Cận Phi có một thói quen rất tốt, đó là chỉ cần là chuyện của bản thân, đã không làm thì thôi, một khi làm nhất định phải làm cho thật tốt.
Cho nên lớp Nguỵ Nhất Thần bị các lớp trong toàn khoa nhìn với ánh mắt ước ao ghen tị, học viện Kinh Tế chỉ có duy nhất một sân bóng rổ có bóng râm. Không phải do vị trí lớp của Ngụy Nhất Thần trong khoa Kinh Tế may mắn, mà là sau cuộc họp buổi chiều với tất cả mọi người Cận Phi đã tìm lão Đại và lão Tam dọn mấy chai nước khoáng đặt ở giữa sân. Đương nhiên, cũng không ít lần anh bị lão Đại và lão Tam chế giễu, nói Cận Phi bao che con cái.
Bởi vậy, có một lớp thuộc khoa kinh tế ngoại trừ có bóng cây ra, còn có khí lạnh từ nước khoáng lạnh tỏa ra, đây cũng là do Cận Phi đã sớm nói với căn tin, trước tiên cứ dùng nhiệt độ bình thường ở chỗ này, sau đó đổi lại ướp lạnh.
Khiến các lớp khác lại càng ước ao ghen tị, nhìn giám sát của lớp mình với ánh mắt phải nói là vô cùng oán hận, khiến cho mấy giám sát khác cũng hận Cận Phi đến nghiến răng. Cận Phi ngược lại cảm thấy không sao cả, dù sao cậu cũng luôn làm theo ý mình, nên hay cáu kỉnh, thật lòng, không bình tĩnh, xin lỗi, chửi người là các-bon-đi ô-xít làm ô nhiễm không khí.
Vì vậy Cận Phi vẫn thảnh thơi như trước mà ngồi dưới bóng cây, thỉnh thoảng thì cổ vũ, thời gian khác đều cầm một cuốn sổ nhỏ ở đó viết viết vẽ vẽ.
Dĩ nhiên, các giám sát khác cũng có quan hệ rất tốt với Cận Phi, cho nên buổi tối đầu tiên khi kết thúc huấn luyện quân sự, Cận Phi liền bị mấy người có quan hệ tốt này trực tiếp đè lại phòng tắm mà giội nước lạnh, mãi cho đến khi Cận Phi cầu xin tha thứ, cũng đáp ứng ngày mai tài trợ nước suốt cho mấy lớp của bọn, mới được thả về ký túc xá.
Lúc Cận Phi trở về, trong phòng đã tắt đèn, không phải Cận Phi không muốn về sớm hơn, mà do Cận Phi bị Trịnh Tư Kỳ kéo ra ngoài đi uống rượu, với lý do là ‘nguyên nhân Cận Phi đối với lớp Nguỵ Nhất Thần đặc biệt tận tâm’. Cận Phi dở khóc dở cười dỗ dành chị hai, đến khi quay về thì bị đè trong phòng tắm, cho nên lúc Cận Phi trở lại phòng, không những toàn thân ướt đẫm, mà còn là lúc tối om.
Thời tiết thành phố S thay đổi thất thường, mùa hè thì có nhiều nhất là mưa rào và sấm chớp, ban ngày thì bị mặt trời nướng đến nóng rang, ban đêm thì trời u ám. Cho nên Cận Phi chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối xoay người đóng cửa phòng, sau đó mò mẫm từ từ đi tới phía trước, Cận Phi theo thói quen tìm cánh cửa bên tay phải thành giường, bởi vì trước kia giường này để trống, cậu vẫn không có ý thức gì cho đến khi tay đang mò mẫm trên đùi Nguỵ Nhất Thần bị chặn lại, mới phản ứng được.
Cận Phi giống như sờ trúng công tắc điện nhanh chóng rút tay về, bởi quán tính, Cận Phi lui về sau một bước, một chân dẫm chậu nước lão Tam đặt ở dưới giường để giảm nhiệt, kết quả mất thăng bằng, tiếp tục ngã về phía sau, ngã xuống trên bàn lão Tam, đụng trúng ống đựng bút của lão Tam, sau đó một đống đồ vật rơi xuống, rốt cục làm đánh thức mọi người. Lão Đại mơ mơ màng màng mở đèn bàn của mình ra, vẻ mặt mê mang nhìn Cận Phi “Thằng nhóc này, cậu bị rút gân hay là gặp ma, cậu đang làm gì vậy hả!”
