Dịch giả: madokangokngkeck
"Vậy ngài còn muốn bao nhiêu?". Chúc Ti Nam cũng không ngại cấp trên của mình tham, dù sao hắn cũng muốn kiếm một chén canh, hơn nữa có người gặp nạn cũng không đến lượt hắn.
Thái Đại Năng quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy hai bọn họ đang sắp xếp hình phạt cho lão, sáu mươi còn thấy chưa đủ? Sợ tới mức cả người đẫm mồ hôi lạnh. Nhìn Quý Lương hô lên: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng... Tiểu nhân không dám nữa, sáu mươi bản lớn đã đủ lấy cái mạng này rồi..."
"Vậy ư? Vậy ngươi giao bạc ra". Vẻ mặt vô tà mở miệng.
"A?" Thái Đại Năng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cái tên Huyện lệnh này còn dám quang minh chính đại đòi hối lộ?
"Không muốn à? Trương Tam, đánh cho bổn quan!". Quý Lương tiện tay bốc một tấm lệnh bài, chuẩn bi ném xuống đất.
"Vâng, đại nhân." Trương Tam nghe vậy liền vác gậy công sai tiến về phía Thái Đại Năng.
"Không, đại nhân, ta nguyện ý mà, đại nhân ta cho ngài một ngàn lượng, cầu ngài đừng đánh ta... Tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có thiếp, không thể nghỉ ngơi." Nói rồi vội vàng đưa tay vào trong túi quần áo đào bạc.
"Không cần, sáu trăm lượng là được." Quý Lương ra hiệu cho Trương Tam, "Đây là tiền chuộc mà triều đình quy định, ngươi không muống mộng mình nở hoa thì ngoan ngoãn giao bạc ra".
"Dạ dạ vâng.." Thái Đại Năng điên cuồng gật đầu, lấy ra một tờ ngân phiếu giá ngàn lượng đưa cho Quý Lương, sau khi nhận ngân phiếu, Quý Lương lấy ngân phiếu mệnh giá lượng trả cho Thái Đại Năng, nghiêm trang nói: "Sau này không được nói dối trước mặt huyện lệnh đại nhân có biết không?".
"Biết rõ biết rõ." Thái Đại Năng cũng là tay lão luyện, gừng càng già càng cay, hôm nay đấu không lại cũng là vì chủ quan không để một tên huyện lệnh như Quý Lương vào mắt, mới giúp cho tên huyện lệnh rắm chó này chiếm được đại tiện nghi.
"Vậy thì trở về đi, nếu ngươi biết tin tức gì có liên quan đến tình tiết vụ án, nhớ phải đến huyện nha giải thích, còn nếu người phát hiện tình tiết gì mà không báo, bắt ngươi lưu vong ba ngàn dặm." Quý Lương hung dữ nói, rõ ràng là biểu hiện cho thấy việc lạm dụng chức quyền.
"Da dạ vâng... Đại nhân nếu không có chuyện gì nữa tiểu nhân xin về trước." Thái Đại Năng nói xong liền nhanh chóng bò dậy, HƯU...U...U thoáng một cái chạy đến cửa nha môn.
"Đột nhiên cảm thấy mình càng lúc càng giống tham quan." Quý Lương nhét ngân phiếu vào trong ngực, than thở.
"Đại nhân quả là tự mình biết mình." Chúc Ti Nam cùng bọn nha dịch Trương Tam, nhất tề gật đầu.
"Ha ha..." Gượng cười hai tiếng.
"Đại nhân, thi thể ở Thập Bát Loan đã được đưa đến nghĩa trang, quái đại gia hắn..." Nha dịch Đại Mã Kiểm bước nhanh vào đại đường báo cáo, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Quý Lương thấy thế hỏi.
"Đại nhân, Quái đại gia nói, thi thể này và thi thể chúng ta phát hiện lần trước có điểm bất đồng, hơn nữa đây là một thi thể nam, ít nhất đã chết cách đây hai tháng trở lên rồi, tình huống cụ thể thì còn phải xem xét kỹ càng mới có thể báo cho ngài. Còn có... Còn có Quái đại gia nói cầu nha môn tài trợ ngân lượng cho nghĩa trang, nếu không thì mời đại nhân mang thi thể đến nha môn tự mình tra xét." Đại Mã Kiểm thở ra một hơi dài, rốt cuộc cũng mang những lời Quái đại gia nói trần thuật lại rõ ràng.
"Biết rồi, ngươi để cho Quái lão đầu viết cái thư thỉnh ngân( xin bạc) mang đến đây là được." Quý Lương quay sang nói, " Chúc sư gia, lời đồn truyền ra ai ai cũng đã biết rồi, ngươi đi viết một tấm cáo thi để trấn an nhân tâm, thuận tiện nhắc nhở mọi người, ra đường tận lực kết bạn mà đi, buổi chiều thiết lập lệnh cấm đi lại vào ban đêm. Nếu phát hiện đầu mối gì, kịp thời đến huyện nha tố giác."
"Được." Chúc Ti Nam ứng tiếng.
Quý Lương lại nhìn Trương Tam nói: "Còn việc này, Trương Tam, ngươi đi báo cho Tô bộ đầu, để hắn sắp xếp hai nhóm người thay phiên trực đêm, phòng ngừa hung thủ xuất hiện lần nữa."
"Đại nhân, nếu thế, thì chúng ta không đủ người." Hiện tại trong huyện nha cũng chỉ còn rải rác mấy tên nha dịch, còn lại đều đi ra ngoàicả.
"Vậy thì lại tuyển thêm hai mươi người nữa". Quý Lương tài đại khí khô nói, dù sao hiện tai cũng có bạc.
"Vâng".
