Tui bước nhanh đến trạm xe buýt gần đó thì bất ngờ nghe tiếng hắn văng vẳng từ phía đằng sau:-Hoàng… ơi! Sao bỏ về vậy?Tui cắm đầu cấm cổ chạy như điên…còn hắn thì rồ ga đuổi theo…Réttttttttt…Hắn chặn đầu tui lại…-Em sao vậy?mẹ anh đã nói gì với em sao?
-Làm ơn tránh đường cho tui…Tui với anh không thể nào yêu nhau nữa đâu!
-Tại sao lại ko thể…chẳng phải chúng ta đang hạnh phúc sao?
-Hạnh phúc…hay bất hạnh?
-Em nói gì anh không hiểu?
-Được rồi…tìm quán nước đi rồi tui với anh nói chuyện.
Sau đó tui và hắn đi vào quán cà phê gần đó…-Rốt cuộc ông đã nói gì với mẹ ông về sự việc của tui?
-Ờ..
thì anh nói là em gặp rắc rối vì chiếc metyl nên không đi được.
-Nói vậy mấy người vẫn chưa tin câu chuyện của tui sao?
-Anh tin rồi mà.
-Vậy sao không nói rõ cho bà ấy hiểu.
-Anh rất yêu em anh chỉ biết như vậy thôi.
Như vậy là đã rõ hắn không biết sự việc chiếc metyl quan trọng đối với tui như thế nào nên chỉ nói qua loa với mẹ hắn để từ đó bà ta càng có cơ sở nói câu chuyện tui là bịa đặt…Bây giờ trong mắt gia đình hắn tui là một đứa ghê gớm và còn khinh bỉ tui không tiếc đôi mắt,và biết đâu được tui quen hắn là nỗi bất hạnh lớn trong đời hắn như chính mẹ hắn đã nói…chắc hẳn mẹ hắn đã biết mối quan hệ giữa tui và hắn rồi cũng nên…-Chúng ta không thể yêu nhau được nữa đâu Tuấn ơi!
-Em sao vậy…mẹ anh đã nói gì?
-hắn kinh ngạc pha lẫn chút lo lắng.
-Tui đã suy nghĩ kĩ rồi, tui wen anh cốt chỉ lợi dụng anh như người ta nghĩ thôi,sắp tới đây anh sẽ thấy nỗi bất hạnh rất lớn nếu tiếp tục wen tui,và đã đến lúc ta dừng cuộc chơi ở đây thôi!
-Anh không tin em là con người như vậy!Đi theo anh.
Sau lời nói của hắn, hắn mạnh tay kéo tui ra khỏi quán và bế thốc tui lên xe, nên dù muốn dù không tui cũng không thể nào chống lại sức mạnh khủng khiếp của hắn vì tui có kg mà hắn lại kg…Hắn kéo hết ga đến mức có thể và phút chốc lại dừng lại trước ngôi nhà của hắn…Một cách mạnh mẽ hắn nắm tay tui thật chặt và tiến về phía người đàn bà đang ngồi uống trà…-Mẹ…Rốt cuộc mẹ đã nói gì với Hoàng?
-Mẹ chỉ nói những gì nên nói thôi…Ủa Hoàng, đừng có nói là con đã nói lại cho thằng Tuấn nghe những lời đó chứ?
-Bà ta ngước nhìn tui bằng ánh mắt sắc bén.
Tui có cảm giác tui đang bị hãm hại như trong phim vậy…Nói đoạn hắn bắt đầu lên tiếng:-Dù sao đi nữa Hoàng vẫn là bạn con, và còn là…-Là gì?
-mẹ hắn nhìn hắn trân tráo.
-Người con yêu,tụi con yêu nhau đã lâu rồi.
-Oh my god! Are you crazy?
-mẹ hắn kinh ngạc.
Thoáng chút tui thấy mẹ con họ cãi lộn bằng tiếng Anh…quyết liệt lắm,nhanh quá tui chẳng nghe được gì chỉ nghe loáng thoáng rằng bà ta sẽ không bao giờ chấp nhận sự việc điên rồ của chúng tui…Cuối cùng hắn mới dứt khoát:-Con sẽ mãi mãi sống với Hoàng.
(I’ll live with him forever).
