Tầng mây cao vạn dặm, một bên vô tận.
Một con Hắc Ưng vỗ cánh từ giữa mây gào thét bay xuống, trực tiếp bay về phía vườn hoa sau núi.
Vườn hoa nhìn như đơn giản, nhưng dựng loại trận pháp, người bình thường tuyệt không thể tùy ý xông vào.
Trong lúc một tòa lầu các nguy nga đứng sừng sững, nơi này chính là phủ trạch của Duẫn Ngọc, mà thư phòng của hắn nằm ở lầu hai, ai có thể nghĩ tới tổng bộ Thiên Cơ Các tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, sẽ núp ở một không gian mật thất tầm thường.
Lúc này, hai nam tử trẻ tuổi ngồi ở thư phòng, trước bàn chất đầy hồ sơ, hai người tựa như bí nghị chuyện gì đó.
Nhưng thấy dung nhan hai người tuấn mỹ, có thể so với Chi Lan ngọc thụ.(đây là một lời khen người ưu tú)
Con mắt của một người như nước thu, rõ ràng dập dờn bồng bềnh, một người tuấn mỹ vô trù, ý lạnh át người.
Chốc lát, một con Hắc Ưng từ bên ngoài đến, ở bên trong phòng lướt đi một vòng, chậm rãi rơi xuống trước giá sắt tinh mỹ, tinh thần phấn chấn nhìn chủ nhân trước mắt.
Thấy chủ nhân hình như tâm sự nặng nề, Hắc Ưng vô cùng ân cần rơi trên bả vai của hắn, dùng nhỏ đầu đen bóng cọ xát gò má Duẫn Ngọc, khứu giác của nó vô cùng bén nhạy, thắng được con chó của vương phủ, đột nhiên, đánh hơi được một hương nhàn nhạt, dường như là hương thơm trên người nữ nhân , vả lại còn lưu lại mấy nhiều ngày, liền kêu lên hai tiếng không vui.
Duẫn Ngọc cũng không để ýt, từ trên vuốt xinh xắn của nó lấy ra ống trúc, từ trong lấy ra một tờ giấy, thoáng nhìn qua, ánh mắt tức khoát toát ra nhàn nhạt thất vọng.
Tờ giấy trong tay đã vo thành một cục, buông ra, hoàn toàn bị nội lực biến thành bột trắng xóa.
Mộ Dung Thanh li ưu nhã uống một ngụm trà, mắt phượng hơi đổi, nhìn về phía Duẫn Ngọc, lạnh nhạt nói: "Thế nào? Gặp chuyện gì không vui hả ?"
Lông mày kiếm của Duẫn Ngọc nhíu chặt, không nói một lời.
Mộ Dung Thanh li lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng băng sơn mặt ủ mày chau, bên mép nhướn lên một chút làm điên đảo chúng sinh , ngừng mỉm cười một chút nói: "Chẳng lẽ chuyện rất khó giải quyết?"
Vẻ mặt Duẫn Ngọc có một chút hoảng hốt, một hồi lâu, gật đầu một cái.
Mộ Dung Thanh li lạnh nhạt nói: "Cần ta giúp một tay sao?"
Nói cật, hắn khẽ cười một tiếng, dĩ nhiên chỉ là cười giỡn mà thôi, hắn biết đường đường là Các chủ Thiên Cơ Các , chưa bao giờ cần mượn tay người khác với người khác.
Nào có thể đoán được, trên mặt xinh đẹp Duẫn Ngọc có vẻ nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc nhìn về Mộ Dung Thanh li, nói: "Ngươi nói không sai, dù sao ở kinh thành có danh xưng tiểu Mạnh, giao hữu rộng khắp, bản lĩnh thông trời, ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc có thể tìm đại phu tốt nhất trên thế gian ở nơi nào?"
"Ngươi bị bệnh?" Mộ Dung Thanh li nhíu mày, ghé mắt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt.
"Ta không có bệnh." Duẫn Ngọc lạnh lùng đáp.
"Không có bệnh là tốt rồi." Mộ Dung Thanh li nhếch miệng lên, mang theo nụ cười hài hước.
Duẫn Ngọc mở miệng, thật là không kém hơn câm, cây vạn tuế ra hoa, trăm năm khó gặp một lần, sau khi cười xong, Mộ Dung Thanh li thu hồi nụ cười nhẹ nhàng, lại lười biếng dựa vào ghế như cũ, ngón tay như ngọc thon dài đè dưới cằm, nghiêm túc suy tư.
Chỉ là. . . . . . đại phu tốt nhất sao?
Để tay ở trên bàn, nhẹ nhàng gõ một cái, ánh mắt Mộ Dung Thanh li trở nên hoảng hốt!
