Editor:HamNguyet
Nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong lòng Tần Lạc Y rùng mình, dựa vào tu vi nàng hiện tại, cư nhiên không thể cảm giác đến hắn tồn tại, càng không phát hiện khi nào hắn tới gần chính mình.
Nếu không phải hắn tu luyện công pháp đặc biệt cường đại có thể ẩn nấp hơi thở bản thân, hoặc tu vi hắn thập phần khủng bố, ít nhất sẽ không yếu hơn nàng.
Có Bạch Y, Âu Dương Linh, còn có Ma Kiêu cường đại phía trước, nàng sẽ không nghĩ đến chính mình tu luyện ra linh hoa, chính là người lợi hại nhất trên phiến đại lục này, có thể ngạo thị thiên hạ. Diện tích lãnh thổ Huyền Thiên đại lục mở mang, dân cư đông đúc, nguyên bản có ít cường giả lánh đời không ra, chỉ sợ lần này cũng bị Kinh Long quyết kích thích đi ra.
"Đạo hữu tìm ta có việc?" Trên mặt Tần Lạc Y tràn ra chút mỉm cười, không phủ nhận, thần sắc bình tĩnh, mâu quang tối đen dừng trên mặt hắn, không dấu vết cẩn thận đánh giá hắn một lần.
Vừa thấy liền cảm thấy nam tử trước mắt có chút ẩn ẩn quen thuộc, mặt mày kia, nàng cảm thấy chính mình đã nhìn đến ở nơi nào đó, nhưng nàng thực xác định, chính mình lúc trước tuyệt đối không gặp qua hắn, nếu nàng từng gặp qua khuôn mặt xuất sắc này sẽ tuyệt đối không quên.
Nghĩ đến Đoan Mộc Trường Anh lúc trước dịch dung, ánh mắt nàng lặng yên chuyển qua mép tóc hắn, không nhìn ra dấu vết dịch dung.
Hắc y nam tử không trả lời lời nàng, hai tay đặt sau người, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ dùng cặp mắt tối đen thanh lãnh lộ ra cơ trí nhìn chằm chằm nàng, giống như phải nhìn thấu nàng từ ngoài vào trong.
Tần Lạc Y bị hắn nhìn có chút không kiên nhẫn. Xoay người muốn đi. Hắn muốn nhìn, nàng không muốn phối hợp để hắn nhìn, hai ngày nay nàng đụng tới rất nhiều người kỳ quái, đều do một viên thập nhị giai đan dược luyện ra ngày đó ban tặng.
Đi trên đường thường xuyên có người trực tiếp hỏi nàng có phải Tần Lạc Y hay không, sau khi được hồi đáp khẳng định sẽ lấy một loại ánh mắt khiếp sợ vui sướng nhìn nàng, sau đó thập phần quen thuộc cùng nàng thảo luận luyện đan thuật, còn muốn nói bóng nói gió hỏi nàng bắt đầu luyện đan khi nào, cùng học ai, riêng lời nói hai ngày nay của nàng còn nhiều hơn so với một năm trước.
Lần này Đoan Mộc gia có mười luyện đan sư, nàng đã thấy bảy người trong đó, nghe nói còn hai luyện đan sư không đi ra, chẳng lẽ nam tử này cũng là luyện đan sư? Nhưng ý niệm như vậy trong đầu chỉ chợt lóe mà qua, mau chóng bị nàng phủ nhận. Trên người hắn không có loại hương vị linh thực đan dược thường xuyên thấm vào luyện đan sư.
"Vì sao bái Cát Hồng làm sư phụ?" Nhìn đến nàng nhấc chân muốn đi, cuối cùng hắc y nam tử mở kim khẩu, thanh âm thanh lãnh như vừa rồi, còn mang theo một cỗ không vui khó hiểu.
Tần Lạc Y nhấc chân muốn bước đi thiếu chút nữa lảo đảo té ngã, đầu đầy hắc tuyến quay đầu nhìn hắc y nam tử, sau một lát mới kéo kéo khóe môi tựa tiếu phi tiếu nói: "Ta bái ai làm sư phụ...Dường như không liên quan đến ngươi đi?" Chẳng lẽ nam nhân này cùng sư phụ nàng có thù oán?