Sau lời nói đó hắn nắm lấy tay tui định dẫn đi…nhưng bị tui gạt ra và ngay lập tức tiếng mẹ hắn vang vang…-Đứng lại! Định đi đâu?Và ngay lập tức bà ta chuyển hướng sang tui…-Cậu nghĩ cậu là ai mà muốn sống với ai cũng được?
-Bản mặt bà ta lộ rõ sự nham hiểm vốn có.
-Nhìn lại mình đi rồi hãy nói chuyện, đôi khi an phận thủ thường cũng là một đức tính tốt đó,đừng theo lối sống nhìn lên chỉ thấy mặt trời nhìn xuống không thấy mặt đất như thế.
Trời ơi…bà ta sỉ nhục tui đến thế sao từ lúc wen hắn tui có nghĩ gì đến gia cảnh hay địa vị của nhà hắn đâu…tui chỉ biết yêu hắn bằng tình yêu trong lành và tinh khiết vậy mà bà ta lại cho tui là con người ham sang như vậy sao…Tui tức giận đến nỗi tím tái cả khuôn mặt và bản tính hung dữ của tui bắt đầu trỗi dậy…-Bà im đi…bà biết gì mà nói, bà nói dzậy chắc hay lắm hả?Tui tuy nghèo thiệt nhưng ít ra cũng có lòng tự trọng…và tui nói cho mấy người nhớ TUI LÀ TUI chẳng là ai cả và tui chỉ muốn sống thật với tình yêu của mình thôi bà nghe rõ chưa?Tui nói mà mắt long lên sòng sọc…chắc có lẽ hắn cũng ngờ tui lại không phải là tay vừa như thế…-Nếu vậy cậu buông tha cho nó đi!
-Bà ta có vẻ dịu giọng.
-Được…Tui sẽ rời xa Tuấn!
-Tui mạnh mẽ.
Tuy nói vậy chứ lòng tui đau như cắt, giọt nước trong lòng tui bắt đầu chảy ngược…và tui lại quay qua bên hắn:-Mấy người trở về vị trí làm công tử bột đi nghen tui về đây.
Tui vừa định quay ra và bỏ chạy thì giọng của mẹ hắn lại xả ra:-Khoan,cậu mạnh mẽ lắm nhưng làm người quan trọng nhất là chữ tín, cậu nói được tôi tin cậu sẽ làm được,đừng để mang tiếng xấu, cậu nhớ đó.
-Bà yên tâm từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ tui nói được mà làm không được cả.
-Tui khẳng định.
Bà ta bỏ đi vào trong tui liền quay sang bên hắn:-Tui chỉ tiếc là kế hoạch lợi dụng của tui lại bị lật tẩy sớm quá, dù sao cũng cám ơn anh nghen.
Tui nói kèm theo nụ cười mỉa mai một cách giả tạo…thật ra lòng tui nào nghĩ như vậy…Tuấn ơi tại sao hạnh phúc của chúng ta lại ngắn ngủi đến thế, em thật sự không muốn rời xa anh đâu…Ông trời ơi, chúng tui yêu nhau cũng có tội sao, tại sao ông lại bắt chúng tui chia lìa như vậy…Ông không thích cười mà ông chỉ thích khóc hay sao, tại sao ông lại muốn thế gian này ngập chìm trong đau khổ và nước mắt như vậy?Ông quả thật là không có mắt mà…huhuhu……Tui bước đi mà thấy đôi chân nặng trĩu bỏ lại sau lưng một gương mặt đầy đau khổ pha lẫn sự thất vọng tràn trề nơi hắn…chắc hẳn hắn nghĩ tui cũng là loại người lợi dụng mà thôi..
