Úc Dạ Bạc nghiêng đầu: “Uầy, số một đến rồi.”
Đoạn kéo chiếc khăn quàng cổ thắt nơ con bướm ngây thơ xuống, hét to với bóng đen đang đứng trước cửa: “Lý Minh, nó muốn độc chiếm hết tất cả mọi thứ thuộc về anh.”
Hai từ “độc chiếm” như nút công tắc kích hoạt thứ gì đó, quỷ đen mang khuôn mặt vặn vẹo trước cửa bỗng lên cơn điên, ngoác to cái miệng đen xì không có môi, cổ họng phát ra tiếng gào rống kinh khủng như thú hoang.
Một giây sau bổ nhào vào phòng!
Mục Lị xuất hiện ngoài cửa, thấy cảnh Úc Dạ Bạc bị hai quỷ một trắng một đen vây quanh lập tức mặt mày biến sắc, thất thanh gào to: “Úc Dạ Bạc, cẩn thận, nó đang qua chỗ cậu.”
Nhưng diễn biến tiếp theo lại vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Quỷ đen không phải lao về phía Úc Dạ Bạc chém giết mà lại bổ nhào lên con quỷ trắng dị hợm đứng trước mặt chàng trai, ghim chặt nó xuống đất!
Hai kẻ to cao mét đánh nhau khiến bàn ghế xung quanh bị phá tanh bành thành đống gỗ vụn.
Quỷ trắng bị đánh úp bất ngờ trở tay không kịp, nhưng nó nghĩ thế nào cũng không ra, con mồi đã ngay bên miệng cứ vậy mà chạy biến, chẳng những trốn thoát còn chơi nó một vố đau!
Quỷ trắng ngẩng đầu, khuôn mặt dữ tợn nhìn Úc Dạ Bạc chằm chặp, hận đến mức muốn lòi hai tròng mắt: “Chó chết! Thằng chó chết kia!”
Úc Dạ Bạc được Tần Hoài Chu kịp thời lôi ra, cậu nhìn chằm chằm quỷ trắng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, độp lại câu trên của nó: “Tất nhiên là tao thông minh hơn mày nhiều, chính mày mới là thứ tự cho rằng bản thân mình là thông minh. Mày tưởng tao ở level , nhưng xin lỗi, bố leo lên level rồi.”
Bánh còn có bánh ngàn lớp, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn.
Cậu nói xong rề rà nâng tay phải lên.
“Thằng thảo mai, tạm biệt nhé.”
Sau đó dứt khoát xoay người nhanh chóng rời khỏi đây, quỷ trắng tức điên trợn tròn hai mắt, muốn chửi cũng không chửi được.
Mục Lị đến gần: “Úc Dạ Bạc, cậu không sao chứ? Ban nãy làm tôi sợ chết khiếp.”
“Không sao, lấy đồ chặn cửa, nhanh!” Úc Dạ Bạc không dừng một giây, mau chóng đóng cửa.
Bàn về việc chặn cửa thì hai người đều có kinh nghiệm đầy mình, lấy luôn đống đồ chặn quỷ đen lần trước dùng. Gì mà sofa, kệ tủ, bàn trà dây thừng… đều dùng sạch, mấy phút đã làm xong.
Chỉ chừa một lối hẹp trong hành lang để đi lại.
Nghe tiếng đánh nhau và tiếng gào rống kinh khủng của hai con quỷ bên trong, Mục Lị bày vẻ mặt nghĩ mà phát sợ.
…Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thôi là bọn họ bị diệt toàn đoàn.
Hai mươi phút trước khi cô đứng bên cửa sổ nhòm xuống, Tần Hoài Chu đột nhiên chỉnh độ sáng màn hình điện thoại đến mức thấp nhất giơ trước mặt cô.
Bên trên viết một câu.
“Đừng lên tiếng, Củng Kiệt là quỷ.”
Sao cơ?! Mục Lị kinh hãi, suýt chút lộn cổ từ cửa sổ xuống dưới, may mà Úc Dạ Bạc đoán được từ trước nên kịp giữ cô lại, dùng ánh mắt ra hiệu cô đừng lộn xộn.
