Đông Hải về đêm là phong cảnh đẹp nhất ở Đại Hoang. Ánh trăng rũ xuống tiếp giáp giữa biển và trời, buông sáng cả mặt biển. Sóng biển nhấp nhô dưới ánh trăng, hệt con giao long cuộn mình, cá vàng quẫy đuôi.
Biển thẳm hững hờ nơi chốn ấy, cảnh nhà vạn vật hóa gò hoang.
Nhưng Thuần Tần không có tâm trạng để thưởng thức thắng cảnh.
Đêm hẵng khuya, ai nấy đều đã chìm vào giấc mộng. Thuần Tần đứng trong thiền viện, lấy ra một cái còi xương màu đen đặt trên môi, nhìn về hướng Bắc thổi một cái.
Còi xương dường như đã bị hỏng, không phát ra âm thanh gì cả. Nhưng lão không hề nóng nảy, cất cái còi đi chậm rãi đợi. Chưa đến một khắc sau, có con chim ưng bay đến từ phương Bắc, vững vàng đậu lên vai Thuần Tần.
Hai mắt chim ưng đỏ như máu, móng vuốt vô cùng sắc nhọn, quanh thân nói luẩn quẩn ma khí như có như không. Nhưng Thuần Tần có vẻ đã quen, thắt một tờ giấy lên đùi chim ưng, cười lạnh nói: “Đợi mọi sự đã sẵn sàng, để xem tiểu tử họ Cố đó còn sống được bao lâu!”
Nói xong, lão vỗ vỗ lên lưng chim ưng.
“Đi đi.”
Chim ưng vỗ cánh phành phạch, hòa vào cảnh đêm ảm đạm, mất hút tít xa bầu trời.
Thuần Tần nhìn chim ưng biến mất phía chân trời rồi xoay người về phòng.
Lão đẩy cửa ra, đi thẳng lại giường, tùy ý liếc qua bội kiếm treo trên tường.
Chuôi kiếm vốn dĩ ở hướng Bắc, bây giờ lại ở hướng Nam.
Trong chốc lát, lão lập tức quay người, đánh một chưởng về phía cửa phòng. Cửa thiện phòng làm bằng gỗ thông, sao có thể đỡ được chưởng ấy của tu giả Kim Đan? Nhưng giờ phút này, một chưởng của Thuần Tần như ném bùn vào biển, không hề gợn sóng.
Rào chắn! Chính là ảo cảnh tu giả dùng tu vi kết thành, tu vi càng cao, rào chắn tạo ra càng chân thật, chỉ có vài chỗ bị khác đi, rất khó phát hiện được.
Mà khoảnh khắc lão bước qua cánh cửa ấy, cũng đã tự lọt mình vào hố.
Thuần Tần phẫn nộ điên cuồng, mắng to: “Bọn đạo chích chuột nhắt! Lăn ra đây!”
Vừa dứt lời, gian phòng đột nhiên có sương mù dày đặc nổi lên bốn phía, một thanh trường kiếm xuất hiện, đâm thẳng vào ngực lão.
Thuần Tần lui nhanh về sau, nhưng vẫn tránh không kịp, bị chém thêm một đường dài, chớp mắt máu tươi như rót.
Cố Huyền Nghiễn cất bước ra khỏi lớp sương mù dày đặc, Thuần Tần vừa trông thấy y, sắc mặt liền tái nhợt: “Tiểu súc sinh, không phải ngươi đi rồi sao?”
“Vốn đã đi rồi, nhưng có một chuyện thật sự không buông được, muốn tìm tiền bối gặng hỏi một câu.” Cố Huyền Nghiễn nở nụ cười, giọng điệu không hề nóng vội.
“Hỏi về chuyện cũ hai mươi năm trước.”
~
Nghe nói Thuần Tần bị đâm vài nhát, tử trạng thê thảm, đến tận sáng mới được tăng nhân đưa cơm chay phát hiện ra. Tu giả còn chưa rời khỏi thiền viện rất nhiều, tin tức hệt như có chân truyền đi khắp nơi, trong giới tu chân có nhiều lời đồn, người thì nói là vì cướp tu vi, có người lại bảo là để trả thù nhà.
Mà lúc này Thanh Nham mới bất đắc dĩ công bố tin Lý Vân Cơ chết.
