Cái đó…
Tông Ngôn Hi vừa muốn từ chối, cô cảm thấy mình không thích hợp để cùng anh xuất hiện trước công chúng.
“Chị hứa với bố của em đi, bố em chữa lành vết thương cho chị, còn giữ chị lại nữ.” Lúc này, Niya không biết mình đi từ đâu ra.
Song Eun Mutisha nhìn cô, dường như đang đợi câu trả lời.
Cô bị lay động bởi những lời nhận xét của Niya, không dễ để từ chối, vì nếu cô ấy nói không, điều đó thật không tốt.
Người ta đã giúp bạn, nhưng bạn lại bỏ rơi họ.
Cô nhìn Niya, đứa nhỏ này, não nhạy cảm như người lớn vậy?
Đây mà là một đứa trẻ sao?
Cô ấy trông rất giống anh trai mình khi anh ấy còn nhỏ, đều là một người lớn.
“Chị nhanh đồng ý đi mà.
Thực sự ngay cả một chút chuyện này cũng không muốn giúp bố em sao?” Niya tiếp tục.
Tông Ngôn Hi: “...”
“Không phải là chị không đồng ý...”
“Vậy thì chị đồng ý rồi sao.”
Không đợi Tông Ngôn Hi nói xong, Niya vui vẻ cầm lấy Song Eun Mutisha: “Bố, bố ơi, chị ấy đồng ý rồi.”
Song Eun Mutisha biết Tông Ngôn Hi không muốn đồng ý, nhưng không cho cô cơ hội từ chối: “Cảm ơn em.”
Tông Ngôn Hi: “…”
Hai cha con này đã chặn hết đường đi của cô rồi.
“Được.” Cô buộc phải đồng ý mà thôi.
Không phải cô không muốn đồng ý với Song Eun Mutisha, những chuyện khác thì dễ nói, ở nơi công cộng đứng ngay bên cạnh anh, điều này sẽ khiến mọi người dễ hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người.
“Ôi vui quá.” Niya sung sướng nhảy cẫng lên và hét lên: “Sally, Sally, nhanh lấy hai cái chậu đến.”
Tông Ngôn Hi cảm thấy cô vui mừng quá thể: “Niya, em muốn lấy chậu để làm gì?”
Niya cười khúc khích: “Hôm nay chúng ta đi chơi không có nhiều niềm vui, và chúng ta đã bỏ lỡ lễ hội Songkran.
Thật đáng tiếc, chị đi cùng cùng em hoàn thành nhé.”
Sally cầm đến hai cái chậu nhựa nhỏ, một cái ném trên mặt đất, cái kia cô cầm trên tay, múc một nửa chậu nước trong bể bơi: “Chuẩn bị… bắt đầu...”
Chà.
Kèm theo giọng nói của cô, một chậu nước đổ lên người Tông Ngôn Hi, thoáng chốc quần áo của cô trở nên ướt sũng.
Tông Ngôn Hi: “...”
Song Eun Mutisha: “...”
Cả hai người trong lòng đồng thời nghĩ, đứa trẻ này là thật là?
“Tạt nước con đi, tạt nước con đi.” Niya lại bắt đầu hất nước, còn nháy mắt nhìn Song Eun Mutisha, để anh nhanh cùng chóng tham gia.
Song Eun Mutisha cả người không động: “Niya, mắt con có khó chịu à?”
Niya: “…”
Một người thì chèn ép cái gì?
Niya nhìn sang hướng khác, người bố này không mang nổi, mang không mang nổi đâu.
Cô bé vì theo đuổi vợ cho anh mà phải dùng hết ra sức suy nghĩ, thế mà anh lại hỏi cô bé mắt có vấn đề à.
Cô hất một chậu nước lên người Song Eun Mutisha, trong lòng nghĩ, người tỉnh táo lại đi!
Tông Ngôn Hi và Song Eun Mutisha hai người trên người đều ướt nhẹp, nhìn “kẻ đầu sỏ” đứng ở nơi đó vui sướng khi người khác gặp họa cười ha ha.
Tông Ngôn Hi: “…”
Song Eun Mutisha: “…”
Hai người cùng lúc cảm thấy đứa nhỏ này cười thật là muốn ăn đòn.