Mục Lị cố gắng khống chế cảm xúc, dùng khẩu hình hỏi Úc Dạ Bạc: Cậu chắc chứ? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Ban nãy Úc Dạ Bạc vừa bảo Tần Hoài Chu viết xong, bây giờ trực tiếp copy paste lên điện thoại cho cô nhìn.
“Con quỷ thứ hai chúng ta vẫn luôn tìm kiếm chính là Củng Kiệt.”
“Cô không tin có thể xem lại video tên mập quay trong camera, chú ý lớp tuyết trước cửa, nếu tôi đoán không sai thì gã không phải người đầu tiên đi vào biệt thự.”
“Đợi lát nữa cô tìm cơ hội lẻn ra ngoài thả quỷ đen ra.”
Suy nghĩ trong đầu Mục Lị vô cùng hỗn loạn, thừa dịp Úc Dạ Bạc và tóc xanh nói chuyện lặng lẽ lấy camera của tên mập ra nhìn.
Tua tới đoạn phim như lời Úc Dạ Bạc nói.
Tên mập vừa vào cửa đã gặp tóc xanh. Chàng trai giống hệt như người bọn họ quen biết, ngay thẳng hướng ngoại, cười lên có chút ngốc nghếch, không có chút quái lạ nào.
Cô căn bản không nhìn ra chỗ nào có vấn đề, nhớ lại lời Úc Dạ Bạc nói, đặc biệt chú ý mảng tuyết ngoài cửa.
Bấy giờ mới phát hiện, trước khi tên mập đi vào thì mảng tuyết rơi trên lối vào biệt thự bóng loáng, không có dấu chân khác nào!
Vậy tóc xanh đã vào biệt thự kiểu gì?
Đáp án chỉ có một.
“Có lẽ Củng Kiệt thật đã chết trước khi bắt đầu nhiệm vụ.” Úc Dạ Bạc giải thích: “Khi ngồi ăn cơm hắn từng nói qua mình là người bản địa, từ nhà đến đây chỉ có ba giờ đi xe.”
Tóc xanh là người mới, không nhất thiết sẽ tuân theo các quy định do app Nhiệm vụ kinh dị đưa ra nên đã đến đây từ sớm.
“Nếu tôi đoán không lầm thì sau khi Củng Kiệt thật nhận được nhiệm vụ đã đến đây ngay trong ngày hoặc là đến vào hôm sau, vừa vào biệt thự đã bị quỷ giết chết.”
Quỷ biến thành tóc xanh, hơn nữa còn cầm điện thoại và đồ đạc của hắn.
Cho nên khi Úc Dạ Bạc đi vào, trước cửa chỉ có một hàng dấu chân.
Gió tuyết hai đêm đã chôn vùi dấu chân tóc xanh.
Bởi vì đầu người đã bị ném xuống từ trước khi bọn họ đến nên dĩ nhiên kẻ bị thay thế chỉ có thể là kẻ đến đầu.
Phù hợp tất cả các điều kiện trên chỉ có tóc xanh!
Trò chơi chính thức bắt đầu vào lúc giờ, có lẽ quỷ trắng vừa mới hóa thành hình người ném đầu Củng Kiệt ra ngoài thì mấy người làm nhiệm vụ đi vào.
“Hóa ra là vậy… Đúng rồi!” Mục Lị đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Lúc mới tới biệt thự tôi thấy tên mập tìm được một cái giẻ lau dính máu… Nhưng gã vì điểm cống hiến nên không cho tôi nói ra.”
Bây giờ xem ra miếng giẻ lau chính là thứ con quỷ dùng để xóa sạch vết máu.
Thật ra không chỉ có giẻ mà khi tiến vào biệt thự mọi người đều phát hiện ra một vài manh mối, nhưng phần lớn đều bị bỏ qua.
Hơn nữa giờ ngẫm lại thì buổi sáng khi tóc xanh ngạc nhiên nhìn Úc Dạ Bạc, có lẽ không phải ngạc nhiên vì cậu dám uống nước của nơi này mà là hóa ra cậu vẫn còn sống!
