Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

chương 921: anh có thấy vui không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăng Vi mở to mắt lộ ra sự tuyệt vọng: “Anh thật sự có thể nhẫn tâm như vậy sao?”

Giang Mạt Hàn không hề muốn nói thêm một lời nào với cô, cất bước rời đi.

“Giang Mạt Hàn.” Lăng Vi đau đớn tột cùng hô to: “Anh thật sự thấy chết không cứu sao?”

Giang Mạt Hàn đi rất dứt khoát, không có một chút mềm lòng.

Càng không có lòng muốn cứu cô ta.

Nam Thành đứng ở cửa nhìn cô ta một cái, khẽ thở dài một hơi, anh ta hiểu tính tình của Giang Mạt Hàn, Lăng Vi phạm phải tội giết người, lại là làm hại Tông Ngôn Hi, đây là giới hạn của anh ấy.

Cho nên cho dù Lăng Vi giờ phút này có khóc lóc van xin, Giang Mạt Hàn cũng sẽ không cứu cô ta.

"Nam Thành.” Lăng Vi bắt đầu sốt ruột, bây giờ muốn bắt lấy bất cứ người nào có thể chịu đứng ra cứu mình, bây giờ Nam Thành là cọng rơm cứu mạng của cô ta: “Anh hãy cứu tôi.”

“Anh niệm tình chúng ta cùng nhau làm việc lâu như vậy, còn là bạn bè, anh có thể trơ mắt nhìn thấy tôi chết sao?”

Nam Thành dừng bước chân lại: “Việc cô tự làm phải tự mình gánh chịu, không ai có thể cứu cô được.”

Nói xong, anh ta theo chân Giang Mạt Hàn bước nhanh ra ngoài.

Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, ánh nắng sáng chói, nhưng lại làm cho người ta không thể cảm nhận được hơi ấm.

Thậm chí có chút âm u lạnh lẽo.

Nam Thành lên xe khởi động động cơ: “Chúng ta trở về công ty?”

Giang Mạt Hàn gật đầu.

Nam Thành điều khiển xe từ trong ga ra chạy về hướng công ty.

Một lúc sau, còn cách công ty được một khoảng đường, Nam Thành nhìn thấy trước cửa công ty có nhiều người.

“Tổng giám đốc Giang.” Nam Thành quay đầu lại: “Anh hãy xem về phía cửa đi.”

Giang Mạt Hàn cũng nhìn thấy rồi.

“Đây là có chuyện gì vậy? Những người đó hình như đều là phóng viên của giới truyền thông.” Nam Thành cho xe dừng lại ở bên lề đường: “Tôi qua đó xem một chút.”

Bình thường loại tình huống này không phải chuyện tốt, hơn nữa ở là ở trước cửa công ty, khẳng định là nhắm vào anh ấy.

Giang Mạt Hàn nói: “Lái xe qua đó đi.”

Anh ấy cũng muốn xem là ai dám ở trước cửa công ty gây sự.

Nam Thành do dự: “Hay là anh tránh mặt một lúc đi, lỡ như…”

“Đi thôi.” Giang Mạt Hàn đã hạ quyết tâm, Nam Thành khuyên nói như thế nào cũng là vô ích.

Anh ta chỉ có thể lái xe qua đó.

Rất nhanh xe được dừng lại.

Trong đám đông có người hô lên một tiếng: “Đây là xe của Giang Mạt Hàn.”

Rất nhanh xe bị người vây quanh.

Nam Thành xuống xe lạnh mặt lại: “Các người làm cái gì hả?”

“Nghe nói Tổng giám đốc Giang ngược đãi cha mẹ, đối xử hà khắc với em trai, chuyện này có thật không?”

Chiếc micro được đưa tới.

Nam Thành cau mày, đây đều là chuyện gì đang xảy ra thế này?

Giang Mạt Hàn hạ cửa sổ xuống, lập tức có phóng viên sáp tới gần hỏi: “Tổng giám đốc Giang, nghe nói rằng anh không nuôi dưỡng bố mẹ mình, chuyện này có thật không?”

Giang Mạt Hàn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, lông mày anh ấy sắc bén, khí thế kinh người, phóng viên đang phỏng vấn đó lập tức im bặt lại.

