Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ lúc đó đến mãi sau Cố Huyền Nghiễn vẫn không hề lên tiếng, trực giác Chung Diễn cũng cảm thấy mình không nên nói gì, may mà cả quãng đường có ve kêu chim gáy nên không quá lạnh lẽo, chớp mắt đã lên đến đỉnh núi.

Đứng trên cao trông về phía xa, thung lũng chạy dài không dứt, dường như hòa mình với chân trời, hai người không biết nơi này tên là gì, Cố Huyền Nghiễn thử thi triển pháp quyết thì nhận ra có thể ngự kiếm được rồi.

Hai người dùng ánh mặt trời mọc để phân biệt phương hướng, bay về phía Tây Nam không biết bao lâu, cuối cùng Chung Diễn cũng loáng thoáng thấy được bóng dáng núi Thanh Nham. Trong núi cực kỳ yên tĩnh, dọc theo đường đi hai người không hề gặp bất kỳ đệ tử nào, chờ tới khi về đến Trúc viện của mình, Chung Diễn mới thấy Thanh Vưu đang đảo thuốc ở ngoài sân. Trông ra được hai người, Thanh Vưu mừng tới mức bật người dậy, suýt nữa va ngã giàn phơi thuốc.

Chung Diễn có cảm giác như mình đang gặp lại đồng hương, vô cùng nhiệt tình mà nói, “Thanh Vưu, ta lại bị thương nữa rồi.”

“…” Vui mừng trong mắt Thanh Vưu ngay lập tức biến thành bất đắc dĩ.

Cố Huyền Nghiễn khẽ thở dài, nhẹ giọng hành lễ, “Thanh Vưu sư huynh, lại làm phiền huynh rồi.”

Bấy giờ Thanh Vưu mới trừng mắt lếc Chung Diễn một cái rồi quay ra nói với Cố Huyền Nghiễn, “Không dám.”

Kiểm tra thấy trừ vết thương ngoài da ra thì hai người không có gì đáng ngại, Thanh Vưu mới thở phào nhẹ nhõm, “Sư huynh sư đệ đi cùng đều nói không thấy hai người đâu, ta rất lo lắng, may mà trở về nguyên vẹn đấy. Hai người đúng thật là…”

Chung Diễn thấy hắn lại muốn cằn nhằn thì vội vàng xen ngang, “Được rồi được rồi là bọn ta sai, mau nhanh chóng xem tổn thương trên ngực cho Cố sư đệ đi.”

Cố Huyền Nghiễn lai nói, “Không cần vội. Thanh Vưu sư huynh lần này ở lại núi, hay chăng có gặp ma tu không?”

Vẻ mặt Thanh Vưu nghiêm túc hẳn, “Sau khi mọi người tới Bắc Hoang thì đúng là có một vài ma tu lên núi. Nhưng số lượng không nhiều, những đệ tử ở lại đều ứng phó được, không gây ra nhiễu loạn gì lớn.”

Nói xong, hắn dừng một lát, rồi lại do dự mở miệng, “Có điều những ma tu kia dường như rất quen với đường lối trên núi, chúng xác định được rõ ràng vị trí nơi ở của Chưởng môn, nơi ở của đệ tử, còn cả thư viện và đại điện nữa.”

Chung Diễn sững sờ, nhưng lập tức hiểu ra, trước kia trong môn phái có một trưởng lão cấu kết với ma tu làm chuyện xấu, sao mà không rõ được? Có khi Thương Loan đã sớm xem Thanh Nham là sân sau nhà mình rồi cũng nên. Nhưng những lời này đương nhiên hắn không thể nói ra được.

Thanh Vưu thấy nhiều lời cũng vô ích, chỉ bảo: “Hay để ta xem vết thương trước đi.”

Nhưng cả ba còn chưa kịp vào nhà thì một vị đệ tử đã bước tới kính cẩn hành lễ rồi nói, “Tần sư huynh, Cố sư huynh. Chưởng môn hay tin hai huynh đã về nên mời hai huynh đến phòng nghị sự.”

