Khi Dương Gia khởi động xe không được bao lâu, Lô Tư Hiền cũng chạy đến tiệm áo cưới.
Mẹ của anh hy vọng anh sẽ tự mình đón vị hôn thê, anh cũng không có biện pháp nào khác, chẳng thể làm gì khác hơn là đành nghe theo.
Chạy xe đến trước cửa hàng áo cưới, lại trông thấy một cô gái đang ngồi ở hàng ghế ngay trước cửa đang sắp xếp lại cuốn album, vốn chỉ nhàm chán liếc qua một cái mà thôi, lại vừa đúng lúc đối phương ngẩng đầu lên, chạm phải tầm mắt của anh.
Là Đường Mật!
“Đường Mật…” Trong nháy mắt anh chỉ cảm thấy toàn bộ máu huyết trong người như đóng băng.
Là Đường Mật mà anh nhung nhớ bấy lâu, không sai, chính là cô!
Ở trong mộng, anh vẫn luôn nhớ tới cô, lúc tỉnh táo thì cầm bút vẽ khuôn mặt mà anh vẫn luôn tưởng niệm.
Nhìn xem! Đôi mắt như hồ nước thu, vẫn như cũ, trong suốt và lấp lánh.
Nhìn xem! Đôi môi anh đào nhỏ nhắn vẫn như cũ, ướt át và kiều diễm, làm anh muốn âu yếm vuốt ve.
Cô vẫn chưa chết, Đường Mật của anh vẫn chưa chết, Đường Mật nhỏ bé của anh vẫn còn sống!
Phát hiện hình như cô muốn rời đi, tình cảm vốn đã ngủ say bấy lâu bỗng chốc thức dậy.
Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để cô biến mất khỏi cuộc đời mình một lần nữa, tuyệt đối không bao giờ!
Anh kích động mất khống chế chạy về phía cô, bắt lấy tay cô, vẻ mặt vội vàng và mừng rỡ: “Đường Mật!”
Trong mắt cô gái thoáng qua một tia kinh ngạc, rút tay về: “Anh nhận lầm người rồi!”
“Em là Đường Mật…..”
“Không, tôi không phải là cái gì Đường Mật như anh gọi, tôi tên là Hoàng Lưu Ly.”
“Không thể nào! Rõ ràng là em giống Đường Mật y như đúc…” Anh khổ sở gầm nhẹ.
“Tôi không biết anh, cũng không nhận ra ai là Đường Mật trong lời nói của anh.”
“Anh có hình Đường Mật, chính là bức ảnh này!” Anh rút ra tấm ảnh Đường Mật đang bĩu môi vô cùng đáng yêu, đưa ra cho cô xem.
Thấy dáng vẻ đáng yêu của cô gái trong hình, trong lòng Hoàng Lưu Ly chấn động.
Không ngờ trên đời này thật sự cũng có người giống mình y như đúc….
“Em là Đường Mật!” Lô Tư Hiền vô cùng kiên trì nói.
“Tôi không phải, tôi đã nói rồi, tôi họ Hoàng, tên là Lưu Ly!”
Cô nhìn ra được người đàn ông trước mắt có tình cảm vô cùng sâu đậm với cô gái trong hình, nhưng cô căn bản không muốn làm thế thân, cô chính là cô.
“Đợi một chút, đừng đi!” Thấy cô muốn rời đi, anh vội vã chụp lấy bả vai cô, muốn giữ cô lại.
Xuất phát từ bản năng, Hoàng Lưu Ly kéo anh ném qua vai.
Cô ghét nhất là có người quấy rầy mình!
Lô Tư Hiền cảm giác trời đất xoay chuyển, một giây tiếp theo, anh bị quăng xuống mặt đất, đau đến suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, còn cô thì nhân dịp này lại bỏ trốn mất dạng.
Cô là Đường Mật, tuyệt đối không sai!
Anh không hiểu, vì sao cô lại không nhớ mình?
