Sáng hôm sau, sau khi Tần Hoài Chu đã làm lạnh xong liền kéo Úc Dạ Bạc đang tức giận vì bị phá vỡ giấc ngủ ra ngoài mua đồ, nhưng mới vừa bước chân ra khỏi phòng đã đụng mặt Úc nữ sĩ.
Thấy hai người lén la lén lút, Úc nữ sĩ quăng một câu oanh tạc điếng người: "Chào hai cục cưng, mới sáng bảnh mắt hai đứa muốn đi đâu vậy? Không lẽ mấy đứa đi hẹn hò?"
Úc Dạ Bạc: "...."
Hẹn cái con khỉ khô, rốt cuộc cậu có phải con của mẹ không đây?
Úc nữ sĩ mang quần áo của hai người bỏ vào máy giặt, sau đó đẩy họ ra bàn ăn cơm sáng.
Lúc rót sữa bò bà đột nhiên nhìn thấy trên tay Tần Hoài Chu có vết thương, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Tần, con bị thương lúc nào thế hả?"
Đệt, bị phát hiện rồi.
Úc Dạ Bạc đối diện ánh mắt cầu cứu của Tần Hoài Chu, nuốt miếng bánh mì trong miệng. Sau khi hai bên giao lưu ánh mắt một hồi, người đàn ông lộ vẻ mặt 'Em cứ yên tâm'. Anh cầm cốc sữa bò lên uống, mặt không đổi sắc nói: "Cái này...cô à, thật ra là cháu bỏ nhà đi bụi."
Úc Dạ Bạc: "....."
Không phải, ánh mắt ban nãy của tôi đếch phải ý này.
Tần Hoài Chu nâng cánh tay, năm vết tay cào hôm qua giờ chỉ còn lưu lại dấu sẹo mờ nhạt: "Chỗ này đều do ba cháu đánh mà ra. Ba mẹ cháu vốn cực kỳ gia trưởng, bởi vì cháu không theo ý họ học nghiên cứu lên nên sau khi tốt nghiệp hai người họ đã giam cháu trong nhà. Ngày ba bữa không đánh thì mắng, cháu quen tiểu Dạ ở trên mạng nên em ấy cũng biết chuyện của cháu, đúng không tiểu Dạ?"
Úc Dạ Bạc: "....."
Biết cái cớt chó nhà anh.
Nhưng cậu cũng chỉ đành phối hợp gật đầu: "Đúng đó mẹ, không phải lúc trước con kể cho mẹ mình có người bạn thân trên mạng sao, chính là anh ấy."
Úc nữ sực tỉnh: "À...."
"Cháu vất vả lắm mới nhảy từ cửa sổ chạy trốn ra ngoài nên không mang theo CMND, một thân một mình đi đến đây."
"Đi đến đây?" Câu chuyện xạo quần tự biên tự diễn của Tần Hoài Chu dọa Úc nữ sĩ ngây người: "Cháu một mình từ thành phố A đến đây?"
Tần Hoài Chu phối hợp nặn ra nụ cười gượng gạo.
"Trời ạ, Tiểu Tần, cháu chịu khổ rồi." Úc nữ sĩ hai mắt ậng nước đá thằng con qua một bên, đặt mông ngồi cạnh Tần Hoài Chu, đau lòng nói: "Đã rồi mà vẫn còn chuyện như vậy xảy ra sao? Ba cháu đúng thật là một kẻ khốn nạn."
"Tiểu Tần của cô số khổ quá, bảo sao cháu không mang hành lý theo. Đừng sợ, cháu thiếu cái gì cứ nói cô mua cho cháu."
Úc Dạ Bạc bị đá văng qua một bên, nghe mấy lời này khiến cơ mặt cậu nhịn không được:" mà co giật liên hồi, im lặng đứng xem Tần Hoài Chu đối diễn với bà mẹ ngốc nhà mình.
Càng đáng sợ hơn chính là Úc nữ sĩ chẳng những tin sái cổ mà còn thật lòng thật dạ xót thương cảnh ngộ bi thảm của Tần Hoài Chu.
