Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Lý Giang Lạc lên lầu, cậu ta tắt những đèn khác chỉ chừa lại một ngọn đèn ngủ bên tường.
Đây chắc là thói quen của họ, tối ngủ có ánh sáng leo lắt đúng là vẫn hơn một màu đen kịt.
Tôi không ngủ, ngồi trên sofa hút thuốc.
Mấy ngày gần đây nghiện thuốc lá đặc biệt nặng, Lý Giang Lạc cũng vậy, hút hết điếu này đến điếu khác.
Cách cậu ta đốt thuốc cực kỳ trúc trắc, có lẽ trước đây gần như không hút thuốc.
Đồng hồ treo tường nhà Bách Lâm sẽ điểm vào giờ, là Lý Giang Lạc nói với tôi, sợ khi tôi ngủ bị dọa sợ.
Một người đàn ông như tôi sao có thể bị dọa sợ dễ dàng vậy chứ, huống hồ tôi căn bản không ngủ được.
Phòng ngủ trên lầu vẫn đang sáng lờ mờ, không biết cậu ta có ngủ không.
Ngày mai sẽ phải dọn đi, đây là căn nhà Lý Giang Lạc và Bách Lâm cùng nhau sinh sống, sẽ lưu luyến biết bao.
Nhưng cũng không hẳn, còn có một khả năng đó là cậu ta vội vã muốn rời khỏi đây, sau đấy bắt đầu một cuộc sống mới.
Đồ đạc trong phòng khách dọn dẹp gần xong rồi, chỉ còn một bức tranh treo trên tường.
Bức tranh đó là em trai vẽ lúc học cấp ba, hồi đó nó rất say mê tranh sơn dầu, học hành bận rộn mà cuối tuần còn muốn dành thời gian vẽ vời.
Tôi không ngờ bức tranh này sẽ được bọn họ treo trong phòng khách, dù sao, tranh vẽ từ cấp ba thì bây giờ nhìn lại vẫn có phần non tay.
Tôi bóp tắt thuốc, bước đến quan sát bức tranh.
Các người tin tưởng vào sự cảm ứng giữa anh em không? Tôi tin.
Từ nhỏ đến lớn chỉ cần một người trong hai chúng tôi sinh bệnh, người còn lại khẳng định cũng sẽ nối gót theo sau, Tết âm lịch hàng năm bốn người nhà chúng tôi thích giấu đồ vật, ai tìm được cái nào thì sẽ là của người đó, mỗi một lần, từ khi bắt đầu trò này, tôi và Bách Lâm đều tìm ra vật của đối phương.
Tôi nhìn bức tranh trước mặt, cảm thấy khá lạ.
Trên lầu có tiếng động, ngắt dòng suy tư của tôi.
Lý Giang Lạc bước ra từ phòng ngủ, thấy tôi đứng đây dĩ nhiên hơi giật mình.
“Anh, chưa ngủ à?” Cậu ta đi xuống lầu, ngại ngùng, “Em đi vệ sinh.”
Tôi gật đầu với cậu, thuận miệng hỏi: “Bách Lâm rất thích bức tranh này?”
Lý Giang Lạc nghiêng đầu nhìn, rồi nhíu mày, đăm chiêu: “Lúc trước nó không treo ở chỗ này…”
Cậu ta bước lại, quan sát một hồi, nói: “Chỗ này vẫn luôn treo thành phẩm được khen ngợi lúc anh ấy tốt nghiệp đại học, từ bao giờ đổi thành bức tranh này?”
Tôi chợt nhớ đến một chuyện, năm đó chúng tôi mới học tiểu học, cuộc thi đầu tiên vì tôi chỉ điền một nửa đáp án rồi ngồi chơi nên kết quả có bốn mươi mấy điểm, sau khi phát bài thi ra tôi không dám cho mẹ xem, vậy là em trai gấp phiếu điểm của hai chúng tôi giấu trong mặt sau của khung ảnh.
Tôi có linh cảm, chắc chắn bức tranh này không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.