như thế cũng tốt vậy càng có lí do để tui xa rời hắn…Tuấn ơi vậy là chúng ta có duyên mà không có nợ rồi, nếu kiếp sau em mà là con gái anh lại là anh thì chắc hẳn sẽ hay biết mấy…Ra đến cổng tui còn nghe đứa Osin nhà hắn xầm xì, tai thính nên tui nghe chúng nói tui là “thấy người sang bắt quàng làm họ”
…Tức quá tui quay lại:-Tụi bây nói gì,cái thứ như bây thì chỉ có suốt đời mà làm Osin!Tui nói mà mặt chắc ghê lắm chỉ biết đứa nó cắm cúi chuồn một cách vội vàng không dám nhìn lại…Từ nhỏ tới giờ tui chưa từng khinh thường bất cứ ai hay bất cứ nghề nào trong xã hội, nhưng thử hỏi nếu các bạn là tui các bạn có tức ko?Về đến nhà tui mãi suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra, nó xảy ra quá nhanh đến nỗi tui chưa kịp thích ứng,một mặt tui muốn khóc thật to,mặt khác sự mạnh mẽ vốn có trong con người tui không cho phép tui như vậy…Vì cớ sự gì mình phải khóc,người ta đã khinh thường mình như thế, thì mình càng phải mạnh mẽ đối diện chứ, càng chứng tỏ mình tuy bình thường nhưng không tầm thường như họ nghĩ…Còn hắn có lẽ tui sẽ cố quên hắn đi thôi dù biết rằng rất khó nhưng tui sẽ cố…Tui đã tìm lại được chính mình khi không có hắn bên cạnh sau… tháng…chắc hẳn bây giờ hắn cũng đang vui vẻ với tình yêu mới, mặc kệ suy nghĩ nhiều làm chi cho mệt óc “em sẽ sống vì em”
mà!Mùa hè đến rồi, tui được nghỉ hè tháng, tui phải tranh thủ đi làm thêm kiếm tiền thui, chứ ở nhà hoài làm sao có tiền mà chưng diện…vả lại xài đồng tiền do chính mồ hôi nước mắt mình đổ ra vậy mới quý chứ!Thế là trong một lần đọc báo tui phát hiện được chỗ cần tuyển nhân viên phục vụ, tui hí hửng mang hồ sơ đến phỏng vấn…Trong lúc đang ngồi chờ anh quản lí ra phỏng vấn thì tui ngước nhìn bên cạnh cũng thấy một tên con trai cũng đang xin việc giống tui…hắn quay qua nhìn tui và cười, như một thông lệ xã giao tui cũng cười lại…Tui thoáng thấy hắn to con thật làn da màu bánh mật cho thấy nét phong trần cộng với cơ bắp thật to cho thấy hẳn là hắn thể nào cũng tập tạ, nói thiệt chứ tui cũng muốn tập tạ lắm nhưng chỉ tập có ngày sau đó dong luôn vì thử hỏi bạn có tập được ko khi có quá nhiều người dòm mình một cách trân tráo, dòm mà không ngượng mặt luôn đó,làm như tui làm sinh vật lạ vậy,hay tại tui trắng quá chăng?…Sau đó anh quản lí ra phỏng vấn đứa tui, và ảnh OK luôn cho tui và hắn làm ngay trong ngày hôm nay…Híhí hên thật…Anh quản lí hướng dẫn cho tui và hắn cách phục vụ và vị trí số bàn và ảnh còn đề nghị đứa tui làm quen với nhau đi vì sau này tui và hắn sẽ chung tổ phục vụ…-Bạn tên gì?
-hắn hỏi tui mà lòi cái răng khểnh ra trông thật đáng yêu.
-Tui tên Hoàng,còn bạn?
-Mình tên Tuấn An.
Tui thoáng thấy khuôn mặt hắn là mặt xương có ngạnh sáng bừng vì không có mụn, đôi mắt mí to vừa phải…Hắn tiếp:-Hoàng học trường nào?
-Du lịch Sài Gòn,and you?
-An học năm thứ ĐH Bách Khoa ngành cơ điện tử.
Sau đó tui và hắn còn trao đổi nhiều về công việc phục vụ…qua đó tui mới biết hắn cũng đang nghỉ hè nên đi làm thêm như tui…và thật bất ngờ hắn bằng tuổi tui luôn sinh năm .
