Ngồi nhìn mưa rơi tự nhiên tui thấy lòng mình buồn thê lương,ông trời cũng vô tình hờ hững với tui chăng?Mưa gì mà mưa hoài ko chịu tạnh gì hết àh.
Mưa gì từ sáng sớm đến giờ này,để coi…g chiều rồi còn gì.
Không biết từ bao giờ tui đã phát hiện ra trong mình tiềm ẩn căn bệnh được xem là không được bình thường này nữa.
Chắc có lẽ là từ hồi tui học cấp chăng.
Àh quên,tui chưa giới thiệu với các bạn tên tui là Lê Minh Hoàng- cái tên nghe cũng có vẻ nam tính chứ nhỉ?nhưng nhìn tui giống cúp bế lắm,nhiều người nhìn từ xa cứ ngỡ tui là con gái ko mới chết chứ. Nói ko phải mèo khen mèo dài đuôi chứ thật ra tui cũng very pretty(theo nhận xét của nhìu người),da tui trắng lắm,ko phải trắng bệch mà là trắng hồng,mắt mí lận,tui chỉ để tóc đen thôi đơn giản là vì ko thích nhuộm^^.
Đặc biệt tui thích tắm lắm, ngày tui có thể tắm đến chục lần, bởi vậy tiền nước tháng nào nhà tui cũng cao ngất ngưỡng.
Song song đóa người tui lúc cũng rất ư là thơm thoa(bởi vậy sao này mới khổ, hix…).
Nhà tui ở quận lận, quận vùng ven TPHCM. Tui lớn lên trong khu phố văn hóa mà đôi khi ở đó chẳng có những con người có văn hóa gì hết trơn. Bởi vậy,từ hồi học cấp đến cấp tôi chỉ là đứa nhút nhát sợ sệt, không muốn tiếp xúc với bất cứ ai,học xong là muốn về nhà ngay lập tức.
Sau đó chỉ biết trốn chui trốn nhủi trong căn phòng có bức tường mà nơi đó đầy rẫy những bóng tối và sự cô đơn. Tôi nghĩ đời mình chỉ như vậy thôi sao, thật nhạt nhẽo và vô vị. Sau khi rời mái trường cấp đầy những thăng trầm và u ám của những tháng ngày sống vô hồn,đã đến lúc tôi bước vào một môi trường mới.
Tôi đủ điểm đậu vào ngôi trường được xem là ngôi trường chuyên của khu vực.
Những tưởng tui sẽ lặp lại những tháng ngày sống quay quất và hiu quạnh nhưng ko, chính môi trường nơi đây đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
Tôi bước vào lớp học mà trời ơi, sao mà nam sinh ko vậy nè, học sinh nam gấp đôi học sinh nữ.
Lúc đầu tui còn ngại chưa dám tiếp xúc với ai nhưng chính sự ấm áp của bạn bè xung quanh đã khiến tôi cần có sự thay đổi lớn mặc dầu chỉ mới học với nhau có mấy tháng thui àh!I need the change!!Tự nhủ với lòng mình rằng mình sẽ thay đổi và thật tự hào khi bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình đã có những thành công đáng kể trong công cuộc cải cách. Tôi hay cười với mọi người hơn, vui vẻ hòa đồng, gặp bất cứ ai tui cũng xáp xáp lại, nói chung là hồ hởi lắm. Và tôi cũng đã nhanh chóng thành lập riêng cho mình nhóm bạn chơi chung với nhau thân thiết cho đến tận bây giờ. Lúc đầu tui bị chọc là giống con gái, rùi bị gán cho bịt danh là “Cúp Bế”
cho đến nay.
Nhưng đến giờ thì đâu cũng vào đấy, tui cũng tự hào vì cái bịt danh ấy lắm.
Tôi vĩnh viễn chắc hẳn sẽ ko bao giờ nhận biết tui bị “bệnh đó”
nếu ngày định mệnh ấy ko đến.