Cận Phi có phần lúng túng, cũng không thể nói do mình sờ soạng đùi người ta mà bị doạ sợ, cho nên quay đầu lại nói với lão Đại “Tớ đây làm gì cần cậu để ý sao, cần sao! Cần sao!” Sau đó giả vờ bình tĩnh mà nhanh chóng cởi hết quần áo ướt nhẹp, mượn ánh đèn yếu ớt bên kia của lão Đại, để mông trần tìm quần lót mặc vào, rồi leo lên giường giả chết.
Lão Đại và lão Tam hiển nhiên đã thành thói quen với hành vi động kinh của Cận Phi, cho nên cũng hết sức bình tĩnh mà tiếp tục ngủ. Thẳng đến khi Nguỵ Nhất Thần xác định nghe thấy ba tiếng ngáy ngủ, mới khẽ lấy tay sờ sờ đùi chỗ mà vừa rồi Cận Phi không cẩn thận sờ trúng, không tự chủ được mà nhếch khóe miệng lên, sau đó nhắm mắt lại, nghĩ về cái mông trần của Cận Phi lúc thay đồ ban nãy, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng sinh viên mới phải chạy bộ huấn luyện quân sự, nhưng giám sát thì không cần. Vì vậy lúc Nguỵ Nhất Thần rời giường, toàn bộ ký túc xá vẫn tràn ngập tiếng ngáy. Nguỵ Nhất Thần không dám làm ra tiếng động nào, lặng lẽ cầm chậu định ra ngoài, kết quả mới thẳng lưng dậy, liền nghe thấy tiếng động, lúc quay đầu lại, đã nhìn thấy Cận Phi cũng giống như mình, trên tay cầm chậu, một đầu tóc bù xù, ánh mắt lờ mờ, phiêu phiêu đi về phía cậu. Nguỵ Nhất Thần theo bản năng nhìn đồng hồ trên tay mình, lúc này mới giờ rưỡi, bởi vì cậu không ngủ được mới muốn ra ngoài đi bộ một chút, không biết lúc này Cận Phi thức dậy để làm gì.
Nguỵ Nhất Thần không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn Cận Phi đi tới bên cạnh cậu, sờ ngực cậu, trong miệng nhỏ giọng cằn nhằn “Ký túc xá có nhiều tường từ khi nào? A, không đúng, xúc cảm không đúng, ừ, là một con búp bê bơm hơi, còn là nam sinh, xúc cảm rất chân thật.” Sau đó cầm chậu vòng qua Nguỵ Nhất Thần, mở cửa phòng đi ra ngoài, để lại Nguỵ Nhất Thần xốc xếch đứng trong gió.
Nguỵ Nhất Thần vẫn chưa hết bối rối, đang do dự có nên đi ra hay không, thì Cận Phi đã trở lại rồi. Nam sinh rửa mặt là để tỉnh táo, cho nên Cận Phi đến phòng tắm tạt nước lạnh, rồi cầm chậu rửa mặt trở về phòng. Nhìn thấy Nguỵ Nhất Thần đứng trước cửa, Cận Phi còn hơi mê mang hỏi, “Cậu đang làm gì thế, đứng đây giả làm cột điện sao?”
Nguỵ Nhất Thần buồn bã nghĩ, còn không phải do ban nãy anh đùa bỡn em!! Bây giờ thì cái gì cũng không biết!! Có điều Nguỵ Nhất Thần không nói như vậy mà chỉ nhìn thoáng qua Cận Phi nói “Em không ngủ được, lần đầu tiên ngủ ở ký túc xá, có lẽ không quen, bây giờ chỉ muốn ra sân thể dục hoạt động một chút, dù sao năm giờ rưỡi cũng phải thức dậy chạy thể dục buổi sáng. Nhưng sao anh dậy sớm vậy?” Mặc dù Nguỵ Nhất Thần ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế là bởi vì bản thân không ngừng suy nghĩ về cái mông nhỏ lúc ẩn lúc hiện của Cận Phi, cuối cùng làm bản thân mất ngủ. (Tịch: Thằng trẻ mất nết)
“Bởi vì tôi phải đi đưa báo, cậu tiếp tục giả làm cột điện đi, tôi đi làm đây.” Trong lúc nói chuyện với Nguỵ Nhất Thần, Cận Phi đã khoác áo xong, mặc quần soóc thể thao, cầm chìa khoá, túi tiền ra cửa.