"Tại sao không liên quan đến ta?" Hắc y nam tử bắt tay vào hừ lạnh một tiếng, thần sắc lạnh hơn vài phần, chính nha đầu này, vài năm trước hại chính mình không công chạy một chuyến. Nghĩ đến người nào đó ảo não, chỗ sâu nhất đáy mắt ẩn ẩn xẹt qua ý cười cực nhạt.
Nói thực ra, kỳ thật hắn rất bội phục nha đầu này. Có thể tính kế tiểu tử kia, những năm gần đây, trừ bỏ nha đầu này, hắn chưa từng nghe nói có ai khiến tiểu tử kia ăn mệt.
Tuy rằng ý cười trong mắt hắn che dấu rất khá, nhưng Tần Lạc Y vẫn bắt giữ được, ánh mắt xoay chuyển quét qua khuôn mặt quen thuộc, đột nhiên trong mắt sáng ngời, nhớ tới một người.
"Tần tiền bối?" Nàng thử mở miệng. Không phải mặt mày hắc y nam tử này giống Tần Mặc sao?
Phụ thân Tần Mặc là Tần Nguyên, nàng đều không gặp qua Tần Nguyên cùng Tần lão gia tử, nhưng hỏi nàng chuyện bái sư, hẳn là không phải Tần Nguyên. Chẳng lẽ là Tần lão gia tử? Cũng quá trẻ tuổi đi.
Khoé mắt Tần Lạc Y hung hăng co rút.Theo nàng biết, Tần lão gia tử là tu sĩ tử phủ đỉnh, sống mấy ngàn tuổi, tuổi tác so với sư tổ nàng còn lớn hơn rất nhiều, nếu hắn thật sự là Tần lão gia tử, đứng chung một chỗ với Tần Mặc, thoạt nhìn không giống tổ tôn, mà giống huynh đệ.
Hắc y nam tử không phủ nhận, ánh mắt thanh lãnh nhu hòa một chút. Người Sở Dật Phong tâm tâm niệm niệm, thậm chí vì nàng mà rời khỏi Thánh Long đại lục. Tần Mặc cùng nàng hợp ý, nhận thức nàng làm muội muội.
Hắn luôn muốn nhìn một chút đến tột cùng là dạng người gì có thể khiến tôn tử cùng đệ tử coi trọng, vừa thấy quả thật không làm hắn thất vọng."Ngươi nha đầu kia, thiên phú tu luyện không sai, thời gian vài năm, liền tu luyện ra tử phủ, trách không được Cát Hồng nhận ngươi làm đệ tử." Điều kiện Cát Hồng thu đệ tử khắc nghiệt, hắn sớm nghe thấy.
Bạc môi hiện lên tươi cười cực nhạt, một đạo gió nhẹ xẹt qua, bóng dáng Tần lão gia tử đột nhiên biến mất tại chỗ, sau một lát, ngoài cửa vang lên thanh âm thông báo.
"Tần lão tổ đến."
Tần Lạc Y giương mắt hướng phía trước nhìn lại. Từ cửa bị người vây quanh tiến vào, quả nhiên là hắc y nam tử vừa mới rời đi, bên cạnh hắn, hai người Tần Thiên, Sở Dật Phong một trái một phải theo sát sau.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc đang nói chuyện cùng Liễu lão tổ, Thác Bạt Tiêu Dao nhanh chóng nghênh đón. Cười vang nói: "Tần thúc thúc, không nghĩ tới lão nhân ngài hôm nay tới, ha ha, chất nhi không tiếp đón từ xa, còn thỉnh Tần thúc thúc thứ tội." Trực tiếp nghênh đón Tần lão gia tử vào chính sảnh Hoa Thọ Đường. Liễu lão tổ cùng Thác Bạt Tiêu Dao đi theo vào.
"Di, hôm nay Tần lão gia tử cũng đến đây, chẳng lẽ bởi vì Kinh Long quyết?"
"Khẳng định là vậy, Tần lão gia tử đã ở tử phủ cửu giai đỉnh hơn hai ngàn năm, nghe được Kinh Long quyết làm sao có khả năng không tâm động?"
"Nhiều năm không nhìn đến Tần lão gia tử, nghe nói mấy năm nay hắn luôn tìm nữ nhi của Tần Viêm công tử, đến bây giờ đều không có tin tức truyền ra, sợ là lành ít dữ nhiều a."
