Dịch giả: madokangokngkeck
"Mỗi lần ngươi tỉnh khỏi ác mộng bị dọa đầy người mồ hôi lạnh, có phải theo bản năng ngươi sẽ chạy đến xem đèn trong phòng ả có sáng lên..."
"Đúng!" Tinh thần Diệp Xuân đã sụp đổ, móng tay ghim vào trong da thịt, máu tươi rỉ ra, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, lớn tiếng quát: "Đúng, ngươi thật đáng chết, con tiện nhân này, giống như Vương lão tam, chết chưa hết tội, các ngươi dựa vào đâu mà mắng ta, dựa vào đâu mà đòi đánh ta, dựa vào cái quái gì mà đối xử với ta như vậy, ta là súc sinh, ta là đồ đê tiện, ta là tạp chủng, vậy cái ngươi là cái gì, ta muốn giết các ngươi, tiện nhân, ta mang tất cả mọi thứ ta đã phải chịu đựng trả hết cho các ngươi, lão tạp chủng Vương lão tam, ức hiếp ta thoải mái lắm ư? Bắt ta phải quỳ dưới háng ngươi rất đắc ý ư? Lý Thúy Hoa, ngoại trừ bán thân ngươi còn biết làm gì, ở cạnh Vương lão tạm chơi đùa ta phải chăng rất đã nghiền, ta muốn giết các ngươi...Giết các ngươi rồi.... Giết các ngươi rồi..."
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Xuân thần trí hoảng hốt, may mắn có Phạm Lang ở bên cạnh giữ gã lại bằng không trên đại đường chỉ sợ lại muốn có thêm một bản án giết người.
Quý Lương nhìn Chúc Ti Nam đã dừng bút, cảm thấy mồ hôi trên lưng thấm sướt cả dải băng buộc ngực.
"Xối cho gã một chậu nước." Chúc Ti Nam lạnh lùng nói.
"Vâng." Nhạ dịch bên cạnh nhanh chân bưng tới một thùng nước, giội thẳng từ trên đầu Diệp Xuân xuống, khiến gã tỉnh táo lại chút ít, hai mắt mê man nhìn tất cả mọi người trên công đường.
"Ngươi còn nhớ vừa rồi ngươi nói gì không?" Quý Lương thử thăm dò hỏi, quả đúng như nàng đoán, gã là một người bị bệnh thần kinh hoặc tính cách phân liệt, nhân cách này không biết tất cả hành động của nhân cách kia.
Con mắt Diệp Xuân trong mê man dần chuyển sang oán hận.
"Xem ra đã biết." Quý Lương tiếp tục nói: "Nghe nói Vương lão tam bị ngã chết, cũng là do ngươi gây ra sao?"
Diệp Xuân nghe vậy, thân thể không tự giác càng thêm cứng ngắc.
Quý Lương thấy thế nói: "Thế thì ngươi rắp tâm mưu sát rồi."
Nói xong nhìn Chúc Ti Nam(>_