Hai năm qua, rốt cuộc cô đã ở nơi nào? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Anh nhất định sẽ tìm ra đáp án!
Lễ đính hôn của Lô Tư Hiền và Dương Viện Nguyệt chủ yếu chỉ mời họ hàng thân thích của hai bên gia đình mà thôi.
Kết quả, trong tiệc đính hôn, Lô Tư Hiền lại quăng ra hai quả bom oanh tạc --
Thứ nhất, là anh không có ý định đính hôn!
Thứ hai, là anh đã tìm thấy Đường Mật rồi!
Cô vẫn chưa chết, trên đời này, người anh muốn kết hôn cũng chỉ có một mình Đường Mật mà thôi.
Dương Viện Nguyệt làm sao có thể nhận sự sỉ nhục lớn như vậy? Cô không cam lòng, vô cùng không cam lòng.
Đường Mật thật sự không chết? Ban ngày cô không hề gặp quỷ mà là Đường Mật thật sự vẫn chưa chết!
Tại sao Đường Mật lại chưa chết? Nếu như Đường Mật chết thì tốt rồi!
Dương Viện Nguyệt vì sự ích kỷ của bản thân mà đột nhiên thật sự hy vọng Đường Mật đã chết!
Lô Tư Hiền sao có thể biết Đường Mật chưa chết? Có phải anh đã gặp lại Đường Mật rồi hay không?
Đường Mật sẽ nói ra chuyện mình gây ra tai nạn xe cộ hay sao?
Không! Cô không thể hoảng loạn, cho dù Đường Mật có chết đi sống lại, thế nhưng ngày đó lực va đập lớn như vậy cũng đã khiến cô ấy mất trí nhớ rồi ….
Sau khi Lô Tư Hiền quăng xong hai quả bom này thì ngay lập tức rời đi, bỏ lại Dương Viện Nguyệt đang được người lớn hai bên an ủi, nhà họ Dương trách móc nhà họ Lô đem hôn nhân làm thành trò đùa, bên phía nhà gái vô cùng không vui, tiệc đính hôn cứ thế mà tan rã.
Dương Viện Nguyệt bị người nhà đưa đi, vẻ mặt như hồn bay phách lạc cùng với không cam lòng, khiến cho vợ chồng Lô thị cũng rất đau lòng, cảm thấy áy náy.
Con trai của bọn họ tại sao ngay thời khắc quan trọng lại có thể tung ra tin tức bất ngờ như vậy? Cha Lô nhức đầu, mẹ Lô ảo não, tuy vậy cũng không thể làm gì hơn được
Chẳng qua, Đường Mật thật sự còn sống sao? Sao Lô Tư Hiền lại chắc chắn như vậy?
Lô Tư Hiền yêu Đường Mật, người lớn bọn họ đều biết rõ, vốn tưởng rằng thời gian trôi qua, tình cảm của anh đối với Đường Mật cũng sẽ phai nhạt dần, nhưng lại không ngờ. . .
Một chút cũng không hề phai nhạt, chẳng qua là bị anh giấu kín ở một chỗ sâu trong đáy lòng, cho đến khi không thể che giấu được nữa, mới bộc phát tất cả chỉ trong chớp mắt.
Đường Mật thật sự vẫn chưa chết sao? Cha Lô mẹ Lô nhìn nhau, trong ánh mắt cũng không hề có đáp án.
Dương Viện Nguyệt không muốn Lô Tư Hiền sẽ gặp lại Đường Mật một lần nữa! Lần này, cô nhất định sẽ phá hỏng chuyện của bọn họ, cho dù có phải đưa Đường Mật vào chỗ chết, cô cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Cô cho người âm thầm điều tra về chuyện của Đường Mật, manh mối cực ít, nhưng vì cô trả giá cao nên trưng tín xã () cũng đồng ý giúp cô.
() như văn phòng thám tử.