Số là vầy,phòng của tui giáp bên hông của nhà bên cạnh, bữa đó hổng biết sao tui đang ngồi học bài nhìn ra cửa sổ, cửa sổ đóng chứ ko mở,mà màu cửa kính màu đen,ở trong nhìn ra thấy nhưng ngoài nhìn vào thì không.
Tự nhiên cái anh hàng xóm ở đâu đi ra (ảnh chừng hăm mấy chứ nhiêu, đẹp zai cực kì,thiệt đóa), sấn sấn trước mặt tui, và …roẹt…ảnh làm động tác đi tiểu, Áhhhhhhhhhhhh….
trời..
ơi…sao lại như thế, tui lấy tay che mặt lại nhưng hổng hiểu sao bản tính tò mò của tui trỗi dậy, từ nhỏ tới giờ tui chưa từng thấy….
của ai…bao giờ,thế là….”
. Trời ơi, sao “khủng khiếp”
thế nhỉ? Tui choáng váng thêm lần nữa.
Anh ấy đã bóc trần sự thật cách phũ phàng như thế sao. Cái anh này bậy bạ hết sức.
Mặt của tui nóng bừng bừng chắc là đỏ lắm đây. Tôi dám cam đoan ảnh ko hề thấy tui, mặc dù ảnh đang đứng cách cửa sổ tui có m thui nhưng tui thì thấy rõ mồn một.
Sau sự kiện đáng xấu hổ đó của tui, lúc nào trong đầu tui cũng suy nghĩ về những hình ảnh đó, eo ôi ghê quá sao mình có thể như vậy nhỉ, mình trong sáng lắm mà.
Ngay cả lúc ngủ tôi cũng mơ thấy nó và…còn được …tận tay sờ nữa mới ghê chứ.
Riết rồi trong người tui cảm thấy bứt rứt khó chịu không biết gì lí do gì, mãi suy nghĩ tui mới nhận ra tất cả là do đầu óc đen tối của tui mà ra.
Vô lớp học mà tui cứ chập chờn chập chờn, những lúc nói chuyện với tụi con trai chẳng hiểu sao đôi mắt bẩn thỉu của tui lại cứ nhìn chằm chằm vào “chỗ đó”
của tụi nó, thiệt là ngại hết sức.
Tui bị tật thị rùi chăng, kinh khủng quá!Bữa nọ, tui vào toilet vệ sinh thì tình cờ tui nghe được cuộc nói chuyện của thằng đàn ông lớp tui ở buồng kế bên, nghe giọng tui mới bít là thằng Sơn và thằng Hải.
-Êh, dạo này tao thấy thằng Hoàng nó kì kì…-thằng Sơn thổ lộ.
-Kì sao?
-Thì lúc nó nói chuyện với tao, tao thấy nó dòm c.. của tao ko hà!(hơi thô)-Cái gì? Bộ nó ko có ha?
-Thì đó, bởi vậy…ê..
hay có khi nào nó bị…-Thôi mày điên quá mậy, tao thấy nó chơi được đó, đừng nghĩ xấu cho người ta hổng chừng nó bị lé kim thì sao?
-Ờ…Cũng mong là dzậy!Hú hồn suýt nữa tui bị lật tẩy rùi, từ nay phải cẩn trọng mới được.
Tuy tui được gọi là cúp pế vì nước da trắng nhưng trong lớp tui cũng chứng tỏ mình Manly lắm mà,đâu có ẻo lả gì lắm đâu vậy mà cũng bị nghi ngờ. Hay là tui đã bị thiệt rùi, huhuhu…phải làm sao đây, trời ơi cứu con!Tôi xin kể tóm lược thôi nha vì tui đang kể hồi học lớp lận, mà bi giờ tui đã lên năm đại học rùi, cũng lâu rùi chứ nhỡ…Mãi sau này mới có nhìu chuyện gây chấn động trong cuộc đời tôi, còn lúc học cấp chỉ mới nhen nhúm chút ít thui.