Chung Diễn nghi ngờ mình nghe lầm, “Ta cũng phải đi?”

Thấy đối phương gật đầu, Chung Diễn hỏi thêm, “Có thể chờ Cố sư đệ trị thương xong đã không?”

Đối phương không trả lời, vẻ mặt vô cùng khó xử. Cố Huyền Nghiễn thấy thế thì khẽ bảo, “Không sao đâu, về môn phái rồi thì nên đến bái kiến Chưởng môn mới phải phép.”

Sư đệ kia dường như trút được gánh nặng, cảm kích nói: “Đa tạ sư huynh.”

Cố Huyền Nghiễn nghiêng đầu nhìn Chung Diễn, mềm mại gọi, “Sư huynh, đi nào.”

Dù có cấp bách đến đâu cũng không thể không cho đệ tử trị thương đã tuyên gọi được, trực giác của Chung Diễn cho biết lần đi này ắt hẳn không có quả ngọt để ăn. Nhưng nhìn dáng vẻ trấn định tự nhiên của Cố Huyền Nghiễn thì cũng gật đầu đi theo.

Dù trời có sập xuống thì cũng có đệ tử thủ tịch này đỡ hộ. Chung Diễn nghĩ thì nghĩ vậy chứ đâu có ngờ được vừa bước vào sảnh, ánh mắt sáng như đuốc của mấy vị trưởng lão và Chưởng môn đều đặt trên người hắn.

Chung Diễn không đoán ra được ánh mắt kia có ý gì, nhất thời không dám lên tiếng, một lúc lâu sau, Chưởng môn mới mở lời trước, “Minh Hề.”

Chung Diễn hơi sửng sốt, mãi mới phản ứng được là đang gọi mình, nhanh chóng đáp lại, “Có đệ tử.”

Thanh âm của Chưởng môn mạnh mẽ lại hùng hậu, “Lúc ở trên vùng đất băng, ngươi đã đi đâu?”

Đây chẳng phải hỏi thừa sao? Không lẽ ta tự mình chạy mất?

Chung Diễn biết rõ đây là Hồng Môn Yến, chỉ là không ngờ được nó sẽ nhắm đến mình, hắn không dám lỗ mãng, chỉ trả lời một cách bình thường, “Đệ tử đạo hạnh kém cỏi, sơ ý bị ma tu bắt đi.”

Lý Vấn Cơ nhăn lông mày lại, “Ở đó có nhiều trưởng lão và thủ tịch như thế, sao cứ nhè ngươi mà bắt chứ?”

… Lời này chỉ kém nói thẳng ra hắn không có trứng dùng thôi. Chung Diễn cũng đâu thể đáp rằng “Bắt ta bởi vì ma tu tưởng ta là đạo lữ của Cố Huyền Nghiễn, muốn mượn ta uy hiếp y“, đến lúc đó lại không biết nghiêng trời lệch đất thế nào nữa, nhất thời hắn không thể nghĩ ra giải thích nào hợp lý hơn, vì vậy dứt khoát ngậm miệng chẳng thèm giải thích thêm.

Ai biết Cố Huyền Nghiễn lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lý Vấn Cơ hỏi, “Ý trưởng lão là gì?”

Ngữ điệu của Cố Huyền rất ôn hòa, cũng không có ý gì là bất kính. Nhưng đây là lần đầu tiên có kẻ dám hỏi ngược lại trưởng lão, sắc mặt những người ngồi phía trên ai nấy đều trầm xuống, mắt Chưởng môn sáng quắc, gằn từng chữ: “Huyền Nghiễn!”

Âm thanh này hàm chứa sự cảnh báo không cần nói cũng biết, trưởng lão Lý Huyền Cơ hừ lạnh một tiếng, thực sự không muốn nặng lời gì với đệ tử cực kỳ xuất chúng này, chậm rãi kể lại, “Lần này ma tu xâm phạm, lại còn quen đường rõ lối tất cả các nơi ở Thanh Nham, chắc hẳn ngươi cũng đã biết. Chúng ta hoài nghi trong môn có kẻ phản bội.”