Nhưng Lô Tư Hiền còn nhanh hơn cô, tìm ra Đường Mật trước… Không, chính xác mà nói là chỗ ở của Hoàng Lưu Ly tại Đài Bắc.
Anh cầm tư liệu trên tay, trong lòng kích động.
Tài liệu trên tay ghi rõ, ngôi nhà cô đang ở tại Đài Bắc do một người đàn ông tên là Trần Minh Kiến vừa mua, mà cô và anh ta cùng ở chung một căn nhà, vậy chúng tỏ là -- bọn họ ở chung?
Trái tim của Lô Tư Hiền như bị giáng một đòn, cảm thấy thật khó chịu.
Hai năm qua, cô và người đàn ông kia ở cùng nhau sao?
Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ đều ở Đài Bắc, thế nhưng cô lại quên anh?
Cô luôn miệng nói mình là Hoàng Lưu Ly, không thể nào! Cô tuyệt đối không phải là Hoàng Lưu Ly gì đó, cô là Đường Mật, là viên kẹo nhỏ của anh! Anh sẽ không nhận lầm người, trực giác của anh, giác quan thứ sáu của anh cũng nhắm thẳng vào cô, nói rằng cô chính là Đường Mật, tuyệt đối không sai!
Cô là Đường Mật, cô rõ ràng là Đường Mật! Đường Mật của anh vẫn chưa chết, anh vẫn luôn tin rằng cô chưa chết, mà cô đã thật sự xuất hiện…..
Cô tuyệt đối đúng là Đường Mật thật sự! Anh muốn đi tìm cô!
Anh muốn tìm hiểu tất cả mọi chuyện rõ ràng!
“Anh Minh Kiến…”
Hoàng Lưu Ly ngồi trên ghế salon đối diện Trần Minh Kiến, hai năm qua, anh là người anh trai tốt luôn ở bên cạnh cô, cùng nhau đối mặt với vấn đề mất trí nhớ khó khăn này, cũng là ân nhân cứu mạng của cô.
Trần Minh Kiến nhướng mày, nhìn cô: “Có gì muốn nói thì mau nói, muốn hỏi cứ hỏi.”
“Anh Minh Kiến, lúc trước em thật sự gọi là Hoàng Lưu Ly sao? Hay là em có tên gì khác nữa?”
Trần Minh Kiến vừa nghe xong, mặt liền biến sắc: “Em không tin lời anh nói sao?”
“Không phải, em không có ý này, em dĩ nhiên là tin tưởng anh Minh Kiến, chẳng qua là hai ngày trước, em có gặp một người đàn ông ở trên đường, anh ta cứ nhất quyết gọi em là Đường Mật, giống như là có quen biết với em…..”
“Đàn ông?” Trần Minh Kiến híp mắt: “Đừng quên là em rất xinh đẹp, lúc nào cũng có đàn ông muốn dụ dỗ, vậy nên người đàn ông kia tại sao lại không có khả năng muốn lừa em mắc câu?”
“Nhưng mà, anh ta không giống….” Cô hoang mang hồi tưởng lại, tự lẩm bẩm.
“Lưu Ly, lời này của em là đang nói anh Minh Kiến lừa em sao?” Trần Minh Kiến kích động nóng nảy.
“Không phải, anh Minh Kiến, anh đừng tức giận….” Hoàng Lưu Ly vội vàng khoát tay: “Anh Minh Kiến, em dĩ nhiên là tin tưởng anh….”
“Vậy mới tốt, Lưu Ly, thân thế của em, anh đã nói rõ, từ nhỏ em đã sống trong nhà anh, bởi vì em là đứa bé bị bỏ rơi, anh với em từ bé đã là thanh mai trúc mã, hai năm trước em bị xe đụng, thiếu chút nữa thì đã tử vong, anh cứu em, mặc dù em đã mất trí nhớ nhưng anh vẫn không hề nản chí, một lần nữa cho em ký ức, muốn em trở thành một con người mới, một Hoàng Lưu Ly hoàn toàn mới, những thứ đã qua cứ cho qua đi!”