Đồng hồ treo tưởng vang lên đúng ngay giờ, Lý Giang Lạc đứng bên không hiểu gì nhìn tôi gỡ bức tranh xuống.
Tôi lật khung ảnh lại, các miếng sắt cố định ở bốn góc bị tôi tháo mở, gỡ phần khung sau ra, quả nhiên, phần giữa khung ảnh với tấm hình có cất một bìa thư.
() Khung trông như thế này:
Nhịp tim của tôi đập cực nhanh, vì khẳng định đó là những lời cuối em trai để lại trên thế giới này.
Trên bìa thư, dòng chữ rắn rỏi viết “Cho Giang Lạc thân yêu”, tôi nhìn Lý Giang Lạc, cậu ta đỏ hoe mắt, vì thở quá mạnh khiến lồng ngực trập trùng mãnh liệt.
Tôi cầm bìa thư, mặc dù cực kỳ muốn biết em trai đã viết gì nhưng vẫn đưa cho Lý Giang Lạc.
Tay cậu ta run run, giơ lên được một nửa thì rơi nước mắt, chúng như từng hạt đậu, dường như tôi có thể nghe thấy âm thanh chúng rớt xuống sàn.
Giây khắc này tôi tin Lý Giang Lạc yêu em trai tôi, cho dù nguyên nhân cái chết của em trai là gì, bất kể có phải cậu ta với Từ Chiêu liên thủ hại chết nó hay không, thì ít nhất vào lúc này tâm nó vẫn nghĩ đến Bách Lâm.
Nước mắt sẽ không gạt người, ánh mắt cũng thế.
Tôi buông khung ảnh xuống, nắm lấy cổ tay cậu ta nhét bìa thư vào tay.
“Nó viết cho cậu.” Tôi nói xong thì quay đi đặt khung ảnh lại, rồi nhìn chằm chằm bức tranh, nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ xem trong thư viết gì.
Lý Giang Lạc mở thư, tôi nghe được tiếng tờ giấy xột xoạt, trong đêm tối nó rõ ràng đến mức khiến người ta không phớt lờ nổi.
Chắc cậu ta đang xem rồi, có âm thanh nước mắt nhỏ xuống trang giấy khiến người ta đau đầu, nước mắt cậu ta quá nhiều, không biết lúc nào sẽ chảy cạn nữa.
Tôi bỏ khung ảnh xuống, bước đến móc khăn giấy ra đưa cho cậu ta, cậu đọc chăm chú, hoàn toàn không màng đến tôi.
Tôi càng bức thiết muốn biết đến cùng em trai viết gì, có tiết lộ rốt cục ai hại nó hay không.
Tôi đi đến, lau nước mắt cho Lý Giang Lạc, trầm giọng nói: “Đừng khóc, chữ trong thư sẽ bị nhòa.”
Cuối cùng cậu ta cũng ngẩng đầu, muốn nói gì đấy nhưng mở miệng không phát ra được tiếng nào.
Tôi không đợi nổi nữa, giật lá thư trong tay cậu.
Tôi nghĩ Lý Giang Lạc nên đi gặp bác sĩ tâm lý, nếu không có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ điên mất.
Lá thư này đúng là em trai tôi viết, tôi rất quen với bút tích của nó, không ai có thể giả mạo qua mắt tôi.
Thế nên, tôi sẽ không tiếp tục tra xét chân tướng gì nữa, vì chân tướng đã rõ ràng.
Tôi đọc lá thư Bách Lâm viết cho Lý Giang Lạc, không nói gì nhiều, chỉ đau đớn.
Bi thương, buồn đau, hối hận, chán nản, không sai, và cả thất vọng.
Lá thư đó cho tôi biết rằng, bất kể trong mắt tôi em trai có ưu tú thế nào thì chung quy nó vẫn là người đàn ông bình thường nhất trong vạn ngàn đàn ông trên đời, vẫn bị điều khiển bởi dục vọng, nó đã phụ lòng người ta đến thế nào.