Đơn cử là sau đó tui còn làm nhiều chuyện điên rồ với tụi con trai lớp tui nữa. Lúc nào tui cũng lợi dụng để được đụng chạm tụi nó, khi thì bóp mông khi thì véo má…Ôi! Tui đúng là đồ dê xồm, thật là đáng xấu hổ mà.
Những lúc đi học bơi dòm tụi nó đứa nào cũng bó cục ngay chỗ đóa, là mặt tui đỏ ửng lên như quả gấc chín. Tôi cố không nhìn nữa nhưng lương tâm tui ko cho phép, vậy là típ tục dòm chứ sao!! Dòm thì dòm vậy thui chứ tui có dám làm gì đâu.
Tui…còn nhỏ mà.
Thấm thoát mà tui đã bước lên lớp , bao năm qua tui gắng gượng lắm nên mới không bị lộ cái tật thích con trai của tui, nghĩ lại tui thấy mình cũng tài thiệt vì tui đã gắng giữ mình trước rừng toàn trai đẹp của lớp tui. Có lần tui tình cờ nghe nhỏ con gái lớp khác kháo nhau:-Tao thấy bất công quá hà, tự nhiên có nhiêu trai đẹp, bà hiệu trưởng bả tống vô lớp A hết trơn, còn mấy lớp khác toàn trai xi ba chao ko như lớp mình nè.
-Ờh..
tao cũng thấy vậy! ha có khi nào bả cũng hám trai đẹp rùi gom chung lớp để dễ quản lí hok mậy?
-Ha..
ha..
ha,chắc mày tưởng ai cũng như mày àh?
-Con quỷ, ý mày nói tao “mai trê”
phải hok?Nghe tới đó thui tui bỏ đi mà lòng vui vui, sung sướng và tự hào lắm vì được học trong một cái lớp như vậy.
Sau đó, tui còn để lại “ấn tượng khó phai”
trong lòng dân chúng lớp tui, đó là…Tui đánh răng kĩ lắm, thường xuyên nữa là, không hiểu sao lại bị sâu cái răng cấm. Và vô tình trong lần ăn ổi tui đã cạp gãy lun cái răng sâu đó, báo hại nó chỉ còn trơ cái gốc. thế là phải đi nhổ, nhổ rùi thì cũng phải một thời gian mới gắn răng giả được chứ. Và thế là hàng tiền đạo của tui đã bị mất chiếc răng cấm, tui vô cùng mắc cỡ khi phải đối mặt với chúng bạn, và tui cho phép mình chỉ cười mỉm mà thui, vì khi cười toe thì còn giống ai nữa!Bao nhiêu mong đợi của tui cũng đến, đó là ngày tui được gắn chiếc răng giả mới(gọi răng giả là Metyl đi nha các bạn cho dễ nghe chút xíu, chứ trần trụi nghe ghê quá, cũng chính vì chiếc metyl này mà nó gây ra bao sóng gió trong cuộc đời tui sau này).
Bây giờ thì tui được cười thỏa thích, đi đâu tui cũng cười, gặp ai tui cũng cười cứ như là thằng ngố quốc tế vậy!Xin giới thiệu với các bạn tui là Tổng Thư Kí của lớp tui đó, vì tui viết chữ rất đẹp như phượng múa rồng bay vậy!Tui còn có đứa trợ lí thư kí là nữ cho tui sai vặt nữa đó.
Hôm ấy, tui đang trang trí cho tấm bảng lớp để sơ kết học kì , đang đứng khom khom thì bị bọn con trai chọi phấn ngay mông tui.
Tức quá, tui quay lại và đạp ngay lên sợi dây của cái Micro….
thì đúng ngay lúc đó bà cô chủ nhiệm cũng đang kéo nó căng ra, mất đà tui bị té chổng cẳng đã vậy chiếc Metyl của tui ko chịu an tọa trong hàm mà cũng văng ra theo cú ngã quá mạnh.