“Như vậy quỷ đen…”
Sau khi Mục Lị hiểu ra vấn đề, suy nghĩ của cô ngày càng rối loạn, không ngừng tự hỏi bản thân phải làm gì bây giờ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định tin tưởng Úc Dạ Bạc.
Lúc này chỉ có hai người làm nhiệm vụ, so với sếp Úc có được “khả năng đặc biệt” thì hiển nhiên con quỷ sẽ lựa chọn giết chết cô, nếu như không làm cái gì đó, người chết nhất định sẽ là cô.
Đây cũng là lý do vì sao Úc Dạ Bạc bảo cô ra ngoài thả quỷ đen, bởi vì cậu biết nếu mình bỏ đi thì con quỷ chắc chắn sẽ ra tay giết người! Mục Lị chết không phải bàn.
Thời gian quá ngắn, cậu cũng gặp phải tình huống khó xử, may mà IQ Mục Lị kịp thời quay về.
“Chậc, thế càng dễ.” Úc Dạ Bạc chỉ vào cửa phòng: “Chắc cô cũng đoán được rồi nhỉ? Hai con quỷ kia không cùng một phe.”
Mục Lị do dự mà gật đầu.
Nếu tóc xanh và quỷ đen cùng một phe thì có biết bao cơ hội để hắn thả quỷ đen ra ngoài, nhưng hắn lại không làm thế.
“Hơn nữa hầu như tất cả mọi thứ trong biệt thự đều được quy hoạch rõ ràng chia thành hai phần, chứng tỏ hai con quỷ cũng không thể chịu đựng được việc bản thân phải dùng chung hoặc ở chung với kẻ còn lại trong bất cứ căn phòng nào.”
Tương tự như vậy, những bức tranh trong phòng sách, trên mỗi bức tranh đẹp đều có một bức tranh xấu, hoặc trên một bức tranh xấu đều có một bức tranh đẹp, điều này giống như một sự ganh đua hơn.
Ngay cả giết người, quỷ đen sẽ chia cơ thể thành hai nửa trong khi quỷ trắng thì ngược lại, nó giết người không kiêng nể gì nhiều.
Nhìn như cân bằng, song thực ra là một sự mất cân bằng cực đoan.
“Về phần rốt cuộc vì sao?” Úc Dạ Bạc lấy bức tranh sơn dầu ra khỏi ba lô: “Chắc chắn được ẩn giấu trong căn phòng này.”
Nhưng cứ để đến mai nói tiếp vậy.
Lòng nhiệt huyết của sếp Úc vừa qua là cơn run rẩy lại ập đến, hai tay cậu rụt vào ống tay áo xoa xoa chóp mũi ửng đỏ, Tần Hoài Chu kéo cao mũ áo giúp cậu, vừa giận vừa thương khênh cậu về phòng sưởi ấm nghỉ ngơi.
Trải qua mấy cú cua khét, cuối cùng Mục Lị trằn trọc mãi không ngủ được, mỗi khi nhắm mắt là lại cảm thấy đồ vật xung quanh biến thành quỷ, cả đêm nhìn chằm chằm cửa phòng, sợ tự dưng nhảy ra thằng thảo mai số ba nào đó.
Cũng may chỉ là do cô căng thẳng quá mức, suốt đêm này đều không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ tư, Úc Dạ Bạc ngủ thẳng đến khi tự tỉnh, sau khi tỉnh dậy bị Tần Hoài Chu giám sát ăn cơm, ăn xong đi thẳng xuống dưới lầu, cầm đồ gõ gõ đánh đánh một hồi, cuối cùng tìm thấy được một căn phòng bị che giấu đối diện phòng sách lầu một.
Đúng như cậu suy đoán, cửa phòng bị bịt chặt vào vách tường.
Nhưng có Tần – đấng Husky phá nhà – Hoài Chu ở đây thì mọi chuyện lại trở nên đơn giản. Anh dùng búa gõ nát lớp xi măng mặt ngoài, lộ ra cánh cửa gỗ bị khóa bên dưới.
Khi cánh cửa phòng được mở ra, ánh sáng đèn pin chiếu vào, căn phòng sau bao nhiêu năm bị che giấu xuất hiện trở lại, bụi bặm dính lên mặt Úc Dạ Bạc.