Khi trước mắt hắn giống như xuất hiện một cô gái thanh lệ mà ngạo khí, lông mày rậm cong cong , má đào mắt hạnh, mũi xinh xắn, cánh môi nhuận đỏ , mặc dù không phải là Mỹ Lệ tuyệt đỉnh, nhưng cũng làm người ta không dứt ánh mắt ra được, chỉ là hắn không có nghĩ đến, thời gian qua đi mười năm, hắn như cũ có thể nhớ lại hình dạng của nàng rõ ràng, người đó vốn nên trở thành đại tẩu của hắn, cô gái xinh đẹp y thuật vô song, nhưng cuối cùng vẫn hồng nhan bạc mệnh, anh niên mất sớm, mà nàng chính là quán chủ đệ nhất thiên hạ y quán—— Tuyết Nhan.
Tuyết Nhan? Lâm Tuyết Nhan?
Chợt, Mộ Dung Thanh Li hắn nheo lại mắt.
Chẳng lẽ cô gái gọi là Tuyết Nhan cũng tinh thông toàn bộ y thuật sao? Tên của hai người chỉ kém một chữ, đây cũng là một trùng hợp mà thôi?
Chỉ là nếu nói là đương kim y thuật đệ nhất thiên hạ, bạch đại phu ở thị trấn Thần Long phải làm chi mà không thẹn, dù sao ngay cả Hoàng đế cũng kính nể y thuật ko thôi.
Nhưng sau khi hắn đã biết y thuật của Lâm Tuyết nhan, cảm thấy càng không thể tưởng tượng nổi, chỉ một cô gái ko hiểu một hạt đậu khấu là gì? Lại tự dối xưng là bệnh lâu thành y, cố tình có thể đến đó trừ bệnh, nhưng càng làm hắn kinh ngạc chính là, nàng có thể làm bạch đại phu đệ nhất thiên hạ y quán cúi đầu xưng thần, ba quỳ chín lạy, bái nàng vi sư, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi." Một hồi lâu, Mộ Dung Thanh li chợt vỗ tay cười một tiếng.
"Là ai ?" Nghe vậy, Duẫn Ngọc nâng gương mặt lãnh mị lên.
"Người này xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt." Mộ Dung Thanh li gỡ gút thắt , một đôi mắt cười như không cười nhìn hắn.
"Người phương nào?" ánh mắt Duẫn Ngọc lạnh lẽo, hiển nhiên đối với thái độ của hắn bất mãn.
"Phượng U Trần." Mộ Dung Thanh li không nói thêm lời, một tiếng "Pằng" mở rộng cây quạt.
"Là hắn?" Nhị Sư Huynh? Phượng U Trần? vẻ mặt Duẫn Ngọc hơi dừng lại.
Suy tư chốc lát, cảm thấy hắn nói có lý, dù sao, Phượng U Trần không hỗ là có danh hiệu là đệ nhất đương kim đan dược, lời đồn đãi hắn có một đôi tay mát lạnh, nếu chỉ là dược liệu vô cùng bình thường, trải qua sau bao nhiêu lần do hắn luyện chế, dược hiệu cũng có thể gia tăng gấp mười lần thậm chí còn gấp trăm lần, nếu là ngày sau tìm hiểu được phương thuốc của mai lan hương, trải qua sự luyện chế của Phượng U Trần , có lẽ có thể hoàn toàn loại trừ hoặc ức chế độc tính mai lan hương!
Dĩ nhiên, tìm người loại trừ độc mai lan hương của Tuyết Nhan, là do tâm tư của hắn mà ra.
Lý do rất đơn giản, đó chính là hắn không muốn nàng cùng nam tử khác chung thị một thê, nghĩ đến ngày sau nàng ở phía dưới nam tử khác trằn trọc thừa hoan, giống như khi trên đầu quả tim của hắn ghim một cây gai sắc, làm một người mạnh mẽ , nam tử bình thường, tuyệt không nguyện ý thấy loại chuyện như vậy xảy ra, đúng, hắn thích nàng, nếu loại độc chất này có thể chữa trị tốt, hắn tình nguyện cùng với nàng đầu bạc đến cả đời, đến già không thay đổi lòng.
Ở nửa tháng trước kia, có lẽ hắn vẫn chưa nghĩ đến muốn kết hôn nàng.
Nhưng, rốt cuộc là lúc nào thì, quan hệ của hai người xảy ra biến hóa về chất?
Hai ngày trước, trước một khắc Duẫn Ngọc đang hôn mê , nhớ mình rõ ràng ôm lấy hai chân của Tuyết nhan , mà áo nàng không ngay ngắn, lộ ra lồng ngực trắng tuyết như chim bồ câu , mang trên vẻ mặt hấp dẫn mê người , làm hắn chưa tỉnh hồn lại, rồi sau đó, đầu hắn đau muốn nứt, thân thể không bị khống chế ngã về phía trước, sau đó đụng tiến vào hoàn toàn trong cơ thể nàng, thậm chí hắn có thể cảm thấy rõ ràng cái loại xx đó đưa hết sức , chặt chẽ bao vây lấy hắn, làm hắn không muốn thả ra ngoài, cái loại xúc cảm đó thật tuyệt diệu , gần như sắp muốn tánh mạng của hắn.