Thế là cả lớp Ồ lên cách thích thú, tui chẳng tìm thấy chiếc metyl của tui đâu cả(nó nhỏ xíu hà), và đứa tình nguyện lên tìm phụ, rùi , rùi ,…càng lúc càng đông. Ah…cuối cùng cũng đã thấy tui chộp lẹ và xấu hổ đến mức có thể, tui chạy hộc máu vào nhà vệ sinh bỏ lại sau lưng những tràng cười ha hả…Đó là kỉ niệm nhớ đời của tui, mà chắc có lẽ tui sẽ không bao giờ quên!Thời gian sau khi thi tốt nghiệp lớp xong, nhóm chúng tui gồm thằng và con quyết định đi Vũng Tàu chơi chuyến cho khuây khỏa đầu óc. Chiều hôm đó, sau khi tắm biển xong tụi con trai vào tắm trước vì bọn con gái còn lo mải mê “múa cát”
đâu ngoài biển áh!Tui xí hẳn phòng tắm riêng lun vì trước giờ tui có tắm chung với ai bao giờ đâu. Phòng kế bên…để coi ai…nghe giọng nói,Àh thì ra là thằng Kiệt, thằng Tuấn, thằng Bảo.
Ba thằng này tắm chung àh.
Trời, tụi nó nói gì mà nghe ghê thế!
-Của mày mở mắt chưa?
-Giọng thằng Bảo.
- năm về trước lận cưng!
-thằng Tuấn.
-Để tao coi thằng nèo bự nhất!
-Kiệt.
Nghe mà mún xỉu, sao tụi nó ham hố thế nhỉ?
-tui bần thần.
Bất chợt tui nghe giọng của thằng Bảo:-Trong lớp đứa nào mình cũng khám hết rồi còn có thằng Hoàng là chưa thôi!
-Thì tối nay khám-thằng Kiệt nói leo.
-Mà ko biết nó có hok nữa, tao nghi lắm, lỡ khi…-Thì tối nay thì biết chứ gì!
-Ha..
ha..
ha…Bọn này cười nham nhở như lợn.
Trời, tối nay sao…thôi chết tui rồi, lần này là chết chắc.
Nghĩ thì nghĩ vậy thui chứ đố tụi nó dám làm gì tui, trong lớp tui cũng khét tiếng đanh đá và hung dữ lắm chứ bộ, bộ con này…ý lộn…thằng này dễ bị ăn hiếp lắm sao?Tui vừa gội đầu mà vừa ôn lại mấy món võ đấm rùi đá để tối nay có gì nghênh chiến với tụi nó.
Đang thượng cẳng tay hạ cẳng chân trong không khí…thì bỗng tui nghe có tiếng gõ cửa…ai mà bất lịch sự thế nhỉ, tui đang tắm mà!Tui hỏi với ra: “Mật khẩu…mật khẩu”
!!Số là bọn con trai chúng tôi thống nhất với nhau từ trước là nếu sau này có gì liên hệ với nhau thì nhất thiết phải bằng cách hỏi này, trong trường hợp này là ví dụ nè!Ở bên ngoài enter mật khẩu như sau: “Chim sẻ gọi đại bàng”
!!Đó..
đó là mật khẩu của tụi tui đóa.
Mật khẩu hợp lệ, tui định mở cửa nhưng chợt nhớ ra tui đang y %, thế là phải tròng vào chiếc underwear, và mở cửa cái tách vì ít ra tui cũng còn chút nghĩa nhân là khi thấy tụi nó lạnh tui cầm lòng đâu có đặng.
Cửa mở, ,rùi , rùi , trùi ui đến thằng lận cơ àh…tui chịu sao thấu hở trời(trong sáng)…Ủa sao tên này đẹp và dễ thương thế nhỉ, nhìn hồi tui mới nhận ra… nào là Sơn, nào là Tâm, và người tui mong đợi nhất…PHI TRƯỜNG…Đây là lần đầu tiên tui thấy bọn nó ở trần đó(hồi đó học bơi hok tính^^)…ôi những tấm lưng săn chắc và những múi cơ ở bụng mới hấp dẫn và quyến rũ làm sao…tui…tui đến chết mất thui!!Tôi đã bị đơ như cây cơ rùi còn đâu mà mộng mơ nên chỉ thấy lờ mờ…Bất chợt tụi nó rú lên như con thú, kéo tui về với thực tại.