“Anh Minh Kiến!” Cô khẽ gọi một tiếng, nhìn ra được tình ý của anh đối với mình, nhưng cô lại không có cách nào đáp trả.
Một năm mười tháng trước, người mẹ mà trước giờ Trần Minh Kiến vẫn luôn sống nương tựa vào nhau, đột nhiên bệnh nặng qua đời, sau khi lo xong tang sự, anh liền mang theo Hoàng Lưu Ly tới Đài Bắc mua nhà, dự định để hai người ở nơi xa lạ này, bắt đầu lại từ đầu.
Từ lúc anh cứu Hoàng Lưu Ly thì đối với cô vừa thấy đã yêu. Anh hao hết tâm sức để cứu cô, thật ra thì cũng vì muốn tìm một người vợ cho chính mình.
Hoàng Lưu Ly đối với anh chỉ có tình cảm anh em, anh biết, nhưng anh vẫn nguyện ý chờ đợi, bởi vì thời gian vẫn còn dài.
Vậy mà, bây giờ Hoàng Lưu Ly đã nghi ngờ thân phận của mình, hơn nữa lại còn gặp phải người quen lúc trước khi cô chưa mất trí nhớ….
Không thể? Hoàng Lưu Ly là do anh cứu, mạng của cô là của anh…..
Nếu như cô không được anh kịp thời đưa đến gặp bác sĩ, chỉ cần chậm thêm mấy tiếng nữa thì mạng của cô cũng đâu còn nữa.
Rốt cuộc là ai ác độc như vậy, muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Cô nói cô gặp phải một người đàn ông gọi cô là ‘Đường Mật’, đó có phải là người muốn hại cô hay không?
Nếu như trước kia tên của cô là Đường Mật…..Trần Minh Kiến cảm thấy thật sự là người cũng như tên, vô cùng phù hợp!
Chẳng qua là, hiện tại thân phận của cô không phải là Đường Mật, mà là Hoàng Lưu Ly của anh! Của anh!
Mà anh, tuyệt đối sẽ không buông tay cô!
Trần Minh Kiến đi làm!
Anh bảo cô mấy ngày nay ngoan ngoãn ở trong nhà, chỉ sợ cô gặp phải người lạ nào tùy ý đến làm quen.
Hoàng Lưu Ly cảm thấy mình không ngốc đến mức đó, thế nhưng lại không chống lại được nguyện vọng của Trần Minh Kiến, cô đành phải gật đầu đáp ứng.
Trong lòng cô, đối với Trần Minh Kiến vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.
Cô đã từng hỏi anh, tại sao cô lại biết thuật phòng thân?
Lúc đó anh lại sửng sốt, không thể trả lời, về sau mới nói cho cô biết, là do cô muốn học cho nên đã đi học từ trước đó rồi Cô cảm thấy đáp án này là lạ, nhưng vẫn bất đắc dĩ tin tưởng.
Cô đã hỏi anh, tại sao đối với chuyện thiết kế web cô lại đặc biệt thông thạo như vậy? Anh nói đây là sở trường và sở thích của cô.
Mặc dù cô đã mất đi trí nhớ, nhưng hiểu biết về phương diện máy tính vẫn còn tồn tại, thuật phòng thân cũng tồn tại, mà năng lực phán đoán của cô lại càng thêm tồn tại.
Có những lúc Trần Minh Kiến bị những câu hỏi sắc bén của cô làm khó, sẽ không trả lời được.
Nhưng anh thật sự vẫn là ân nhân cứu mạng của cô! Cô mất đi trí nhớ, chỉ có thể coi anh là người thân duy nhất của mình…..
Chợt, tiếng chuông cửa vang lên.
“Ơ? Là anh Minh Kiến sao?” Anh ấy vừa mới ra ngoài không lâu, chẳng lẽ bỏ quên cái gì sao?