Cô gái ở Xuất Vân Quốc , đối với trinh tiết quan trọng giống như là sinh mạng, làm nàng người đàn ông đầu tiên, hắn nguyện ý thủ hộ nàng cả đời.
Chỉ là khiến cho hắn cảm thấy nghi ngờ . . . . . Vì sao trước khi nàng rời đi,lại muốn thanh trừ lạc hồng trên giường?
Nếu không phải hắn đang đợi ở Thiên Cơ Các thật lâu, thấy được vết máu lúc họ đang dọn dẹp, nếu không chắc chắn đêm đó cho rằng chỉ là một mộng xuân!
Vì thử dò xét thái độ của nàng, hôm qua, hắn lấy ra thư của Phương Ngọc đưa cho nàng, không đoán được vẻ mặt nàng như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí phủ nhận chuyện cùng hắn xảy ra quan hệ.
Cố đè xuống tức giận trong lòng, hắn hôn nàng, biểu minh tình yêu của mình đối với nàng.
Mà trong mắt của nàng cũng không có bài xích, điều này làm trong lòng hắn hơi có cảm giác tịch mịch.
Vì vậy, đưa cho nàng nhìn phong thư thứ hai , đó là nửa năm trước Phương Ngọc đưa cho hắn mật hàm, phía trên nhắc tới nếu hắn muốn lấy nàng làm thê, trở thành chồng của nàng, đồng thời nói nếu Tuyết Nhan cùng nam tử kết hợp vào lúc đó, độc của mai lan hương sẽ phát tác trước thời hạn, muốn hắn phái người che chở Tuyết Nhan,trước lúc mười tám tuổi , tuyệt không cho người nào làm bẩn sự trong sạch của nàng.
Lúc đó, hắn cũng không nguyện cưới Tuyết Nhan làm vợ, sau lần đó Phương Ngọc Dung cũng đi tuyển một phu khác , mật hàm này hôm nay cũng coi như một tờ giấy rác.
Nếu để Phương Ngọc biết nam tử đoạt sự trong sạch của nàng, đúng là mình, không biết sẽ cảm thấy như thế nào?
Nếu hắn báo tất cả sự việc cho Tuyết Nhan, hiển nhiên sẽ nguyện ý chịu trách nhiệm, nhưng vì sao đến nay nàng còn chưa tới tìm hắn? Chẳng lẽ nàng không muốn đối mặt hắn? Trốn tránh hắn? Nếu là như vậy, tâm tư cô gái này thật sự làm hắn không hiểu rõ.
Hắn không nhịn được nhìn về phía Mộ Dung Thanh Li, ánh mắt lạnh lẽo, thầm nghĩ chẳng lẽ trong lòng nàng còn chứa Mộ Dung Thanh Li? Đối với hắn nhớ mãi không quên?
Mộ Dung Thanh li thấy Duẫn Ngọc nhìn hắn, tựa như nhìn tình địch với nhau, trong mắt tức khắc thoáng qua một tia sáng tà mị, lười biếng cười nói: "Nếu ngươi đi đến chỗ Nhị Sư Huynh Phượng U Trần, đừng quên nhìn vài người quen, mấy ngày trước nàng làm cho người ta ở đan trạch xem kịch nữ nhân trần chuồng , thậm chí còn khiến Tây Môn nhã kinh ngạc, rất có bản lãnh đấy."
Trong tâm Duẫn Ngọc cũng không hứng thú, thuận miệng vừa hỏi: "Là ai ?"
Mộ Dung Thanh Li cười khẽ, mị thái mọc lan tràn quanh nhà: "Đương nhiên chính là muội muội ngươi , Lâm Tuyết nhan."
Nghe vậy, Duẫn Ngọc ngẩn ra, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, không ngờ. . . . . . Nàng thế nhưng đi đan các, hắn vốn tưởng rằng Vô Cực Chưởng môn hạ lệnh cho bọn đệ tử không có đủ năng lực đi kiếm sư huynh, tất nhiên Lâm Tuyết Nhan sẽ đi quấn Mộ Dung Thanh Li, không ngờ hắn rốt cuộc lại nghĩ lầm rồi!
Chỉ là, như thế cũng tốt, tâm Duẫn Ngọc mơ hồ lại có chút mừng rỡ.
Nếu Tuyết Nhan muốn ở trong đan các của Nhị Sư Huynh , như vậy hắn phải đi tìm Nhị Sư Huynh, xin hắn chăm sóc nhiều hơn đối với Tuyết Nhan, như thế cũng một công đôi việc!