Nói xong, lão liếc nhìn Chung Diễn: “Lúc Vân Cơ bị giết cũng đã tới hậu kỳ Kim Đan, thế mà đầu thân đều tách rời. Ấy nhưng Tần Minh Hề chỉ mới tới Ngưng Thần lại có thể tránh được một kiếp. Ta vốn không muốn tùy tiện hoài nghi đệ tử trong môn. Nhưng lần này hắn lại bị bắt trên vùng đất băng, vậy mà có thể trở về nguyên vẹn không một vết thương…”

Cố Huyền Nghiễn cắt ngang lời lão, cất cao giọng, “Lần này sư huynh thật sự bị ma tu bắt, là ta tận mắt chứng kiến, cũng là ta đi cứu huynh ấy, nếu chư vị trưởng lão có nghi vấn gì thì cứ hỏi thẳng đệ tử là được.”

Nói xong Cố Huyền Nghiễn phất cao áo bào, quỳ xuống dập đầu một cái, giọng điệu vô cùng kiên định, “Nếu có vấn đề gì, đệ tử Cố Huyền Nghiễn, tự mình gánh hết.”

Lời ấy vừa thốt ra, không riêng gì những người trong sảnh mà ngay cả Chung Diễn cũng giật mình.

Cuối cùng, Chưởng môn Lý Tuần Cơ ho nhẹ một tiếng, “Lần này gọi hai ngươi đến đây, một là xem cả hai có gì đáng ngại hay không, hai là hỏi thăm nguyên do sự việc, cũng không định bụng khép tội ai cả, nếu Huyền Nghiễn đã nói vậy rồi thì chuyện này để sau hẵng nói.”

Nói thì nói thế chứ nếu như việc này đã bị khơi ra thì chắc chắn Chưởng môn và trưởng lão cũng bắt đầu ngờ vực rồi, tuyệt đối sẽ không có khả năng buông tha dễ dàng như vậy, bốn chữ để sau hẵng nói nghe như mai này tính sổ vậy.

Cố Huyền Nghiễn hành lễ xong đứng dậy, nhanh chóng nhìn lướt qua người ngồi trên cao, lúc quay người lệ khí trong mắt chợt lóe lên, nhưng lập tức biến mất không dấu vết. Hai người cùng nhau rời khỏi phòng, trên đường trở về, Chung Diễn nhịn không được nói, “Hay là nói với Chưởng môn ta và Thương Loan có huyết thệ đi…”

Cố Huyền Nghiễn liếc hắn một cái, dịu dàng bảo, “Sư huynh, nếu mà nói chuyện đó ra thì lại càng đáng nghi hơn.”

Chung Diễn cũng kịp nhận ra, một đệ tử đạo tu lại lập huyết thệ với Ma Quân, mới nghe đã có cảm giác thông đồng làm việc ác rồi. Lùi ngàn bước mà nói, cho dù chứng minh được Chung Diễn không phải kẻ phản bội thì Thanh Nham cũng sẽ không giữ lại một đệ tử có liên quan đến ma tu đâu.

Càng nghĩ càng cảm thấy việc giải huyết thệ cấp bách lắm rồi, nhịn không được mà thở dài. Cố Huyền Nghiễn bên cạnh đột nhiên nói, “Là ta liên lụy sư huynh.”

Giọng điệu của Cố Huyền Nghiễn hơi thấp, nghe vừa chân thành vừa mang theo áy náy. Chung Diễn nghe thế thì hơi mất tự nhiên, tiến lên an ủi Cố Huyền Nghiễn: “Cũng không thể nói vậy được…”

Chung Diễn tới đây cũng được nửa năm rồi, trong bản gốc vào thời gian này thì hẳn là Cố Huyền Nghiễn đã hắc hóa tới mức không cứu vãn được nữa. Mà nay trừ việc báo thù ra, hắn không thể nhìn thấy được bất kỳ dấu hiệu hắc hóa nào của y, chẳng những thế, y còn cứu mạng hắn, khiến cho Chung Diễn thường xuyên sinh ra cảm giác “Thật ra người này không hề sai”.