Hoàng Lưu Ly đi ra mở cửa, nhìn thấy người đàn ông lúc trước đã gặp một lần, cô giật mình vội vàng muốn đóng cửa lại.
Lô Tư Hiền nhanh chóng dùng thân thể chặn cửa lại: “Anh có lời muốn nói với em!”
“Tôi không biết anh!”
“Anh họ Lô, Lô Tư Hiền!”
“Tôi không biết anh!” Cô lại lắc đầu nhấn mạnh: “Xin đừng tự tiện xông vào nhà người khác, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Được, em báo cảnh sát đi!” Anh cố ý để hai chân ở cửa, khiến cô không đóng cửa được: “Anh chỉ muốn xác định một chuyện, em là Đường Mật, em không phải là Hoàng Lưu Ly gì đó.”
“Tôi rõ ràng chính là Hoàng Lưu Ly!”
“Em không phải!” Anh vô cùng chắc chắn, đáy mắt thoáng qua một tia khổ sở.
Anh lẳng lặng nhìn vào đôi mắt cô, phát hiện trong ánh mắt cô đều là một mảng lạnh lẽo, không tìm được chút nào vui vẻ ngọt ngào thuộc về Đường Mật, thế nhưng, gương mặt này, rõ ràng là Đường Mật, chắc chắn không sai……
Anh tin tưởng mình tuyệt đối sẽ không nhận lầm người.
“Đường Mật của anh đã mất tích vào hai năm trước, em…. có phải cũng trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Lô Tư Hiền vẫn luôn tin Đường Mật sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở bờ biển Hoa Liên, hơn nữa lại còn chết oan uổng.
Khi anh chìm sâu vào trong ý nghĩ vẫn luôn tin tưởng cô còn sống…..
Hoàng Lưu Ly kinh ngạc nhìn anh. Hai năm trước?
Đúng là hai năm trước cô đã bị tai nạn xe cộ mà mất trí nhớ, mà Đường Mật trong miệng anh ta cũng mất tích trong thời điểm đó sao? Thời gian thật trùng hợp, trong đó thật sự có liên quan sao?
“Hãy tin anh, anh sẽ không hại em, anh chỉ muốn biết rõ một số chuyện.”
Hai ngọn lửa sáng rực trong đôi mắt anh tựa như sắp hòa tan cô, khiến lòng cô nhói lên, bị dòng điện trong mắt anh làm rung động.
“Đường Mật này đối với anh rất quan trọng à?”
“Đúng, cô ấy là người quan trọng nhất của anh trên đời này!” Ánh mắt của anh càng thêm mãnh liệt.
“Nhưng mà tôi không phải Đường Mật.” Cô cười khổ một tiếng.
“Em chính là Đường Mật!” Anh vô cùng kiên định nói: “Anh biết em chính là Đường Mật, chẳng qua là em tạm thời quên mất mình là ai mà thôi!”
“Đừng gạt tôi, tôi không dễ lừa gạt vậy đâu!”
“Anh đưa em đi gặp cha mẹ ruột của em, nếu bọn họ biết em còn sống, nhất định là sẽ mừng đến rơi nước mắt đấy!”
“Tôi có cha mẹ? Cha mẹ của tôi còn khỏe mạnh?” Cô không tin: “Sao hai năm qua bọn họ không chủ động tới tìm tôi? Tại sao?”
Lô Tư Hiền thở nhẹ một hơi, trong ánh mắt tràn đầy đau khổ: “Bọn họ cho là…..em đã chết!”
Cô không hiểu! Nếu cha mẹ ruột của cô cho rằng cô đã chết, vậy tại sao người đàn ông trước mặt lại tin chắc rằng cô là người mà anh muốn tìm? Anh có bằng chứng gì?