"Tần Viêm công tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, không nghĩ tới tráng niên sớm thệ. Đáng tiếc."
"Tần lão gia tử hơn năm ngàn tuổi, đã gần ngàn năm ta không thấy hắn, lần này vừa thấy, vẫn anh tuấn không giảm như năm đó a."
"Hai người đi phía sau hắn là ai?"
"Đó là đệ tử dòng chính Tần gia, Tần lão gia tử tự mình thu nhận, không ghi tạc danh nghĩa chính mình, hai đệ tử này đều ghi tạc danh nghĩa Tần Viêm công tử, là đồ đệ Tần Viêm công tử."
"Người có thể được Tần lão gia tử nhìn trúng tất nhiên bất phàm, hai người kia vừa thấy liền biết nhân trung chi long, chỉ sợ không bao nhiêu năm, sẽ quật khởi trên Huyền Thiên đại lục, các ngươi nói, Tần lão gia tử mang bọn họ đến làm gì...Lần này Liễu lão tổ đến Kỳ Long thành rõ ràng muốn tuyển bạn lữ song tu cho Liễu Khuynh Thành, lấy thế lực Tần gia lớn mạnh trên Huyền Thiên đại lục, khiến những người hướng về Kinh Long quyết sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng lẽ Tần lão gia tử muốn hai đệ tử liên hôn sao?"
......
Cách đó không xa có người khe khẽ nói nhỏ, nhưng thanh âm ép rất thấp, hiển nhiên sợ bị người nghe thấy, Tần Lạc Y bất động thanh sắc nhìn bọn họ, lại nhìn về phía Liễu Khuynh Thành.
Không ít người quay quanh Liễu Khuynh Thành, đều là nam tu sĩ trẻ tuổi, Thượng Quan Nam Tề cũng ở đây, trong đám người quay chung Liễu Khuynh Thành, Thượng Quan Nam Tề không thể nghi ngờ là xuất sắc nhất, thân phận cũng tôn quý nhất.
Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh, còn có Thác Bạt Nguyên Hủ không ở đây, thậm chí Đoan Mộc Trường Anh cũng không đây, không biết chạy đi nơi đâu.
Liễu Khuynh Thành nhìn chằm chằm trong Hoa Thọ Đường, trong mắt khó nén kinh ngạc, nàng vẫn nghĩ Tần Thiên là dòng bên Tần gia, không nghĩ tới là đệ tử Tần lão gia tử thu nhận cho Tần Viêm, thậm chí Sở Dật Phong tuấn dật tôn quý cũng vậy.
Sau khi khiếp sợ, khoé môi nàng ngạo nghễ nhịn không được gợi lên chút tươi cười quyến rũ đắc ý. Tần gia lão gia tử thần long thấy đầu không thấy đuôi, đã rất nhiều năm không công khai lộ mặt, hôm nay cố ý đến Kỳ Long thành, còn dẫn theo đệ tử chính mình thu nhận cho nhi tử đã mất.
Ánh mắt nàng quét chung quanh, muốn tìm Tần Lạc Y, tìm một vòng, nhưng không tìm được, ánh mắt lộ ra một chút đáng tiếc.
Thượng Quan Nam Tề thừa dịp mọi người chung quanh đang vây quanh Liễu Khuynh Thành kinh ngạc khi Tần lão gia tử đến, ghé sát vào Liễu Khuynh Thành nói có chuyện muốn nói riêng với nàng, đưa Liễu Khuynh Thành đến chỗ thưa người. Lúc này tâm tình Liễu Khuynh Thành đặc biệt cao hứng, tròng mắt xoay chuyển, không cự tuyệt.
"Trò hay bắt đầu." Tần Lạc Y nhìn bọn họ, trong con ngươi đen hiện lên ánh sáng như ngọc lưu ly, che dấu hơi thở chính mình lặng yên đi qua.
Hôm trước Thượng Quan Nam Tề đến Kỳ Long thành, bắt đầu hạ công phu trên người Liễu Khuynh Thành, đầu tiên tạo cơ hội gặp gỡ tốt đẹp, sau đó ân cần thuận lý thành chương.
Ngày đó trên Vạn Đồng sơn, Tần Lạc Y biết Thượng Quan Nam Tề là người tâm kế sâu, tính tình âm lãnh dâm tà, tùy tiện bắt một nữ nhân lên trên núi sáng rõ như ban ngày làm chuyện mây mưa, còn để hai thủ hạ không tránh né ở một bên tươi cười quan sát, như thế nào cũng nào cảm thấy người này biến thái.