-Trời ơi, lưng thằng Hoàng lán mịn và sạch mụn quá mày ơi.
-Mụn làm gì mọc ở lưng hả thằng khìn!
-giọng của thằng nào đó.
-Ủa vậy hả, tao lộn.
-Nó không có cọng lông chân luôn,ko lẽ mày…-Tao sao?
-Tui hỏi lớn.
Phòng kế bên cũng bắt đầu nhộn nhịp:-Gì vui vậy, cho tụi tao wa tham gia với coi!Tui la làng:-Tắm lo tắm đi đồ nhìu chiện!Ở bên đây, tụi thằng Trường thay phiên nhau vuốt ve tui từ trên xuống dưới, tui sởn tóc gáy và lạnh xương sống luôn…Bất ngờ tụi nó thôi vuốt ve làm tui… mất hứng dễ sợ và:-Tắm thôi tụi bây!
- thắng Sơn ra lệnh.
Bỗng nhiên thằng như đã hẹn trước thoát y cách nhanh chóng trước mặt tui…Trong phút chốc bọn nó đã trần truồng như nhộng, cái gì nên thấy tui cũng đã thấy hết rùi….
thật là đáng xấu hổ quá đi…Tui xây xẩm mặt mày, mặt đỏ đến mức tối đa…Ôi ghen tị quá đi thôi!..
tụi nó xối nước ào ào mà không để ý rằng mình đang bị nhìn lén…Bất ngờ thằng Tâm gằn giọng:-Hoàng, cởi quần ra mày, tắm mà bày đặt che đậy…-Ừh, phải đó, cho tụi tao chiêm ngưỡng cái coi – thằng Sơn chen vào.
-Thôi!tao…tao nhỏ giờ quen rồi…- tui lúng túng.
-Hay rượu mời ko uống muốn uống rượu phạt hả cưng? Thằng Trường nói thêm.
-Thì tao cũng như tụi bây thôi!
-Ko tin, coi rồi mới tin.
-Anh em lột quần nó ra.
Sau lời nói của thằng Tâm tụi nó xúm lại…Không…đến chết tui cũng không đồng ý cho tụi nó làm cái chuyện động trời này được…tui quyết liệt chống cự và cố vùng vẫy…nhưng sức yếu thế cô…Cuối cùng…nước mắt tui trào ra…tui khóc như chưa bao giờ được khóc…hu..
hu..
hu.
Thấy vậy tụi nó buông ra và tái xanh mặt…Trong tận cùng của nỗi niềm đau khổ khó khăn lắm tui mới thốt ra được thành lời:-Tụi bây nghĩ tao là loại người đó hả…phải…chính tao là đồ biến thái, là đồ BD đó, tụi bây chịu chưa…huhuhu…Tụi nó đứa nào đứa nấy cũng đứng hình, im lặng đến thảm thương…Mãi sau tui mới nghe thấy giọng của đứa nào đó:-Cho tụi tao xin lỗi mày nha Hoàng, thật ra thì tụi tao cũng định giỡn thui à chứ đâu phải cố tình chạm tới nỗi đau của mày.
Thế là hết…bao năm che đậy giờ đứa nào cũng biết hết, rồi đây tụi nó sẽ xa lánh và khinh miệt mình hơn…nghĩ tới đó tui càng khóc dữ dội hơn.
Bỗng:-Mày yên tâm, dù mày có làm sao đi chăng nữa, tụi tao vẫn sẽ ở bên mày, tụi mình vẫn là bạn thân,OK?
- đó là giọng của Trường người tui mong chờ đây mà.