Chỉ trong một tháng mà hai vị tu giả tư lịch thâm hậu đều ra đi, như một hòn đá ném vào dòng nước lặng, từ trên xuống dưới giới Tu Chân chấn động, đến mức ai nấy đều cảm thấy bất an. Mà chuyện trong phòng Lý Vân Cơ khi chết có ma khí cũng theo tin tức ấy tràn ra ngoài, nhất thời quan hệ giữa đạo tu và ma tu vô cùng vi diệu, thậm chí xảy ra xung đột nhiều lần, khí thế chẳng thua kém gì nhau.
nhiều kinh nghiệm và sự trải đời
Đương nhiên, những chuyện này dường như chẳng can hệ gì đến Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn đang chữa thương ở Thanh Nham.
“Ta đã sớm bảo sư huynh đừng có ra ngoài rồi, giờ về lại có một đống vết thương, lần trước vẫn chưa khỏi nữa chứ! Mà này Cố sư đệ, miệng vết thương của đệ sâu như vậy, may mà hai người về sớm chứ không lại gặp cái tên sát nhân tâm thần kia…”
Trên đỉnh Thanh Nham có một gian phòng nhỏ sừng sững được bao phủ bởi khu rừng trúc. Bên trong nội viện, Thanh Vưu ngồi dưới tán lá trông coi hai lò thuốc, vừa quạt lửa vừa cằn nhằn liên miên. Gió nhẹ vờn theo mùi thuốc lãng đãng bốn phía, Chung Diễn nằm tựa trên ghế trúc, dùng quạt hương bồ che khuất mặt, không hề nhúc nhích.
Thanh Vưu giương mắt nhìn qua, cho rằng đối phương ngủ rồi nên chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm thêm vài câu rồi không nói gì nữa.
Thực tế dù cho Thanh Vưu có tiếp tục lải nhải thì Chung Diễn cũng ứ nghe thấy đâu. Hắn từ từ nhắm hai mắt, trong đầu hồi tưởng lại đoạn đường sau khi mình và Cố Huyền Nghiễn rời khỏi thiền viện một lần nữa.
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Nghĩ mãi cũng chẳng ra, hắn lại đi giày vò hệ thống.
“Có thể gợi ý cho ta chút không, ta không hiểu sao mất oan hai mươi điểm như vậy, cứ thế trừ thêm mấy lần nữa thì ta có mà tèo à… Bảy mươi điểm đủ cho Cố Huyền Nghiễn chơi ba nhát kiếm đấy.”
Hệ thống nói: “Chớ bi quan như vậy, chúng ta đã rất có tình người rồi, chỉ trừ điểm khi Cố Huyền Nghiễn ấp ủ mưu đồ giết người, còn vì để bảo vệ tính mạng thì không tính.”
“Ồ”, Chung Diễn gật gật đầu, “Vậy cho ta hỏi mấy lần trước lần nào là lần Cố Huyền Nghiễn bất đắc dĩ phải giết người?”
Hệ thống: “…”
Chung Diễn nổi cáu, “Toàn là y chủ động giết người chứ đâu! Bằng không tại sao y lại đi làm vai phản diện hả!”
Hệ thống không phản bác được lời nào, lúc lâu sau mới hơi khó xử nói: “Tuy rằng ta rất đồng cảm với ngươi, nhưng quy định của chúng ta là không được phép tiết lộ cốt truyện với ký chủ, nếu không tuân theo quy định sẽ bị cảnh cáo, cảnh cáo ba lượt là ta sẽ mất chén cơm đấy.”
Chung Diễn vốn đang thất vọng, nghe vậy thì bỗng dưng bóng đèn bật sáng: “Ta không cần ngươi kể lại cốt truyện, giờ ta hỏi, ngươi chỉ cần trả lời đúng hay sai, ký chủ suy đoán về hướng đi của cốt truyện, để bảo vệ quá trình diễn biến của câu chuyện không bị lệch lạc, nên hệ thống phải kịp thời uốn nắn phán đoán sai lầm của ký chủ, đây không tính là tiết lộ cốt truyện đúng không?”
Lần đầu tiên hệ thống nghe thấy cách kiến giải này, nhất thời ngây ngẩn cả người, “Không, không biết đâu.”
“Vậy thử một lần nha.”
Chung Diễn mấp máy miệng, thấp giọng nói, “Cố Huyền Nghiễn tự tay giết chết Thuần Tần.”
Hệ thống khựng lại, mãi mới lấy được dũng khí, thấp giọng lén lút đáp, “Đúng.” Chỉ nói một chữ đấy thôi rồi lập tức đóng miệng.
Một người một hệ thống cùng nhau nín thở chờ trong chốc lát, Chung Diễn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi bị cảnh cáo không?”
“… Không.” Hệ thống thở dài từ đáy lòng, “Thiên tài cũng phải gọi ngươi bằng cụ.”