Chung Diễn cũng chả biết mình bị bệnh gì nữa, có lẽ là hội chứng Stockholm chăng?

Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.

Chương

Lúc Chung Diễn vừa mới tới Thanh Nham thì nơi đây còn đang xuân hoa rực rỡ, bây giờ cũng đã vào đầu thu rồi. Tầng tầng lớp lớp rừng cây dần thay áo mới, lá thu vàng óng đan vào lá phong đỏ sẫm, sắc thu ươm màu cả dãy núi.

Màn đêm buông xuống, trăng thu sáng tỏ, Chung Diễn ngồi xếp bằng trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng mờ ảo màu bạc trên trời cao.

Để cứu rỗi nhân vật phản diện mà phải hao tâm tổn trí mất công, kết quả mình lại biến thành nhân vật phản diện luôn, nơi này đúng là không ngửi nổi mà. Có điều tâm tình Chung Diễn vẫn ổn lắm, không hề nản lòng thoái chí, cũng chẳng muốn hận đời gì cả. Chỉ là dưới đêm trăng thu này, hắn có hơi nhớ nhà.

Chung Diễn hỏi hệ thống: “Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là ta sẽ được về nhà đúng không?”

Hệ thống dường như cũng phát hiện ra sự u sầu của hắn nên trả lời rất nhanh: “Đương nhiên, chúng ta sẽ đưa ngươi về thời gian ngay lúc ngươi đi luôn.”

Chung Diễn cảm thấy được an ủi phần nào, nhưng lại nghĩ, không biết mình đi rồi Cố Huyền Nghiễn có nhớ mình hay chăng, tốt xấu gì cũng cùng trải qua hoạn nạn mà. Rồi nghĩ tiếp, nếu là mấy người Lương Tranh Thanh Vưu có khi còn nhớ tới hắn, chứ hắn quan tâm Cố Huyền Nghiễn làm gì.

Chung Diễn vừa nghĩ đến đó thì bị một quả thông ném thẳng vào trán.

“…”

Nỗi buồn ly biệt cảm xúc chia tay lấp kín tâm tư bị một quả thông ném cho bay mất tăm, Chung Diễn ngước đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy Cố Huyền Nghiễn đang ôm kiếm đứng trong sân, thấy hắn nhìn mình, Cố Huyền Nghiễn bước nhanh tới gần, thấp giọng hỏi, “Sư huynh đang nghĩ gì vậy?”

Chung Diễn đang ngồi trên lầu hai, vì vậy hắn phải cúi đầu xuống nhìn xuống Cố Huyền Nghiễn ở phía dưới. Góc nhìn này chút kỳ lạ, hai người tưởng xa mà gần, Cố Huyền Nghiễn không hề tránh né, ngẩng đầu chờ Chung Diễn trả lời.

Bốn mắt đăm chiêu dõi theo nhau, len lỏi chút ý vị “trăng lên sáng toả mái tây, cửa ai mở hé gió bay vào phòng”.

Tiếc là Cố Huyền Nghiễn không phải Trương Sinh, Chung Diễn cũng không phải Thôi Oanh Oanh, đôi chân gác trên bệ cửa sổ thoắt ẩn thoắt hiện sau làn áo, “Không ngủ được, ngắm trăng.”

Trương Sinh (nam) và Thôi Oanh Oanh (nữ) là cặp tình nhân trong vở kịch Tây Sương ký.

Cố Huyền Nghiễn nở nụ cười, “Nếu là ngắm trăng thì sau núi là vị trí lý tưởng đấy.” Thấy Chung Diễn nhìn mình khó hiểu, trong mắt Cố Huyền Nghiễn lại đắp thêm một tầng vui vẻ, “Mơ sau núi không còn bao nhiêu nữa, có điều hôm bữa ta có hái một ít rồi ủ rượu chôn dưới gốc cây, sư huynh muốn uống không?”

Hai mắt Chung Diễn bừng sáng, rồi lại ho khụ khụ làm bộ, “Cấm đi lại ban đêm, không tốt lắm thì phải.”

