Hoàng hôn xám trắng xua tan , ánh sáng dần dần tản nhạt đi.
Da thịt thiếu nữ vốn tái nhợt, đã không còn nửa phần huyết sắc, mạch máu đỏ và màu da tái nhợt, xen kẽ âm hàn lạnh lẽo.
Trong tâm Duẫn Ngọc phiếm lạnh lẽo, nào có thể tin tưởng một người mới vừa có thể cười, lại trong nháy mắt mất đi sức sống.
Tay của hắn run lên, ở trước mũi Tuyết Nhan thận trọng dò xét.
Có hơi thở, nhưng, hấp hối, khí thở như tơ nhện.
Xưa nay Duẫn Ngọc cử trọng nhược khinh[], kinh sợ không biến đổi, thế nhưng lúc này trong mắt hắn nắm được thứ mà trước nay chưa từng có sợ hãi.
[] nghĩa là nâng vật nhẹ khó như nâng vật nặng.
"Nhị Sư Huynh, huynh mau tới đây?" Duẫn Ngọc cuống quít hướng Phượng U Trần cầu cứu.
Phượng U Trần vội nhảy xuống ngựa, tiến vào trong rương xe ngựa, sờ sờ mạch Tuyết Nhan , trầm ngâm chốc lát, không khỏi nhăn đầu lông mày thật chặt!
Nghĩ thầm độc tính mai lan hương này thật sự quá kỳ quái! Trên đường hắn từng cho Lâm Tuyết Nhan cực phẩm Giải Độc Đan do tự mình phục dụng luyện chế, viên thuốc này có thể giải trăm độc, cũng có thể bảo vệ ngũ tạng tâm mạch, ngăn cản độc tính lan tràn, là đan dược giải độc trong Thánh phẩm, nào biết nó không hề có tác dụng với độc tính mai lan hương.
Sau khi hắn xem tỉ mỉ, lắc đầu nói: "Ta đã cố gắng hết sức, Ngũ sư đệ, độc tới như núi đổ, xem ra muội muội ngươi đã là thế suy sức yếu, sống không quá tối nay rồi."
Nói xong, Duẫn Ngọc như bị sét đánh.
Hắn mặt xám như tro tàn, ánh mắt chán nản, cắn chặc môi, thật sâu nói: "Nhị Sư Huynh, cuộc đời này của ta rất ít đi cầu người, nhưng hôm nay ta chỉ có thể cầu xin huynh, hi vọng huynh có thể trì hoãn tánh mạng của nàng, một ngày cũng được, một canh giờ cũng được, thời gian một nén nhang cũng được. . . . . . Ngày sau Duẫn Ngọc ta vì huynh làm chủ, huynh bảo ta làm cái gì, ta đều có thể làm cho huynh."
Mày kiếm Phượng U Trần chợt liễm lại, từ lúc nghe được trong giọng nói của Duẫn Ngọc có một tia gần như tuyệt vọng, rồi lại không chịu vứt bỏ ý cầu khẩn, hắn biết rõ đường đường là Các chủ Thiên Cơ Các Duẫn Ngọc, xuất đạo từ trước tới nay chưa từng cầu người, nếu từ trong miệng hắn nghe được chữ "Cầu xin", một chữ nhưng lại nặng như ngàn vàng.
Mặc dù Phượng U Trần đã sớm nhìn ra Tuyết Nhan có tầm quan trọng trong lòng hắn, nhưng hắn tuyệt không cho là một nữ nhân có thể thắng được tánh mạng của mình, mà đại trượng phu muốn thành người quan trọng, có thể nào câu kết với tư tình nhi nữ, mặc dù nam nhân có thể có yêu, có thể có hận, nhưng vì thành tựu nghiệp lớn, một thân phải vứt bỏ, Duẫn Ngọc vì muội muội hắn mà gánh hết tất cả trách nhiệm , nhìn qua hắn cũng không phải là một người có ý chí yếu kém, tại sao lại vì một người cô gái mà làm đến loại trình độ này? Nghĩ đến một nữ nhân thế nhưng lại trở thành nhược điểm trí mạng của hắn, nghĩ đến những thứ này, trong lòng Phượng U Trần mơ hồ có chút không vui.
