏ.
Úc Dạ Bạc gần như muốn ngồi lì tại chỗ…
Không lâu sau đèn pin trên tay cậu hiển thị mức pin yếu, ánh sáng trắng bắt đầu nhấp nháy.
Cạch, cạch, cạch…
Giữa hành lang tối tăm, ánh đèn pin khi sáng khi tối, giống như cảnh kinh điển trong phim kinh dị và như thể muốn phối hợp với tiết tấu này, từng tiếng bước chân rõ ràng đang đi tới!
“Cộp, cộp, cộp…”
“Cộp, cộp, cộp…”
Cổ họng Úc Dạ Bạc như thắt lại, cậu nhịn không được liên tục lui về phía sau, thẳng cho đến khi lưng dán lên vách tường mới có chút cảm giác an toàn.
Nhưng tiếng bước chân vẫn không dừng lại, càng ngày càng gần, càng ngày càng tiến tới gần!
Khi tiếng bước chân chuẩn bị đến tầng này thì ánh đèn pin cũng hoàn toàn vụt tắt, cả thế giới chìm vào bóng tối tĩnh mịch, ngay cả tiếng bước chân kia cũng biến mất.
“……”
Nhưng một giây trước khi bóng tối bao trùm, Úc Dạ Bạc đã nhìn thấy rất rõ.
Một bóng người màu trắng đã đi đến đầu cầu thang!
Và bây giờ… có lẽ nó đang âm thầm đi xuống, đi đến ngay trước mặt cậu!
Úc Dạ Bạc dùng tốc độ nhanh nhất bật đèn pin điện thoại, nhất thời không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên gã đàn ông ngược mặt kinh khủng kia đã xuất hiện trên cầu thang, chỉ đứng cách cậu năm sáu bậc!
Kể cả khi bị phát hiện gã cũng không trốn mà vẫn đứng thẳng người ở nơi đó, cái miệng mở to thành hình chữ bát (八) như đang cực kỳ phấn khích, lộ hai hàm răng va vào nhau phát thành tiếng “cộp cộp”.
Nghe thôi Úc Dạ Bạc cũng cảm thấy ê nướu hộ, cậu nhanh chóng lấy một tấm bùa định thân, bày ra tư thế phòng thủ.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ Nuôi dưỡng lần trước, Tần Hoài Chu lại ngoan ngoãn nộp gần hết “thẻ lương”, chỉ giữ lại vài số lẻ làm tiền tiêu vặt. Dựa theo ý Úc Dạ Bạc thì anh chỉ đổi ba loại thẻ đạo cụ thông thường.
Nhìn thấy thẻ đạo cụ trong tay Úc Dạ Bạc, gã đàn ông mặt ngược không đi xuống nữa, nhưng vẫn đứng ở giữa hành lang, gã không nhúc nhích nhìn cậu chằm chằm.
Trong lúc nhất thời Úc Dạ Bạc nảy lên vô số đối sách.
Tất nhiên cậu không thể tiếp tục đi xuống nữa, bởi nếu tiếp tục đi xuống đồng nghĩa với việc vĩnh viễn không thấy lối ra, nhưng tên mặt ngược này lại đứng chắn giữa đường…
Từ những suy đoán trước đó, chắc chắn lũ quỷ không thể trực tiếp ra tay làm hại người làm nhiệm vụ trong khi bọn cậu còn mặc áo ghi lê.
Song cho dù không thể ra tay thì thời gian cũng chỉ còn lại bốn mươi phút, mười tám tầng, có lẽ người khác còn có thể leo nổi nhưng dựa vào thể lực gà mờ của Úc Dạ Bạc thì chưa chắc.
Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tên ngược mặt đang đứng đằng kia, đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.
Đúng rồi, nếu như năng lực của con quỷ này là nhờ khuôn mặt sinh ra, vậy thì… đáy lòng Úc Dạ Bạc có một kế hoạch cực kỳ táo bạo!
Cậu dựa lưng vào tường nghỉ ngơi một chút.
Trong lúc này, gã đàn ông mang vẻ mặt kinh hoàng vẫn không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên biểu cảm quỷ dị khiến người ta giận sôi gan.
Giữa hành lang văn phòng tối om, trong hoàn cảnh bị đè nén đến tuyệt vọng này chỉ có chiếc điện thoại di động của Úc Dạ Bạc là vẫn tản ra ánh sáng mịt mờ. Một người một quỷ đối đầu, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Mười phút sau, thể lực của Úc Dạ Bạc đã khôi phục được một chút, cậu treo túi cơm trên cổ tay mình, bắt đầu cẩn thận cất bước về phía cầu thang, chậm rãi tới gần gã đàn ông mặt ngược.
Một bước, hai bước, ba bước…
Cậu chỉ có một cơ hội.