Quên nói với các bạn tui làm ở đâu…tui làm ở cái quán sát trường ĐH mở trên đường Võ Văn Tần…Những ngày sau đó tui là cộng sự với hắn trong công việc phục vụ, tuy mệt lắm vì lần đầu tiên trong đời tui đi làm mà…Nhưng nói gì thì nói cũng vui vì tính hài hước của mấy anh đầu bếp trong quán, làm tui có cảm giác bước sang một trang mới, nhưng qua đó tui mới nhận thấy được nhiều loại người trong xã hội thông qua công việc của tui…Tui phát hiện ra tên An này cũng thật dễ thương, rất hài hước pha lẫn chút ngây thơ của tên con trai mới lớn…Đôi lúc tui nghĩ hay có khi nào sau này mình cũng thích hắn hay hắn thích mình hok, nhưng tui lại nhớ lại mối tình đầu tan vỡ không lối thoát, tui lại tự nhủ sẽ không bao giờ nữa đâu,đừng có điên như thế…như thế là quá đủ cho mày rồi đó Hoàng,đừng suy nghĩ viển vong nữa, giờ tui chỉ mong là hết tháng hè này có số tiền kha khá để mua sắm cho thiệt đã mà thui…!Có lần tên An đi làm mà quên “đóng cửa sổ”
, tui nhắc hắn làm hắn đỏ mặt như trái cà chua trông mới đáng yêu làm sao!Đặc biệt hắn rất được mấy cô nàng pha chế và thu ngân trong quán tui “chiếu cố”
và ưu ái hơn mấy tên khác…Chán thật sao đi tới đâu cũng thấy toàn những đứa “hám trai đẹp”
nhỉ?…mà mình không bít mình có hám hok, chắc ko có đâu. Mình cũng là “trai đẹp”
mà…hìhì(nói mà không ngượng miệng lun^^).
Tính đến ngày hôm nay là đã được nửa tháng kể từ ngày tui biết lăn lộn bươm chải ngoài đời rồi đó…Tui và tên An vẫn nói chuyện rôm rả như mọi ngày, hắn hay giúp đỡ người khác lắm, đặc biệt đối với tui, tui thấy hắn nhiệt tình hơn hẳn…nhưng nói chung là cũng ngại lắm vì chưa quen biết nhau nhiều mừ…Lấy kinh nghiệm từ mối tình đầu bị tan vỡ của tui, tui tỏ ra tinh tế hơn, quan sát hơn, chứ không còn ngây thơ và vô tư như ngày ấy…Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà ^^.
Quán xá dạo này cũng đông khách lắm, tui chạy bàn muốn thục mạng…nhưng nghĩ mình cũng cảm thấy thích công việc này nên dù mệt thiệt nhưng không chán…Đang đứng đón khách vào để lấy order, tui hơi bất ngờ khi thấy có chị gái bước vào, mặc chiếc váy được may rất khéo và đẹp, mang guốc cao gót hơn phân,… người bước vào mà làm cánh đàn ông trong quán tui chới với, ngưng ăn và ngoái cổ ra mà nhìn,…phải nói người rất là dễ thương và quyến rũ nhờ nước hoa trên người…Nhưng mà sao điệu quá, nhìn dáng đi thôi là cũng biết điệu chảy nước rùi…Nhanh như sóc tui bay lại đón tiếp nồng hậu như mọi lần:-Dạ, đi mấy người ạ?
-Bọn em có người thôi anh, anh dễ thương quá àh!!Một trong đứa vừa nói mà còn véo má tui nữa chứ….
Trời ơi, tui có lãng tai hok…con nhỏ này sao lại nói tiếng đàn ông….
mà lại đặc sệt luôn…Không riêng gì tui mà nguyên cái quán rất là bất ngờ, cứ há hốc mồm ra…mà không chỉ con nói tiếng đàn ông mà con luôn…Mãi sau tui mới nghe tiếng xì xào của mấy người trong quán tui mới biết tên này là “bóng”
, là BD gì gì đó…Trời ơi, mà sao nó đẹp như con gái vậy ta…nếu nó mà không nói chắc ai cũng nghĩ nó là con gái thui…Hai tên này nói tiếng như vịt đực vậy mà nói chuyện lớn kinh khủng, khiến ai cũng bịt lỗ tai lại hoặc ăn nhanh rồi chuồn lẹ…-Mày với chồng mày sao rồi!