"Ta xin hỏi ngươi, nàng rất quan trọng?"
"Quan trọng, vô cùng quan trọng." Duẫn Ngọc nói từng chữ.
"Như vậy. . . . . . Ngươi có bằng lòng dùng tánh mạng của mình đổi lấy tánh mạng của nàng trong chốc lát hay không."
"Đệ nguyện ý." ánh mắt Duẫn Ngọc kiên định. (roseila: ko khác gì đi kết hôn =.=)
Phượng U Trần ngẩn ra, không ngờ Duẫn ngọc liền không chút suy nghĩ nói ra những lời như vậy, xem ra hắn đã đánh giá thấp nữ tử này đối với lực ảnh hưởng của Duẫn Ngọc, nghĩ đến hai người hẹn ngầm cùng nhau, mỗi lần Duẫn Ngọc nói tới nàng luốn có ánh mắt dịu dàng, tuy là không hiểu tình yêu nam nữ, cũng đã có thể đoán được quan hệ bất thường giữa người .
Không ngờ, nhìn Duẫn Ngọc lạnh lẽo vô tình, lại là một thằng đàn ông si tình.
Cười nhạt một tiếng, từ trong lòng ngực Phượng U Trần lấy ra một hộp ngọc tinh mỹ , sau khi mở ra, nhấc lên tay áo bố tầng tầng lớp lớp, lộ ra một viên thuốc màu vàng kim, Duẫn Ngọc hình như chưa từng thấy qua vật này, nhưng vẫn đoán ra vật này là gì? Tục Mệnh Đan! vạn lượng hoàng kim một quả, có tiền mà không mua được, nghe nói Hoàng Cung Đại Nội Tàng Bảo Thất cũng có chừng hai quả, một quả để lại cho Đương Kim Hoàng Đế, một quả để lại cho đương kim Thái hậu, coi như quyền cao chức trọng như hoàng hậu và Thái phi cũng không có cơ hội lấy được, nếu hắn cam lòng đem vật này phục dụng cho Tuyết Nhan,cuộc đời này của Duẫn Ngọc hắn tất nhiên cũng sẽ phải luôn ghi ân Phượng U Trần.
Đan dược vừa ra, con ngươi Duẫn Ngọc đang chìm ám tức khắc lại sáng lên.
Nhưng sau khi hôn mê Tuyết Nhan không có bất kỳ ý thức, thấy đan dược không nuốt nổi, Duẫn Ngọc cúi đầu, dùng môi đậy lại, đầu lưỡi chống đỡ đan dược, từ từ đưa vào trong cổ của nàng.
Răng môi dây dưa, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.
Sau khi dùng qua đan dược , Tuyết Nhan dần dần giương đôi mắt, yếu đuối liếc mắt nhìn Duẫn Ngọc, hết lần này đến lần khác không nói ra lời.
Nàng tự biết độc phát nhanh chóng, ngay cả mình cũng không thể tránh được, vốn tưởng rằng cả đời này cứ kết thúc ngắn ngủi như vậy, không ngờ còn có thể cứu trị người tỉnh lại được, giờ phút này nếu muốn thi hành, sợ là chỉ còn có thể kéo dài tánh mạng trong nhiều ngày! Nghĩ nàng là đệ nhất thiên hạ danh y, thế nhưng cứu trị không được mình, thật là buồn cười!
Thấy bên môi nàng treo nụ cười cô đơn , ánh mắt u ám, trong tâm Duẫn Ngọc run lên, trong lòng đại khái biết nàng biết mình mới vừa suýt chết!
"Nhị Sư Huynh, đan dược này có thể kéo dài tánh mạng đến khi nào?"
"Đối với người sắp bị chết, lâu thì một tháng, nhỏ thì ba ngày."
Duẫn Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng đã tỉnh, như vậy. . . . . . Hắn còn có một biện pháp.
Dù là nàng còn có thể sống lâu thời gian một nén nhang, hắn cũng có thể dùng Nguyên Dương của mình tới cứu nàng.