Quả nhiên ngay khi Úc Dạ Bạc đi tới trước mặt, gã đàn ông mặt ngược cũng không có động thủ, chỉ không ngừng nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng kêu ken két, đôi mắt phấn khích híp thành vòng cung vặn vẹo, như thể đang chiêm ngưỡng con mồi giãy dụa trong bóng đêm.
Nó đang chờ thời gian đặt hàng chấm dứt, sau đó vặn chiếc đầu người xinh đẹp này xuống làm thành một quả bóng da, đợi tới khi chơi đủ rồi mới vặn ngược lại, biến cậu trở thành một con ma nơ canh trong studio ảnh.
Gã đàn ông mặt ngược càng nghĩ càng phấn khích, tiếng nghiến răng kinh khủng không ngừng vang vọng khắp hành lang.
Hi hi.
Tuy nhiên ngay sau đó, ước muốn của gã đã thất bại.
Tại khoảnh khắc một người một quỷ lướt qua nhau, nó không động thủ, nhưng Úc Dạ Bạc lại ra tay!
Chàng trai vỗ tấm bùa định thân lên giữa mặt nó, sau đó bèn nhấc chân… Không, là từ phía sau giơ tay cầm đỉnh đầu và cằm nó, dùng toàn bộ sức mạnh của hơn một trăm điểm lực bộc phát.
Kế đó, chỉ nghe thấy rắc một tiếng.
Thế mà cậu lại gỡ cả cái đầu của gã ra khỏi cần cổ, cũng mặc kệ đống máu ghê tởm chảy đầm đìa xoay ngược đầu nó lại, chuyển cằm của nó xuống dưới, hướng đỉnh đầu lên trên, cứ như đang ghép một quả dưa hấu vậy.
???
Lần này gã đàn ông mặt ngược không cười được nữa, trên mặt ánh đầy nét kinh hoàng.
Sau đó Úc Dạ Bạc lại bồi thêm một tấm bùa định thân, một đường chạy như điên trở lại lầu , không những vậy cậu còn cẩn thận nhìn thoáng qua, đằng trước số không có dấu “–”.
Cậu đã trở lại!
Thang máy vẫn dừng ở tầng này, Úc Dạ Bạc nhanh chóng bước vào. Sau khi ấn nút thang máy tầng một cậu bắt đầu điên cuồng ấn mạnh nút đóng cửa.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Trên hành lang, gã đàn ông mặt ngược đã đã lắp đầu về vị trí cũ, cả người gã dính đầy máu tươi phi như điên tới, trong miệng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ.
Giống như cảnh bị sát nhân truy đuổi trong phim, vào khoảnh khắc gã đàn ông đuổi đến trước cửa thang máy, cánh cửa hoàn toàn đóng chặt!
“Phù…” Úc Dạ Bạc thoáng thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nhìn chằm chằm con số hiển thị trên thang máy.
Tầng , , , …
Nhưng ngay khi thang máy sắp xuống tầng một, trước mắt cậu bỗng nhiên tối sầm không nhìn thấy gì cả.
Mất điện sao?!
Còn không đợi cậu kịp phản ứng thì Úc Dạ Bạc chợt nghe thấy một tiếng “ding” vang lên trong bóng tối, đã đến tầng một.
Nhưng… nó thực sự đã đến lầu ư?
Không lẽ cậu đã trở lại tầng “âm”? Cậu không thể trốn thoát được?
Úc Dạ Bạc nhanh chóng lấy điện thoại di động ra nhìn, bởi vì là máy dự phòng nên cậu dùng không quen tay lắm, sờ lần nửa ngày cũng không tìm được chức năng bật đèn pin.
Không, không đúng! Úc Dạ Bạc đột nhiên nhận ra điều gì, ban nãy cậu đã ấn nút mở khóa, chí ít màn hình cũng phải sáng lên mới đúng.
Nhưng giờ phút này cậu chẳng nhìn thấy gì cả, ngay cả hai tay của mình cũng không nhìn thấy.
Loại cảm giác này cực kỳ giống lúc Tần Hoài Chu bị khăn trùm đầu che mặt!
Trong nháy mắt Úc Dạ Bạc như hiểu ra, cậu vươn tay sờ, trên đầu cậu đang đội một chiếc mũ bóng chày màu đỏ!
Cậu nhanh chóng nhấc nó ra, hai mắt lấy lại ánh sáng, nhưng cửa thang máy trước mặt đã khép lại, chỉ còn một khe hở nhỏ chưa đến centimet!
Một dấu âm màu đỏ bắt đầu nhấp nháy đằng trước số .
Không cần phải nói, thang máy sẽ đưa cậu trở lại tầng âm u, nơi bắt đầu một cơn ác mộng kinh khủng mới.
Nơi mà gã đàn ông mặt ngược đang chờ cậu.