“Cảm giác của anh nói cho anh biết, em chính là Đường Mật, em là người mà anh muốn tìm, em không chết, em vẫn còn sống trên thế gian này!” Sắc mặt của Lô Tư Hiền tràn đầy kiên định và nghiêm túc, anh dùng thanh âm to rõ, kiên trì nói.
Một dòng nước ấm ùa vào trong trái tim cô, khiến tất cả tế bào trong thân thể cô ngay lập tức hồi phục.
Người đàn ông trước mặt đối với người con gái mà anh yêu lại thật sự chân thành đến vậy, khiến cho cô hâm mộ không thôi.
Nhưng mà, cô sẽ là Đường Mật trong lời anh nói sao?
“Có thể cho anh vào trong được không? Anh chỉ muốn ngồi nói chuyện với em một chút thôi.” Sự mong mỏi trong đáy mắt anh như đang hung hăng nhéo vào tâm cô, khiến cô không cách nào cự tuyệt một người si tình như vậy.
Hoàng Lưu Ly lui ra, để cho anh vào trong rồi lại đóng cửa lại.
“Đây là chỗ ở hiện tại của em?” Anh khô khốc nuốt vào ngụm nước bọt: “Em ở cùng. . .một người đàn ông?”
Cô mở miệng giải thích: “Anh Minh Kiến là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi chỉ coi anh ấy như anh trai của mình thôi!” Không hiểu tại sao, cô không muốn lừa gạt anh, để anh hiểu lầm.
Hàng lông mày đang nhíu chặt chậm rãi giãn ra, hơi cong môi: “Có thể cùng nhau ngồi xuống
nghe anh kể về chuyện lúc trước của Đường Mật không? Nếu nghe xong chuyện của Đường Mật mà em vẫn xác định mình không phải là Đường Mật thì cứ nói cho anh biết để anh hoàn toàn chết tâm!
“Ừm.” Cô rót cho anh một ly nước, ngồi đối diện chờ anh kể chuyện.
Lô Tư Hiền kể hết tất cả mọi chuyện về Đường Mật mà anh biết, không bỏ sót một chi tiết nào, bao gồm cả chuyện Đường Mật học Taekwondo đề phòng thân, Đường Mật bởi vì yêu thích sự tự do mà sau khi tốt nghiệp đại học đã lựa chọn công việc làm nhà thiết kế tự do, còn cả sở thích xem phim A và cả vẻ mặt lúng túng khi bị anh phát hiện…..
Hoàng Lưu Ly nghe xong liền trở nên mê mẩn.
Khi nghe anh nói đến hai năm trước Đường Mật mất tích, cô trông thấy mắt của anh như ánh lên nước mắt, giọng nói cũng gần như lạc đi.
“Anh không tin mạng của cô ấy lại ngắn ngủi như vậy, có thể dễ dàng chết như vậy… Anh không tin…”
Anh rơi nước mắt!
Hoàng Lưu Ly cảm thấy trái tim mình như bị một cái gì đó bén nhọn đâm vào.
“Hy vọng anh có thể nén bi thương….”
“Không!” Anh khàn giọng kêu lên: “Đường Mật không chết, em chính là cô ấy!”
Anh đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Em chính là cô ấy, cô ấy chính là em!”
Ngưng mắt nhìn vẻ đau khổ và thâm tình trong ánh mắt anh, cô không có cách nào nhúc nhích, chỉ cảm thấy một cảm giác choáng váng đến kỳ lạ vừa xẹt qua trong đầu.
Môi của anh chậm rãi hôn lên môi cô, hai môi kề nhau, đôi môi anh ngay lập tức giống như hóa thành ngọn lửa cọ sát môi lưỡi của cô, khiến cô như muốn tan chảy, không có cách nào đẩy anh ra.
Nụ hôn thật cuồng dã… thật bá đạo lại mang theo tình cảm sâu đậm!
Cô như sắp ngất đi, lại như say mê để anh dẫn dắt chìm đắm vào trong nụ hôn nồng nàn lưu luyến, nụ hôn của anh….thật sự ngọt ngào!