Đêm đó, Nguyên Dương của hắn không ra, nếu không độc của Tuyết Nhan tuyệt sẽ không phát nhanh như vậy, nguyên do trong lòng hắn đã đoán ra.
Tối nay, mang nàng đi khách sạn, chỉ có thể làm cho nó ngừng lại !
Rồi sau đó, Duẫn Ngọc khiến cho Phượng U Trần và phu xe tiến trước, đem xe ngựa đuổi vào trong rừng, mà ánh sáng xung quanh cũng hoàn toàn tối xuống.
Bóng đêm thâm trầm, đầu mùa hè sắp hết, hoa rơi rối rít, trăng hướng tây chìm xuống, ánh trăng thấp thoáng ở sau lưng Duẫn Ngọc, quanh thân của hắn đầy rẫy một tầng vầng sáng nhàn nhạt, đem cô gái ôm vào bên trong lòng ngực , trong phút chốc, ánh sáng trăng như nước thủy triều đến, sắc trời trong nháy mắt tạnh ráo, quang đãng, thiếu nữ trước mắt xinh đẹp mông lung, tươi đẹp dịu dàng để cho hắn đau lòng.
Ở tiền tuyến sống chết.
Chợt bừng tỉnh giấc mộng đã bị đè nén.
Môi đối với môi, hắn thay nàng đút chút nước.
Tiến vào xe ngựa, mắt hắn nhìn xuống cô gái phía dưới , ngưng mắt nhìn mắt của nàng, vẻ mặt càng ngày càng dịu dàng, bắt đầu cởi áo nới dây lưng: "Nhan nhi, hiện tại ta tới cứu ngươi."
Ý định của Duẫn Ngọc, Tuyết Nhan sao không hiểu? Tối nay hắn dùng Nguyên Dương ức chế độc mai lan hương trong cơ thể nàng, muốn kết hợp ở chỗ này cùng với nàng.
Nhưng, hành động lần này đúng là hạ sách.
Tuy là Duẫn Ngọc suy nghĩ vì nàng, nhưng lại quá mức nóng lòng!
Nàng nghĩ ở trên xe ngựa điên bá một ngày, chợt độc phát, cả người đau đớn như thiêu như đốt, cổ họng nóng hừng hực duy trì đau đớn, nói không ra một câu, cái mông như bị kim đâm, sợ là không thể chịu đựng chuyện của nam nhân này, chưa ức chế khả năng của độc, nàng đã bị vật khổng lồ của Duẫn Ngọc hành hạ cho chết rồi !
Đêm đó đau đớn, ký ức của nàng còn mới mẻ.
Nhìn cánh tay rộng rãi của hắn, hông hẹp chặt, cơ bụng bền chắc , không khỏi thầm nghĩ thân thể người đàn ông này thật sự là hoàn mỹ không tỳ vết.
Thấy hắn bộ dáng cây kia hùng dũng oai vệ, Tuyết Nhan kinh hãi xông phá suy nghĩ trong lòng, há mồm muốn hô.
Nhưng mà, vì sao nàng không thốt nên lời? Thật là chết tiệt! !
Duẫn Ngọc hít một hơi sâu, cởi ra váy của nàng, lại sợ nàng lạnh, bệnh của nàng có thể không chịu nổi, Duẫn Ngọc mâu thuẫn suy nghĩ một chút, đem áo mình đắp lên trên người của nàng, tiếp đưa tay cởi ra váy dính đầy vết máu của nàng, cuối cùng thận trọng rút đi quần lót của nàng, hắn chỉ quét sơ qua thân thể xinh đẹp của nàng, đỡ vòng eo mảnh khảnh đáng thương của nàng, chợt cảm thấy khẩn trương mà từ trước tới nay chưa từng có.
Tuyết Nhan nhìn ra lo lắng trúc trắc trong mắt hắn, trong lòng nàng nóng nảy, hận không thể lớn tiếng kêu lên: "Duẫn Ngọc ca ca, không thể a!"
Muốn nàng chết dưới thân nam nhân, đúng thật là khiến nàng im lặng ngưng nuốt ngàn nước mắt . . . . .