Sau đó lại không hẹn mà cùng đi lấy cái chậu đặt ở trên mặt đất, tay hai người cùng lúc đặt trên mặt chậu, lại cùng nhau ngẩng đầu nhìn hướng đối phương.
Đều muốn nhường cho đối phương, hai người lại cùng nhau buông tay.
Niya: “…”
Người bố này thật không theo nổi.
Cho dù cô bé có giỏi giang tới đâu thì cũng không gánh nổi ông bố mù mờ không biết tán gái này được.
Niya cười lớn hơn nữa: “Nhìn bộ dạng ướt sũng của hai người kìa ha ha ha.”
Tông Ngôn Hi: “...”
Đứa nhỏ này từ ngữ thật đúng là không ít, nhưng mà tiếng cười này thật sự vô cùng chói tai.
“Phải dạy dỗ nó thôi.” Song Eun Mutisha đem chậu đưa cho Tông Ngôn Hi.
Cô nhìn Song Eun Mutisha, do dự hai giây liền đưa tay ra nhận lấy: “Tôi sẽ báo thù cho anh.”
Nói xong về kết quả cô múc một chậu nước và đổ lên người Niya, nháy mắt Niya trên người ướt sũng.
Niya: “...”
“Hai người chờ đấy.” Niya múc nước lên hất tung tóe.
Tông Ngôn Hi cũng không chịu thua kém, và sau đó cả hai té nước vào nhau.
Song Eun Mutisha đứng ở một bên cũng không tránh khỏi bị ướt.
Rất nhanh sai đó anh vào nhà và lấy thêm một cái chậu để gia nhập.
Haha...!
A...!
Haizzz…
Giống như thực sự đang trong lễ hội Songkran, cả ba người đã bị ướt như chuột lột.
Niya bị tra tấn: “Không chơi nữa, không chơi nữa...”
“Không được!” Tông Ngôn Hi lại dội một chậu nước lên người cô bé.
Niya: “...”
Cuối cùng, cô bé bị tra tấn đến nỗi bỏ chạy.
Tông Ngôn Hi nhìn theo bóng lưng của cô và bật cười.
Thời khắc này cô không còn bất kì tâm sự gì, mỉm cười từ tận đáy lòng.
Kiểu cười này cũng giống như điệu cười của Song Eun Mutisha khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, anh đã bị mê hoặc.
“Niya thật là một đứa trẻ lanh lợi.” Tông Ngôn Hi cười bất lực.
Song Eun Mutisha bị kéo lại thực tại bởi giọng nói của Tông Ngôn Hi: “Con bé...”
Đứa trẻ lanh lợi, những lời này anh còn chưa kịp nói ra, anh phát hiện Tông Ngôn Hi quần áo ướt đẫm đang ôm chặt lấy cơ thể, thấp thoáng đằng sau là một thân hình yêu kiều, làn da mỏng manh lấp ló.
Xương quai xanh lộ ra lộ ra giọt nước như pha lê, gợi cảm câu dẫn.
Vành tai của anh nóng lên, nhanh chóng quay đầu lại.
Tông Ngôn Hi như nhận ra điều gì đó,cúi đầu xuống, và phát bộ dạng của mình hiện tại.
Lông mày của cô cau lại, chậu nước trong tay rơi xuống đất, hai tay ôm ngực, lúc này vừa xấu hổ vừa khó xử.
Vừa nãy lúc té nước, bộ dạng của cô vẫn như thế này sao?
Song Eun Mutisha vào phòng lấy khăn tắm, quay mặt đi chỗ khác và đưa cho cô.
Tông Ngôn Hi đem nó quấn quanh người, cụp mắt xuống nói: “Cảm ơn.”
Song Eun Mutisha mất tự nhiên nói: “Em vào tắm đi.”
Khi hai người nói chuyện, họ đều không nhìn nhau.
Tông Ngôn Hi khẽ ừm một tiếng, xoay người vào trong phòng.
Song Eun Mutisha đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nhìn theo bóng lưng của Tông Ngôn Hi, đôi mắt anh tối sầm lại.
Tông Ngôn Hi bước nhanh hơn, cô dường như cảm thấy rằng có ánh mắt như thiêu đốt đang nhìn mình.
Nhưng cô không dám quay đầu nhìn lại.
- -----------------.