Tôi hiểu vì sao Lý Giang Lạc khóc thương tâm đến vậy, từ khi biết Bách Lâm bị nhiễm HIV cậu luôn miệng nói xin lỗi tôi, tôi không biết cậu có lỗi gì với tôi có lỗi gì với Bách Lâm, rành rành là Bách Lâm ăn vụng.
Tảng sáng, Từ Chiêu gõ cửa, mang theo bữa sáng.
Chúng tôi đều không nhắc chuyện Bách Lâm để lại lá thư với hắn.
Lý Giang Lạc khăng khăng không muốn ăn, Từ Chiêu sốt ruột đến vò đầu, nhìn bộ dáng hắn như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Từ Chiêu gõ lên bàn nói với cậu ta: “Em như vậy có lợi ích gì? Giang Lạc, em không thể cứ thế này!”
Tôi không thích nhìn Từ Chiêu quấn quanh người Lý Giang Lạc, nên bưng chén lên ngồi chen vào giữa đẩy hai người họ ra.
Bọn họ đều ngạc nhiên, nhưng tôi bình tĩnh tự nhiên gắp bánh bao bỏ vào chén Lý Giang Lạc: “Mau ăn đi, ăn xong cậu rửa chén.”
Tôi nghiêm mặt, có lẽ là quá nghiêm nghị nên bọn họ đều không nói gì.
Tôi hổ thẹn với Giang Lạc, vì em trai phản bội cậu ta mà tôi còn nghi ngờ cậu.
Lá thư đó, giữa những hàng chữ đều bộc lộ tình yêu Bách Lâm dành cho Lý Giang Lạc, nhưng tôi không hiểu, đã yêu đến vậy thì vì sao còn đi ăn vụng.
Bách Lâm tự sát, không để lại một câu nào cho tôi và cha mẹ, mà lại viết một tờ thư chi chít chữ cho Giang Lạc, muốn tôi phải làm sao mới không nổi giận đây.
Sắc mặt Lý Giang Lạc rất kém, cậu cắn cái bánh bao, chưa kịp nuốt xuống đã chạy vào nhà vệ sinh ói ra.
Tôi vội vàng đi theo, thì phát hiện Từ Chiêu đã khẽ vuốt lưng cậu xoa dịu.
Tôi nhìn bọn họ, không nói ra được cảm thụ trong lòng ra sao.
Cục diện bây giờ là do chính Bách Lâm tạo thành, vốn dĩ nó nên có một gia đình nhỏ ấm cúng, cùng Lý Giang Lạc hưởng thụ cuộc sống của hai người.
Nhưng chẳng có gì cả. [kuroneko]
Tôi không có em trai, Lý Giang Lạc không có người yêu.
Người đàn ông hoàn mỹ trong tim chúng tôi đã bị biến đổi hình tượng sau khi đọc lá thư đó.
Cậu em trai xán lạn của tôi hóa ra là một thằng ác ôn trên phương diện tình cảm, cuối cùng tự chịu cảnh diệt vong.
Lý Giang Lạc bước ra từ nhà vệ sinh, áy náy nhìn tôi.
Tôi rót ly nước ấm cho cậu ta, không ép phải ăn nữa.
Giờ xem xét lại, em trai lầm lỡ phạm sai lầm cần tôi bù đắp thay nó, vậy cũng được, thật ra tôi cũng đã sớm nên về nước, sống với cha mẹ.
Thời gian ở nước ngoài, cha mẹ nói nhớ nhà nhớ những người bạn cũ không chỉ một lần, tôi không ích kỷ được nữa, đã mất đi một người thân, không gì quan trọng hơn là cho họ được sống vui vẻ.
Tôi và Lý Giang Lạc chuyển vào căn nhà bỏ trống của Từ Chiêu, đội cảnh sát của hắn có việc phải đi trước, hắn để lại hai chiếc chìa khóa cho chúng tôi.
Lý Giang Lạc đứng ngẩn người ra đấy, tôi nói với cậu: “Tôi dự tính về nước làm việc, chúng ta tạm thời ở đây đi, mấy ngày nữa tôi đi tìm nhà.”