Sau nàng cố ý hỏi thăm, phát hiện trên Huyền Thiên đại lục đồn đãi Thượng Quan Nam Tề, cùng nàng nhìn đến Thượng Quan Nam Tề hoàn toàn bất đồng.
Đồn đãi Thượng Quan Nam Tề là người khiêm tốn, đối xử với nữ nhân ôn nhu săn sóc, tuy rằng thiên phú tu luyện không thể so với Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, nhưng cũng cực xuất chúng, không đến ngàn tuổi tu luyện đến ngọc phủ ngũ giai, nên mới trở thành thiếu chủ Thượng Quan thế gia. Tính cách ôn nhuận, xử sự công đạo, làm người cực kỳ trượng nghĩa, nói đến chuyện của hắn mọi người đều khen ngợi có thêm.
Thượng Quan Nam Tề đưa Liễu Khuynh Thành đến chỗ vắng người, một đường vừa đi vừa nói chuyện, chọc Liễu Khuynh Thành cười khanh khách không ngừng, đến bên cạnh núi giả, dò xét chung quanh không có người, Thượng Quan Nam Tề đột nhiên đưa tay, cầm tay Liễu Khuynh Thành.
"Thượng Quan công tử." Trong lòng Liễu Khuynh Thành hiểu rõ, sắc mặt cố ý trầm xuống, miệng quát khẽ: "Ngươi làm cái gì vậy? Không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta sao, buông ta ra!"
"Không bỏ." Ánh mắt Thượng Quan Nam Tề sáng quắc nhìn nàng, không chỉ không buông ra, ngược lại cầm tay nàng thật chặt: "Liễu cô nương, ta thích nàng, sau khi rời khỏi Kỳ Long thành, nàng có thể theo ta đi Tây Vực không? Hai ngày nay ở cùng một chõ với nàng, ta thật sự cao hứng, không muốn tách khỏi nàng." Thượng Quan thế gia ở Tây Vực Huyền Thiên đại lục, không liền Liễu gia, trung gian cách Tần gia.
Tay Liễu Khuynh Thành dùng sức tránh né hắn, không tránh thoát liền dứt khoát không tránh, lạnh mặt nhìn hắn nói: "Thượng Quan Nam Tề, ngươi thích ta? Hiện tại toàn bộ Huyền Thiên đại lục đều nói ta cùng Hiệp Phi Phi...Hiện tại ta đã là thân tàn hoa bại liễu, ngươi còn thích ta sao? Đừng nói chuyện cười."
"Khuynh Thành!" Mâu quang Thượng Quan Nam Tề ám trầm, nhưng không thả nàng rời đi, trực tiếp ôm thắt lưng nàng, nói giọng khàn khàn: "Ta thật sự thích nàng, thích nàng đã lâu...Ta biết nàng không tin,có phải nàng hoài nghi ta hướng về phía Kinh Long quyết của phụ thân nàng không? Nếu nàng hoài nghi, về sau chúng ta cùng một chỗ, ta có thể thề, vĩnh viễn không tu luyện Kinh Long quyết...Kỳ thật ta thích nàng đã lâu, nhưng nàng không biết, cũng nhìn không tới, bởi vì ánh mắt nàng trước kia đều dừng trên người Phượng Phi Ly, chưa bao giờ chú ý tới ta."
Thượng Quan Nam Tề ở bên tai Liễu Khuynh Thành nhẹ nhàng thổ lộ, thời điểm nói chuyện, đôi môi như có như không chạm vào vành tai Liễu Khuynh Thành, thân mình Liễu Khuynh Thành bị hắn chạm có chút nhũn ra, mâu quang trở nên mờ mịt.
"Còn có Hiệp Phi Phi kia, tuy rằng bọn họ đều đồn đãi...Nhưng ta biết không phải sự thật, nàng không phải người như vậy." Thời điểm nói lời này, ánh mắt Thượng Quan Nam Tề tối sầm, trong mắt hiện lên trào phúng.
