Sự hối hận muộn màng
Author: Karly Dương
______________________
"Cố Thần, anh hôm nay về sớm một chút nhé! Tối nay là kỉ niệm năm ngày cưới của chúng ta"
"Cô mà cũng đòi làm vợ tôi sao? Hủy bỏ! Không tổ chức gì hết!
.....
"Chu Hiểu Lam, cô làm đồ ăn kiểu gì vậy hả? Làm lại hết! Không thì đừng mong được ăn!"
"Cố Thần, em xin lỗi...em sẽ làm lại ngay!"
....
"Cố Thần, sao Lâm Đình lại đi theo anh?"
"Từ hôm nay cô ấy sẽ ở đây! Cô cố mà hầu hạ cho tốt!"
.....
"Chu Hiểu Lam! Cô chết đâu rồi? Mau lấy cho tôi ly nước!"
"Chu Hiểu Lam, mau đi quét sân!"
"Chu hiểu lam, cô ăn gì mà ngu vậy hả? Tôi bảo cô nấu đồ ăn thế này sao? Làm lại!"
"Lâm Đình Đình, cô thật quá đáng!"
"Chát, cô giám nói tôi vậy sao? Chết đi!"
"Chát, cô đánh tôi! Tôi đáp trả!"
"Chát, chát, Chu Hiểu Lam! Cô được lắm giám đánh Đình Đình? Tôi đánh cô gấp bội!"
"Cố Thần, em...!"
.....
Chu Hiểu Lam ngồi lặng lẽ trên chiếc bàn gỗ. Tay cầm một chiếc bút viết viết gì đó, ẩn hiện trên gò má trắng hồng một vài giọt lệ tuôn rơi.
"Cố Thần, tạm biệt"
Bỏ lại lời nói, Chu Hiểu Lam xách chiếc vali to đùng bước đi. Nơi này vẫn làm cô lưu luyến, nhưng cô không muốn để bản thân mình và hắn đau khổ nữa! Cô mệt mỏi rồi!
_____________
"Cố tổng, đây là toàn bộ tài liệu ngài tìm!"
Người đàn ông cung kính đưa một sấp tài liệu.
"Ra ngoài đi! Khi cần tôi gọi!"_ Khuôn mặt yêu nghiệt chăm chú nhìn tập tài liệu, phất tay cho lui, Cô Thần liền nhanh chóng mở sấp tài liệu cầm trên tay.
Lát sau, Đôi mắt tím than mở to vẻ ngạc nhiên, hối hận rồi căm hận. Bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm, hắn khoác chiếc áo vest áo rồi chạy thật nhanh về nhà.
"Chu Hiểu Lam, chờ anh về nói lời yêu em! Chờ anh!" Cố Thần vừa lái xe vừa thầm nói, chiếc xe đã vượt qua tốc độ nhất định lao vù trên đường. Cảnh sát giao thông dù nhìn thấy vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, họ không muốn đắc tộ người đàn ông này a~
"Rầm, bạch... bạch... bạch..." Cô Thần vung chân đá mạnh chiếc cửa gỗ lớn, mồ hôi từ chán chảy ra liên hồi, hắn vẫn không để tâm mà chảy thật nhanh lên lầu. Hắn cảm thấy sợ hãi khi tủ quần áo trống trơn nhưng đồ đạc vẫn yên vị trong căn phòng yên tĩnh. Hắn cầm lấy tờ giấy trên bàn mở ra rồi đọc, từng giòng chữ chìm hẳn vào mắt hắn.
Giửi Cố Thần!
Em biết khi anh đọc xong bức thư này thì em đã không còn ở đây nữa! Em muốn đi thật xa...thật xa. Em cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu nữa? Em đúng thật ngốc mà! Anh biết không? Từ ngày mình lấy nhau cũng được năm rồi đó! Mà chắc anh không biết đâu nhỉ? Em xin lỗi! Em đã không nghĩ cho anh mà nhất quyết đòi cưới anh! Xin lỗi vì làm anh và Lâm Đình Đình không đến được với nhau! Trong hai năm nay em đã suy nghĩ kĩ rồi! Em không muốn ép anh sống cùng người anh không yêu, em trả lại tự do cho anh đó! Hãy sống hạnh phúc nhé! Em chắc chắn rằng nếu có kiếp sau em sẽ giành tình yêu của mình cho người đàn ông khác tốt hơn anh!
Tạm biệt người em yêu Cố Thần!
Hắn ngã quỵ khi đọc bức thư. Lại liếc nhìn trên bàn còn một tờ giấy nữa liền cầm lên đọc nào ngờ đó lại là một tờ giấy li hôn cô viết, có đủ chữ kí của cô.
Một giọt...hai giọt...rồi ba giọt...bốn giọt lệ tuôn rơi nơi khóe mắt. Phải, hắn đang khóc. Khóc cho sự ngu dốt, tàn nhẫn của mình. Hắn đánh mấy nhát vào đầu mình rồi ngồi quỵ xuống thành giường gục đầu xuống. Bàn tay vẫn chung thủy ôm lấy lá thư cô viết. Hắn tự trách mình tại sao không nhận ra sớm hơn, tại sao không nhanh hơn để chở về nói lời yêu cô?
Hắn đã cho người điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Năm đó lúc hắn tuổi băng qua đường thì từ đâu một chiếc xe chạy ngang qua, tưởng bản thân bị tử thần đến gặp nhưng nào ngờ một bóng giáng nhỏ khoảng tuổi đẩy hắn ra, bản thân thì bị chiếc ô tô kia đâm phải. Lúc đó hắn rất sợ, tay chân liên tục bủn rủn, miệng lắp bắp.