-Đ. má!Mày đừng có nhắc tới cái thằng mất dạy đó, chắc nó nghĩ bao tao bữa ăn thôi là dụ được tao lên giường, tao đâu có giá rẻ vậy mậy!Hai đứa cứ luyên thuyên không ngớt, chẳng để ý gì tới xung quanh…cứ như đây là thế giới riêng của tụi nó, bởi vậy nó tha hồ mà văng tục…Bất chợt khi tên An bưng món ra cho tụi nó,chúng “say đắm”
trước vẻ đẹp lộng lẫy đầy nam tính của hắn,…chỉ thấy bọn nó mặt ngu ra, mắt thì lờ đờ hết trơn…Tui thoáng thấy hắn mặt cũng đỏ, chắc vì ngại…Một con không chịu nỗi nữa đứng dậy mà chân cứ dậm dậm dưới đất…-Anh đẹp trai quá à, cho em xin số điện thoại đi!Ngay lập tức con bên cạnh kéo mạnh nó ngồi xuống và đứng lên nói:-Mày làm cái gì vậy?…Để tao…..
Annnnnhh!Khiếp! có đứa thôi mà nó làm náo loạn cái quán của tui, thực khách được trận cười thỏa thích,còn hắn thì bị một trong con đó lợi dụng sờ mông…Hắn nói với tui hắn sợ nổi da gà luôn…Lúc tui và hắn đang ngồi chờ bưng món thì:-Anh ơiiiiiiiii!Toilet ở đâu vậy?Lại là một trong đứa hồi nãy…thế là hắn đứng lên và chỉ dẫn:-Bên kia kìa chị…ụa anh, ụa….
-Hắn cà lăm cách dễ thương.
-Anh cứ gọi em là em, em tên Diễm Quỳnh.
Vừa dứt lời tui thấy nó giả bộ trượt guốc rồi té nhào vô hắn…tay cố ý “bóp”
vào“chỗ ấy”
của hắn…Hắn xấu hổ bỏ chạy vào nhà vệ sinh, còn nó thì đứng cười khoái trá.
Bất chợt nó đảo mắt qua nhìn tui, tui cũng sợ điếng hồn, tui lật đật biến khỏi hiện trường…Khi phục vụ ca bắt đầu ra về thì cả quán tui nhốn nháo khi lại thấy “chị gái”
hồi sáng ngồi bên kia đường, mắt thì nhìn dáo dác vô quán tui…-Phen này thằng An bị “con nhỏ”
này làm thịt rùi!
-anh đầu bếp quán tui phát biểu.
Tui thấy hắn hoang mang cực độ, tay chân thì ríu rít cả lên…mặt mày thì đỏ choét.
-Làm sao bây giờ Hoàng?
-hắn hỏi tui.
Thế là tui và mấy anh trong quán cứu hắn bằng cách bày cho hắn đi đường hẻm nhỏ bên hông quán….
hắn trùm khẩu trang che kín cả mặt, tụi tui kêu: “ dzọt”
, hắn cùng với chiếc RS của hắn phóng như điên…làm vỡ kế hoạch “dê trai”
của đứa kia…Mà cũng lạ thật là những ngày sau đó không thấy “chị gái”
đó đến quán tui…Tụi nó bỏ cuộc dễ vậy sao…Tui cũng mừng lây cho hắn…Thế rồi bữa tan ca nọ tui đi bộ đến trạm xe buýt thì hắn chạy theo kè kè…-Nhà Hoàng ở đâu vậy, An cho quá giang nè!
-Thui, nhà tui ở tuốt quận lận, ông về trước đi, tui sắp tới trạm xe bus rồi!
-Lên đi, An chở tới trạm xe bus!
-Cũng gần mà!
-Lên đi, năn nỉ đó!Buộc lòng tui phải tót lên xe hắn,ấn tượng đầu tiên của tui về hắn là…Hắn là con người rất có óc hài hước, dễ dàng mang đến niềm vui cho người khác, cũng hơi tốt bụng và ga lăng nữa chứ…Đó chỉ mới là nhận định sơ sơ của tui về hắn mà thui chứ con người thật của hắn như thế nào,thì tui chưa rõ lắm….
chưa tiếp xúc nhiều mà…^^.
-Giờ Hoàng về nhà rồi làm gì?
-Ngủ thôi, có làm gì đâu, nghỉ hè mà.
-Ngày nào cũng vậy hả?
-Ừh, hỏi có chi hok?
-Hay bữa nay vô nhà An chơi đi cho biết.
-Vậy…có làm phiền gì người nhà ông hok?
-Ko,ba má An dễ tính lắm, nhất là má!
