"Đừng gấp, lát nữa, tôi sẽ cho em nếm thử, mùi vị của sống không bằng chết."
Ghé sát bên tai thì thào một câu, thay vì coi câu nói trên của German có tính chất đe dọa Lạc Khuynh Thành thì chẳng bằng nói thẳng ra là anh đang tự dặn lòng mình, không được phép gấp gáp, tuyệt đối không thể vội vàng, đợi đến khi về nhà, anh sẽ trừng phạt cô sau!
"Cô gái, đến lúc đó, em đừng gào khóc kêu đau đớn, nếu không, tôi sẽ khiến em đau càng thêm đau!"
Cánh tay, nâng lên chậm rãi vuốt cằm Lạc Khuynh Thành, German lạnh lẽo đối diện với đôi mắt đen láy thuần túy trước mặt, tuy trong đôi mắt đó chỉ có thất kinh và khiếp đảm, nhưng anh vẫn thấy đâu được một phần hồn nhiên, là hồn nhiên cố gắng kiên cường phản kháng anh, khiến anh không khỏi ngứa ngáy trong lòng!
Kiên cường, mãi cho tới thời điểm này, em vẫn còn dám quật cường ngang ngược với tôi?
Giỏi, giỏi lắm, để xem lát nữa tôi trừng phạt em thế nào, xem tôi cắt sạch hết móng vuốt của em thế nào! Lúc đó, đừng hòng cầu xin tôi tha thứ!
"Ngoại trừ trừng phạt em, anh chỉ có thế thôi sao ?!"
Đau đau đau! Anh luôn chỉ biết làm tổn thương cô! Từ lúc quen anh đến giờ, cô không một lần nào không nếm mùi vị của địa ngục, rốt cuộc làm thế có lợi gì cho anh !?
Cô không sợ chết tiếp tục chống đối, những lời nói trong lúc đầu óc hỗn loạn vô thức nhảy ra miệng, lời vừa dứt, Lạc Khuynh Thành lập tức bậm miệng...
Chết tiệt! Rõ ràng biết anh đang rất tức giận, sao cô lại không ngoan ngoãn câm miệng, cứ muốn cố chấp thách thức tính kiên nhẫn của anh ? !
Nhưng biết sao giờ, cho dù có giả vờ yếu ớt cầu xin tha thứ thì cô cũng không làm được! Trước mặt anh, ngoại trừ một chút tôn nghiêm nhỏ nhoi còn miễn cưỡng có thể duy trì, thì còn cái gì giá trị nữa đâu?
Trước mắt vẫn là nên an phận ngậm miệng! Cứ tiếp tục bị kích thích nói ra những lời thiếu suy nghĩ kia, người thiệt thòi nhất vẫn là cô!
Hít sâu một hơi, Lạc Khuynh Thành chậm rãi nhắm mắt, giả vờ không nghe không thấy gì.
Nhắm mắt làm ngơ, hành động đột nhiên hững hờ này của cô chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, trên trán gân xanh bạo phát, German bị cô chọc đến điên rồi, bộ ngực giấu dưới bộ quân trang đang cuồng dã cao thấp phập phồng, nói thêm lời nào cũng thừa hơi, anh vứt mạnh cằm Lạc Khuynh Thành sang một bên!
Con mẹ nó! Tôi nhịn, lát trở về tôi xử em sau!
Đầu, bị va đập mạnh vào cửa xe, "bang" một tiếng, dưới bầu không khí tĩnh lặng như tờ bên trong xe, âm thanh va chạm càng trở nên rõ ràng và chói tai hơn, có lẽ vì hành động quá thô bạo vừa rồi, nên thậm chí đến cả tên tài xế nghe được âm thanh này, cũng giật nảy mình, tim không ngừng đập loạn xạ...
Âm thanh vang dội như vậy, chắc là rất đau? Nhưng vì sao Dora tiểu thư không hé răng than đau dù chỉ một cái rên? Lẽ nào bị đập vào cửa xe đến ngất xỉu rồi?