Bà đập bộp một cái xuống bàn, hào phòng tỏ vẻ năm nay Tần Hoài Chu cứ ở trong nhà họ tá túc, có thể tìm việc ở thành phố Y, chờ khi nào cuộc sống ổn thỏa rồi hẵng rời đi cũng chưa muộn.
Úc Dạ Bạc suýt chút nữa sặc sữa.
Gì cơ?
"Tần Hoài Chu, anh qua đây với tôi."
Úc Dạ Bạc túm áo Tần Hoài Chu lôi vào nhà vệ sinh, trong lòng muốn đem anh vật ngã xuống đất đấm cho vêu mồm.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?"
Người đàn ông dựa lưng lên tấm kính trong nhà vệ sinh, cười tủm tỉm nhìn cậu thanh niên trước mặt thấp hơn mình nửa cái đầu đang tức giận, hơn thế nữa còn làm tư thế kabedon dồn anh vào trong: "Không phải em nói anh không thể để lộ thân phận vô gia cư của mình sao?"
Úc Dạ Bạc: "Nhưng tôi cũng không bảo anh bịa ra thân phận máu chó như thế? Cái gì mà bạo hành gia đình? Cái mặt anh như này đứa nào dám bạo hành anh?"
Một đấm đấm quỷ răng rụng đầy đất, ai dám đánh anh?
"Hành động của anh mới giống bạo hành ấy."
Sao lại nói oan uổng cho anh như thế chứ.
Tần Hoài Chu mím môi nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn cậu, vẻ mặt đầy vô tội: "Xin lỗi em. Nếu không để bây giờ anh ra ngoài nói với cô mình có chuyện đột xuất nên ngày mai phải đi ngay, được không?"
Vậy còn nghe được.
Úc Dạ Bạc nhẹ nhàng thở hắt: "Đợi lát nữa anh ra nói với mẹ tôi..."
Tần Hoài Chu khẽ than đau: "Tiểu Dạ, em dịch qua một chút, em ấn lên miệng vết thương sau lưng của anh rồi."
"Miệng vết thương?" Úc Dạ Bạc buông tay chống vách tường, vén áo sau lưng Tần Hoài Chu lên, hàng lông mày tức khắc nhíu chặt.
Chỉ thấy bóng lưng rắn chắc của người đàn ông có vô số vết bầm tím và vết cào, ngang dọc đan xen, vừa nhìn đã biết đau cỡ nào.
"Sao lại thế này?"
"Lúc trước bị xác chết vô danh cào."
Úc Dạ Bạc nhớ đến buổi tối ngồi viết 'Nội quy trường học' xác chết vô danh đã nổi điên tấn công cậu tới tấp, là Tần Hoài Chu dùng cơ thể chặn giúp cậu.
"Không sao đâu, chờ lúc về điện thoại nghỉ ngơi một lát là được."
Về nghỉ ngơi? Nhớ đến Tần Hoài Chu từng nói qua anh không thích ở trong điện thoại, nói bên trong đó cái gì cũng không có.
Úc Dạ Bạc lại mềm lòng từ bỏ ý định đuổi anh đi, chỉ đành dặn dò: "Mẹ tôi nhát gan, sợ nhất chính là ma quỷ, anh tuyệt đối đừng có dọa bà ấy."
"Được." Tần Hoài Chu mỉm cười đồng ý. Anh đứng ngược sáng, ánh đèn vàng nhàn nhạt trong nhà vệ sinh phác họa đường nét tuấn lãng trên khuôn mặt khiến cả người anh thoạt nhìn rất ấm áp vô hai.
Chỉ có con ngươi đen láy sâu thẳm kia là lộ ra vài phần giảo hoạt khi thực hiện kế sách trót lọt.
"Yên tâm, chủ nhân của anh."
Nói xong còn nhẹ nhàng xoa tóc cậu.
Khi Úc Dạ Bạc trở về bàn cơm mới phát hiện có chỗ không đúng, mất tự nhiên kéo kéo đống tóc trên đầu.
Hình như cậu bắt đầu trở nên quen thuộc với mấy hành động quái lạ của ai kia nhỉ?
....