Phố xá xầm uất, người đến người đi, Bảng Trương Thiếp( bảng cáo thị) đầu phố bị vây quanh bởi ba lớp người trong ba lớp người ngoài.
"Ai nha, cái tên cuồng giết người trời đánh này, bắt được nhất định phải mạng chém đầu." Một vị đại nương mặc áo tơ trắng, tay nắm giỏ rau mở miệng mắng, sau đó nhìn sang một cô nương thanh tú tầm tuổi bên cạnh dạy bảo: "Tiểu Thiên, thị trấn bây giờ rất loạn, ngươi không nên chạy loạn khắp nơi, biết không?".
"Mẹ, ta hôm nào cũng cùng người bán đậu hủ, ta có thể đi chỗ nào được chứ?". Cô nương bất mãn bĩa môi, tay tay vuốt vuốt vài lọn tóc xanh rủ xuống bên tai mình, "Đại ca đi làm đầu mục bắt người rồi, chắc chắn sẽ bắt được tên hung thủ kia không cho hắn tiếp tục phạm pháp được nữa".
"Đúng rồi, Tô đại nương, đại lang nhà ngươi không phải làm viên quan nhỏ trong huyện nha sao? Đã nhiều ngày như vậy sao còn chưa bắt được hung thủ thế?" Một người có biết Tô đại nương, lập tức lách vào bầy người đến bên cạnh hỏi.
"Đúng vậy nha, hiện tại làm lòng người bàng hoàng quá, nhiều người nói những người kia đã chết rất thảm đó..." Kẻ nói chuyện nhìn nhìn bốn phía, sau khi xác định không có đám người nha dịch mới lên tiếng: "Ta nghe bà nương của Lưu lão hán nói, nữ nhân đã chết kia là kỹ nữ, hạ thân bị đâm nát nhừ đến cả bờ mông cũng không buông tha."
"Thật vậy ư? Chúng ta còn tưởng rằng là bị giết thôi nha.” Lại có một phu nhân bu đến, "Xem ra, bây giờ cũng không nên ra cửa, không hiểu nổi cái tên Huyện lệnh kia làm ăn kiểu gì không biết, đã sắp nữa tháng rồi còn chưa bắt được phạm nhân."
"Phù... Ngươi muốn bị giam vào đại lao? Bà nương chết tiệt, ngoai ngoai cái lưỡi, mau cùng lão tử về nhà." Một nam nhân trực tiếp túm phu nhân kia lôi đi, lưu lại một đám người hai mắt nhìn nhau.
Cũng thiết lập lệnh cấm đi lại ban đêm rồi, cũng không biết khi nào mới bỏ lệnh cấm, sạp bán quà vặt như chúng ta, buổi tối buốn bán tốt nhất, ấy vậy mà, hiện tại biết dựa vào cái gì mà kiếm cơm ăn?". Có một tiểu phụ nhân cay nghiệt nói, "Huyện lệnh đại nhân này là cái loại cái loại công tử văn nhã, ngoại trừ biết đi dạo kỹ viện, thì tra ra được án gì?"
"Vị đại thẩm này, Huyện lệnh đại nhân không phải người như ngươi nói đâu, chàng chẳng qua ngài còn chưa tra được manh mối mà thôi." Tô Thiên thành thật thay Quý Lương giải thích.
Phu nhân kia hừ lạnh một tiếng, khiêu mi nhìn Tô Thiên: "Ơ, tiểu nha đầu như ngươi làm sao biết? Nhìn bộ dang xuân tâm nhộn nhạo này của ngươi, chứ không phải là bị huyện lệnh mặt trắng kia hớp hồn rồi à?".
Tô Thiên không nghĩ đến phu nhân kia trực tiếp như vậy, e lệ cúi đầu xuống, hai tay gắt gao nắm chặt khăn tay trắng của mình.
Tô đại nương nhìn thoáng qua biểu hiện của nữ nhi nhà mình, lập tức rõ ràng, sau đó hướng về phía phụ nhân kia quát: "Tiểu nương tử ăn nói kiểu gì vậy? Khuê nữ nhà ta còn chưa hứa gả, không đảm đương nổi nhục nhã như vậy, rõ ràng là ngươi không biết còn ăn nói bậy bạ, để người không biết nghe được người ta còn tưởng chuyện này là thật đấy." Để lại lời nói khiến vị tiểu nương tử kia một hồi xấu hổ, sau đó lại kéo Tô Thiên lách ra bên ngoài đám người.
Bởi vì biên độ quá lớn, va phải một người nam nhân gầy gò, mang áo vải màu xanh, hai tay rụt vào trong áo, đứng ở chỗ ven đám người.
Tô đại nương ổn định thân hình, nhìn người này, thì cười nói: "Là Diệp Xuân à, đại nương không thấy cháu thật sự là vô ý tứ a, cháu cũng đến xem cáo thị hay sao?".
Diệp Xuân lắc cái đầu vốn còn đang cúi, ồm ồm nói: "Tô đại nương, tiểu Xuân chỉ đi ngang qua thôi."
"Tiểu Xuân, nhà ta còn dư đậu hủ, ngươi có muốn ăn thì đến mà lấy." Tô đại nương đối xử vô cùng tốt với Diệp Xuân này đấy, trong ngõ hẻm phố tây, tất cả mọi người đều biết đến tên tiểu tử nhát gan này, bình thường cũng giúp đỡ được thì giúp đỡ. "Đúng rồi, gần đây nhất, trong huyện xuất hiện tên tội phạm biến thái giết người, buổi tối ngươi cũng đừng đi loạn khắp nơi." Ai mà biết cái tên tội phạm biến thái ấy có tìm tới nam tử thanh tú hay không đây?
p/s: Bữa nay hơi lười nên...