Nguỵ Nhất Thần đi theo Cận Phi ra ngoài, nhìn thoáng qua bóng lưng Cận Phi, lại sờ sờ nơi vừa rồi bị Cận Phi đùa giỡn, mới thở dài, đi phòng tắm rửa mặt. Hên là thời gian vẫn còn sớm, phòng tắm không có ai, nếu không bị người khác nhìn thấy vẻ mặt tự vuốt lồng ngực của Nguỵ Nhất Thần, phỏng chừng tất cả đều sẽ coi cậu là thành phần biến thái.
Sớm như vậy đã phải đi làm sao? Nguỵ Nhất Thần vừa rửa mặt vừa tự hỏi. Tối qua trước khi Cận Phi trở về, cậu cũng biết loáng thoáng tình hình trong phòng này, biết điều kiện gia đình của mọi người cũng không phải là tốt.
Nhưng thấy Cận Phi giờ rưỡi đã phải ra ngoài giao báo, Nguỵ Nhất Thần không tự chủ mà cảm thấy đau lòng. Ngẫm lại ngày hôm qua có nhiều nước suối như vậy đều là Cận Phi tự mình mang tới, thì Nguỵ Nhất Thần càng đau lòng, cho nên khi Cận Phi xuất hiện ở sân huấn luyện, muốn tìm vài sinh viên mới theo anh đi mua nước suối, lúc trở lại nhìn thấy nơi đó đã sớm để đầy nước suối, vẻ mặt Nguỵ Nhất Thần hiện rõ ‘không phải em làm’ mà nhìn ngọn cây, điển hình của việc giấu đầu lòi đuôi.
Cận Phi cũng không nói gì, chỉ là lúc mới bắt đầu huấn luyện liền đi tới bên cạnh Nguỵ Nhất Thần, đánh một cái lên vai Nguỵ Nhất Thần, nói ‘nhà cậu nhiều tiền không có chỗ xài phải không!’ Nguỵ Nhất Thần chưa kịp phản bác, Cận Phi đã nhỏ giọng nói, ‘cảm ơn’.
Lúc đầu khi nghe thấy câu đầu tiên, Nguỵ Nhất Thần còn tưởng rằng Cận Phi đang tức giận, cho là mình coi thường anh ấy, trong lòng lập tức suy sụp, đang chuẩn bị giải thích, thì nghe thấy Cận Phi nói câu thứ hai. Máu Nguỵ Nhất Thần trong nháy mắt hoạt động trở lại, cười ngây ngô với Cận Phi, tựa như một con chó lớn được khen, hí hửng ngoắc ngoắc đuôi đứng ở đội ngũ gần nhất, bắt đầu huấn luyện.
Huấn luyện quân sự không vượt quá ba phần lớn như: Tư thế đứng; bước đều; quân thể quyền. Hát quân ca không tính, cái đó thuộc về hạng mục giải trí. Đừng chỉ thấy gia cảnh Nguỵ Nhất Thần tốt, kì thực cậu là đứa trẻ có thể chịu được cực khổ. Sinh viên thể thao như bọn họ cũng xem như là đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục.
Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất là ngày “tam cửu” trong mùa đông. Nhà quyền thuật rất coi trọng “Đông luyện tam cửu”, lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tang sức chống rét cơ thể và thói quen thích nghi với giá lạnh. Nói chung là đông thì lạnh còn hè thì nóng như lửa.
Luyện tập ở sân bóng rổ vẫn tính là tương đối hạnh phúc, ngoại trừ mỗi tuần huấn luyện dã ngoại một lần, những thời gian khác đều ở trong trường, chẳng quả như vậy cũng chỉ bớt chút trải gió dầm mưa mà thôi.
Vì nguyên nhân này mà Nguỵ Nhất Thần rất được huấn luyện viên yêu thích, đề bạt cậu trở thành tiểu đội trưởng thay mặt huấn luyện viên, có đôi khi Cận Phi phải ngăn huấn luyện viên hút thuốc ở bên cạnh, Nguỵ Nhất Thần liền bước ra khỏi hàng, mang mọi người đi huấn luyện.