Anh ấy đẩy cửa xe bước xuống, nhìn thấy Giang Hữu Khiêm đang đứng ở cửa, người em trai cùng cha khác mẹ của anh ấy, lúc này đang dùng ánh mắt đắc thắng nhìn anh ấy.

“Giang Mạt Hàn, anh dám nói cho những người này biết anh đối xử với bố mẹ mình như thế nào không?” Giang Hữu Khiêm bước tới.

Giang Mạt Hàn cất bước, có lẽ là vì khí thế của anh ấy quá mạnh, cũng hoặc là mọi người đang muốn nhìn xem này hai anh em này liệu có thể ra tay đánh nhau hay không?

Ân oán gia đình hào môn có rất nhiều, bọn họ bằng lòng xem vở kịch này, nói không chừng còn có thể nghe được bí mật ẩn giấu trong đó.

Mọi người đều nhường ra một con đường.

“Bố đang nằm trên giường bệnh, nghe nói anh đến thăm ông ấy chỉ có một lần, hơn nữa còn khiến bệnh tình ông ấy trở nặng, đây đều là tại sao? Là bởi vì anh chọc giận ông ấy đúng không?” Giang Hữu Khiêm đối mắt nhìn anh ấy, không hề kiêng sợ ánh mắt đáng sợ của anh ấy.

“Mọi thứ ở nhà họ Giang tôi đều có thể không lấy, nhưng anh không thể đối xử với bố như vậy được.” Mặc dù Giang Hữu Khiêm không có thành tựu, cũng không có một phần công việc tử tế, nhiều khi cũng khá ham chơi, nhưng anh ta lại rất hiếu thảo với bố mẹ của mình.

Anh ta đã lâu không về nhà, ngày hôm qua khi về nhà lại nghe nói Giang Mạt Hàn vốn không thích về nhà nay lại trở về.

Vì thế, sức khỏe của vốn không tốt của Giang Tuấn lại càng thêm yếu đi, nghe mẹ anh ta nói là bởi vì bị Giang Mạt Hàn chọc cho tức giận.

Giang Mạt Hàn cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Giang?”

Nhà họ Giang có cái gì?

Công ty của nhà họ Giang nằm ở trong tay của Giang Tuấn, không vỡ nợ đã là may mắn lắm rồi.

Bây giờ đến nói chuyện với anh ấy về nhà họ Giang?

Thần sắc của anh ấy trở nên lạnh lùng đến cực điểm: “Tốt nhất là bây giờ cậu dẫn theo người của mình cút ngay đi.”

Nói xong, anh ấy bước về phía tòa nhà.

“Giang Mạt Hàn.” Giang Hữu Khiêm lớn tiếng kêu: “Tôi là em trai của anh đúng vậy không? Máu trên người của hai ta đều giống nhau.”

Anh ta bước đến: “Tôi chỉ muốn anh đối xử tốt với bố mà thôi, bây giờ anh đã có tất cả mọi thứ rồi.

Sao nào, giỏi giang rồi, nên không cần bố mẹ nữa phải không? Anh đừng quên là không có bố sẽ có anh sao?”

Câu nói cuối cùng của Giang Hữu Khiêm đã làm cho Giang Mạt Hàn tức giận, anh ấy xoay người lại túm lấy cổ áo anh ta: “Nếu có thể lựa chọn, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chọn ông ta làm bố của mình, cậu đến tận đây hủy hoại thanh danh của tôi là muốn cái gì? Tiền? Tôi nói cho cậu biết, tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu đâu.”

Anh ấy quát lên một tiếng: “Nam Thành.”

Nam Thành lập tức chạy tới.

Giang Mạt Hàn buông anh ta ra, dặn dò nói: “Liên hệ ngay với bệnh viện tâm thần, nói có một kẻ điên ở đây.”

Nam Thành do dự một chút, tiến lên nhỏ giọng nói: “Chuyện này có cần suy nghĩ lại nữa không, nếu bị truyền ra ngoài, sẽ nói anh không tốt.”

Giang Mạt Hàn hoàn toàn quan tâm chút nào: “Tùy bọn họ muốn viết thế nào thì viết.”

Nam Thành: “...”

Giang Hữu Khiêm siết chặt hai tay: “Giang Mạt Hàn, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh sẽ không hối hận chứ? Anh đã có được nhiều thứ như vậy, anh có thấy vui không?”

- -----------------.

Truyện Chữ Hay