Cố Huyền Nghiễn như thể bị thuyết phục, trịnh trọng gật đầu, “Sư huynh nói đúng, bỏ đi.”

Chung Diễn: “…”

Cố Huyền Nghiễn nhìn vẻ mặt hối hận cuống cả lên của Chung Diễn mà phải bật cười, lùi ra phía sau nửa bước nói, “Sư huynh, đi nào.”

Cảnh đêm như nước, trăng sáng nhô cao. Vẫn là ngọn núi đó, vẫn là gốc cây ngày ấy. Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn leo lên cành, mở vò rượu mơ ra.

Trước đây hai người đã từng nhân giờ nghỉ trưa mà lén tới đây, ngồi trên tán cây này hái trộm mơ ăn. Bây giờ lại nhân lúc xung quanh tĩnh lặng, lén tới đây uống rượu.

Chung Diễn ngẫm nghĩ một lúc, phát hiện nhìn kiểu gì thì mình và Cố Huyền Nghiễn đều chưa từng làm được chuyện gì tốt với nhau…

Cơ mà, hắn vui là được.

Rượu mơ đúng thật là ngon hết sẩy, chua chua ngọt ngọt, rất có mùi vị. Tửu lượng của Chung Diễn căn bản chẳng thấm vào đâu, rượu qua ba tuần là tai hắn đã ửng hồng, dưới ánh trăng thanh lãnh kia lại càng rõ ràng hơn. Thế mà hắn lại không phát hiện, cứ cằn nhắn liên miên với Cố Huyền Nghiễn.

“Ngươi có thể bớt nghĩ đến chuyện giết ta không, ta vừa phải cứu ngươi vừa phải cứu ta cũng đâu có dễ dàng gì?”

“Sư đệ, ngươi đừng giết người nữa, điểm của ta không đủ để trừ nữa rồi.”

“Ta nhớ nhà quá… Chưởng môn cứ cảm thấy ta là nội gián, đúng là tuyết rơi tháng sáu mà trời!”

Tuyết rơi giữa mùa hè là có người bị oan.

Nếu mà còn tỉnh thì hắn tuyệt đối sẽ không nói ba cái thứ bậy bạ này đâu. May mà người say nói chuyện mập mờ không rõ, tiếng Chung Diễn càng lúc càng nhỏ, Cố Huyền Nghiễn cũng không nghe ra được cái gì nhiều, y lấy ly trên tay Chung Diễn đi, “Sư huynh, không thể uống nữa đâu.”

Đầu óc Chung Diễn không còn tỉnh táo, ngoan ngoãn giao ly cho y, hắn cảm thấy mình càng lúc càng buồn ngủ, cơ mà lại nghĩ, lỡ mình ngủ quên rồi Cố Huyền Nghiễn lại đi giết người thì phải làm sao đây?

Thật ra chỉ cần bây giờ Chung Diễn tỉnh táo là sẽ tự biết Cố Huyền Nghiễn không còn dễ giết người, cũng chẳng nhất thiết phải một sống một còn với kẻ thù như thế nữa. Có điều hắn đã say tới mức nghĩ ngợi lung tung, cứ lo Cố Huyền Nghiễn sẽ lừa cho mình bị trừ điểm tiếp.

Vì vậy hắn bèn ngồi nhích lại gần chỗ Cố Huyền Nghiễn hơn một chút, níu chặt ống tay áo đối phương.

Cố Huyền Nghiễn cho là hắn có chuyện cần nói, đoạn quay đầu lại nhẹ giọng hỏi, “Sư huynh, sao vậy?”

Chung Diễn không nói lời nào, cứ thế cầm ống tay áo y cả buổi. Lát sau như đã suy nghĩ xong, nhưng dường như vẫn chưa yên tâm lắm, thế là bèn dứt khoát nghiêng mình nằm gối đầu lên đùi Cố Huyền Nghiễn luôn.

Xem ngươi đi giết người thế nào!

Đã giải xong khúc mắc, Chung Diễn cảm thấy mình thật sự quá thông minh, hài lòng thỏa mãn rồi thì cơn buồn ngủ càng ập đến nhanh hơn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế nào mà thiếp đi trên đùi y.