Kỳ thật Liễu Khuynh Thành cùng hắn là một loại người, cho dù thời điểm lúc trước thích Phượng Phi Ly, nàng cũng dưỡng hai trai lơ giấu ở Liễu gia, chẳng qua nàng giấu quá sâu, rất nhiều người không biết mà thôi, nếu không phải lần này hắn vì Kinh Long quyết cố ý hạ công phu đi thăm dò, ngẫu nhiên tra được, thiếu chút nữa bị nàng lừa gạt.
Ánh mắt dừng trên bộ ngực nàng cao thẳng, còn có vòng eo mảnh khảnh, trong mắt hiện lên hưng phấn khác thường, nữ nhân như vậy, chiếu theo kinh nghiệm của hắn, ở trên giường chơi đùa sẽ đặc biệt hăng hái.
"Ta biết nàng bị người hãm hại, còn việc nàng bị trục xuất tông môn, Phượng Phi Ly kia...Ta không nghĩ tới hắn hỗn đản như thế, nàng thích hắn như vậy, hắn vì một ngoại nhân đối phó hãm hại nàng, nàng yên tâm, về sau ta nhất định sẽ báo thù cho nàng."
Liễu Khuynh Thành đưa lưng về phía Thượng Quan Nam Tề, nên không nhìn tới thần sắc trên mặt cùng trong mắt hắn, tuy rằng trong lòng không tin lời Thượng Quan Nam Tề, nhưng lời hắn nói khiến nàng nhịn không được hô hấp dồn dập.
Tần Lạc Y. Thù, nàng là nhất định sẽ báo. Lão tổ tìm cho nàng bạn lữ song tu, trước khi đến đã nói qua, tốt nhất là thiếu chủ bảy đại thế gia, thực lực hai nhà liên hôn càng thêm lớn mạnh.
Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh nơi đó không có khả năng, Thác Bạt Nguyên Hủ đối với chính mình cực thờ ơ, nhưng đều nằm trong dự kiến của nàng, bởi vì quan hệ hai người Thác Bạt Nguyên Hủ cùng Đoan Mộc Trường Thanh vô cùng tốt.
Thượng Quan Nam Tề là thiếu chủ Thượng Quan gia, về sau là người thừa kế Thượng Quan gia tộc, cùng hắn song tu là lựa chọn không sai, hơn nữa người này ôn hòa dễ nắm trong tay, chỉ là nàng luyến tiếc Tần Thiên. Không biết mục đích Liễu lão gia tử hôm nay đến có giống nàng nghĩ hay không.
Từ ba tháng trước ở Ráng Sắc thành nhìn đến Tần Thiên, trong lòng nàng liền đối với hắn bận tâm không thôi, nam nhân kia, nàng nhất định phải có được, nàng biết chính mình động tâm với Tần Thiên, giống như như lúc động tâm Phượng Phi Ly.
Còn có Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, chờ nàng tu luyện Kinh Long quyết tốt, nàng nhất định phải đoạt lấy, khiến cho tất cả những người từng đắc tội nàng xuống địa ngục.
Cảm thụ được cánh tay ôm chặt chính mình nóng rực, còn có vòm ngực nam tính rắn chắc phía sau, dục hoả trong lòng Liễu Khuynh Thành nồng đậm, lại mạnh mẽ nhịn xuống, muốn từ trong lòng hắn tránh thoát ra.
Nàng biết nam nhân đều thực tiện, nếu hắn vừa nói thích ngươi, ngươi liền nhào vào lòng hắn, cho dù hắn thích ngươi, ở trong lòng hắn ngươi sẽ không có giá trị con người gì, không xa không gần hấp dẫn hắn, làm cho hắn thấy được, không sờ được, cũng không ăn được, mới có thể khiến cho nam nhân vì chính mình thần hồn điên đảo.
"Thượng Quan Nam Tề, ta không nghĩ tới trên đời này người hiểu ta nhất là ngươi." Liễu Khuynh Thành thở dài một hơi, phóng nhẹ thanh âm lẩm bẩm, mâu quang mờ mịt, tựa như thật sự bị lời Thượng Quan Nam Tề nói cảm động: "Cũng chỉ có ngươi tin tưởng ta."
Một đạo kiếm khí âm lãnh hướng tới hai người ôm nhau hung hăng bổ tới, dù sao Thượng Quan Nam Tề cũng là tu sĩ ngọc phủ, nhận ra không thích hợp trước, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ống tay áo phất một cái, hướng tới đạo kiếm khí kia công tới.