Một tốp người thấy vậy liền chạy ra bế cô gái nhỏ đến bệnh viện, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi chạy theo. Ngày hôm đó là ngày ba mẹ và hắn đi mĩ, chứa kịp nói lời cảm ơn hắn đã bị bắt quay về. Nhưng cũng may hắn thấy được chiếc vòng cổ cô bé đang đeo có hình bồ công anh nhỏ, hắn thề hắn sẽ lấy cô bé ấy làm vợ! (Au: Anh lấy thân báo đáp đó:))))
Mấy năm sau ngày hắn trở về trung quốc, hắn gặp một cô gái tên Chu Hiểu Lam, cô gái này có điểm giống với cô bé năm đó nhưng cô lại không có chiếc vòng đeo cổ đó và cũng không biết hắn là ai, hắn cảm thấy thất vọng. Mà cô gái đó hình như có cảm tình với hắn thì phải! Hắn là người không gần sắc nữ (Au: Hủ nữ đừng nghĩ khác nha!) nhưng hắn không cảm thấy ghét cô nên thân cận với cô hơn một chút.
Nhưng một ngày cô đã làm cho hắn thất vọng. Cô hiền lành như vậy mà lại đi đánh người, còn là bạn của mình (Au: Đấy mà giống tình bạn à? (="."=)). Hắn nào biết rằng Lâm Đình Đình đã sỉ nhục cô làm cô không kiềm chế nổi cho cô ta một bạt tai. Hảo cảm hắn dành cho cô ngày càng dảm bớt rồi nhạt dần nhờ có sự góp mắt của người cô đánh- Lầm Đình Đình. Hắn thấy cô ta đeo một chiếc vòng hoa bồ công anh nhỏ, hắn hỏi cô ta về vụ việc năm đó, cô ta bảo không nhớ gì về vụ việc năm đó hết! Hắn không một lời đa nghi liền cho rằng cô ta là cô bé ấy.
Chính ngày hắn và Lầm Đình Đình quen nhau là ngày hắn nói lời cay đắng với Chu Hiểu Lam, cô đã tỏ tình hắn mà hắn không thương tiếc từ chối nó. Hắn quá mê muội tin lời của Lâm Đình Đình rồi!
Hắn không cả hiểu cảm xúc của mình nữa, nói rằng yêu Lâm Đình Đình nhưng tấm lòng lại có chút gì đó hướng về Chu Hiểu Lam. Ngày hắn và cô ta chia tay cũng là ngày mà hắn và cô cưới nhau. Hắn luôn cho rằng cô là người làm hắn mất đi tình yêu, là người có khuôn mặt của thiên sử mà bên trong lại thối nát đến đáng sợ. Vì vậy, ngày ngày hắn hành hạ cô cũng đồng thơi mà theo tiểu tam Lâm Đình Đình về nhà làm cô đau khổ.
Mọi việc nên đã được làm sáng tỏ, giờ đây hắn rất hối hận và cũng căm thù Lâm Đình Đình.
Hắn thay khuôn mặt đau thương bằng một nét mắt của quỷ satan gọi điện cho thư kí
"Cậu mau đi bắt lấy Lâm Đình Đình lôi về Huyết Dạ cho tôi! Đừng để cô ta chạy thoát tôi sẽ sử cô ta sau!"
Thư kí cũng phải hoảng sợ với lời nói của Cố Thần, vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ không hé răng hỏi nữa lời.
Còn hắn bây giờ phải đi tìm cô rồi xin cô tha thứ, hắn nghĩ giờ không phải lúc khóc lóc như mấy nam chính trong mấy bộ truyện ngôn tình kia (Au: Ủa, anh cũng đọc truyện ngôn tình hả...Mà anh cũng là nam chính trong chuyện ngôn tình đó!)
Cố Thần liền sai vệ sĩ đi dò tìm vị trí của Chu Hiểu Lam cũng tầm khoảng một hai tiếng rồi khi máy bay cất cánh, vậy là không kịp rồi.
"Phải rồi đặt vé...đặt vé"
Hắn bước xuông dưới nhà, cùng lúc đó vú lan () muốn xem nên bật TV, hắn chết lặng khi nghe tin tức
"Chiếc máy bay SDUOT (không có thật, chế tên:))) bị phát nổ, nguyên nhân do rò rỉ dầu...."
"Không!!!!!!!!!!" Hăn ôm đầu gào thét, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Vú Lan hoảng sợ chậy ra đỡ hắn rồi dò hỏi. Hắn ấp a ấp ủng trả lời Vú Lan. Bà cũng hoảng sợ mà gục xuống, Hiểu Lam đi chuyến bay đó?
Hiểu Lam là một cô gái tốt mà cũng bị chịu cảnh như vậy sao? Tất cả...tất cả đều tại thằng trời đánh Cố Thần này! Bà liên tục đánh rồi chửi mắng hắn ác độc gián tiếp hại chết Chu Hiểu Lam. Hắn nào quan tâm, hắn giờ chỉ nghĩ đến hình bóng bé nhỏ gọi hắn Cố Thần.
Hắn hối hận rồi! "Hiểu Hiểu trở về với anh!"
________________________
Chương đầu nhớ Vote cho ta nha.
Ta có thể viết sai chính ta nên các nàng hãy thông cảm. Còn nữa hãy comment giúp ta thêm động lực viết truyện!