Chung Diễn như trút được gánh nặng, nhẹ bảo trong lòng, “Hệ thống xuyên không của mấy người nhiều bug như vậy, cuối cùng cũng có cái hữu ích!”
Chuyện sau đó cũng suôn sẻ hơn, một hỏi một đáp. Nhưng dù sao cũng đang lợi dụng lỗ hổng hệ thống nên Chung Diễn không dám hỏi nhiều, chỉ đề cập tới mấy cái quan trọng.
“Thuần Tần chết vào đêm sau khi chúng ta rời đại điển.”
“Đúng.”
“Cố Huyền Nghiễn không có trợ thủ, cũng không có pháp khí, mà tự mình ra tay giết người.”
“Đúng.”
Chung Diễn khựng lại một chốc, có hơi chần chờ mở miệng: “Sau khi rời khỏi thiền viện, từ đầu đến cuối Cố Huyền Nghiễn luôn ở với ta.”
Giọng điệu hệ thống trầm thấp, đáp: “Không đúng.”
Tuy rằng hắn đã đoán trước được đáp án của ba vấn đề đầu tiên, nhưng vẫn phải bật thốt lên: “Không thể nào.”
“Trên đường trở về từ thiền viện ta luôn đi theo y, ngủ cũng ngủ một giường, không có khoảnh khắc nào buông lơi ánh mắt…”
Nói đến đó bỗng nhiên đứt đoạn, sắc mặt Chung Diễn trắng bệch.
Có.
Có một khoảng thời gian, hắn ngủ quên.
Từ lúc hai người ở lại rừng nghỉ ngơi cho đến khi gặp phải vượn tinh, hắn ngủ quên! Thậm chí còn ngủ rất say, nên Cố Huyền Nghiễn mới phát hiện được động tĩnh của vượn tinh trước mà đánh thức hắn.
Chung Diễn lẩm bẩm: “Thế nhưng khi ấy Cố Huyền Nghiễn đã bị thương đến đi không…”
Hệ thống trả lời đến nghiện, chưa chờ Chung Diễn nói xong đã trực tiếp ngắt lời: “Không đúng.”
Tiếp đó lặp lại một lần nữa: “Sai!”
Lòng Chung Diễn trầm xuống, hết thảy mọi việc đều đã được bật mí.
Lúc tỉ thí Cố Huyền Nghiễn không hề bị nội thương nghiêm trọng. Y chỉ cần một cái cớ để sớm rời đi lại có thể nghỉ ngơi giữa đường. Chờ Chung Diễn ngủ say, y lập tức quay về thiền viện tự tay đâm chết kẻ thù.
Mà sáng sớm hôm sau Cố Huyền Nghiễn bị hộc máu là vì, y và Thuần Tần mặc dù cùng ở tu vi Kim Đan, nhưng Thuần Tần đã tới hậu kỳ, lịch duyệt thâm hậu vô cùng. Cố Huyền Nghiễn giết lão là đang liều mạng đánh cược, lúc đánh nhau bị Thuần Tần gây thương tích là điều không thể tránh khỏi.
tri thức thu được qua sự từng trải
Vì vậy sáng ấy Chung Diễn mới trông thấy sắc mặt Cố Huyền Nghiễn trắng bệch, bộ dáng bị thương không nhẹ.
Vậy mà Chung Diễn còn tưởng lời Cố Huyền Nghiễn nói là thật, hắn bị một chưởng kia làm tổn thương tâm mạch, điều tức cả đêm vẫn chưa khôi phục lại.
Chung Diễn không biết Cố Huyền Nghiễn bắt đầu lên kế hoạch từ bao giờ. Là từ khi chịu một chưởng của ma tu đòi tỷ võ kia nên tương kế tựu kế, hay là từ khi phát hiện Chung Diễn mặt dày mày dạn muốn đi theo y, không có cách nào ra tay được?
Hoặc là sớm hơn một chút, ngay khoảnh khắc hai người tới thiền viện, nghe được tên của Thuần Tần?
Mọi sự đã thành, kết cục đã định, suy đoán nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chung Diễn chỉ có thể tưởng tượng về đêm hôm đó, Cố Huyền Nghiễn nhân lúc hắn ngủ, ngự kiếm trăm dặm bất ngờ tập kích giết Thuần Tuần, rồi quay về nằm cạnh mình.
Y vừa giết người xong, quần áo trên người còn dính máu của Thuần Tần, lại chẳng hề gì dùng giọng điệu dịu dàng gọi: “Sư huynh, mau tỉnh lại.”