-Bây giờ thì mày nín và mặc đồ vô đi!
-thằng Tâm típ.
Tui đứng lên lau mình và mặc đồ vô cách vô hồn, đến nỗi mặc cả áo trái luôn…tui đi ra và tràng cười nữa xuất hiện…-Mặc áo trái rùi kìa thằng quỷ!
- giọng thằng Tuấn nhanh nhảu.
Sau đó tui được bọn nó dìu vào cách nhẹ nhàng và từ tốn…Tụi con gái sau màn tắm cát hả hê bây giờ cũng đã vô.
-Ối chết! cúp pế răng sún nhà ta khóc hả? Đứa nào đứa nào ghẹo cúp bế?
- là giọng con Mai không lẫn vào đâu được.
-Nhỏ kia! Chống cặp mắt ếch lên mà xem nè, tao bị sún hồi nào?
- tui nhe răng ra mà cãi lại.
-Ờ thì…trước có giờ hok…hí.
hí.
hí…-Cái con này!!
-Con gì?
- nó nói mà tay chống hông còn cái mặt và cả thân người nó thì ưỡng ra hết cỡ.
Tui tức cười quá đi, nên quên đi nỗi đau vừa trải qua…Bữa chiều hôm đó đứa tui chụm đầu châu mỏ…thưởng thức buổi tiệc được xem là linh đình nhất từ trước tới giờ.
Buổi tiệc được tổ chức ngay phòng khách sạn mà chúng tôi mướn.
-Nào ăn nhậu xả láng sáng dậy sớm đi pà kon!!
- Giọng thằng Phong chủ xị hét lên lanh lảnh.
-,,,…Dzô!!!Chúng tui làm khuấy động tất cả các phòng bên cạnh khiến ai cũng lú đầu ra xem.
Mồi chủ yếu là tất cả những gì chúng tui đem theo…có đầy đủ hết, từ thịt bò cho đến thịt heo,kakaka.
Tui thì tui ko biết tui nên buồn hay vui…tui cứ mặc sức uống…uống say bí tỉ….
say tới nỗi không biết trời trăng mây gió gì nữa!!Sau chuyến đi chơi đó trở về, tình bạn đứa chúng tui lại càng khắng khít và thắm thiết hơn…Và, tui cảm thấy thật hạnh phúc khi có họ là bạn….
Tình bạn vẫn duy trì tốt đẹp cho đến tận bây giờ.
Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, tui cao hứng “Mây lang thang buồn trôi mặt trời bừng tia nắng tươi lung linh ấm nồng…(hình như hát sai lời thì phải)”
Xem nào, bữa nay làm cái gì ta. Bữa nay ko có đi học, tui phải đến thư viện Khoa Học Tổng Hợp để tìm số tư liệu làm báo cáo tour Củ Chi- Tây Ninh thui. Quên nói với các bạn là hiện tui đang là sinh viên trường Nghiệp Vụ Du Lịch Sài Gòn đó.
Trường tui ở đường Nguyễn Thượng Hiền, Q.
đóa, ko bít có ai bít hok ta? Chuyên ngành tui học là hướng dẫn du lịch, tui mê nghề này lắm bởi vậy dù ai có nói ngả nói nghiêng đi chăng nữa tui cũng đã quyết tâm theo đuổi rùi. Từ đây đến thư viện tui phải đi tuyến xe bus lận. Phương tiện đi lại chủ yếu của tui vẫn là xe bus thui. Tôi sợ đi xe gắn máy lắm. Với lại… tuổi rùi mà tui chưa có bằng lái xe nữa đó các bạn có tin nỗi hok?Đang đứng chờ xe số ở bến xe An Sương, tui tranh thủ móc cái bánh mì ngọt mới mua VND ra ăn, chưa kịp bỏ vào mồm thì đứa bé đen thui thùi lùi đi đến chìa cái ca ra và cúi đầu lia lịa,…Ơ hay!!! kiếp cầm ca à…tội nghiệp quá…tiện tay tui cho cái bánh vào cái ca luôn và mỉm cười:-Đầy ca rùi đó bé.. về đi ha…Nó nhìn tui trân tráo rùi lảm nhảm tiếng Miên gì đó, ko biết nó cám ơn hay đang chửi tui nhỉ…Tui có hành động gì sai sao, tui mới giúp nó mà.