-Ừh,cũng được.
Và rồi hắn chở tui chạy vù vù…trên đường đi hắn cũng hỏi tui nhiều lắm…nhưng tui “ấn tượng”
nhất là câu hỏi:-Hoàng có bạn trai….
ủa lộn lộn, Hoàng có bạn gái chưa?
-mặt hắn lại đỏ lên.
-Có ai yêu đâu mà có.
-Xạo, Hoàng dễ thương vậy mà.
-Thiệt mà…còn ông chắc nhiều lắm chứ gì?
-Một người còn muốn chết, lấy đâu ra nhiều người.
Hắn chở tui bằng chiếc Wave RS màu xanh của hắn chạy lướt gió và thấm thoắt là đến nhà hắn…Nhà hắn trên đường Lê Văn Sỹ gần chợ Nguyễn Văn Trỗi…Để xem nhà hắn được hok, cũng có vẻ khá giả chứ nhỉ…À thì ra nhà hắn bán tạp hóa cơ à, thú thật chứ thật ra tui cũng ham bán quán lắm, chắc tại hồi nhỏ chơi bán đồ hàng hoài nên chắc giờ cũng bị ảnh hưởng…Tui thấy một bà sồn sồn mập mập đang đứng bán, hắn khều tui và bảo là má của hắn, hắn kêu là má sao, sao không là mẹ nhỉ?
-Dạ, con chào bác!
-Ừ, mày làm chung với thằng An hả, mệt hok,ở lại chơi lát tao nấu chè cho ăn!
-Dạ con cám ơn bác!Má hắn sao mà bình dị thế nhỉ, tui mới gặp lần đầu mà bả kêu bằng mày tao rùi…thôi kệ vậy thấy cũng hay hay, còn hơn là mật ngọt chết ruồi…-Hoàng nực hok,đi tắm với An cho mát!
-Thôi, tự nhiên rủ tắm chung,ông tắm đi với lại tui cũng ko thấy nóng cho lắm!
-Có gì đâu mà ngại con trai với nhau không mà, “tắm chung”
đâu phải “tắm ôm”
đâu mà sợ…-Ăn nói thế hả?
-Hì hì,vậy Hoàng ngồi chơi An tắm cái đã.
-Ờ..
Ngồi không thế này thì buồn quá, thế là tui bước ra phía trước tiệm tạp hóa, đàm phán với má hắn…-Ủa, bác trai đâu rồi bác?
-Ổng đi giao hàng rồi.
-Ủa, bác trai cũng phụ bác bán hàng hả?
-Đâu có, ổng may đồ, vắt sổ…nên cũng bận lắm, tao thì lo quán xá.
-À, vậy hả bác…-Nhà mày đâu dzạ?
-Tui nghe hơi chói tai chút xíu.
Thế là tui và má hắn nói chuyện say sưa…chưa bao giờ tui nói chuyện lại có hứng thú như lúc này…Tui nói chuyện với má hắn hợp gu lắm, qua đó tui nhận thấy má hắn là một người phụ nữ đảm đang, rất là vui tính và có vẻ hòa đồng lắm…Vừa lúc đó có rất nhiều người ùa vô mua đồ, tui giúp má hắn bán phụ rất là nhiệt tình…Bà ấy cám ơn tui và còn khen tui giỏi nữa^^.
-Ê Hoàng, bữa nào rảnh kêu thằng An chở vô đây chơi nha, tao thấy mày có khiếu buôn bán đó, vô tao huấn luyện cho vài chiêu,mốt về mở tiệm bán luôn.
-Má hắn tươi cười bảo tui.
-Dạ, con cám ơn, con cũng mê bán quán lắm.
Giờ hắn tắm cũng xong, con trai con lứa gì mà tắm lâu chưa từng thấy…Trời đất, hắn chỉ mặc có mỗi cái quần sọt ngắn cũn cỡn, đưa nguyên tấm thân trần ra mới hấp dẫn làm sao, từng múi cơ ở vai, ngực, bụng,…rắn chắc và vạm vỡ xiết bao, biết bao giờ tui mới được như hắn nhỉ,tui trố mắt nhìn hắn kinh ngạc, hắn thoáng bắt gặp ánh mắt đó của tui hay sao ấy, vội vàng tui quay qua chỗ khác liền…-Hai người nói chuyện gì mà vui dzậy?