Cũng may mấy ngày sau đều bình yên không có việc gì.
Buổi tối Tần Hoài Chu giả bộ ngủ trong phòng chơi game của Úc Dạ Bạc, thật ra là về app Nhiệm vụ kinh dị nghỉ ngơi, đợi sáng sớm làm lạnh xong mới đi ra.
Tần Hoài Chu rất nhanh đã thích ứng với thân phận do bản thân tự bịa. Trước mặt Úc nữ sĩ kín kẽ không lộ chút sơ hở, thân phận hẩm hiu, lớn lên vừa đẹp trai vừa biết làm việc nhà, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, Úc nữ sĩ chỉ còn kém nước không nhận anh làm con nuôi.
Hôm nay cuối tuần Úc nữ sĩ muốn cùng hội chị em ra ngoài mua đồ. Vừa ra tay đã dọn gần sạch cửa hàng nhà người ta nên đành phải gọi điện thoại cầu cứu viện ở nhà đi khuân đồ hộ.
Úc Dạ Bạc đang livestream, không còn cách nào nên đành để Tần Hoài Chu một mình lái xe đi.
Cậu một mình ngồi nhà livestream xong liền đi ra ngoài, khi đi qua phòng khách phát hiện TV không biết xảy ra chuyện gì tự bật lên, trên đó còn đang chiếu một bộ phim nước ngoài.
Úc Dạ Bạc cũng không để ý nhiều, tưởng Tần Hoài Chu lúc ra ngoài quên tắt.
Cậu đang muốn lấy điều khiển từ xa tắt đi thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Úc Dạ Bạc đứng dậy đi ra trước cửa, thông qua mắt mèo phát hiện bên ngoài một mảnh tối đen, hình như đèn hành lang chưa bật.
Ai vậy? Cậu đang chuẩn bị mở miệng hỏi bỗng chớp mắt một cái, trước cửa xuất hiện một người phụ nữ tóc dài xõa ngang che lấp khuôn mặt.
Úc Dạ Bạc giật mình lui về sau nửa bước, khi cậu chuẩn bị đi lên quan sát lần nữa thì:
"Cốc, cốc, cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, sau cửa truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Tiểu Dạ, tiểu Dạ, con ở trong nhà không, mau mở cửa cho mẹ."
Úc Dạ Bạc thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra thấy đúng là mẹ mình ở bên ngoài.
"Mẹ, chìa khóa của mẹ đâu?"
Úc nữ sĩ để túi đồ lên kệ giày, sau đó kéo tay cậu đến trước cửa: "Mẹ quên mang. Cục cưng, con qua đây giúp mẹ xách đồ vào nhà."
"Tần Hoài Chu đâu mẹ?"
"Hả? Mẹ không gặp thằng bé."
Hai người này là sao đây? Chẳng lẽ Tần Hoài Chu đi lạc?
Úc Dạ Bạc có chút lo lắng nhanh chóng xách đống túi to túi nhỏ vào nhà. Bên ngoài hành lang tối đen như mực, cậu thử dậm chân nhưng đèn không sáng, có vẻ như hỏng rồi.
Chỉ thấy bảng chữ Exit cạnh lối thoát hiểm phát ra ánh sáng màu xanh lục cùng cơn gió lạnh từ cửa sổ đối diện thổi qua, tất cả lộ ra bầu không khí quỷ dị khó nói thành lời.
Cậu về phòng cầm điện thoại muốn gọi cho Tần Hoài Chu, đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai.
"Mẹ."
Úc Dạ Bạc hoảng sợ vôi vàng ném điện thoại chạy ra phòng khách, hóa ra là tiếng thét trong TV.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm cậu lại phát hiện trong TV đang chiếu hình ảnh một cô gái bị sát hại tàn nhẫn.
Mẹ cậu thế mà ngồi xem phim kinh dị?
Úc Dạ Bạc kinh ngạc.
Úc nữ sĩ nghiêng mặt nhìn cậu.
Bà đã thay quần áo, bây giờ mặc một cái váy dây màu trắng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo nở nụ cười nhẹ.
"Con trai, qua đây xem phim với mẹ nào."