"Tôi cũng bối rối lúc bị thắc mắc về ý đồ của các câu hỏi. Bởi vì chính tôi cũng không hiểu ý đồ của chúng. Bình thường tôi vẫn bị nhắc nhở phải bám sát vào mục đích trong quá trình thẩm vấn." Utsumi vừa nói vừa cầm cốc cà phê lên.
Cô đang ở phòng nghiên cứu của Yukawa. Cô đến đưa kết quả điều tra mà anh nhờ hôm trước.
"Điều cô nói, về lý thì đúng, nhưng còn phải tùy vào thời gian và hoàn cảnh." Đang ngồi đối diện cô, Yukawa ngẩng mặt lên khỏi bản báo cáo. "Ta đang tìm hiểu xem liệu có hay không một tội ác đặc biệt chưa từng thấv trong quá khứ. Khi xác nhận có hay không sự tồn tại ấy thì không được quên rằng, rất nhiều trường hợp bị chi phối bởi định kiến của những người có liên quan. Nhà vật lý Rene Blondlot... không, chắc cô không biết đâu."
"Chưa từng nghe qua."
"Đó là một nhà nghiên cứu người Pháp có rất nhiều cống hiến vào nửa sau thế kỷ . Không lâu sau khi bước sang thế kỷ , Blondlot công bố đã tìm ra tia phóng xạ mới. Tia phóng xạ đó được đặt tên là tia N, có hiệu quả làm tăng độ sáng của tia lửa điện. Nó được ca ngợi là phát kiến mang tính bước ngoặt, làm xôn xao giới vật lý học. Tuy nhiên, rốt cuộc thì sự tồn tại của tia N bị phủ nhận. Nhà khoa học của nước khác thử rất nhiều lần nhưng không hề làm tăng độ sáng của tia lửa điện."
"Là bịp bợm à?"
"Nói là bịp bợm thì không đúng. Đó là vì bản thân Blondlot tin vào sự tồn tại của tia N."
"Có nghĩa là sao?"
"Vốn dĩ Blondlot xác nhận độ sáng của tia lửa điện chỉ dựa vào đôi mắt của mình. Đó là căn nguyên của sự nhầm lẫn. Chuyện ánh sáng gia tăng khi đánh trúng tia N đã được chứng minh chỉ là ảo giác hình thành do mong muốn của ông."
"Ô, ngay cả một nhà vật lý vĩ đại cũng mắc phải sai lầm đơn giản như vậy nhỉ."
"Định kiến là thứ nguy hiểm thế đấy. Vì vậy tôi không cho cô biết trước bất kỳ điều gì. Nhờ vậy mới thu được những thông tin vô cùng khách quan như thế này." Yukawa lại nhìn xuống bản báo cáo. Utsumi đã viết nó.
"Vậy, kết quả thế nào? Có đúng là đáp án ảo không?"
Yukawa không trả lời ngay mà tiếp tục nhìn đăm đăm xuống tờ giấy, giữa đôi lông mày hằn sâu nếp nhăn.
"Đúng là trong tủ lạnh vẫn còn mấy chai nước nhỉ." Anh thấp giọng như đang độc thoại.
"Tôi cũng thấy hơi kỳ lạ ở điểm đó. Phu nhân Aỵane có nói luôn chú ý để nước đóng chai không hết. Vậy mà ngay sau hôm phu nhân về nhà bố mẹ đẻ lại chỉ còn một chai nước. Như vậy là sao nhỉ?"
Yukawa khoanh tay, mắt nhắm lại.
"Tiên sinh."
"Không thể nào."
"Sao?"
"Chuyện đó, tuyệt đối không thể. Nhưng mà..." Yukawa gỡ kính, đầu ngón tay ấn vào đôi mí mắt. Anh cứ thế ngồi yên bất động.