-bất chợt hắn lên tiếng.
-Ờ, mai mốt chở thằng Hoàng vô đây chơi thường xuyên nghen An!
-Dạ, má chấm Hoàng rồi hả?
-Ừ, tao kết nó rồi,nó mà là con gái tao sẽ cho mày quen nó…haha..
-Bác nói gì vậy, con sao là con gái được!
-Tao giỡn vui thôi nha tụi bây, đừng có tưởng thiệt, chết luôn áh!Mặt tui đỏ như trái gấc, khi không bà ấy lại giỡn quá trớn như vậy,hắn sẽ nghĩ gì nhỉ…Tui nhìn qua hắn thấy hắn nhìn tui mà cười cười…Sau đó tui ở lại nhà hắn chơi và thưởng thức món chè đậu đen do chính má hắn trổ tài chế biến…Qua đó tui cũng học lóm một ít kinh nghiệm của bả…Lúc lên phòng hắn chơi, tui bắt gặp chân dung ảnh hắn chụp với một đứa con gái, nhìn thôi cũng đủ biết đó là bạn gái của hắn rồi…vì chỉ có vậy mới làm khuôn mặt hắn trong hình hạnh phúc đến như vậy…Wow! Phòng hắn nhiều sách ghia, đủ chủng loại hết nhưng đa số là sách liên quan tới ngành học của hắn nhiều hơn, gì mà “nhập môn lập trình”
, “toán cao cấp”
, “điện tử học”
,…Hắn là sinh viên năm Đại học Bách Khoa mừ…nhưng mà nói chung tui chẳng hứng thú gì tới mấy loại sách này…Bất chợt tui rú lên kinh ngạc khi thấy một xấp “áo mưa”
màu đỏ đỏ hiệu “OK”
, được đút nhét trong một chồng sách,tui lôi ra thử, phút chốc bao nhiêu hình ảnh tốt đẹp của tui về hắn tan biến hết, hắn là con người nhơ nháp đến như vậy sao, thật là đáng khinh bỉ, vậy mà tui cứ ngỡ là hắn còn ngây thơ trong trắng lắm vậy mà…Gớm!!!Và nhanh như cắt, hắn bay lại chụp lấy và nhét vào cặp, đôi mắt hắn ánh lên sự tội lỗi tột cùng, tui thì trề trề môi thể hiện sự mỉa mai ra mặt…-Hứ!…tui không ngờ tui lại quen với người tầm thường đến như vậy!
-Hoàng…đừng hiểu lầm hãy nghe An giải thích!
-Xía….
, việc gì phải giải thích, tui chỉ nói vậy thôi mà,con trai ai mà không như vậy, nhưng mà có cần thiết lắm hok?Thôi!Tui…dzề đây.
-An không bao giờ làm “chuyện đó”
với gái giang hồ đâu mà!
-Ủa,vậy với ai?
-Tui nói với giọng mỉa mai.
Hắn im lặng hồi thật lâu rồi mới mở miệng:-Với….
với…bạn gái của An!
-A Ha…cháy nhà cũng lòi mặt chuột, cũng như nhau cả thôi!
-Nhưng đó là chuyện trước kia, bây giờ An và cô ấy chia tay rồi.
-Vậy sao cái gớm ghiếc này còn nằm ở đây?
-Chỉ là tình cờ An chưa kịp đem bỏ thôi!Trong đầu tui bây giờ hỗn độn quá, thế là hình ảnh trong sáng của hắn trong tui đã bị chính hắn vẩn đục, hắn là con người “suy đồi trụy”
đến như thế sao?Tui nhớ lại mối tình đầu của tui với tên Tuấn, chúng tui trong sáng lắm không có làm gì vượt quá giới hạn cho phép chỉ ôm và hôn môi thui, còn tên này thì…Tui không muốn làm bạn với loại người như thế này…Nhưng….
nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng đã tuổi rồi, đã trưởng thành rồi chứ nhỡ, vả lại bên nước ngoài nhỏ tuổi hơn hắn người ta cũng “ấy ấy”
nhau hà rầm có sao đâu?
-Làm chuyện đó bao nhiêu lần rồi?
- Tui tò mò hỏi.