"Công tử, người đã tới." Tiểu Nhất vội vàng mang đến một cái ghế gỗ lê khắc hoa cúc, hầu hạ Chúc Ti Nam ngồi xuống, "Hôm nay công tử khổ cực,, Tiểu nhân xoa bóp cho người?" Nịnh nọt tiến lên thay Chúc Ti Nam xoa bóp bả vai.
"Sang trái một chút, đúng đúng đúng... Tay nghề của tiểu Nhất càng ngày càng tốt rồi, thật sự không nỡ bỏ ngươi mà đi." Chúc Ti Nam gác hai chân lên một chiếc ghế gỗ, hôm nay giả vờ đứng đắn hơn nữa ngày, thật vất vả, mệt mỏi quá!
"Công tử, Vậy tiểu Nhất cùng đi với người? Cũng thuận tiện chăm sóc người nha." Tiểu nhất tiếp tục xoa bóp.
"Không được, ngươi đi không có bạc đâu, không đáng." Chúc Ti Nam không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
"Tiểu nhất... không ... cần bạc cũng được." Tiểu Nhất ủy khuất nói, công tử luôn đặt bạc ở phía trước, bản thân gã luôn không quan trọng bằng bạc!
"Không được, ngươi là người của ta, dựa vào cái gì không có bạc." Chúc Ti Nam cao giọng nói, vẻ đương nhiên."Chuyện giao cho ngươi làm xử lý thế nào rồi?"
"Công tử, theo tin tức thì mật tín kia đã biến mất trong khu vực huyện Ngô Đồng, nhưng thủy chung không tìm được." Tiểu Nhất lập tức nghiêm chỉnh nói.
Đợi một chốc lại mở miệng: "Công tử, chuyện này không quan hệ tới chúng ta, vì sao người ..." Tiểu Nhất ...không ...Hiểu.
"Ngươi không cảm thấy càng loạn chơi càng thú vị sao?" Chúc Ti Nam cười hết sức vui vẻ, giống như thần thánh không dính phàm trần đột nhiên cười rộ lên, đúng là rất quỷ dị.
Mặt tiểu Nhất đầy đau khổ, nếu thật sự để cho công tử lấy được, uy hiếp người nào đó cắt đất đền tiền, chỉ sợ qua nhiều năm cũng không lấy lại được.
Chúc Ti Nam trông thấy biểu cảm đau khổ kia của tiểu Nhất, "Chúc Nhất, ngươi có ý kiến với bản công tử?"
"Không có." Tiểu nhất vừa nghe công tử mang tên hô của mình ra, nguy rồi, cái này thảm rồi.
"Không có là tốt rồi, ngươi tiếp tục điều tra, tra không được thì tháng này không có lương." Chúc Ti Nam nói xong đứng dậy đi ra ngoài đường cái.
"Công tử, người còn muốn đến huyện nha?" Tiểu Nhất sớm nghe nói, hôm nay công tử đến hiện trường rồi, hai mắt công tử cao quý như thế sao có thể dùng để nhìn thi thể ti tiện được.
"Ừ, Vừa vặn có chút hứng thú, ngươi đừng đến quấy rầy ta." Chúc Ti Nam phe phẩy quạt, đi ra ngoài cửa.
"Gia, có muốn thuộc hạ đi điều tra hay không." Tiểu nhất đi ra theo.
"Không cần, ta muốn xem Quý huyện lệnh tra án thế nào." Chúc Ti Nam không để ý tới nữa, trực tiếp đi về hướng huyện nha.Viện Vô Hoạn, bốn người ngồi vây quanh bàn đá.
"Chúc sư gia, ngươi ăn nhiều một chút nha, đều là những món ăn bình thường nhà ta, ngươi cũng đừng ghét bỏ." Lục thẩm dùng đôi đũa sạch ra sức gắp thức ăn vào bát Chúc Ti Nam, canh chua cá, mộc nhĩ xào thịt, khoai tây sợi nấu chay, đậu hủ trộn hành lá.
"Lục thẩm, để ta tự làm được rồi." Chúc Ti Nam mặc dù không mắc chứng ưa sạch sẽ, nhưng cũng không có thói quen để người khác gắp thức ăn cho.
"Vậy ngươi ăn nhiều một chút, đừng khách khí, ta sợ đợi chút nữa người có muốn ăn cũng không còn, thiếu gia nhà ta ăn cơm rất lợi hại." Trong mắt Lục thẩm đầy thâm ý nhìn Chúc Ti Nam, ừm, lớn lên vừa đẹp, lại có tu dưỡng, có khí chất, nhìn tư thế ăn cơm ưu nhã như thế chỉ sợ là con cháu nhà giàu đi.
"Lục thẩm, ngươi đừng nhìn chòng chọc vào Chúc sư gia như vậy, người không biết còn tưởng là ngươi đang kén con rể đấy."Câu cú của Lý tứ mập mờ không rõ.
Một chiếc đũa từ Lục thẩm đánh tới chỗ Lý Tứ, "Nói bậy bạ gì đấy, Lục thẩm ngươi không có con cái, cần gì phải thế." Nói xong lại cười cười xin lỗi với Chúc Ti Nam, sau đó lại nhìn cái miệng Quý Lương đang miệt mài ăn cơm, ừ, trai tài gái sắc, không tệ không tệ!