Nụ hôn này khiến nước mắt của cô lại không tự chủ được mà rơi xuống.
Môi của anh vuốt ve đôi môi cô, hôn đi từng giọt nước mắt trên gò má, ôm chặt cô, yêu thương đối với cô càng thêm sâu đậm, sâu hơn cả nụ hôn này, khiến cho luồng nhiệt nóng bỏng trong toàn thân cô bỗng nhiên tăng vọt, anh cố gắng đem sự nhiệt tình của mình rót vào trong lòng cô, để cho cô và anh cùng nhau rung động, để cho cô cũng trở nên điên cuồng như mình.
Tình yêu mênh mông mãnh liệt của anh không ngừng truyền sâu vào trong cơ thể cô, để cho cô muốn ngồi thẳng lại mà không được, lồng ngực nhói đau, trái tim đập mãnh liệt.
Anh đói khát hôn lên khuôn mặt của cô, hôn lên cổ cô, muốn ngừng mà ngừng không được, hôn thẳng một đường xuống dưới, nút áo của cô bị mở ra, mà đôi môi anh lại giống như ngọn lửa không ngừng thiêu đốt ở trên cơ thể cô.
“Ưm….” Cô thở dốc, nhẹ nhàng ngâm lên.
Hơi thở của anh rối loạn, trở nên dồn dập, đôi môi nóng rực cuồng dã mút lấy ngực cô.
Bỗng chốc, cô cảm thấy ngực mình lành lạnh, theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Thế nhưng anh lại ôm cô chặt hơn: “Đừng….Đừng đẩy anh ra…xin em…”
Giọng nói vô cùng thảm thiết khiến cô đau lòng, không thể nhẫn nại.
Anh vô cùng quý trọng, vô cùng yêu thương nâng mặt cô: “Đừng rời xa anh…. Ngàn vạn lần đừng rời xa anh, anh không bao giờ….muốn mất em lần nữa!”
Anh tựa như bị dọa sợ, sợ cô rời đi nên đem cô khóa chặt ở trong lòng, không muốn buông ra.
Hơi thở phái nam tràn đầy mê hoặc khiến cô cảm thấy an tâm, khiến cho tảng băng phòng ngự trong lòng cô chậm rãi tan ra….
Cô thật sự rất muốn dựa vào trong ngực anh, giống như ở trong đó mới có thể khiến cô cảm thấy an lòng.
Thế nhưng, cô không phải là Đường Mật, cô là Hoàng Lưu Ly!
“Buông tôi ra!” Cô kịch liệt vùng vẫy.
“Không, không buông, không bao giờ…buông!” Anh dùng sức lực của đàn ông ôm chặt cô, làm cô không thể nào nhúc nhích.
“Anh yêu em…anh yêu em!”
Ánh mắt thâm tình đầy kiên nghị, ngữ khí chân thành không hề giả dối, khiến trái tim cô chấn động, tạm thời ngưng giãy giụa.
Anh hôn lên lông mày nhỏ nhắn, hôn lên đôi mắt của cô, chóp mũi cô, đôi môi cô, hương vị ngọt ngào của đôi môi anh đào giống như là mỹ vị nhân gian, anh không buông cô ra, toàn thân nóng rực như muốn thiêu đốt thân thể mềm mại của cô.
Cô cảm thấy sợ, bởi vì, thân thể nóng rực của anh dường như muốn hòa tan cô…..
Cô hoàn toàn không có khí lực để kháng cự!
Tại sao thân thể của cô lại trở nên như vậy? Tại sao gặp phải anh lại trở nên vô lực?
Giống như là anh đã rất quen thuộc với thân thể của cô, thế nhưng, điều này sao có thể? Người đàn ông trước mắt này, cô quả thật là không hề quen biết! Thân thể của cô, tại sao lại hiểu rõ người đàn ông này hơn cả cô? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Đầu óc của cô hoàn toàn chết lặng rồi!