Giang Mạt Hàn chầm chậm xoay người, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Nam Thành, một lúc sau mới nói: “Cậu đang quan tâm cô ta sao?”
Nam Thành cụp mắt: “Tôi và cô ấy cùng ở bên cạnh anh, trước nay luôn xem cô ấy là bạn, chỉ là có hơi bùi ngùi.”
“Cô ta… đáng chết.”
Nói xong Giang Mạt Hàn lại xoay người đi một lần nữa, thành phố vẫn phồn hoa như cũ, ánh đèn neon vẫn lấp lánh như vậy, đường phố vẫn đông đúc không ngừng nghỉ như vậy, không bởi vì thiếu đi một ai mà trở nên khác đi, chỉ có trái tim sẽ thay đổi.
Giống như anh giờ phút này.
Giống như một cái xác biết đi vậy.
Không có linh hồn, chỉ có thể xác này.
“Nam Thành, cậu có từng làm qua chuyện gì vô cùng hối hận không?” Anh dùng giọng nói trầm thấp hỏi.
Nam Thành trả lời anh: “Có.”
“Nói ra nghe thử xem.”
Lời nói này của anh giống như là đang tìm cảm giác cân bằng.
Cũng có người giống như anh vậy, hối hận, tiếc nuối.
“Đã từng thích một cô gái, có điều cô ấy không thích tôi.” Nam Thành trả lời ngắn gọn trực tiếp.
“Vì sao không theo đuổi?” Giang Mạt Hàn xoay người lại hỏi anh ta.
Hạnh phúc không phải là dựa vào bản thân tự mình theo đuổi mà có sao?
Nam Thành lắc đầu: “Tôi không muốn miễn cưỡng cô ấy, cũng không muốn cô ấy phải khó xử, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là tôi vui rồi, nếu có một ngày cô ấy không hạnh phúc, quay về tìm tôi thì tôi cũng sẵn lòng chấp nhận.”
Giang Mạt Hàn nhìn anh ta thật lâu, cô ấy hạnh phúc thì cậu ấy sẽ hạnh phúc?
Nếu như không được ở bên người mình thích, nhìn cô ấy ân ái với người đàn ông khác, thật sự có thể hạnh phúc mà không có chút tiếc nuối nào sao?
Nghe thấy lời nói của Nam Thành, anh cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ.
Nếu như anh thích một người, anh hi vọng sẽ được ở bên người đó.
Anh vẫn thường nghĩ, nếu như cô ấy vẫn có thể còn sống, anh nhất định sẽ giữ chặt cô bên cạnh mình một lần nữa.
Thế nhưng… cô sẽ không còn xuất hiện trên thế giới ngày nữa rồi nhỉ?
Là anh đã hại chết cô.
Nếu như anh không đề nghị ly hôn, Lăng Vi cũng sẽ không dám ra tay.
Anh hối hận, vô cùng hối hận.
Nhưng, chuyện duy nhất không thể thay đổi được chính là chuyện đã xảy ra.
“Tổng giám đốc Giang, chuyện đã qua rồi, anh đừng nghĩ nữa.” Nam Thành cũng không biết làm sao để an ủi anh.
Chỉ là không muốn nhìn thấy anh như vậy.
“Trái tim, làm sao có thể điều khiển được?” Càng là việc không muốn nhớ đến thì lại càng rõ ràng.
“Đi thôi.” Anh vừa cất bước đi, nam Thành liền theo sau.
Bên kia Cố Hiềm và Tông Ngôn Hi vừa ăn sáng xong, lúc Cố Hiềm chuẩn bị đi thì nhìn cô: “Hôm nay chị có lịch trình gì không?”
Tông Ngôn Hi nói qua loa: “Vẫn chưa làm xong phương án kế hoạch, ở khách sạn làm việc thôi.”
Cố Hiềm cười: “Vậy tối nay em tan làm chúng ta hẹn nhau đi ăn tối nhé? Dù sao sáng nay cũng là chị mời.”
Tông Ngôn Hi tựa người vào mép cửa: “Trong đầu cậu chỉ nghĩ tới việc ăn thôi hả? Vừa mới ăn sáng xong liền nghĩ đến buổi tối ăn gì, có biết rằng cậu là cái gì không?”
Cố Hiềm hỏi: “Cái gì?”
“Thùng cơm.”
Thùng cơm?
Lời này sao nghe có vẻ không giống lời tốt đẹp gì nhỉ?