Tự nhiên ai cũng nhìn tui, chẳng hiểu nỗi..
tui mới vừa làm việc tốt mà.
Làm việc tốt mà cũng bị để ý nữa sao, ngộ à nha!Phù…cuối cùng tui cũng giành được chỗ ngồi lí tưởng. Xe này sao đông vậy, người đứng chen lấn nhau đến nỗi ko còn chỗ đứng. Số mình là số hưởng mà, được ngồi hì.
hì…Gặp trúng ngay mụ tiếp viên khó ưa, tui giơ vé tháng lên mà mụ chỉ nguýt cái rõ to chứ đừng nói là nhìn.
Có cô gái bước lên trùm khẩu trang che kín cả mặt, giơ vé tháng ra, mụ liền bắt bẻ:-Làm ơn giở khẩu trang ra dùm, nếu mình đẹp mình đàng hoàng thì ko có lí do gì để ko cho người khác thấy mặt, ai cũng như nhau cả thôi, hãy chứng minh mình là người trong sạch đừng tạo cơ hội cho người khác hiểu lầm!Ôi mụ đàn bà này đanh đá và thâm thúy quá, chắc tui cần phải thỉnh giáo bả vài chiêu quá,số là không bít là từ khi nào tui thích chửi lộn lắm(sở thích lạ).”
Tôi bước chân nhanh vào thư viện Quốc gia trên đường Lý Tự Trọng, nếu như tui ko bước vào thì chắc cuộc đời tui sẽ bớt khổ hơn.
Đang ngồi trên ghế đá phía trước thư viện xem lại mấy cuốn sách mới vừa mượn của thư viện thì…Oh la la chàng trai Anh Quốc…ủa ủa hổng phải hình như là con lai thì đúng hơn, ôi trời ơi sao mà giống Denish Oh thần tượng của tui quá vậy nè…hắn bước vào mà khiến mấy chục con mắt ko riêng gì tui phải ngước nhìn…đẹp trai và phong lưu quá đi thôi!(Không thêm ko bớt tui nói thiệt %).
Nhưng nói thì nói vậy thui chứ tui cũng không thick boy ngoại quốc cho lắm.
Với tui, Trai Việt vẫn là number !!Hắn tìm gì mà nhìn dáo dác vậy nhỉ,ui mà thui kệ…hơi đâu lo chuyện bao đồng.
Giờ cũng còn sớm, về thì cũng chẳng biết đi đâu, tui phải tranh thủ lên phòng đọc tạp chí để tìm kiếm số thông tin mới được…Vừa mới đứng dậy quay ra thì “cốp”
tui đụng trúng vật mềm mềm hay nói chính xác là..
một con người!!!Nhanh như cắt tui chẳng cần biết là ai tui nhanh miệng chửi một mạch:-Người không có mắt hả hay có mà để trên chân mày?
-Ơ…Tui thật lòng xin lỗi bạn!Hóa ra là cái tên lớ ngớ khi nãy…mà sao hắn biết nói tiếng Việt….
chắc hắn là Việt kiều chăng…Và dưới chân của tui là tờ bản đồ thành phố của hắn vừa mới làm rơi…Tui nhặt lên giùm hắn.
-Ừ,cũng không sao!Bản đồ của anh nè!
-tui đổi giọng một cách nhỏ nhẹ.
Nói rồi tui cũng chẳng nhìn lại hắn mà định cắm cúi ra đi thì chợt nghe tiếng của hắn:-Bạn ơi!..
Bạn có thể làm ơn chỉ cho tôi đường đến phòng đọc sách được hok?