"Khuynh Thành cẩn thận!" Hắn đem Liễu Khuynh Thành bảo hộ sau người.
Một hắc y nhân bịt mặt phóng ra, cùng Thượng Quan Nam Tề kịch liệt giao đấu, Liễu Khuynh Thành biến sắc, không nghĩ tới ở Đoan Mộc gia có người dám đánh chủ ý lên chính mình, hơn nữa còn dưới mí mắt lão tổ.
Không khỏi hối hận chính mình đi quá xa, muốn rời đi, lại phát hiện không tìm ra phương hướng, nơi đây bị người thiết lập trận pháp!
"Đáng chết!" Lúc này nàng mới nóng nảy lên.
Nguyên bản sau khi nàng trở lại Huyền Thiên đại lục, lão tổ chế cho nàng một khối linh hồn ngọc giản, thời điểm hai tháng trước gặp nguy hiểm bị nàng sử dụng, sau này luôn đi theo bên người lão tổ, lão tổ không tiếp tục luyện chế cho nàng, hôm nay bị người tính kế.
Thêm một hắc y nhân xuất hiện, trực tiếp hướng về phía Liễu Khuynh Thành, tu vi hắn so với Liễu Khuynh Thành cao hơn rất nhiều, Liễu Khuynh Thành không có sức phản kháng bị hắn bắt đi.
"Hỗn đản, buông nàng ra!" Thượng Quan Nam Tề nổi giận gầm lên một tiếng, liều mạng trọng thương bị người phía sau tung một chưởng, hướng Liễu Khuynh Thành nhào tới, lực lượng ngọc phủ cường đại hướng hắc y nhân công tới.
"Phốc!" Thành công đoạt lại Liễu Khuynh Thành, nhưng bởi vì sau lưng bị một chưởng, phun thật mạnh ra một ngụm máu tươi, hai gã hắc y nam tử cầm trường kiếm hàn quang lạnh lẽo ép tới, nhe răng cười nói: "Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Giết ngươi trước, đi tìm chết đi."
Hai người cầm trường kiếm hướng Thượng Quan Nam Tề bổ xuống, Liễu Khuynh Thành vừa hận vừa giận, Thượng Quan Nam Tề chết, chỉ sợ nàng sẽ bị hai người này bắt đi, dùng đầu gối nghĩ cũng biết hai người này hướng về phía Kinh Long quyết.
"Không phải sợ, ta sẽ bảo hộ nàng." Thượng Quan Nam Tề ôm chặt Liễu Khuynh Thành, ánh mắt tối đen thâm tình kiên định.
Một đạo quang mang màu bạc phóng lên cao, bảo hộ chung quanh hai người bọn họ, hình thành đạo phòng ngự cường đại, hai thanh trường kiếm từ ngoài quầng sáng màu bạc mạnh mẽ đâm vào, một kiếm đâm vào bụng Liễu Khuynh Thành, một kiếm đâm vào ngực Thượng Quan Nam Tề.
Thượng Quan Nam Tề không thể tin trừng lớn mắt. Liễu Khuynh Thành ôm bụng kêu thảm thiết một tiếng.
Ánh mắy hai gã hắc y nhân lộ ngoài khăn che mặt màu đen không thể tin nhìn trường kiếm đâm vào cơ thể hai người, trong mắt hiện lên hoảng sợ, trong tiếng Liễu Khuynh Thành kêu gào thê thảm, một người trong đó nhanh chóng phản ứng lại, mạnh mẽ rút trường kiếm ra, hướng về phía đồng bạn nói: "Có người đến, đi mau." Tên còn lại cũng phản ứng lại, rút trường kiếm bỏ chạy, hai người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Đạo quang mang màu bạc phá tan trận pháp, rất nhiều người đều thấy được, nháy mắt vô số thần hồng hướng nơi này phóng lại đây, bên trong có đủ người tinh thông trận pháp, vội vàng phá giải trận pháp, mọi người thấy Liễu Khuynh Thành cùng Thượng Quan Nam Tề cả người toàn máu tươi ngã bên trong.
Tần Lạc Y nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, từ một bên đi ra, đứng trong đám người, ánh mắt thanh lãnh, khóe môi cong nhẹ khó phát hiện. Liễu gia muốn cùng Thượng Quan gia liên thủ? Nằm mơ.