Giống như những gì vẽ trong tranh sơn dầu, chắc hẳn căn phòng này chính là phòng ngủ chính. Mặc dù đồ nội thất bên trong xưa cũ nhưng tất cả đều tốt hơn nhiều so với các căn phòng khác.
Trên đầu giường treo một bức ảnh chụp chung của ba người.
Một cặp vợ chồng với vẻ mặt nghiêm túc và một cậu bé khoảng chừng tuổi.
Cậu nhóc với nét mặt đường hoàng nhưng biểu cảm vô cùng u ám, thoạt nhìn rầu rĩ không vui.
Mục Lị suy đoán: “Cậu bé này không phải là Lý Minh hồi nhỏ đấy chứ?”
Bọn họ tìm thấy một cuốn nhật ký bị xé trong ngăn kéo bàn trang điểm, nhật ký chỉ còn một vài trang, nhưng từ câu chữ cũng đủ chắp vá được những gì từng xảy ra.
“Ngày tháng năm
…
Hôm nay sinh nhật tuổi của con trai, đặc cách cho nó ngủ năm giờ. Tôi tặng con một bộ sưu tập tranh đến từ các bậc thầy, nó lại nói không cần món quà này, quấn lấy tôi muốn tôi chơi ú tim với nó. tuổi rồi còn không chăm lo học tập, không vẽ tranh cho tốt, suốt ngày chỉ chơi chơi chơi, tương lai tính kế thừa sự nghiệp của cha nó kiểu gì?
Xem ra tôi còn chưa đủ nghiêm khắc.”
“Ngày tháng năm
…
Tức chết tôi, suốt cả buổi sáng hôm nay không tìm thấy con trai, hóa ra nó dám trốn trong phòng khách ngủ. Tôi tức giận đánh nó một trận, phạt quỳ hai tiếng. Con trai nói cái gì mà tối qua chỉ chơi một ván ú tim, nó vẫn luôn trốn dưới gầm giường chờ tôi tìm, đợi suốt một đêm cũng không thấy tôi tìm được, còn nói tôi tìm nhầm người, người tối hôm qua ngủ trong phòng không phải là nó.
Ha ha, mới tí tuổi đầu không biết học thói nói dối từ ai, mất mặt chết đi được! Xem ra tháng này không thể cho nó bước chân ra khỏi cửa rồi.”
“Ngày tháng năm
…
Hình như tôi bị bệnh rồi, dạo này xuất hiện một vài ảo giác kỳ quái, thỉnh thoảng nhìn thấy hai đứa con trai. Buổi tối đi ngủ rõ ràng nhìn thấy nó nằm trên giường nghe tôi nói về bài tập, nhưng phía dưới bàn làm việc lại có một “nó” khác ngồi xổm. Ngay cả lúc tắm rửa cũng nghe thấy tiếng ồn ào của hai đứa trẻ.
Tôi bị làm sao vậy?”
…
“Ngày tháng năm
…Trời ạ, hôm nay tôi thấy thật rồi! Không phải ảo giác, trong nhà thế mà lại có hai con trai thật!”
Đọc tới đây, hai người thầm ứa mồ hôi trong lòng, hóa ra không phải song sinh hay hai nhân cách mà là có quỷ tồn tại thật!
Một con quỷ chui ra từ trò ú tim.
Nhưng diễn biến tiếp theo lại càng khiến hai người sởn tóc gáy.
“Ngày tháng năm
Dạo này con trai có tiến bộ rất nhiều trong việc vẽ tranh, tôi cảm thấy như vậy cũng khá tốt.”
“Ngày tháng năm
Dạo này con trai trở nên nghe lời hơn, tôi cảm thấy như vậy cũng khá tốt.”
“Ngày tháng năm
Dạo này thành tích của con trai cũng trở nên tốt hơn, tôi cảm thấy như vậy cũng khá tốt.”
…
Một loạt những lời khen ngợi và chốt bằng câu “cũng khá tốt”, thẳng cho đến nửa tháng sau biến thành…
“Ngày tháng năm
Đứa con trai này chỗ nào cũng tốt.”
[Đứa con trai này chỗ nào cũng tốt].