Đàn ông hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cảm xúc quân đội, cho nên Nguỵ Nhất Thần rất kích động, mỗi lần hướng dẫn lớp đều giống như cắn thuốc lắc, so với huấn luyện viên còn nghiêm túc hơn, khiến cho đám bạn học nhìn Nguỵ Nhất Thần với ánh mắt mang oán niệm sâu đậm. Nhưng Nguỵ Nhất Thần một chút cảm giác cũng không thấy, cuối cùng Cận Phi không nhịn được, buổi tối quay về phòng cố gắng giáo dục hành vi đúng đắn cho Nguỵ Nhất Thần, Nguỵ Nhất Thần mới thu liễm lại.
Hôm nay cả lớp huấn luyện quân thể quyền, Nguỵ Nhất Thần ở phía trước hướng dẫn, huấn luyện viên và Cận Phi ở bên cạnh gặm dưa hấu ướp lạnh.
Nguỵ Nhất Thần thấy huấn luyện viên ăn rất vui vẻ, liền thừa cơ để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Hai ngày nay Nguỵ Nhất Thần biểu hiện tương đối khá, chỉ cần Cận Phi nháy mắt một cái, Nguỵ Nhất Thần lập tức để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Cho nên mọi người từ vô cùng oán niệm lại biến thành vô cùng tán dương, dù sao mấy đứa trẻ thành phố có thể chịu được cực khổ giống Nguỵ Nhất Thần không có nhiều, có thể lười biếng đương nhiên là hạnh phúc nhất.
Gặp dịp huấn luyện viên tâm tình tốt, mọi người liền lôi kéo ngài cùng nói chuyện. Lúc đang trò chuyện náo nhiệt, một nam sinh chen vào hỏi huấn luyện viên, “Ngài nói xem, chúng ta luyện quân thể quyền, lúc đánh nhau có hữu dụng không?”
Huấn luyện viên nhìn người nọ, khinh thường nói “Cậu Bưu à, nhà cậu đánh nhau dùng quân thể quyền hả, tư thế đứng còn chưa có ngay ngắn đã bị người đánh gục. Nói cho các cậu biết, nếu như đánh nhau thật sự, cứ theo quán tính nhấc bàn ghế lên là được rồi, không có bàn ghế thì đổi thành cục gạch. Không nghe Khổng Tử đã từng nói sao, đánh nhau, không dùng quyền, dùng gạch, nhắm vào đầu, chết!”
Huấn luyện viên một hơi nói xong, mấy người vừa mới ngồi bên cạnh trên cơ bản không còn bao nhiêu người ở lại, ngay cả Nguỵ Nhất Thần cũng ngồi trên mặt đất cười, Cận Phi cắn dưa hấu hoàn toàn không một chút lãng phí, phun toàn bộ lên quần áo của huấn luyện viên.
Huấn luyện viên cũng không chịu thua, cầm vỏ dưa hấu đập Cận Phi. Cận Phi phản xạ nhanh, vụt một cái xông vào trong đám sinh viên, kết quả đám nhóc không may kia còn đang ngồi trên mặt đất chưa đứng lên kịp, liền bị huấn luyện viên trực tiếp dùng một đống vỏ dưa hấu làm chiêu thiên nữ tán hoa, mấy hàng phía trước không chừa một ai, tất cả đều bị đập.
Mấy ngày nay, đám sinh viên mới cũng đã quen thân với huấn luyện viên, nhặt vỏ dưa hấu lên liền đập lại, toàn bộ hỗn loạn, nhìn sân bóng rỗ toàn là vỏ dưa hấu và chai nước suối bay loạn, nếu không phải Trịnh Tư Kỳ thấy viện trưởng đang đi từ hướng bên kia tới, vội vàng ở cửa sổ hô dừng, chắc đám người kia đac dùng gạch đập đầu rồi.
Mặc dù mỗi người trên người nếu không phải là nước thì cũng là đất, nhưng tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ngay cả mấy nữ sinh yếu ớt trong lớp mặt mũi cũng giống như mèo hoa, cười đến mức phóng khoáng, làm cho lớp khác càng hâm mộ đố kị, ngay cả huấn luyện viên khác cũng đỏ mắt, sao người ta quản lý lớp tốt đến vậy chứ? Cho nên đối với sinh viên lớp mình càng tàn nhẫn hơn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thực ra tôi cũng thẹn thùng lăn lộn, bởi vì không ai xem,