Vốn là khi đến thế giới này, Chung Diễn chỉ e ngại Cố Huyền Nghiễn thôi. Lo y một kiếm đâm mình, lại càng lo y giết người. Nhưng lúc này đây, lần đầu tiên, từ sâu thẳm trong lòng hắn, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Không phải vì Cố Huyền Nghiễn tu vi cao ra sao, mạnh mẽ thế nào, mà là thái độ của Cố Huyền Nghiễn đối với việc giết người, y muốn ai chết, người đó nhất định sẽ chết. Dù cho vô cùng mạo hiểm, dù cho kẻ đó tu vi cao thâm hơn y.
Tính mạng người khác hệt như con kiến hôi, mặc y định đoạt.
Chung Diễn đột nhiên nói, “Ta… muốn đoán thêm một việc nữa.”
Hắn nói câu này xong thì trầm mặc hồi lâu, mãi mới mở miệng.
“Sáng hôm ấy, đúng là Cố Huyền Nghiễn không còn sức duy trì kết giới, y không phải cố ý dùng mùi máu tươi dẫn dụ vượn tinh đến.”
Lời này vừa dứt thì xung quanh chợt yên tĩnh, chỉ còn lại mỗi tiếng gió nhẹ xào xạc qua lá trúc.
Lúc hệ thống vẫn còn đang chần chờ thì trong lòng Chung Diễn đã có kết quả, hắn cười khổ, nhắm mắt lại.
“Được rồi, không cần đáp nữa.”
Thì ra Cố Huyền Nghiễn không chỉ mưu đồ từng bước chuyện giết Thuần Tần, mà còn tính tiện tay cuỗm luôn tính mạng của hắn.
Nhất thời, Chung Diễn vô cùng ngỡ ngàng, cảm thấy mất hết can đảm —— có cái rắm!
“Ta vì cứu y mà dùng mất điểm! Tổng cộng điểm, ta lại dùng mất điểm, tương đương với dùng / sinh mạng của ta để cứu y! Kết quả thì ra lúc ấy y vốn muốn ta chết! Đậu xanh ra máu!”
Hệ thống ngồi nghe hắn khóc mắng cả buổi, cảm thấy nếu tiếp tục như thế nữa thì mình sớm muộn gì cũng xảy ra trục trặc, uể oải nói: “Cũng xấp xỉ thế thôi, đừng tức giận mà hại thân.”
Chuyện này cũng giống như ngươi có một người bạn, tuy rằng bình thường hai người sẽ có cãi vã, nhưng ngươi cảm thấy cả hai vẫn xem nhau là huynh đệ tốt. Cho đến khi người kia nói hôm nay là sinh nhật hắn, ngươi dùng tiền tiết kiệm mình cắn răng tích góp đã lâu mua bánh ngọt tặng cho hắn. Kết quả đối phương lại nói: “Ha ha, ta lừa ngươi đấy đồ ngu.”
Có thánh mới nhịn không hất bánh sinh nhật lên mặt người kia!
Tạm thời Chung Diễn dĩ nhiên không dám làm ra việc như đập bánh ngọt lên mặt Cố Huyền Nghiễn, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến sự tủi thân của hắn.
Hắn cho là tuy trong lòng Cố Huyền Nghiễn vẫn tính toán với mình, nhưng khi đối mặt với sinh tử, Cố Huyền Nghiễn mang trên mình vết thương, lại nói với hắn rằng: “Sư huynh, mau lùi lại.” Sau đó không chút do dự mà xông về phía vượn tinh.
Vì thế lúc hắn cứu y, cũng không nề nà do dự.
Kết quả là từ lúc bắt đầu người ta đã muốn giết hắn.
Ha ha.
~
Khi Cố Huyền Nghiễn đến đã là nửa đêm, ánh trăng ngoài cửa sổ như sương mù. Chung Diễn đang nằm trên giường ân cẩn hỏi thăm đời sau của Cố Huyền Nghiễn, mắng được một nửa thì nghe thấy có người đẩy cửa vào, “Sư huynh, ta vào nhé.”
Chung Diễn lập tức im bặt.
Sắc mặt Cố Huyền Nghiễn vẫn tái nhợt, tới trước giường đưa tay xem nhiệt độ trên trán Chung Diễn, rồi liếc qua chén thuốc đặt trên bàn.
“Sao sư huynh không uống thuốc?”
Chung Diễn không thể giả chết được nữa, “Nóng quá, ta đang chờ nó nguội.”