"Chúc sư gia, có thích viện Đỗ Trọng bên cạnh không? Nếu không thích thì dời đến viện Vô Hoạn này, phòng ở đây tốt hơn nhiều. Thiếu gia ở sương phòng phía đông, sư gia có thể ở sương phòng phía tây." Lục thẩm quyết định chủ ý liền mở miệng nói.
"Không cần phiền Lục thẩm." Chúc Ti Nam thực không quen mới lần đầu gặp mặt mà Lục thẩm lại nhiệt tình như vậy, giống như tú bà ở kỹ viện cũng thế, nhiệt tình chào hàng đấy.
"Không việc gì, không việc gì, hành lý công tử cũng chưa chuyển vào, vẫn ở sương phòng phía tây a, ta lập tức đi dọn dẹp một chút." Lục thẩm nói xong liền buông bát đũa đi đến mái hiên phía tây.
"Lục thẩm , ngươi làm gì thế." Trong mắt Quý Lương đầy nghi hoặc, mình là con gái, làm sao có thể cùng sân với con trai đây?
Lục thẩm sau khi hiểu ý, ra dấu vài cái, ngươi bây giờ cải trang nam tử, có quan hệ gì đâu?
Quý Lương đã bó tay rồi, quan đầu oán hận Chúc Ti Nam, "Chúc sư gia, xin hỏi ngươi đã làm thuật Mê Huyễn gì với Lục thẩm nhà ta?"
"Không có a, ta thứ nhất đến đã bị Lục thẩm kéo tới đây dùng cơm." Chúc Ti Nam cũng không rõ, "Có lẽ là vì bản sư gia lớn lên đẹp trai chăng?"
"Ta còn đẹp hơn ngươi." Quý Lương đối với gương mặt bây giờ của mình vô cùng tự tin.
"Chỉ là quá nữ tính." Chúc Ti Nam tiếp tục ăn cơm, "Ừ, tay nghề của Lục thẩm thật không tệ, cũng có thể mở tửu lâu rồi."
"Ta là cấp trên của ngươi, ngươi phải tôn kính ta!" Đáy lòng Quý Lương phát bực.
"Ta rất tôn kính ngươi nha, chẳng qua ta chỉ nói sự thật mà thôi. Đại nhân nếu muốn tiểu nhân nịnh nọt ngài?" Vẻ mặt Chúc Ti Nam vô tội. "Cũng được đấy, nhưng mà phải thêm tiền."
"Sắc mặt Quý Lương năm màu rực rỡ, mình là ông chủ đáng thương nhất từ trước tới nay, dùng tiền nịnh nọt, sớm biết như vậy mời về một tên xấu xí là được rồi.
Quý Lương gẩy vài miếng cơm, chạy trốn khỏi hiện trường.
...
Trong đêm
"Công tử, hôm nay buôn bán lời năm lượng bạc đây này." Lục thẩm lấy bạc trong hà bao ra đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Quý Lương, "Ta đã đổi toàn bộ tiền thành bạc vụn rồi, đến lúc người cần thì lấy chia cho bọn nha dịch đi."
Hai tay Quý Lương chống nạnh, hỏi:" Lục thẩm, ngươi đang đánh chủ ý gì đây?"
Trong mắt Lục thẩm hiện lên ý cười, sau đó nghiêm trang nói: "Nào có?"
"Thật không có?" Quý Lương nhìn chằm chằm vào mắt Lục thẩm, đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng càng già càng lão luyện, lại treo thêm rèm lụa lên cửa sổ.
"Đương nhiên không có." Lục thẩm nói, "Buổi chiều, trong khi ta thu dọn viện Đỗ Trọng, phát hiện bên trong có nhiều chuột chết, còn có hang ổ, Chúc sư gia đến đây là để giúp đại nhân ngài đấy, cũng không thể ủy khuất hắn."
"Vậy đổi một gian là được rồi mà." Quý Lương chu môi.
"Gian nào cũng có, nhưng lại bị dột, tạm thời bây giờ không có bạc để sửa." Lục thẩm bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, " Đại nhân, người hãy thoáng một chút, dù sao hắn cũng không nhìn lén một đại nam nhân như ngươi đâu. Đại nhân nghỉ sớm đi, ta về trước, sáng sớm mai còn phải làm bánh sương sáo đây này." Nói xong, ngáp một cái đi ra cửa.
Quý Lương lặng lẽ ra khỏi phòng theo, đến viện Đỗ Trọng bên cạnh, vừa mới đẩy cửa một gian phòng trong đó ra, một mùi ẩm mốc đã đánh úp lại, vội vàng bịt mũi: " Khục khục khục..." Ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua khe ngói hở chiếu vào, mấy con chuột bị kinh động chạy trốn tứ phía.
Thật sự thảm như vậy? Quý Lương tiện tay kéo cửa lại, chạy chậm về viện Vô Hoạn.
Lúc này, một người từ trong bóng tối đi ra, chỉ thấy tay trái Lục thẩm cầm một mảnh ngói, tay phải ôm một con mèo, nhìn bóng dáng đã sớm biến mất cười nói: "Khá tốt, ta có chuẩn bị."
Nói xong, ném mèo vào phòng, sau đó phi thân một cái nhảy lên nóc nhà, thả mảnh ngói kia về vị trí ban đầu.