Mà Cố Huyền Nghiễn, từ lúc Chung Diễn bắt đầu níu y lại định nói gì đó, cho tới hành động kế tiếp y đều bị hắn làm cho ngớ người, mãi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Chung Diễn, y mới lấy lại tinh thần, khẽ nhìn xuống gương mặt của Chung Diễn.

Y phục đối phương bởi vì ban nãy say rượu kéo ra nên có hơi hỗn loạn, đôi má hây hây phiếm hồng, lồng ngực phập phồng chậm rãi, xem ra ngủ say rồi.

Cố Huyền Nghiễn nhịn không được mà nghĩ lại, lần đầu tiên mình chú ý tới đối phương là khi nào?

Có lẽ là cái đêm giết Lý Vân Cơ, đối phương tiến vào đưa trà, trùng hợp đụng trúng mình vừa giết người xong. Cho đến bây giờ, Cố Huyền Nghiễn vẫn có thể nhớ được sự sợ hãi trong đôi mắt của đối phương ngày đó, Cố Huyền Nghiễn tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội hét lên, một kiếm đâm xuyên ngực trái của hắn.

Dù sao đối với y mà nói, giết một đệ tử kỳ Ngưng Thần thật sự quá dễ dàng. Lúc động thủ, trong lòng Cố Huyền Nghiễn cũng chưa từng gợn sóng, y chỉ cảm thấy người này quá xui xẻo, khi khác không vào lại vào đúng khi ấy.

Nhưng, hắn không chết.

Cố Huyền Nghiễn không biết có vấn đề ở đâu, chỉ là không thể không để tâm hắn, nghĩ chắc chỉ cần có thời cơ nhất định sẽ giết hắn diệt khẩu.

Kết quả là không thể quay đầu lại nữa.

Cố Huyền Nghiễn vừa uống rượu vừa nhớ lại, người này có gì tốt? Đã không có sắc đẹp tuyệt trần, tu vi lại còn thấp, lúc trêu đùa người khác thì có chút khôn vặt và tự mãn, bị người khác lừa gạt thì sẽ quạu lên như muốn cắn người.

Điểm tốt duy nhất của hắn có lẽ là, “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi lại.”

Đó là lần đầu tiên y nghe thấy có người nói vậy với mình.

Cố Huyền Nghiễn độc hành trong bóng tối nhiều năm, chưa từng có khoảnh khắc nào được ngắm bình minh, tình cờ đón được một tia nắng, thì bắt đầu lưu luyến chút hơi ấm giữa trần thế này.

Thương Loan cũng đã nhìn thấu được điểm mấu chốt của Cố Huyền Nghiễn, cho nên mới dùng tính mạng Chung Diễn uy hiếp y, còn chắc chắn rằng y nhất định sẽ đến. Nay Chưởng môn đặt điều không phân biệt tốt xấu, lệ khí trong lòng y lại bắt đầu ùa lên, sát ý lóe ra còn lớn hơn cả trước đây với Lý Vân Cơ.

Chỉ cần có lưu luyến, ắt sẽ có nhược điểm, thế thì càng dễ lộ ra sơ hở.

Cơ nhưng, vậy thì có làm sao?

Cố Huyền Nghiễn uống xong ngụm rượu cuối cùng trong ly, hai mắt nheo lại, không thèm quan tâm ném ly rượu đi. Cuối cùng, y cúi đầu nhìn Chung Diễn gối đầu ngủ trên đùi mình, tiếp đó khẽ đặt một nụ hôn lên môi đối phương.

Nụ hôn không sâu, lẻn lỏi giữa đó là vị chua chua ngọt ngọt của mơ, còn có hương thơm nhàn nhạt của rượu. Gió thu xào xạc bốn phía, thổi bay tà áo của hai người.

Ba ngàn thế giới, trăm dặm hồng trần, ai có thể ngăn được y?

Chưởng môn không thể, Thương Loan không thể, Thiên Đạo càng không thể.

Truyện Chữ Hay