Nói xong lại nhịn không được mà hỏi, “Ngươi không lo dưỡng thương cho tốt chạy tới đây làm gì?”
Cố Huyền Nghiễn ngồi trước bàn, nghe hắn nói thể thì khẽ đáp, “Ta muốn tới thăm sư huynh.”
Chung Diễn thầm liếc mắt, giọng điệu chân thành tha thiết, “Sư đệ yên tâm, ta chưa chết được.”
Cố Huyền Nghiễn nghe thế khẽ cười, thốt nhiên nói: “Sư huynh, ta sống gần hai mươi năm, trải qua không ít thời khắc nguy cấp, cũng không thiếu những tình huống một mất một còn. Có điều, sư huynh là người đầu tiên che chở cho ta.”
Chung Diễn không ngờ Cố Huyền Nghiễn sẽ kể chuyện này, nhất thời ngây ngẩn cả người, Cố Huyền Nghiễn quay đầu nhìn hắn, “Sư huynh mấy tuổi thì lên núi?”
Chung Diễn đáp: “Mười tuổi.”
“Vậy à? Ta thì mười hai tuổi.” Cố Huyền Nghiễn chợt cười, “Bảy tuổi cha mẹ ta đều chết, ta không còn chỗ nào để đi, cả ngày lăn lộn trong thành Trường Tân. Đôi khi có người ghé ngang sẽ thương xót ta, cho ta chút đồ ăn, đôi khi thì chẳng ai màng đến, ta đói chịu không nổi, phải đi trộm bánh bao ở mấy tiệm đầu phố.”
Chung Diễn bỗng có hơi bức bối, có lẽ Cố Huyền Nghiễn cũng nhìn ra được, đổi chuyện để kể: “Sau này, ta được sư tôn đưa lên núi, bắt đầu tu hành. Hồi ấy còn quá nhỏ, ta hỏi sư tôn, vì sao cha mẹ ta lại chết, vì sao ta lại lưu lạc đầu đường xó chợ, sư tôn đáp rằng, đó là sự rèn luyện của thiên đạo.”
Nói xong, Cố Huyền Nghiễn lại cười nhẹ, “Thiên đạo.”
Hai chữ này chính là tín ngưỡng của đạo tu, là sự tồn tại mà hầu hết tu giả đều kính sợ. Hàng ngàn năm qua, tu giả thuận theo thiên đạo mà tu hành, cũng cầu khẩn thiên đạo ban ân, giúp mình có thể phi thăng.
Nhưng Cố Huyền Nghiễn chỉ nhắc đến nó một cách bâng quơ, không thèm để ý, thậm chí trong phút chốc, Chung Diễn còn cảm nhận được sự đùa cợt trong hai chữ ấy.
Chung Diễn ngồi trên giường, lòng như sóng trào, mãi chẳng nói nên lời. Cố Huyền Nghiễn không kể nữa, bưng chén thuốc lên tự mình nếm thử, rồi mới bê đến đầu giường cho Chung Diễn, giọng điệu lại trở nên dịu dàng như nước, “Sư huynh, nguội rồi.”
Chung Diễn đành phải ngồi thẳng người lên nhận chén thuốc, nhưng Cố Huyền Nghiễn thoắt nhiên thu chén thuốc lại, múc lên nửa muỗng, đưa lại bên miệng Chung Diễn.
Chung Diễn: “…”
Xương bàn tay của Cố Huyền Nghiễn góc cạnh, cầm muỗng sứ màu xanh ngọc khiến ngón tay càng thon dài hơn. Chung Diễn cúi xuống nhìn thoáng qua, rồi ngoan ngoãn há miệng.
Một chén thuốc bị Cố Huyền Nghiễn một muỗng lại một muỗng đút hết sạch. Mãi Chung Diễn mới uống xong, như trút được gánh nặng, nhưng Cố Huyền Nghiễn không dưng lấy ra một trái mơ từ chỗ nào đó, đút vào miệng Chung Diễn.
Vị mơ chua ngọt ngon miệng, Chung Diễn nhất thời giật mình ngây ngốc. Cố Huyền Nghiễn chớp mắt vài cái, cười có chút đắc ý.
“Sau núi có rất nhiều mơ chín, ta lén hái được một quả, đem đến cho sư huynh.”
…
Chung Diễn còn có thể nói gì đây, chỉ có thể rưng rưng thầm nghĩ: Nếu bây giờ mà ở hiện đại thì tốt rồi, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đến bệnh viện tâm thần xịn nhất, xem xem bệnh nhân cách phân liệt của ngươi còn có thể chữa được hay không.