Tuy rằng cậu đã học được rất nhiều thứ, nhưng vẫn còn có rất nhiều câu từ cậu không hiểu, ngôn ngữ mẹ đẻ này quả thực là quá uyên thâm, có khi chỉ một chữ thôi cũng đã có mấy nghĩa rồi.
Cậu nhìn Tông Ngôn Hi một cái, lấy điện thoại ra search ý nghĩa của hai chữ thùng cơm này, xem xong thì xụ mặt hỏi ngược lại: “Chị đã từng gặp qua cái thùng cơm nào phong độ ngời ngời như em chưa?”
Tông Ngôn Hi trề trề môi: “Cậu không phải sao?”
Cố Hiềm: “...”
“Không nói với chị nữa.” Trên phương diện tiếng mẹ đẻ này cậu nói không lại cô, bởi vì không hiểu nhiều câu từ bằng cô.
Đặc biệt là mấy từ ngữ ám chỉ để mắng người.
“Em đi đây.”
Cố Hiềm đi ra ngoài, Tông Ngôn Hi cười cười: “Vậy chị không tiễn cậu nữa nhé?”
“Quả thật là một con người vô tình vô nghĩa, em chính là ân nhân cứu mạng của chị đấy, một chút cũng không biết báo đáp, uổng công cứu chị rồi.” Cậu hừ lạnh một tiếng.
Tông Ngôn Hi: “...”
Cô vẫn luôn nhớ đến ân tình này đó có được không vậy?
Nếu không cô sẽ xem cậu như em trai sao?
Phòng tắm và phòng ngủ của cô từ trước đến nay không cho ai mượn, đặc biệt là người khác giới.
Cố Hiềm đứng ở trước thang máy ấn nút.
Một lúc sau cửa thang máy mở ra, lúc cậu vừa muốn bước vào thì bên trong đã có ba người bước ra, người đi trước là Quan Kình.
Cố Hiềm sửng sốt, sau đó có hơi luống cuống, đứng trước thang máy không biết nên làm gì.
Người đàn ông này không phải là…
Quan Kình nhìn cậu một cái, nhưng không quá để ý, chỉ là cảm thấy cậu kỳ quái, ông đã bước ra rồi mà cậu còn không vào thang máy.
Ông mang theo hai người đi đến căn phòng Tông Ngôn Hi đang ở gõ cửa.
Cố Hiềm nhìn thấy ông gõ cửa, đôi mắt lập tức trừng lớn.
Sao ông ta lại đi đến gõ cửa phòng của Tông Ngôn Hi?
Ông ta là người xấu hay là người tốt?
Có phải là người muốn hại cô không nhỉ?
Lúc này trong đầu cậu nghĩ đến rất nhiều thứ.
Ngay vào lúc cửa phòng mở ra, cậu nhanh chóng ấn nút vào thang máy đang đóng lại, đồng thời nhanh chân bước vào.
Rất nhanh sau đó cửa thang máy liền đóng lại, cậu không ấn nút xuống tầng một mà ấn nút xuống dưới tầng này một tầng, cậu bước ra khỏi thang máy tìm đến cầu thang bộ, lại bước lên trên, đồng thời trong cả quá trình này đều gọi điện thoại cho Tông Ngôn Hi.
Sợ cô gặp phải người xấu, nếu như không có ai bắt máy, cậu sẽ báo cảnh sát hoặc là xông vào.
Nếu như có người bắt máy tức là người kia không phải đến làm hại cô.
Nhưng nếu như không phải người hại cô, vậy thì sao cô lại quen biết người đàn ông đó?
Cậu đã từng đưa ảnh cho cô xem rồi.
Trong lòng cậu có rất nhiều rất nhiều suy nghĩ.
Tông Ngôn Hi còn tưởng rằng là Cố Hiềm đã đi rồi lại quay về, mở cửa phòng nói: “Sao cậu lại…”
Lời còn chưa nói xong liền nhìn thấy Quan Kình.
“Chú Quan.”
Quan Kình nhìn cô hỏi: “Tưởng rằng chú là ai?”
Nói rồi ánh mắt liền quét vào trong phòng, đồ ăn sáng vừa ăn xong còn đặt trên bàn chưa dọn, có hai phần thức ăn, rõ ràng là hai người cùng nhau ăn.
Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay, mới giờ phút.
Không giống như là đến để ăn sáng.
Có người qua đêm ở đây?
- -----------------.